Quỷ Xá

Chương 292: Mê Điệt Hương

Chương 292: Mê Điệt HươngChương 292: Mê Điệt Hương
Chương 292: Mê Điệt Hương
Chương 292: Mê Điệt Hương
"Cậu là aI2"
Chủ hiệu sách trong lòng đã có đáp án.
"Là người các ông muốn giết."
"Thật ngại quá, dạo này hơi bận, không tiếp đón các ông chu đáo được..."
Hắn vừa dứt lời, chủ hiệu sách đã nhanh như chớp nghiêng đầu, tay nâng lên, chĩa súng vào đùi Ninh Thu Thủy.
Nhưng ông ta rõ ràng đã đánh giá thấp đối thủ.
Ngay khi ông ta vừa nghiêng đầu, Ninh Thu Thủy đã nắm lấy cổ tay ông ta, đồng thời di chuyên người né tránh.
Viên đạn găm thẳng vào không khi.
Tiếp đó, một cơn đau nhức truyền đến từ bàn tay cầm súng, một cây định có móc câu xuyên thủng lòng bàn tay ông ta, ghim chặt vào kệ sách gỗ phía sau.
Chủ hiệu sách kêu lên một tiếng, cũng coi như cứng cỏi, không hét lớn tiếng.
Tuy nhiên, Ninh Thu Thủy lại tiếp tục ghim bàn tay còn lại của ông ta lên kệ sách.
Lần này ông ta không nhịn được nữa, kêu lên thảm thiết.
Mọi người trong hiệu sách hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
"Tôi biết lần này các người đến rất đông, đồng bọn của ông, tôi tự sẽ đi tìm, không cần hỏi."
"Tôi chỉ hỏi một câu... Trong số những kẻ các ông biết, ai là nhân vật quan trọng của La Sinh Môn?”
Chủ hiệu sách cười lạnh.
"Cậu nghĩ tôi sẽ nói sao?”
"Cho dù tôi có nói, thì cậu sẽ tha cho tôi sao?” Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, cau mày.
"Không nói thì thôi."
Ninh Thu Thủy dứt lời, chĩa thẳng súng vào trán ông ta.
Chủ hiệu sách có vẻ không ngờ Ninh Thu Thủy lại dứt khoát như vậy, đồng tử đột nhiên co rút.
"Chờ đã..."
Ba chữ còn chưa kịp nói hét, một cây định đã ghim chặt vào trán ông ta.
Cơ thể ông ta bắt đầu co giật.
Rất nhanh sau đó, hắn bất động.
Ninh Thu Thủy rút ba cây định trên người ông ta ra, đi vào phòng vệ sinh, cần thận rửa sạch.
Sau đó, hắn xử lý qua thi thể, báo cáo cho "máy giặt", rồi rời khỏi hiệu sách.
Ninh Thu Thủy hiếm khi ở bên ngoài cả ngày như vậy.
Thực ra, sau khi trở về từ vùng đất hỗn loạn, tần suất giết người của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Hôm nay có thể coi là một ngày thỏa mãn hiếm có.
Chín giờ tối, Ninh Thu Thủy đúng giờ đến địa điểm cuối cùng.
Môt công viên trước khu chung cư màu hồng phán.
Trên tay hắn còn cầm theo một xấp giấy.
Rất dày, không biết bên trong có gì.
Khoảng mười lăm phút sau, một ông lão quét rác chậm rãi đi tới từ xa.
Ánh hoàng hôn sắp tắt, bóng dáng ông lão càng thêm gây gò, cô độc.
Khi đi ngang qua Ninh Thu Thủy, một câu nói của hắn đã khiến ông lão dừng bước.
"Sát thủ có một điểm tốt, đó là rất đúng giờ."
Ông lão quét rác dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ninh Thu Thủy, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên sắc bén.
Mang theo vẻ sắc lạnh đặc trưng của sát thủ.
Chưa kịp để ông ta lên tiếng, Ninh Thu Thủy đã đưa xấp giấy cho ông ta.
"Xem đi."
Ông lão cúi đầu nhìn, trên giấy toàn là ảnh chụp.
Mà những bức ảnh đó, lại chính là thi thể của đồng bọn cùng tham gia hành động lần này!
Nhìn những bức ảnh, ông lão cảm tháy lạnh sống lưng. Lần này bọn họ đến ám sát Ninh Thu Thủy, vậy mà chỉ còn lại một mình ông ta sống sót!
"Trước khi hành động, bên trên đã nói với chúng tôi, mục tiêu lần này rất nguy hiểm, nhưng người ta sống vì tiền, chim chết vì miếng mồi, đã làm nghề này, chết cũng không trách ai được. Chỉ tiếc là chúng tôi thua không phải vì kỹ năng kém, mà là do thiếu thông tin... Thật lòng mà nói, tôi không phục."
Ninh Thu Thủy hơi kinh ngạc nhìn ông lão.
"Ông muốn so tài với tôi?"
Ông lão quét rác lập tức ưỡn thẳng lưng.
Giọng nói cũng trở nên trẻ trung hơn.
"Đúng vậy."
"Ngay tại đây, vứt bỏ vũ khí, chúng ta đấu tay đôi với nhau."
"Dám không?”
Đôi mắt của ông ta bùng lên chiến ý.
Ngay sau đó, một cây định ghim thẳng vào chân ông ta.
Ông ta quy xuống trước mặt Ninh Thu Thủy.
"Ông không biết tôi biết võ công sao? Còn muốn đánh nữa không?”
Ninh Thu Thủy hỏi ông lão lắc đầu.
"Không đánh nữa."
"Tâm phục khẩu phục?"
"Tâm phục khẩu phục."
"Tốt, vậy nói chuyện chính sự đây. Các ông là người của La sinh Môn đúng không? Tôi muốn biết một số thông tin về những nhân vật quan trọng của La Sinh Môn. Nếu ông có thể cung cấp một cái tên chính xác, tôi có thể tha cho ông."
Ông lão im lặng hồi lâu.
"Chúng tôi đều rất may mắn."
"Bọn họ không phải người của La Sinh Môn, nhưng tôi thì có." "Chuyện cậu nhận được "Thiên Thư", La Sinh Môn đã biết, gần đây có máy vị đại nhân vật đang tranh cãi, việc có người ra tay với cậu cũng chỉ là thăm dò. Sức mạnh của La Sinh Môn vượt xa tưởng tượng của cậu, nếu bọn họ thực sự muốn giết cậu, sẽ phái đến những sát thủ đáng sợ hơn nhiều."
"Bọn họ có mạng lưới tình báo hoàn chỉnh, có thể âm thầm lẻn vào nhà giết cậu, có thể mai phục ở bát kỳ góc nào cậu có thể xuất hiện, lặng lẽ chờ đợi..."
Ánh mắt Ninh Thu Thủy lóe lên, nhưng không nói gì. Ông lão tiếp tục:
"Cậu dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ là phàm nhân, không thể nào lúc nào cũng đề phòng được, chắc chắn sẽ có một sát thủ lợi hại hơn xuất hiện, dễ dàng lấy mạng cậu."
Ninh Thu Thủy hỏi:
"Có tên không?”
Ông lão lắc đầu.
"Tôi không biết, cho dù biết cũng không thể nói, nói ra chẳng khác nào cậu trực tiếp giết tôi."
"Nếu tôi nói ra điều không nên nói, để bọn họ bắt được, tôi không biết mình sẽ phải chịu đưng những dì." "Điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu là, một trong những đại nhân vật của La Sinh Môn... rất có thể đang sống ở khu chung cư Mê Điệt Hương."
"Tôi có một nhóm chuyên thu thập thông tin, do đã chuẩn bị từ trước nên bọn họ đã tìm ra địa chỉ IP nơi phát hành lệnh truy nã ngầm, chính là khu chung cư đặc biệt đó.”
"Hắn chính là kẻ đứng sau vụ ám sát lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận