Quỷ Xá

Chương 513: Chương 513: Xe Buýt Quỷ

Chương 513: Chương 513: Xe Buýt QuỷChương 513: Chương 513: Xe Buýt Quỷ
Chương 513: Chương 513: Xe Buýt Quỷ
Chương 513: Xe Buýt Quỷ
Thôi Bào nói với Ninh Thu Thủy rằng trong đầu hắn ta có một người.
"Anh nói, trong đầu anh có người?" Ninh Thu Thủy hơi thay đổi sắc mặt.
Hắn thực sự không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với bệnh nhân tâm thần. Chẳng hạn như Triệu Nhị, hoàn toàn không thể gọi là bệnh tâm thần được. Triệu Nhị chỉ là vũ khí của quân đội ấn giấu trong hình hài một bệnh nhân tâm thần. Còn gã Thôi Bào trước mặt này, rõ ràng tinh thần có chút không bình thường. Khi giao tiếp với hắn ta, Ninh Thu Thủy phải cần thận từng chút một.
"Nói chính xác là, trong ký ức của tôi... xuất hiện thêm một người!" Thôi Bào nói, trong mắt dần xuất hiện tia máu.
"Bát kể tôi nhớ lại chuyện gì, nó đều xuất hiện trong một góc, giống như người thứ ba, lạnh lùng theo dõi quá khứ của tôi..." Thôi Bào có chút bát ổn, đưa tay nắm tóc, lời nói trở nên khó khăn.
"Tôi phải miêu tả cảm giác này với cậu như thế nào đây... Nó đang 'đoc' tôi mặc dù quá trình này rất chậm..."
"Tôi cố gắng hết sức để không nhớ về quá khứ, tôi sợ nhìn thấy nó..."
Cảm nhận được sự kích động và sợ hãi của Thôi Bào, Ninh Thu Thủy rót một cốc nước nóng, đưa cho hắn ta.
Nước khá nóng, khoảng hơn sáu mươi độ, uống vào sẽ rất khó chịu, có thể bị bỏng, nhưng nếu cầm trên tay thì hơi nóng đó lại có thể khiến người ta bình tính lại.
Thôi Bào nhận lấy cốc nước, lộ ra cánh tay đầy những vết sẹo chẳng chịt.
Một số đã lành hẳn, trong khi một số khác rõ ràng là mới xuất hiện gần đây.
"Kẻ đó xuất hiện sau khi anh đến 'vùng đất bí ản' sao?" Ninh Thu Thủy hỏi chen vào.
Thôi Bào đưa hai tay túm tóc.
Hắn ta có một mảng đầu bị hói, vẫn còn vương chút máu.
"Phải..."
"Tôi đã rất cẩn thận, rất cần thận rồi!"
"Nhưng nó vẫn bám theo tôi ra ngoài..."
Nói đến đây, hơi thở của Thôi Bào càng trở nên nặng nè.
Ninh Thu Thủy xoay xoay cốc nước trong tay, ánh mắt sâu xa. "Bị người khác nhìn thấu quả thực là một chuyện rất đáng sợ, nhưng chỉ có vậy thì nhiều nhất cũng chỉ là biết được một số bí mật khó nói của anh thôi, tại sao anh lại sợ hãi như vậy?”
"Anh có bí mật gì không thể cho ai biết sao?"
Môi Thôi Bào mím chặt đến trắng bệch.
"Đây không phải nhìn trộm, đây là đọc, là nhìn thấu hoàn toàn quá khứ của tôi!"
"Rất nhiều ký ức, thậm chí ngay cả tôi cũng đã quên, chỉ cần nó muốn đọc, đoạn ký ức đó sẽ hiện lên trong đầu tôi một lần nữa..." Rằm!
Vừa nói, hắn ta đột nhiên đập đầu vào tấm kính, trừng mắt nhìn Ninh Thu Thủy.
"Cậu không hiểu sao..."
"Một khi nó đã đọc thấu tôi, cũng có nghĩa là nó đã hiểu được thế giới này!"
Lời nói của Thôi Bào khiến Ninh Thu Thủy, người vốn còn chưa hiểu chuyện gì, toát mồ hôi lạnh!
Giờ khắc này, hắn mới hiểu được ý nghĩa của từ 'đọc' trong miệng Thôi Bào!
Thôi Bào nói xong, miệng lại bắt đầu mắp máy kịch liệt, lắm bẩm: "Không thể để nó hiểu được quy tắc ở đây, nếu không, sẽ không ai có thể đối phó với nó..."
"Tôi phải ngăn cản nó, ngăn cản nó!"
Nói xong, Thôi Bào đột nhiên đứng bật dậy, định đập đầu vào lớp kính hợp kim trước mặt, nhưng bị Ninh Thu Thủy gọi giật lại:
"Thôi Bào!"
Tiếng quát lớn như sét đánh ngang tai khiến Thôi Bào giật mình.
Ánh mắt hỗn loạn của hắn ta dần hiện lên vẻ tỉnh táo.
"Làm... Làm g2" Ninh Thu Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn ta:
"Vừa rồi chính anh cũng đã nói, tốc độ 'đọc' của nó rất chậm, ít nhất là hiện tại anh không cần phải lo lắng về vấn đề này, đúng không?"
"Trước tiên hãy hợp tác với tôi, thêm một người sẽ có thêm một phần sức mạnh, biết đâu có thể giúp được anh đáy!"
Nghe vậy, hơi thở hỗn loạn trên người Thôi Bào dần trở nên bình thường.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn ôm đầu, giật tóc.
"Vô ích thôi... Nó sẽ không cho phép bắt cứ ai biết đến sự tồn tại của nó!"
"Ngay cả Khách Quỷ cũng không ngoại lệ!"
"Chờ cậu rời khỏi căn phòng này, cậu sẽ lập tức quên mất cuộc trò chuyện giữa chúng ta..."
Ninh Thu Thủy im lặng một lúc.
"Nhưng có lễ sẽ có người không quên."
"Ván đề vẫn còn đó, nếu không giải quyết thì sẽ mãi là vấn đề... Thử lại đi, Thôi Bào."
"Hãy nói cho tôi biết, làm cách nào mà các anh đến được 'vùng đất bí ân' trong Quỷ Trấn đó. và đã găp phải những dì ở đó?"
Sự kiên nhẫn của Ninh Thu Thủy khiến cảm xúc của Thôi Bào dần ổn định, hắn ta chìm vào hồi ức, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rấy.
Rõ ràng, việc nhớ lại quá khứ trong đầu sẽ khiến hắn ta nhìn thấy "người" kia trong ký ức của mình.
Việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được, đối với Thôi Bào mà nói, lại cần phải huy động rất nhiều dũng khí để đối mặt.
Hắn nghiền răng nói:
".., Khi đó, đội điều tra của chúng tôi đến thị trấn Điều Sơn để giúp Lưu hói tìm một thứ gì đó, có liên quan đến một số dự án nghiên cứu khác, ban đầu nghĩ chỉ tìm kiếm qua thôi, không tìm thấy thì quay về, ai ngờ hôm đó lại đột nhiên gặp phải một vài con quỷ dữ nỗi loạn, truy sát chúng tôi, lúc đó, những người đi cùng đều thương vong nặng nè, chúng tôi hoảng loạn chạy trốn trong thị trấn Điều Sơn, cuối cùng bát đắc dĩ phải lên một chiếc xe buýt quỷ đi ngang..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận