Quỷ Xá

Chương 402: [Hồi Hồn] Thư thật sự

Chương 402: [Hồi Hồn] Thư thật sựChương 402: [Hồi Hồn] Thư thật sự
Chương 402: [Hồi Hồn] Thư thật sự
Chương 402: [Hồi Hồn] Thư thật sự
Sở Trúc không thể nào chấp nhận được hiện thực trước mắt.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng bản thân đã dồn Trần Thọ Tỳ vào bước đường cùng, sắp sửa thay thế vị trí của gã trong "La Sinh Môn”, nhưng nào ngờ, chính sự sắp đặt tự cho là thông minh của bản thân lại cho Trần Thọ Tỳ cơ hội thở dốc, để gã có thể phản công thành công trong lúc tuyệt vọng.
Nhìn Sở Trúc ngã quy xuống ghé, Hồng Du không nhịn được lên tiếng.
"Trần Thọ Tỳ, bát kể là anh và La Sinh Môn có ân oán gì, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ có một mục đích, chỉ cần anh giao "bình thật" ra, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy."
Thường Sơn ngồi bên cạnh Hồng Du phụ họa:
"Đúng vậy, chỉ cần anh giao "bình thật" ra, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
Nhìn đám người trước mắt đang ép sát, Trần Thọ Tỳ cũng không phủ nhận việc "bình thật" đang ở trong tay mình. "Thật ra tôi đang nghĩ, nếu như tôi không thừa nhận “bình” đang ở chỗ tôi, thì các người định làm thế nào?"
"Đến tìm tôi đòi "bình", lẽ ra các người nên nghĩ đến một việc, đó chính là "bình thật" đã ở trong tay tôi rồi, vậy tại sao tôi còn ở lại trong cánh cửa này đến bây giờ?"
"Nhưng bây giờ chắc các người đã biết rồi... Tôi căn bản không có ý định sống sót rời khỏi cánh cửa này."
Khi Trần Thọ Tỳ nói ra câu này, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh như mặt nước hồ thu.
"Tôi chết trong cánh cửa này, các người cũng chết trong cánh cửa này, mọi chuyện đều kết thúc."
"Nếu như các người chết rồi, mà tôi lại sống sót rời khỏi cánh cửa này, sẽ phải đối mặt với "sự thanh toán muộn màng”, ngược lại sẽ liên lụy đến rất nhiều người."
Nghe đến đây, sắc mặt mọi người đều tái mét.
"Không phải chứ... Anh bị điên à?”
"Tranh chấp nội bộ của La Sinh Môn thì có liên quan gì đến chúng ta?"
Người không hề thuộc La Sinh Môn kia không khỏi đứng ngồi không yên.
Nghe giọng điệu của Trần Thọ Tỳ, rõ ràng là muốn kéo bọn họ chết chung!
Vấn đề là... Tranh chấp nội bộ của La Sinh Môn thì có liên quan gì đến bọn họ?
Bọn họ chưa từng tham gia, cũng chẳng biết gì về chỉ tiết, giống như đang đi ngang qua nghĩa địa thì bị người trông mộ kéo lại, sau đó đào một cái hố chôn sống cùng với xác chết.
Đối mặt với chất vẫn của mấy người này, Trần Thọ Tỳ nhún vai, giọng điệu chân thành:
"Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết các người." "Nhưng đây không phải là do tôi quyết định."
"Từ khoảnh khắc các người bước vào cánh cửa này, đã định sẵn là các người sẽ chết ở trong đây."
Khóe miệng Thường Sơn giật giật.
"Anh... có ý gì?"
Trần Thọ Tỳ chậm rãi lấy ra ba phong thư từ trong người.
Hắn ta mở "thư" ra, cho từng người xem qua một lượt.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong "thư", sắc mặt mọi người từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch không còn chút máu. "Không thể nào, không thể nào!"
"Sao, sao có thê như vậy?"
"Giả, đây là giả! Huyết Môn không thể nào thiết lập sinh lộ như vậy được!"
Nội dung ba phong "thư" giống như thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim của tất cả mọi người, đánh tan sự bình tính và dũng cảm của bọn họ. ...
[Trong thị trấn chỉ xuất hiện một "bình thật", hơn nữa "bình thật" không cần trái tim]...
[Bình thật" phải lấy được thông qua việc giết chóc] ...
[Một "bình thật" chỉ có thể chứa môt trái tim]... Nội dung của ba phong "thư" đã được thê hiện rất rõ ràng.
Trong Huyết Môn này, chỉ có một Khách quỷ có thể sống sót trở về.
"Không đúng, anh đang lừa chúng tôi!"
Hồng Du trừng lớn hai mắt, thở hỗn hến.
"Tối hôm đó Ngọ Văn đã nói rõ ràng với tôi, nội dung của phong “thư” thứ hai là - sau khi chúng ta giết người, cơ thể sẽ không ngừng mục nát trong vòng năm ngày!"
Trần Thọ Tỳ thản nhiên nói:
"Đó là do Tôn Tuấn nói cho tôi biết. tôi đã lừa các người." Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Hòng Du chắn động, há miệng nhưng không nói nên lời.
"Tất nhiên tôi không thể lật bài ngửa sớm như vậy."
"Đây là điều hiển nhiên."
Hắn ta còn chưa dứt lời, Hòng Du đã lao đến bên cạnh hắn, hai tay túm chặt cổ áo hắn ta, gần như hét lên:
"Trần Thọ Tỳ, đồ khốn kiếp!"
""Bình" đó ở đâu, ở đâu hả?"
"Mau nói cho tôi biết!"
Phần cơ thê bị thối rữa của cô ta đã lan đến tận cổ, nghiêm trọng hơn bắt kỳ ai khác.
Trần Thọ Tỳ nhìn cô ta, mỉm CƯỜI:
"Bình" đã được người khác sử dụng rồi."
Hồng Du cảm thấy như nghẹt thở.
"Được người khác sử dụng rồi... Bị ai sử dụng rồi?"
"Anh đang đùa tôi đấy à?"
Trần Thọ Tỳ:
"Ngọ Văn đã sử dụng rồi... Giờ này, chắc cô ấy đã lên xe buýt của Quỷ Xá rời đi rồi."
Nghe vậy, Hồng Du lảo đảo lùi lại hai bước, như quả bóng bay bị xì hơi, dựa tường trượt xuống đắt, hai mắt vô hồn.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Những người còn lại đang ngồi trên ghế, ban đầu là ngắn ngơ, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trần Thọ Tỳ đang lặng lẽ hút thuốc.
Khuôn mặt Sở Trúc méo mó dữ tợn, thậm chí từ biểu cảm trên mặt hắn ta còn có thể nhìn ra hai chữ "ăn thịt người”.
"Trần Thọ Tỳ... Anh có biết những lời anh vừa nói sẽ mang đến cho anh hậu quả gì không?”
Trần Thọ Tỳ nhả khói thuốc, cười nhạt:
"Tôi biết thủ đoạn của cậu mà, Sở Trúc." "Xét cho cùng, cậu là do một tay tôi dẫn dắt."
"Thật ra ban đầu tôi rất kỳ vọng vào cậu, nhưng tiếc là cậu lại có lòng dạ bất chính, khiến tôi phải thay đổi chủ ý."
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chết rồi, trước khi các người đến, tôi đã nuốt viên thuốc độc giấu trong viên thuốc con nhộng, tính toán thời gian, viên thuốc chắc cũng đã tan ra rồi..."
"Còn cậu rốt cuộc muốn làm gì với thi thể của tôi, đó là chuyện của cậu."
Nghe vậy, hai mắt Sở Trúc như muốn nỗ tung, hắn ta đột nhiên đứng dậy, lao đến bên cạnh Trằn Thọ Tỳ, đắm một cú vào bụng hắn!
Âm!
Trần Thọ Tỳ nôn khan, ngoài thức ăn, còn có lẫn cả máu tươi...
Nằm trên mặt đất, Trần Thọ Tỷ nhìn Sở Trúc, nở một nụ CƯỜI:
"Không kịp rồi... Không kịp nữa rồi..."
Nụ cười này chính là nhát kiếm cuối cùng đánh sập phòng tuyến trong lòng Sở Trúc.
Sở Trúc phát điên.
Hắn ta gầm lên giận dữ, vớ lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người Trần Thọ Tỳ đang nằm trên mặt đất!
"Tao giết mày!"
"Tao giết mày!!"
Những Khách quỷ khác đều bị Sở Trúc đang phát điên dọa sợ, tuy rằng bọn họ cũng căm hận tên khốn kiếp Trần Thọ Tỳ này đã cắt đứt đường sống của bọn họ, nhưng không ai dám thực sự ra tay giết hắn ta.
Xét cho cùng thì bây giờ vẫn chưa đến thời khắc cuối cùng của Huyết Môn này, cho dù tuyệt vọng, bọn họ cũng không muốn tự mình tìm đến cái chết, cắt đứt hoàn toàn tia hy vọng sống sót cuối cùng. Âm thanh đập phá điên cuồng trong quán cơm rất lớn, nhưng những người bên ngoài quán cơm dường như đã bị một thế lực nào đó ảnh hưởng, không hề hay biết gì.
Cho đến khi Sở Trúc cuối cùng cũng trút giận xong, dừng tay lại, thì nửa người Trần Thọ Tỳ trên mặt đất đã máu thịt be bét, khắp phòng là thịt nát vương vãi.
Trên người Sở Trúc cũng dính không ít.
Hắn ta ném chiếc ghế sang một bên, cả người vô lực quỳ sụp xuống đất, hai tay run rấy châm một điếu thuốc. Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong phòng, bầu không khí lại rơi vào tính lặng. Sự tức giận trong mắt Sở Trúc dần dần chuyển thành mờ mịt, sau khi hút xong một điếu thuốc, hắn ta mới dần dần hoàn hồn, đầu tiên là nhìn thi thể bê bết máu của Trần Thọ Tỳ trên mặt đất, sau đó cứng đờ quay đầu lại, nhìn những người bên cạnh, hỏi:
"Vừa rồi tôi.. giết người sao?"
Người kia gật đầu.
Sở Trúc im lặng rất lâu, ném điếu thuốc trong miệng, hai tay xoa xoa mặt, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: "AIII"
"Tại sao không ai ngăn cản tôi?"
"Các người đến đây chỉ để xem kịch hay sao?”
"Các người có phải đều muốn nhìn thấy tôi bị tên mập chết tiệt này giết chết không?"
"Có phải hay không? Có phải hay không!"
Sở Trúc vô cùng tức giận.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, đẳng sau sự tức giận này là sợ hãi.
Tinh thần của Sở Trúc đã sụp đỗ.
Hắn ta gào thét vào mặt mọi người một lúc, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống đắt, bò về phía đống hỗn độn, dùng tay không ngừng nhặt những miếng thịt vụn trên mặt đất, có gắng ghép chúng lại với nhau, miệng lâm bẩm:
"Không phải tôi giết anh... Trần Thọ Tỳ, là anh tự tử... là anh tự tử..."
"Không phải tôi... Anh không thể tìm ta... Đừng tìm tôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận