Quỷ Xá

Chương 515: Ghi Nhớ Rồi

Chương 515: Ghi Nhớ RồiChương 515: Ghi Nhớ Rồi
Chương 515: Ghi Nhớ Rồi
Chương 515: Ghi Nhớ Rồi
Nói xong câu đó, Thôi Bào như dùng hết toàn bộ sức lực, cả người vô lực gục xuống bàn.
Câu chuyện được hắn ta kể lạ không hề đơn giản, là chuyện mà chính hắn ta đã trải qua, được chính miệng hắn ta kế lại, khiến Ninh Thu Thủy có cảm giác như được chứng kiến tận mắt.
Tuy rằng đã trải qua rất nhiều câu chuyện kỳ lạ sau cánh cửa Huyết Môn, nhưng lúc này, hắn vẫn không khỏi nỗi da gài "Kẻ xuất hiện trong đầu anh... không, kẻ xuất hiện trong ký ức của anh là Bình Chúc?"
Thôi Bào uễ oải đáp:
"Anh có thể gọi nó bằng cái tên đó, dù sao cũng chỉ là một cái tên thay thế, tôi cũng không biết nó là cái quái gì nữa... Thật ra tôi nên nhận ra sớm hơn, bởi vì ngoài tôi ra, không có ai nói chuyện với nó cả."
"Nó rất cần thận, sẽ không dễ dàng lên tiếng, nhưng sẽ nhân cơ hội thích hợp để phụ họa lời của ai đó, bày tỏ quan điểm của mình, để tránh việc tôi hỏi nó trước mặt mọi người..."
"Sau khi lên xe buýt, nó liền biến mắt, sau đó xuất hiện trong ký ức của tôi, trở thành người thứ ba, theo dõi mọi thứ..."
"Bát kể tôi cố gắng xóa bỏ nó bằng cách nào, tôi đều không thể làm được."
Vừa nói, Thôi Bào lại trở nên kích động, đập đầu mạnh vào bàn!
Rằm rằm rằm!
Nhìn hắn ta đập đầu đến chảy máu, Ninh Thu Thủy đột nhiên hỏi:
"Hay là hút điều thuốc đi?"
"Biết đâu nicotn và nhựa thuốc lá có thể khiến anh dũng cảm hơn một chút." Thôi Bào ngắng đầu lên, máu mũi chảy xuống cằm, nhưng hắn ta không quan tâm, đưa tay nhận lấy điều thuốc từ tay Ninh Thu Thủy.
"Cảm ơn."
Trong chốc lát, hai người trong phòng thẩm ván bắt đầu phì phèo thuốc lá.
"Đã máy tháng rồi tôi không hút thuốc... Kể từ khi bị nhốt vào đây." Thôi Bào nhìn xa xăm.
Ninh Thu Thủy đặt bao thuốc lá sang một bên.
"Không sao, hôm nay anh cứ từ từ mà hút."
"Với điều kiện là anh phải hơp tác với tôi." Thôi Bào lắc đầu.
"Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng đi, nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho cậu biết... Không biết cậu có nhớ được hay không, tôi luôn có cảm giác mình đang nói nhảm."
Ninh Thu Thủy nhướn mày:
"Không thể ghi lại bằng cách nào khác sao? Chẳng hạn như gửi tin nhắn lên mạng, hoặc trực tiếp gọi điện thoại cho ai đó... nói cho họ biết."
Thôi Bào thở dài.
"Nếu có ích thì hôm nay cậu đã không gặp tôi rồi."
"Cậu cứ thử xem, gọi điện thoai cho ban câu đi. sau đó kể lại cuộc trò chuyện của chúng ta cho họ nghe, hoặc gửi tin nhắn cho họ, xem họ có nhận được không..."
Ninh Thu Thủy lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Triệu Nhị.
Tút tút—
Điện thoại reo một lúc, giọng nói của Triệu Nhị vang lên.
"Alo2"
Giây phút giọng nói của anh ta vang lên, đèn trên đầu Ninh Thu Thủy đột nhiên chập chờn.
Ninh Thu Thủy ngắng đầu nhìn đèn, miệng đáp:
"Là tôi, có tiện giúp tôi ghi nhớ một việc không?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Triệu Nhị mới lên tiếng:
"Hình như cậu đã chọc phải một kẻ rất rắc rối đáy..."
Đồng tử Ninh Thu Thủy khẽ động.
“Anh cách điện thoại mà cũng cảm nhận được sao?"
Triệu Nhị:
"”P "
"Chuyện này tôi không giúp cậu được, nhưng mà có một tin tốt..."
Ninh Thu Thủy hỏi:
"Tin tốt gì?"
Triệu Nhị nói: "Cậu không cần tôi giúp."
Nói xong, anh ta cúp máy, để lại Ninh Thu Thủy với vẻ mặt trầm ngâm.
Ninh Thu Thủy đương nhiên không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng hắn không cho rằng Triệu Nhị đang lừa gạt mình.
Với tính cách của Triệu Nhị, căn bản là không cần thiết phải lừa gạt hắn, được là được, không được là không được.
Ninh Thu Thủy tin tưởng vào năng lực của Triệu Nhị, vì vậy sau khi cúp điện thoại, hắn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, người sát vách bên cạnh có quan hệ gì với anh không?”
Thôi Bào lắc đầu.
"Tôi không biết người bên cạnh là ai, sau khi bị Lưu hói túm vào đây, tôi đã trở thành đối tượng nghiên cứu, làm sao tôi biết được người bên cạnh là ai?"
Trong làn khói thuốc, Ninh Thu Thủy thẳng thắn nói:
"Vậy để tôi nói cho anh biết, người bên cạnh cũng giống như anh, cũng là người sống sót trở về từ 'vùng đất bí ẩn'."
"Hơn nữa tôi đoán tình trạng của anh ta cũng không khác anh là máy."
Thôi Bào nheo mắt. "Cậu muốn đi nói chuyện với hắn ta sao?"
Ninh Thu Thủy cười nói:
"Phải đợi anh hút xong điếu thuốc này đã."
Thôi Bào:
"Tại sao?"
Ninh Thu Thủy:
"Sợ anh tự sát, tôi vừa mới 'giết chết một đối tượng nghiên cứu của Lưu hói."
Thôi Bào nhìn điều thuốc đã cháy được một nửa trên tay, cười tự giễu:
"Thứ này mà cũng tự sát được sao?"
Ninh Thu Thủy: "Đừng coi thường sức mạnh của nó, Thôi Bào."
"Nếu trí tưởng tượng của anh đủ phong phú, rất nhiều thứ tưởng chừng như an toàn cũng có thể trở nên chết người."
Sau khi thổ lộ hết tâm sự, Thôi Bào cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra để két liễu mình, đó là bị ung thư phổi..."
"Nhưng có lẽ đối với thế giới này, tôi chết đi cũng không phải là chuyện xấu."
"Lưu hói đôi khi rất ích kỷ, loại người như ông ta, sau này rất có thê sẽ trở thành tai họa." Hắn ta hút xong điếu thuốc, Ninh Thu Thủy liền xin đầu lọc, sau đó cầm đầu lọc rời khỏi phòng.
Buổi trao đổi kết thúc.
Nhìn theo bóng lưng Ninh Thu Thủy, tim Thôi Bào đập rất nhanh.
Người đàn ông này cho hắn ta cảm giác hoàn toàn khác so với những người trước đây, nếu có thể, hắn ta thực sự hy vọng Ninh Thu Thủy có thể ghi nhớ tất cả những gì hắn ta đã nói trong phòng.
Hắn ta còn một số bí mật chưa kịp nói với Ninh Thu Thủy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Ninh Thu Thủy phải nhớ được tất cả những điều này.
Sau khi rời khỏi phòng, Ninh Thu Thủy đứng im tại chỗ, đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó, liền đưa tay sờ vào túi áo.
Rất nhanh, hắn đã lấy ra một đồng xu.
Đồng xu tỏa ra hơi ấm.
Trên bề mặt còn xuất hiện một lớp gỉ màu xanh nhạt.
Ninh Thu Thủy hơi nhíu mày, hắn nhớ lại mọi chuyện trong phòng, phát hiện mình không hề quên.
Hắn nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Thôi Bào. "Là do đồng xu này sao..."
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào đồng xu, một lúc sau, ánh mắt chuyển sang phòng giam D357 bên cạnh...
"Hay là... nghe thử xem anh ta nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận