Quỷ Xá

Chương 374: [Hồi Hồn] Bất ngờ

Chương 374: [Hồi Hồn] Bất ngờChương 374: [Hồi Hồn] Bất ngờ
Chương 374: [Hồi Hồn] Bất ngờ
Chương 374: [Hồi Hòn] Bất ngờ
Hai người chia nhau ra, bóng dáng A Nhạc vừa biến mất ở cầu thang, vẻ sốt ruột trên mặt Hồng Du cũng theo đó tan biến.
Cô ta không tìm "bình" ở sảnh lớn, mà nhìn chằm chằm vào hướng A Nhạc lên lầu, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Khác với A Nhạc, cô ta là người tạm thời gia nhập nhóm của Trúc Ca, không có được nhiều sự tin tưởng từ hắn ta, trong lòng Trúc Ca, cô ta cũng tuyệt đối không phải là người quan trọng.
Mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát, mấu chốt của vấn đề đã được phơi bày
Một "cái bình" không thể chứa hét nhiều "miếng thịt" như vậy.
Chắc chắn sẽ có một phần "miếng thịt" bị vứt bỏ bên ngoài, bốc mùi hôi thối.
Khi đến thời khắc quyết định, cho dù cô ta có cống hiến to lớn cho nhóm của Trúc Ca, Hồng Du cũng không cho rằng hắn ta sẽ vì một người mới gia nhập như cô ta mà từ bỏ những "trọng thần" bên cạnh mình.
Rát có thể cô ta sẽ bị bỏ rơi. Tình hình hiện tại là, chỉ đứng về phe nào đó đã không thể giải quyết được ván đề của cô ta.
Làm thế nào để đảm bảo Trúc Ca sẽ chọn cô ta?
Câu trả lời là, chỉ khi bên cạnh hắn ta không còn ai có thể sử dụng được nữa.
Lúc đó, cô ta sẽ trở thành lựa chọn duy nhất.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hồng Du lại hiện lên con số: ba.
Tay cô ta lại run lên, cơ mặt cũng khẽ giật giật.
Không lâu sau, Hồng Du bước vào thang máy, ấn nút lên tầng 6. Tầng này là khu vực bệnh nhân nội trú, có rất nhiều người qua lại, cũng có rất nhiều bệnh nhân được đây đi đấy lại, vì vậy trái tim không thể nào được giấu ở tầng này.
Nói cách khác... A Nhạc cũng không thê nào ở tầng này. ...
Mười phút sau, A Nhạc đang ngồi xổm trong một phòng vệ sinh ở tầng ba, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
[Tôi đã chặn được "bình" rồi, mau lên tầng 6]
Nhìn thấy tin nhắn này, hơi thở của A Nhạc lập tức trở nên dồn dập.
Tìm tháy "bình" rồi sao? Quỷ Khí của anh ta đã bị tiêu hao trong bệnh viện vào đêm đầu tiên, mặc dù anh ta không nói với bất kỳ ai, nhưng không có Quỷ Khí, trong lòng anh ta luôn cảm thấy bát an, nếu gặp phải tình huống bất ngờ sẽ rơi vào thế bị động cực kỳ nguy hiểm!
Lúc này, chỉ có nhanh chóng tìm thấy "bình", anh ta mới có hy vọng sống sót.
Về phần "bình" có thể chứa được bao nhiêu "miếng thịt", A Nhạc hoàn toàn không nghĩ đến.
Anh ta tin tưởng rằng, với mối quan hệ của anh ta với Trúc Ca. và "giá trí" của bản thân. chỉ cần "bình" có thể chứa được hai ba người, chắc chắn sẽ có một chỗ cho anh tal
Cát điện thoại đi, A Nhạc lại nhét trái tim trong tay vào bồn nước lạnh phía sau bồn cầu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, một người đàn ông đeo khẩu trang khác xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.
Người này tìm kiếm từng phòng vệ sinh một, cuối cùng sau khi mở nắp bồn nước của phòng vệ sinh thứ hai từ dưới lên, hắn đã tìm thấy trái tim.
“Trái thứ hai... ˆ Hắn lâm bẩm một mình, sau đó nhanh chóng lấy ra một túi đá tự chế, bỏ trái tim vẫn còn tươi sống vào trong......
Tầng 6.
A Nhạc vội vàng chạy đến đây, vết sẹo trên mặt anh ta trở nên vô cùng dữ tợn vì vẻ mặt méo mó, anh ta đi dọc theo hành lang, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Hồng Du, tâm trạng càng lúc càng sốt ruột.
Một phòng, hai phòng...
Sao vẫn chưa thấy?
A Nhạc kiên nhẫn đi đến cuối hành lang, đứng trước cửa sổ, nhìn vào căn phòng cuối cùng. Không có.
Vẫn không có.
A Nhạc vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Hồng Du, sau khi kết nối, giọng nói của cô ta vang lên từ đầu dây bên kia:
"A Nhạc... Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở đâu? Tôi đang ở tầng 6 đây này!"
Sự sốt ruột tích tụ bấy lâu của A Nhạc trút hết lên Hồng Du ở đầu dây bên kia, nhưng đối mặt với sự cáu kỉnh của anh ta, cô ta không hề tức giận hay khó chịu, mà chỉ hỏi lại một lần nữa:
"Tôi biết, ý tôi là... Anh đang ở đâu trên tầng 62" A Nhạc:
"Cuối hành lang, trước cửa số, cô đang ở đâu?"
"Tôi đã tìm khắp tầng 6 rồi, sao không thấy anh đâu cả?"
Giọng Hồng Du đột nhiên trở nên hoảng sợ:
"A Nhạc, chạy mau, có quỷ trong căn phòng bên cạnh anh, nó đã giăng bẫy ở đó!"
A Nhạc sững sờ.
Ngay sau đó, một sợi dây gần như vô hình siết chặt từ dưới chân anh ta, tiếp theo, A Nhạc cảm thấy mắt cá chân truyền đến cảm giác bị trói chặt dữ dội, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người anh ta đã bị kéo lên. ném ra ngoài cửa sôi!
Trong lúc nguy cấp, A Nhạc điên cuồng vung tay, cố gắng tóm lấy bệ cửa sổ, nhưng trong tình huống vội vàng, làm sao những ngón tay khua khoắng loạn xạ có thể so sánh với sức nặng của cả một chiếc xe đẩy sắt chứ?
Không phải anh ta không đủ sức, mà là không đủ ma sát.
Cứ như vậy, A Nhạc rơi từ tầng 6 xuống, ngã nhào xuống đất!
Đầu tiên là chân tiếp đất, sau đó là gáy.
Đầu anh ta đã bị vỡ một nửa, óc bắn tung tóe. Những người xung quanh hoảng sợ, hét lên vài tiếng rồi chạy tán loạn sang hai bên, một lúc sau mới lại tụ tập lại.
Họ chỉ trỏ vào thi thể trên mặt đất, bàn tán xem chuyện gì đã xảy ra, không lâu sau, một đám nhân viên y tế xuất hiện, họ vội vàng khiêng thi thể đã tắt thở lên cáng, sau đó cắt đứt sợi dây trên chân, rồi vận chuyển vào trong bệnh viện.
Tất nhiên, bất kỳ ai có chút kiến thức thông thường đều biết rằng, người này không thể cứu sống được nữa, nhưng dù sao họ cũng là người của bệnh viện, mà mục đích tồn tại của bệnh viện là cứu người, không thể nào để mặc thi thể nằm đó trước mặt bao nhiêu bệnh nhân được.
Trên mặt đất nhanh chóng chỉ còn lại một vũng máu, và một chiếc xe đầy sắt rỉ sét.
Chiếc xe đẩy này dùng để chở hàng hóa, kiểu dáng cũ kỹ, phần giữa đặc ruột, nặng khoảng bốn năm mươi cân.
Trên tay càm của nó, quấn ba sợi dây nhựa trong suốt giống như dây câu cá.
Loại dây này rất chắc chắn, đặc biệt là khi nhiều sợi được tết lại với nhau.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mọi người xôn xao bàn tán.
Cách đó không xa, một người phụ nữ trà trộn trong đám đồng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đây sắt, vẻ mặt có chút đáng SỢ.
Chính là Hồng Du.
Hai tay cô ta đút túi, nắm chặt thành nắm đắm, cho thấy sự căng thẳng trong lòng lúc này.
Nhưng không ai nhìn thấy.
Nếu lúc này có ai đó đứng đủ gần cô ta, nhất định sẽ nghe thấy tiếng lắm bắm gần như ma nhập của cô ta:
"Là quỷ giết.. Không phải tÔI..." "Anh đã không còn Quỷ Khí, cho dù không có tai nạn này, anh cũng không sống được bao lâu nữa..."
"Anh biết là quỷ giết anh mà, phải không?"
"Anh biết chứ... Anh nhất định biết, bởi vì tối hôm trước anh đã gặp quỷ trong bệnh viện này..."
Toàn bộ kế hoạch tuy được thực hiện rất vội vàng, nhưng đối mặt với sự điều tra của cảnh sát, cô ta có rất nhiều cách đề lấp liếm, hơn nữa trong bệnh viện căn bản không có camera giám sát, tầng 5 không có nhiều bệnh nhân, lúc đó cô ta đã thay một bộ quần áo bệnh nhân. che kín đầu và măt. toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, cho dù có ai đó nhìn thấy, cũng không thê nào nhận ra cô ta.
Nhưng cô ta vẫn rất sợ hãi.
Không phải sợ cảnh sát, mà là sợ người chết biến thành ma quỷ quay lại tìm cô ta trả thù!
"Lúc đó mình đã trốn rất nhanh, anh ta căn bản không nhìn thấy mình ở tầng 5... Anh ta không thể nào biết là mình giết anh ta!"
"Bình tĩnh, Hồng Du... Bình tính...”
Cô ta cố gắng hít thở sâu vài lần, sự tập trung cao độ khiến cô ta thậm chí còn không nhận ra người đàn ông quen thuộc đeo khẩu trang ở phía bên kia đám đông.
Tuy nhiên, người đàn ông lại chú ý đến cô ta, và đang chậm rãi tiền lại gần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận