Quỷ Xá

Chương 373: [Hồi Hồn] 12 chia 4 bằng...

Chương 373: [Hồi Hồn] 12 chia 4 bằng...Chương 373: [Hồi Hồn] 12 chia 4 bằng...
Chương 373: [Hồi Hồn] 12 chia 4 bằng...
Chương 373: [Hồi Hồn] 12 chia 4 bằng...
Các Khách quỷ đã bước vào cánh cửa Huyết Môn thứ tám sớm hơn một ngày, đến hôm nay mới chính thức là ngày thứ hai, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, cơ thê bắt đầu có những thay đổi kỳ lạ.
Một số người cần thận bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình, và sau đó phát hiện ra rằng một số vùng da của họ đã bắt đầu lở loét và mưng mủ. Sự thay đổi này khiến hầu hết các Khách quỷ đều hoảng sợ, và khi họ phát hiện ra rằng sự thay đổi này không chỉ xảy ra với riêng mình họ, một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa trong đám đông.
Nếu là một nhóm người mới chưa từng trải, khi nhìn thấy mọi người cùng gặp nạn, có lẽ họ sẽ bớt lo lắng hơn, trong lòng nghĩ rằng, dù sao thì người gặp nạn cũng không phải chỉ mình mình, cho dù có chết cũng có bạn đồng hành.
Nhưng những người có thể sống sót đến cánh cửa Huyết Môn thứ tám, không ai là không có khát khao sống sót mãnh liệt, khi nhìn thấy tình huống kỳ lạ này ập đến với tất cả mọi người, họ biết rằng không ai có thể thoát khỏi số phận.
Để sống sót, họ phải hoàn thành nhiệm vụ mà Huyết Môn giao phó trước khi cơ thể thối rữa, bất chấp mọi thủ đoạn.
"Chẳng trách nhiệm vụ Huyết Môn lần này không giới hạn thời gian..."
"Hóa ra thời gian giới hạn ở đây..."
Sau khi hoảng sợ, Hồng Du nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bốn ngày.
Ngoại trừ ngày hôm qua, cô ta chỉ còn bốn ngày. Hòng Du đưa hai tay hứng một vốc nước, rửa mặt.
Không biết là nước lạnh hay mặt cô ta lạnh, tay Hồng Du khẽ run lên.
"Chỉ có một cái bình, chỉ có bón ngày... Nhưng lại có nhiều người như vậy, cái bình không thể nào chứa hết tất cả mọi người được..."
"Quá nhiều người.. Quá nhiều thịt..."
Cô ta lâm bẩm một mình.
Nói xong, giọng cô ta dần dần lớn hơn.
"Không thể có nhiều thịt như vậy, không thể nhiều như vậy..." "Mười bốn người, mười ba... Mười ba chia bốn... Không được, không được... lên mập đó cũng không được... Mười hai chia bốn... Bằng ba..."
Hơi thở của Hồng Du dần dần thay đồi.
"Ba... Không phải là vừa hay Sao...”
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hồng Du khẽ nhếch lên, ẩn chứa bên trong là sự điên cuồng và dữ tợn mà ngay cả chính cô ta cũng không hề hay biết.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Chị Du. lát nữa đừng quên đến cổng bệnh viện Vườn Địa Đàng canh chừng nhé!”
Giọng nói bên ngoài rất lớn.
Hồng Du lớn tiếng đáp lại.
"Được, tôi ra ngay đây!"
Người đó rời đi.
Hòng Du hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, không biết tại sao, cô ta càng nhìn càng thấy xa lạ.
Đặc biệt là khóe miệng của cô ta, dường như luôn nở một nụ cười mờ nhạt.
Nụ cười đó khiến cô ta lạnh sống lưng.
Ánh mắt cô ta vô tình lướt qua số phòng ở góc gương, trong khoảnh khắc đó, một vài con số hiện lên trong đầu cô ta.
Tầng 3... 303... 3...
"Mười hai... Mười hai chia... Bốn... Bằng ba..."
Vô thức, cô ta lắm bẩm câu nói đó, sau đó bất ngờ cảm thấy lạnh sống lưng, toát mò hôi lạnh!
Những ngón tay bám vào bồn rửa mặt bắt đầu co giật.
Giọt nước và mồ hôi lăn trên vằng trán nhẫn nhụi, làm nỗi rõ những đường gân xanh.
Tia máu, xuất hiện trong mắt CÔ ta.
Cô ta không dám nhìn bản thân trong gương nữa, xoay người lấy áo khoác, lao ra khỏi phòng.
Rằm!
Cánh cửa đóng sầằm lại, tạo ra tiếng động lớn khiến hai người bạn đồng hành đang định ra ngoài giật mình.
Hai người nhìn bóng lưng vội vã của Hồng Du, nhìn nhau khó hiểu.
“Chuyện gì vậy?”
"Không biết, có lẽ là trên người cô ấy cũng bị lở loét, tâm trạng không tốt, chuyện này ai gặp phải cũng khó chịu..."
"Halz, rõ ràng không làm gì cả. tai sao cơ thể lai bắt đầu thối rữa chứ?"
"Tôi đi xem những người khác thế nào, nếu tất cả mọi người đều bị lở loét, vậy thì rất có thể là do ảnh hưởng của quy tắc Huyết Môn..."...
Cổng bệnh viện Vườn Địa Đàng.
Hai người đàn ông đang nhìn xung quanh, dường như đang chờ đợi điều gì đó, không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại trên đường phó cách đó không xa.
Một người phụ nữ có thân hình yêu điệu thướt tha bước xuống xe, sau đó từng bước tiến về phía cổng bệnh viện.
"A Nhạc, Hồng Du đến rồi." Người đàn ông thấp bé hơn ở bên trái, đeo một mặt dây chuyền Phật bằng ngọc bích, giơ tay vẫy về phía xa, đầu lọc thuốc lá kẹp trên ngón tay rớt xuống một ít tàn thuốc.
Anh ta không nhận được hồi âm, phát hiện ra A Nhạc bên cạnh vẫn đang cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút căng thẳng quá mức.
"Này, A Nhạc, đừng căng thẳng như vậy..."
Người đàn ông huých vai A Nhạc, ra hiệu cho anh ta thư giãn một chút.
"Ác quỷ trong cánh cửa Huyết Môn này không đáng sợ như trong tưởng tượng, tối hôm qua không phải đã bị tấn công một lần rồi sao? Nó chỉ có thể ra tay với mục tiêu một lần trong thời gian ngắn, hơn nữa ở khu vực sầằm uất này, khả năng của nó chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, không dễ dàng gây chuyện được...”
BỊ anh ta huých một cái, A Nhạc mới hoàn hồn, gật đầu một cách máy móc.
Anh ta liếc nhìn Hồng Du đang đi tới, khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục quan sát xung quanh.
"Lam Cung, sao A Nhạc trông căng thẳng vậy? Có phải hai người vừa phát hiên ra điều gqì không?”
Hồng Du hỏi một cách dò xét, nhưng lại tỏ ra rất tự nhiên.
Người đàn ông tên Lam Cung rít một hơi thuốc, cười gượng:
"Cũng không phát hiện ra gì... Có lẽ là A Nhạc quá căng thẳng thôi?"
"Dù sao thì chuyện xảy ra sáng nay cô cũng biết rồi đáy."
Hồng Du gật đầu, quay sang A Nhạc, dịu dàng nói:
"A Nhạc, anh đừng căng thẳng, anh Trúc sẽ nghĩ cách thôi."
"Biết đâu tối nay chúng ta có thể ra ngoài được rồi." Sắc mặt A Nhạc không hề khá hơn chút nào:
"Hy vọng là vậy."
Hồng Du:
"Trái tim các anh đã cất kỹ chưa?"
Lam Cung gật đầu.
"Đã cất kỹ rồi."
"Bây giờ chỉ cần chờ 'cái bình' mắc câu."
Ba người tản ra ở quảng trường bên trong cổng bệnh viện, quan sát những bệnh nhân đến đây.
Đây là một quá trình nhàm chán.
Ho đã canh giữ ở đây rất lâu nhưng không phát hiện ra điều gì đáng kể, mãi cho đến gần giờ đổi ca buổi trưa, họ mới nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, hai tay đút túi bước vào bệnh viện.
Người này trông có vẻ thong dong, nhưng tốc độ lại cực nhanh, len lỏi trong đám đông, chỉ một loáng đã sắp đi vào bệnh viện.
Thấy vậy, ba người vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Hồng Du khẽ động, nói với Lam Cung:
"Lam Cung, tên kia chắc chắn có vấn đề, anh canh chừng bên ngoài, đừng để hắn ta chạy thoát, tôi và A Nhạc vào trong tìm hắn ta!"
Lam Cung do dự một lúc, rồi gật đầu.
"Được."
Anh ta dừng lại, nhìn hai người đuổi theo mục tiêu khả nghi vào trong bệnh viện.
Hồng Du và A Nhạc nhanh chóng đuổi vào sảnh bệnh viện, nhưng sau khi quan sát một lượt, họ không phát hiện ra điều gì.
"Chết tiệt... Đã đề phòng rồi Sao...”
Sắc mặt Hồng Du khẽ biến, lập tức nói với A Nhạc: "A Nhạc, anh đến nơi cất giữ trái tim canh chừng, tôi đi xung quanh tìm hắn ta, có tình huống gì... Lập tức liên lạc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận