Quỷ Xá

Chương 773: [Chạy Thoát] Gọi người

Chương 773: [Chạy Thoát] Gọi ngườiChương 773: [Chạy Thoát] Gọi người
Chương 773: [Chạy Thoát] Gọi người Chương 773: [Chạy Thoát] Gọi
người
"Chờ một chút...
Nam Nhã Bình tiêu hóa những thông tin mà Ninh Thu Thủy nói cho cô ta, đưa ra một thắc mắc: "Anh nói, lúc chúng ta ở giai đoạn bản năng, chúng ta sẽ quên hết mọi chuyện trước đó, vậy chẳng phải là nói, lúc đó chúng ta căn bản không biết mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào sao?"
Giọng điệu cô ta mang theo một sự sợ hãi nông đậm.
Nghe có vẻ thực sự quá kinh khủng.
Ở trong Huyết Môn thứ sáu, hơn nữa còn có mảnh ghép, vậy mà lại xuất hiện tình huống mất trí nhớ? Lúc ở trạng thái bản năng, bọn họ không chia sẻ ký ức cũng coi như xong, ngay cả ký ức trước kia cũng không có, một khi gặp phải quỷ, sẽ là một bức tranh địa ngục như thế nào?
"Có vấn đề gì sao?"
Ninh Thu Thủy hỏi.
Nam Nhã Bình hít sâu một hơi, đè nén sự bất an và sốt ruột trong lòng.
"Ý tôi là, tuy suy nghĩ của anh nghe có vẻ rất có lý, nhưng anh nói lúc chúng ta ở giai đoạn bản năng' sẽ mất đi ký ức' của mình, có căn cứ xác đáng nào không?”
Ninh Thu Thủy đáp:
"Nếu cô nhất định phải nói đến căn cứ chắc chắn 100%, vậy thì không có, nhưng nếu không phải mất đi ký ức' trước kia của mình, chúng ta hẳn là sẽ không tách khỏi đồng đội của mình."
"Đặc biệt là lúc đối mặt với nguy hiểm, chắc tôi không cần phải nói nhiều vê mức độ nguy hiểm khi đơn thương độc mã ở phía sau Huyết Môn chứ?"
"Nguyên nhân lớn nhất khiến chúng ta tách khỏi đồng đội, chính là không tin tưởng' người khác." "Trong mười mấy tiếng đồng hồ trước đó, không loại trừ khả năng ban năng' của một số người là lợi dụng thậm chí là hãm hại người khác để khiến bản thân ở vào tình thế an toàn, một khi chuyện này xuất hiện giữa những người xa lạ, lập tức sẽ phá hủy sự tin tưởng ít ỏi còn sót lại trong lòng mọi người dành cho nhau..
Suy nghĩ của Ninh Thu Thủy nhìn chung không có vấn đề gì, Nam Nhã Bình suy nghĩ cẩn thận, lại bắt đầu túm tóc, vẻ mặt lo lắng. "Chẳng lẽ Huyết Môn này khó đến vậy sao?"
Cô ta oán trách vài câu, lại nói với Ninh Thu Thủy:
"Nếu sự việc phát triển theo chiều hướng này, chẳng phải khả năng chúng ta sống sót trong tòa nhà này rất mong manh sao?" "Đúng rồi, Ninh Thu Thủy... Anh đã sử dụng Quỷ Khí trên người chưa?” Nam Nhã Bình đột nhiên hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy, Ninh Thu Thủy suy nghĩ đơn giản một chút, hỏi ngược lại:
“Còn cô?”
"Chưa sử dụng."
“Tôi cũng chưa."
Hai người nhìn nhau, Nam Nhã Bình lại lên tiếng, nói ra một câu khiến người ta lạnh sống lưng trong bóng tối ——
"Anh, anh nói xem, có phải lúc chúng ta ở trạng thái bản năng, sẽ không sử dụng được Quỷ Khí không?”
Đối mặt với câu hỏi của Nam Nhã Bình, nhất thời Ninh Thu Thủy không có cách nào đưa ra câu trả lời chính xác.
"Han là không đến mức đó...
"Nếu ở giai đoạn bản năng, ngay cả Quỷ Khí cũng không sử dụng được, vậy thì độ khó của Huyết Môn này quá mức vô lý rồi, gần như không có cơ hội sửa sai."
"Cá nhân tôi nghiêng về việc, chúng ta lúc trước ở giai đoạn bản năng' không biết sử dụng Quỷ Khí, cũng không biết sự tồn tại của Quỷ Khí."
Ninh Thu Thủy vừa nói, vừa nhớ đến thi thể trước cửa phòng mình lúc trước.
Trước khi chết, tên đó vẫn nắm chặt Quỷ Khí trong tay, không biết rốt cuộc có sử dụng hay không. Theo suy nghĩ của Ninh Thu Thủy, Quỷ Khí của thi thể đó có thể không có chức năng tự động kích hoạt bảo vệ chủ nhân, hoặc là quỷ đã tấn công anh ta lúc trước không trực tiếp giết chết anh ta, không tạo thành mối đe dọa trực tiếp nhất đối với sinh mạng của anh ta trong thời gian ngắn.
Khả năng thứ hai sẽ lớn hơn một chút.
Dù sao, tên đó cũng đã sống đến giai đoạn kinh nghiệm mới chết. "Bây giờ chúng ta phải làm sao, ra ngoài xem thử sao?”
Nam Nhã Bình buồn bã một lúc, lại cố gắng vực dậy tinh thần.
Ninh Thu Thủy nói:
"Vừa rồi tôi ra ngoài xem thử, cuối hành lang hai bên đều là tường, không có câu thang, nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân lên xuống lầu ở cửa phòng bên cạnh cô, cho nên lúc nãy tôi mới định mở cửa."
“Nhưng mà...
Chuyện sau đó, Nam Nhã Bình đều biết.
"Nếu nói như vậy, quỷ trong phòng sẽ bắt chước một số... âm thanh?” "Ngoài ra, tôi nghĩ lại, theo lời anh nói, cầu thang lên xuống rất có thể cũng ở trong một số phòng trên tầng này..."
"Chỉ là không ở phòng bên cạnh." Ninh Thu Thủy:
"Tầng này có mười phòng, nhưng có phải một tâng chỉ có một con quy hay khong thi khong dam chắc, hiện tại có thể loại trừ ba phòng không có câu thang, còn bảy phòng cần kiểm tra..."
Nghe đến đây, sắc mặt Nam Nhã Bình trở nên tái nhợt hơn:
"Cái đó, chúng ta phải kiểm tra từng phòng từng phòng một sao, có cách nào khác tốt hơn không?” "Làm vậy, khác gì mở hộp mù?” "Vạn nhất mở ra quỷ...
Ninh Thu Thủy suy nghĩ cẩn thận vê nguyên nhân và kết quả trong chuyện này, đột nhiên nói:
"Chưa chắc, có cách có thể loại trừ thêm một số."
Nam Nhã Bình hỏi:
"Cách gì?" Ninh Thu Thuy giai thich:
"Trước đó chúng ta đều bị quỷ truy sát, hơn nữa đều không sử dụng Quỷ Khí, dựa vào điểm này phán đoán, quỷ trong Huyết Môn này tấn công chưa chắc sẽ gây chết người, cũng chưa chắc có thể đi vào những phòng khác, đây có thể là hạn chế của Huyết Môn đối với quỷ... Nhưng cũng không dám chắc biểu hiện của quỷ ở giai đoạn kinh nghiệm và bản năng' có khác nhau nhiều không."
"Nhưng mà trên người chúng ta còn có Quỷ Khí, có không gian để thử sai."
Hắn đi đến cửa, chậm rãi mở cửa, sau đó đi ra hành lang, tiếp đó vậy mà anh trực tiếp hét lớn ra hành lang: "Còn Khách Quỷ nào trốn không, mau ra đây!"
Lúc nói câu này, Ninh Thu Thủy vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa bên cạnh.
Hắn đang đánh cược.
Đánh cược con quỷ trong phòng này không thể ra ngoài.
Nói thật, tiếng hét này của Ninh Thu Thủy, dọa Nam Nhã Bình trong phòng giật nảy mình, cô ta định đóng cửa lại, nhưng nghĩ đến những gì Ninh Thu Thủy vừa nói, cố nhịn xuống mong muốn đóng cửa, lấy Quỷ Khí của mình ra, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong hành lang yên tính, giọng nói của Ninh Thu Thủy vang vọng một lúc. Không có bất kỳ hồi đáp nào.
Ninh Thu Thủy nhìn cánh cửa khóa chặt bên cạnh, trong lòng đã có tính toán, lại lớn tiếng nói:
"Còn ai không, mau ra đây, bên ngoài bây giờ an toàn, lát nữa... thì không dám chắc đâu!"
Lần này, có người bị gọi ra.
Cánh cửa thứ tư phía nam cách đó không xa mở ra, một người đàn ông khác sắc mặt tái nhợt thò đầu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận