Quỷ Xá

Chương 354: Hướng Xuân

Chương 354: Hướng XuânChương 354: Hướng Xuân
Chương 354: Hướng Xuân
Chương 354: Hướng Xuân
Ninh Thu Thủy không lừa Bạch Tiêu Tiêu.
Giúp đối phương, đương nhiên cũng có tình nghĩa cá nhân trong đó, nhưng càng nhiều hơn là bởi vì cảm giác về số phận trên người.
Lúc đầu lá thư hắn nhận được là bảo vệ Bạch Tiêu Tiêu không chết trong Huyết Môn thứ hai của cô ấy, nếu nói thư chính là bánh răng số mệnh của bọn họ, vậy thì Bạch Tiêu Tiêu nhất định cũng giống như hắn, có vai trò rất quan trọng, không thể chết ở đây.
Cho dù bản thân Ninh Thu Thủy chết trong Huyết Môn thứ tám, hắn cũng sẽ cho rằng là do năng lực của mình không đủ, không thể gánh vác được số mệnh trên người.
Về phần Bạch Tiêu Tiêu có buồn vì hắn rời đi hay không, cho dù Ninh Thu Thủy có để ý, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lựa chọn của hắn.
Bạch Tiêu Tiêu đương nhiên cũng hiểu Ninh Thu Thủy.
Đối phương không phải là người si tình, mà là một người du hành ôn nhu nhưng cũng đủ ích kỷ.
Cô có hảo cảm với Ninh Thu Thủy, cũng biết đối phương cũng giống như vậy.
Nhưng Ninh Thu Thủy sẽ không thay đổi lựa chọn của mình vì cô.
Lần này nói là giúp cô, chỉ bằng nói là Ninh Thu Thủy cho rằng 'bản thân cần phải làm chuyện này.
Bạch Tiêu Tiêu ghét nhát loại người như vậy, nhưng cô lại không thể hận Ninh Thu Thủy.
Cô đã không còn là cô bé nữa, biết trên thế giới này sẽ không có bạch mã hoàng tử nào vô điều kiện nâng niu cô trong lòng bàn tay như trong truyện cổ tích.
Thế giới của người trưởng thành đương nhiên cũng có tình cảm, nhưng đó không còn là yếu tố cần cân nhắc hàng đầu nữa.
"Anh thật đáng ghét.”
Bạch Tiêu Tiêu nói xong, ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó thô bạo kéo nửa chiếc mặt nạ của Ninh Thu Thủy ra, ôm lấy đầu hắn hôn lên môi hắn.
Nói là hôn, chỉ bằng nói là cắn.
Sau nụ hôn ngắn ngủi, hai người tách ra, Bạch Tiêu Tiêu đưa ngón trỏ vuốt ve cánh môi đang rỉ máu của hắn, bình tĩnh lại tâm trạng:
"Tôi say rồi muốn về nhà nghỉ ngơi, anh đưa tôi về đi, sáng mai anh hãy đến bệnh viện tâm thần Hướng Xuân tìm Triệu Nhị."
"Tự chú ý an toàn.”
Ninh Thu Thủy mím môi thám máu, gật đầu.
"Được."
Bọn họ rời khỏi quán bar, Ninh Thu Thủy gọi tài xế chuyên trách đưa đón khách của quán bar, đưa cô về Mê Điệt Hương.
"Hai vi đi thong thả." Tài xế cầm máy trăm tiền boa mà Bạch Tiêu Tiêu tiện tay ném cho, cười híp mắt.
Trở về nhà Bạch Tiêu Tiêu, cô lấy ra một số tài liệu ném cho Ninh Thu Thủy.
"Về bệnh viện tâm thần Hướng Xuân, có lẽ ở đây có thứ anh cần."
"Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây."
Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu.
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu rời đi, Ninh Thu Thủy cúi đầu mở tài liệu ra. Bệnh viện tâm thần Hướng Xuân là một bệnh viện tâm thần rất lâu đời, thậm chí lịch sử của nó còn lâu đời hơn cả thành phố Thạch Lưu, lúc thành phố Thạch Lưu còn là một thị trấn nhỏ, bệnh viện tâm thần Hướng Xuân đã được thành lập.
Mà nói nơi này là một bệnh viện tâm thần, chi bằng nói là một nhà tù bán công, chuyên trách giam giữ những người có tinh thần bát thường và có nguy hiểm đối với xã hội.
Người bình thường không thể vào được.
Nhưng Ninh Thu Thủy có quan hệ. Quan hệ của quân đội.
Hắn gọi điện thoại cho "Máy Giặt", sau một hồi trao đổi, đối phương bảo hắn đợi một chút.
Cúp điện thoại, Ninh Thu Thủy đợi khoảng mười phút, lại nhận được một cuộc điện thoại mới.
Đối phương là một giọng nữ lạnh lùng:
"Anh chính là Quan Tài?”
Ninh Thu Thủy trả lời:
"Là tôi, xin hỏi cô là..."
"Tôi là Tề Nhuận Chi, quản lý của bệnh viện tâm thần Hướng Xuân, anh muốn tìm Triệu Nhị?"
"Đúng vậy, tôi có chút chuyện riêng muốn nói chuyện riêng với anh ta."
"Được, chín giờ sáng mai, tôi sẽ đợi anh ở cổng bệnh viện, sau khi anh đến, tôi sẽ nói rõ những chuyện liên quan với anh, sau đó dẫn anh đi gặp Triệu Nhị."
Đối phương nói xong, liền trực tiếp cúp máy, dường như không muốn có bất kỳ liên hệ nào khác với Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy nhìn điện thoại, có chút buồn cười.
Tuy rằng còn chưa gặp mặt, nhưng hắn đã có hứng thú rất lớn với Triệu Nhị.
Người này... thật sự là toàn thân đều toát ra vẻ thần bí và quỷ di.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cháo Bạch Tiêu Tiêu nấu cho, Ninh Thu Thủy liền chào tạm biệt cô, bắt taxi đến bệnh viện tâm thần Hướng Xuân.
Một người phụ nữ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặc bộ đồng phục bác sĩ trắng tỉnh đang đứng ở cổng đợi. Sau khi hai người gặp mặt, Ninh Thu Thủy đưa tay ra bắt tay với cô.
"Cô Tè?"
"Là tôi."
Sau khi trao đổi đơn giản, Ninh Thu Thủy liền đi theo Tê Nhuận Chi vào sâu bên trong bệnh viện tâm thần Hướng Xuân.
Đây là một nơi rất kỳ quái, tuy rằng ánh nắng ấm áp mùa đông bên ngoài rất chói chang, nhưng Ninh Thu Thủy vừa bước vào bệnh viện tâm thần này, liền cảm thấy một cỗ âm lãnh không thể xua tan được.
Rất nhạt, nhưng rất quen thuộc.
Loại âm lãnh bắt thường này, Ninh Thu Thủy chỉ từng cảm nhận được trên người quỷ vật trong thế giới sau Huyết Môn.
Trong nháy mắt, Ninh Thu Thủy lập tức cảnh giác! Chẳng lẽ... trong bệnh viện tâm thần này có thứ gì đó không sạch sẽ?
Hắn giấu đồng tiền trong tay, làm một động tác nhỏ, nhìn xung quanh qua đồng tiền.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Ninh Thu Thủy đã phát hiện ra một số thứ.
Rất nhiều nơi trong bệnh viện tâm thần Hướng Xuân đều tràn ngập màu đỏ nhạt, hơn nữa còn có một tòa nhà cũ nát, mức độ nòng đậm của màu đỏ bên trong.. thậm chí còn sánh ngang với thế giới sương mù.
"Đến rồi."
Ngay lúc Ninh Thu Thủy đang quan sát, giọng nói lạnh lùng của Tè Nhuận Chi lại vang lên.
Hai người đứng ở cửa sảnh của tầng lầu bên cạnh tòa nhà cũ nát kia.
"Đây là chìa khóa, Triệu Nhị ở tầng cao nhất, phòng 614."
Ninh Thu Thủy nhìn chìa khóa mà T Nhuận Chi đưa cho, ánh mắt khẽ động:
"Cô không đi sao?”
T Nhuận Chi lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia kiêng ky.
"Không đi."
"Tôi không thích người đó."
"Tôi sẽ đợi anh ở đây... Trước khi đi vào, tôi có một lời khuyên dành cho anh."
Ninh Thu Thủy:
"Cô nói đi."
T Nhuận Chi:
"Nếu như anh ta nói với anh một số lời kỳ lạ, nhất định đừng tin.”
"Người này có vấn đề về tinh thần, bệnh rất nặng."
Ninh Thu Thủy gật đầu:
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Hắn cầm chìa khóa, trực tiếp bước vào thang máy cũ kỹ, ấn số 6.
Thang máy khởi động, từ từ đi lên. Ninh Thu Thủy đang suy nghĩ, lát nữa nên dùng thái độ gì để giao tiếp với Triệu Nhị.
Không gian bên trong chật hẹp, mùi cũng không dễ ngửi lắm, cảm giác bụi rất nhiều, màn hình trên đầu hiển thị số tầng đang không ngừng ởi lên, rất nhanh đã đến tầng 4.
Nhưng lúc này, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Nút số 5 trong thang máy... đột nhiên sáng lên đèn đỏ.
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào nút số 5 đang sáng đèn đỏ trước mặt, mò hôi lạnh từ từ chảy ra sau lưng.
Trong thang máy.. chẳng phải chỉ có một mình hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận