Quỷ Xá

Chương 444: Thi thể quỷ dị

Chương 444: Thi thể quỷ dịChương 444: Thi thể quỷ dị
Chương 444: Thi thể quỷ dị
Chương 444: Thi thể quỷ dị
Những dòng chữ trên tài liệu ghi chép lại rất chi tiết về quá trình chắn đoán năm đó.
Buổi điều trị ngày hôm đó đã không thể giúp được Đỗ xx. Một ngày sau, cảnh sát phát hiện anh ta chết trên giường, và việc phát hiện thi thể của anh ta đã gây ra một chút náo loạn.
Bức ảnh minh họa phía dưới tài liệu đã được làm mờ bằng hiệu ứng mosaic. Từ dòng chú thích ngắn ngủi, có thể thấy thi thể của Đỗ xx bị kéo dài ra bằng với kích thước của cả chiếc giường, trải phẳng phiu như một tắm chăn.
Đối với thi thể của anh ta, pháp y chỉ mô tả sơ lược tình trạng bên trong mà không đưa ra bất kỳ phân tích học thuật chỉ tiết nào....
[Mật độ xương bị kéo giãn, nội tạng bị kéo giãn, cơ bắp bị kéo giãn, bề mặt không có bắt kỳ vết nứt nào]
[Độ dày cơ thể bằng 1⁄4 người bình thường]
[Nguyên nhân cái chết chưa rõ, nghi ngờ do gặp phải tình huống kinh hãi đột ngột dẫn đến ngừng tim] ... Ninh Thu Thủy cau mày, nhìn đi nhìn lại ba câu trên với vẻ mặt nặng nè.
Rõ ràng một người không thể bị kéo giãn như sợi mì mà không để lại bát kỳ dấu vét nào. Chắc chắn có sự can thiệp của thế lực siêu nhiên.
Về điểm này, cái chết của sư phụ hắn,"Áo Liệm", có điểm tương đồng với Đỗ xx, đó là dù chết theo cách rất kỳ lạ nhưng trên người không hề có vết thương.
"Chẳng lẽ những người chết khác nhau lại có cách chết khác nhau sao..."
"Là do giấc mơ khác nhau sao?"
Ninh Thu Thủy rất muốn hút một điều thuốc, nhưng vì Bạch Tiêu Tiêu đang ngủ bên cạnh nên hắn đành ngậm một viên kẹo cao su.
Sau khi đọc lướt qua tài liệu, hắn tắt điện thoại, nằm xuống bên cạnh Bạch Tiêu Tiêu và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyện này có liên quan đến cái chết của sư phụ, Ninh Thu Thủy rất quan tâm, nhưng hắn đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng trong một khoảng thời gian, cộng thêm việc vừa uống rượu xong, đầu óc hơi choáng váng, trạng thái không được tốt. Làm việc trong tình trang này chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
Hắn chìm vào giấc ngủ không mộng mi.
Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là ba giờ chiều ngày hôm sau.
Ánh nắng ấm áp của ngày đông xuyên qua khung cửa số kính, chiếu rọi lên khuôn mặt hai người.
Ninh Thu Thủy mở mắt ra, thấy Bạch Tiêu Tiêu đã ngồi dậy từ lúc nào, đang mải mê tìm kiếm gì đó trên chiếc laptop đặt trên đùi.
"Anh dậy rồi à?" Bạch Tiêu Tiêu mỉm cười với Ninh Thu Thủy. Ninh Thu Thủy nhắm mắt, cau mày, vươn vai rồi mới ngồi dậy.
"Tôi đi đây."
Bạch Tiêu Tiêu hỏi:
"Đi điều tra hung thủ sao?"
Ninh Thu Thủy lắc đầu, bắt đầu mặc quần áo.
"Vụ án mạng vẫn đang được điều tra, chắc là một hai ngày nữa sẽ có manh mối... nhưng tôi có một việc quan trọng hơn cần phải làm."
"Khi nào tìm ra hung thủ, tôi sẽ báo cho cô biết."
Bạch Tiêu Tiêu nhìn những vết đạn trên người Ninh Thu Thủy, đưa tay khẽ chạm vào, nói:
"Lại liên quan đến 'quỷ trấn' sao?"
Động tác mặc quần áo của Ninh Thu Thủy khựng lại.
Hắn quay đầu lại. Bạch Tiêu Tiêu liếc nhìn hắn:
"Đoán thôi."
"Ừ, có liên quan đến quỷ trấn."
"Chuyện gì vậy?”
"Ác Mộng Lão Thái."
Nghe thấy bốn chữ này, biểu cảm của Bạch Tiêu Tiêu có chút thay đồi.
"Ai bảo anh đi điều tra chuyên này?”
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Bạch Tiêu Tiêu, Ninh Thu Thủy liền hỏi:
"Sao vậy?”
"Có ấn tình gì sao?"
Bạch Tiêu Tiêu im lặng một lúc, sau đó nhìn thẳng vào Ninh Thu Thủy, nói rất nghiêm túc:
"Hồi còn ở La Sinh Môn, tôi đã từng tiếp nhận một số vụ án liên quan đến 'Ác Mộng Lão Thái..."
"Tát cả những người điều tra sâu về chuyện đó... cuối cùng đều không thoát khỏi kết cục bi thảm." Bạch Tiêu Tiêu biết khá nhiều về Ác Mộng Lão Thái.
Cô ấy đã từng tham gia một dự án đặc biệt có liên quan đến Ác Mộng Lão Thái. Bạch Tiêu Tiêu kể với Ninh Thu Thủy rằng La Sinh Môn rất quan tâm đến Ác Mộng Lão Thái nên đã thành lập một tổ chức nghiên cứu đặc biệt nhưng không lâu sau, những người trong tổ chức này lần lượt chết thảm, một số khác thì phát điên và cuối cùng cũng không thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Lệ quỷ là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm trên thế giới này, chúng có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát. Nếu cố gắng điều khiển chúng, phải chuẩn bị tâm lý bị phản phệ bát cứ lúc nào.
Cuối cùng, La Sinh Môn cũng nhận ra sự nguy hiểm của "Ác Mộng Lão Thái", từ bỏ tất cả các dự án liên quan đến nó, chỉ để lại một tài liệu đơn giản ghi lại những gì đã xảy ra.
Những ngón tay thon dài của Bạch Tiêu Tiêu lướt trên bàn phím, nhanh chóng tìm thấy một tệp được mã hóa đặc biệt.
Ninh Thu Thủy chăm chú đọc tài liệu, ánh mắt không ngừng biến đồi.
Bạch Tiêu Tiêu nhìn sườn mặt Ninh Thu Thủy, khuyên nhủ:
"Thu Thủy... tốt hơn hết là anh đừng nên điều tra chuyện này."
"Mức độ nguy hiểm của nó cho đến nay vẫn chưa thể đo lường được. Xét cho cùng, những người có liên quan đến chuyện này... đều không có kết cục tốt đẹp!"
Sau khi đọc xong tài liệu, Ninh Thu Thủy lắm bẩm:
"Tôi hiểu rồi."
Bạch Tiêu Tiêu sững sờ:
"Anh hiểu cái gì?"
Ninh Thu Thủy quay sang Bạch Tiêu Tiêu, nói:
"Tôi hiểu tại sao "người" đứng sau Huyết Môn lại đặc biệt gửi cho cô một "bức thư”, yêu cầu em đi cứu Triệu Nhị!"
Nghe vậy, Bạch Tiêu Tiêu lập tức hiểu ý Ninh Thu Thủy.
"Ý anh là... Triệu Nhị có thể giúp đỡ?”
Ninh Thu Thủy giải thích:
"Có thể anh ta không giỏi đối phó với con người, nhưng đối phó với lệ quỷ... chắc chắn là chuyên gia trong số các chuyên gia.”
"Ngay cả một đạo sĩ chuyên nghiệp như Râu Quai Nón... cũng không thể so sánh với Triệu Nhị."
"Kiến thức và sự hiểu biết của anh ta về lệ quỷ là điều mà chúng ta không thể sánh bằng!"
"Chỉ cần anh ta đồng ý giúp đỡ, mức độ nguy hiểm của chuyện này sẽ giảm đi rất nhiều!"
Bạch Tiêu Tiêu im lặng một lúc, gật đầu.
"Được rồi, vậy anh mau hỏi anh ta xem sao!"
Ninh Thu Thủy lấy điện thoại ra, bắm số Triệu Nhị. Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức, dường như đã đoán trước rằng Ninh Thu Thủy sẽ gọi điện cho mình vào lúc này.
"Sao anh bắt máy nhanh vậy, biết trước tương lai à?" Triệu Nhị bật cười một tiếng:
"Tôi là một bệnh nhân bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cả ngày, buồn muốn chết, chỉ có thể nghịch điện thoại giết thời gian. Vừa hay cậu gọi đến, tôi tiện tay bắt máy thôi."
"Sao rồi, chuyện người nước lần trước giải quyết xong chưa?"
Ninh Thu Thủy:
"Ừm, chuyện người nước đã được giải quyết rồi. Nhưng hiện tại tôi lại gặp rắc rối mới."
Giọng Triệu Nhị uễ oải:
"Nói đi, bây giờ tôi đang rảnh, tán gẫu với cậu một chút." Ninh Thu Thủy cười nói:
"Vậy là tôi được vinh hạnh rồi... Anh đã từng nghe nói đến "Ác Mộng Lão Thái" chưa?"
Vừa nhắc đến bốn chữ này, đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó Triệu Nhị mới lên tiếng:
“Từng nghe.”
"Nhưng mà, chẳng phải nó đã biến mắt nhiều năm rồi sao?"
Ninh Thu Thủy nói:
"Nhưng vấn đề vẫn còn đó, tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, không biết có cách nào không?”
Lần này, Triệu Nhị im lặng rất lâu.
Lâu đến nỗi Ninh Thu Thủy tưởng anh ta ngủ thiếp ởi rồi.
Ngay khi hắn định lên tiếng, Triệu Nhị ở đầu dây bên kia ho khan một tiếng.
"Giải quyết Ác Mộng Lão Thái... không phải là không thể."
"Nhưng chuyện của nó hơi kỳ lạ, hơn nữa còn rất nguy hiểm."
Ninh Thu Thủy nheo mắt:
"Nguy hiểm đến mức nào?"
Hắn đã tiếp xúc với Triệu Nhị, cũng biết qua một số chuyện lên quan đến anh ta, biết rõ bản thân Triệu Nhị rất lợi hại. Một con quỷ mà ngay cả Triệu Nhị cũng phải thốt ra hai chữ "nguy hiểm" thì rốt cuộc nó đáng sợ đến mức nào?
Triệu Nhị uống một ngụm nước lọc.
"Nói thế này nhé... Trước tiên, tôi sẽ nói cho cậu biết nguyên lý tiêu diệt lệ quỷ. Lệ quỷ không thể bị con người giết chết, không phải vì con người quá yếu đuối, mà vì hai hệ thống sức mạnh không tương thích. Hệ thống sức mạnh của lệ quỷ ở đẳng cấp cao hơn con người, vì vậy tất cả vũ khí công nghệ mà con người phát minh ra hiện nay đều vô dụng đối với chúng."
"Bom nguyên tử có thể hủy diệt một thành phố, nhưng không thể giết chết một con quỷ yếu nhát."
"Muốn giết chết lệ quỷ, chỉ có hai cách: Thứ nhất, tìm một con quỷ mạnh hơn để giết nó."
"Thứ hai chính cậu phải bước vào hệ thống sức mạnh của lệ quỷ, sau đó trở nên mạnh hơn nó.”
Ninh Thu Thủy nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
"Ví dụ như... anh?”
Triệu Nhị cười nói:
"Cũng tạm coi là vậy. Nhưng con đường này... không hề đơn giản như việc lên cấp đánh quái trong tiểu thuyết." "Cậu phải biết rằng, sức mạnh của lệ quỷ bắt nguồn từ một sự tồn tại hiện tại chưa thế hiểu và nhận thức được. Những kẻ đứng sau Huyết Môn gọi sự tồn tại này là "Nhật"."
"Sức mạnh này không chỉ mạnh mẽ mà còn đi kèm với ô nhiễm."
"Iừ khi cậu có được sức mạnh của "Nhật", ô nhiễm sẽ ập đến. Ở Huyết Môn, chắc cậu cũng đã gặp qua những "người" có sức mạnh ngang ngửa với lệ quỷ, những "người" đó chính là quái vật bị sức mạnh của "Nhật" ăn mòn."
"Ô nhiễm càng nặng, tỉnh thần con người càng bát ồn." "Đến cuối cùng..."
Anh ta không nói tiếp, nhưng Ninh Thu Thủy hiểu rằng một khi đã bị ô nhiễm hoàn toàn, chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
Triệu Nhị:
"Còn tôi... là sản phẩm của một dự án đặc biệt có tên là "Khoa Phụ", chỉ tiết cụ thể thì tôi sẽ không nói cho cậu biết. Nếu có cơ hội, cậu sẽ được tiếp xúc."
"Cậu muốn giải quyết "Ác Mộng Lão Thái", tôi có thể giúp, nhưng chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
"Muốn giải quyết nó, ít nhất cậu phải tìm được... chân thân của nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận