Quỷ Xá

Chương 530: Chế phục Vương Kỳ

Chương 530: Chế phục Vương KỳChương 530: Chế phục Vương Kỳ
Chương 530: Chế phục Vương Kỳ
Chương 530: Chế phục Vương Kỳ
Vương Kỷ cùng Ninh Thu Thủy nhìn nhau, ngữ khí trào phúng:
"Đây chính là lý do anh sợ hãi sao?"
Ninh Thu Thủy dí họng súng vào trán Vương Kỳ, cười khẽ: "Hay là cứ giải quyết anh ngay tại đây cho tiện, tha cái xác nặng nề của anh đi cũng mệt."
BỊ họng súng lạnh lẽo chĩa vào trán, Vương Kỳ nổi hết da gà! Từ đầu tới giờ, mỗi câu nói bâng quơ của Ninh Thu Thủy đều như một lời hứa chắc chắn sẽ thực hiện. Trong tình huống này, Vương Kỳ chẳng thể nào phân biệt được câu nào thật, câu nào giả.
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy hắn ta. Vương Kỳ bỗng dưng có cảm giác như mình trở lại chiến trường biên giới mấy năm trước, lúc đối đầu với những kẻ khủng bố tàn ác.
Sau một thoáng đấu tranh nội tâm, Vương Kỳ thừa nhận, hắn ta sợ hãi.
Dù trước kia hắn ta đã từng giết bao nhiêu người. bằng những thủ đoạn tàn khốc đến đâu, nhưng khi đối diện với cái chết, hắn ta mới nhận ra bản thân vẫn sợ hãi.
"Khoan đãi"
Vương Kỳ cố gắng lên tiếng.
"Nếu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu một chuyện cực kỷ quan trọng!”
"Chắc chắn có liên quan đến cậu!”
Dùng một chút, hắn ta vội vàng bổ sung:
"Cũng có liên quan đến bí mật phía sau Huyết Môn!"
Nghe vậy, Ninh Thu Thủy chậm rãi dời họng súng khỏi trán Vương Kỳ.
"., BÍ mật phía sau Huyết Môn sao? Được đấy, tôi rất hứng thú, nói nghe xem. Tôi sẽ không giết anh."
Tháy Ninh Thu Thủy hạ súng, Vương Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta cố gắng cử động nhưng nhận ra cả người không nhúc nhích nỗi.
"Mẹ kiếp, tên khốn này tiêm cho mình bao nhiêu thuốc tê thế này...”
Vương Kỳ thầm chửi rủa, sau đó nhìn Ninh Thu Thủy với nụ cười bí hiểm:
"Thật ra, tôi biết cậu tên là Ninh Thu Thủy, cũng biết cậu chính là Quan Tài..."
"Bóp!"
Lời còn chưa dứt, Ninh Thu Thủy đã cho hắn ta một cái tát trời giáng.
"Tâm linh tương thông với nhau mà còn bày đặt ở đây chơi trò tâm lý à2”
"Lúc nãy Hồng Du gọi tên tôi rõ to như vậy, câu giờ có ích gì?"
Thấy Ninh Thu Thủy lại giơ súng, Vương Kỳ cuống cuồng giải thích:
“Tôi không có đùa!"
"Ngay từ trước khi các người xông vào, tôi đã biết hét rồi!" Nói xong, hắn ta liếc nhìn Hòng Du, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc và khó hiểu.
Hòng Du... không phải đã chết trong Huyết Môn rồi sao?
Chuyện này là sao?
Tuy nhiên, ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Vương Kỳ. Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn ta chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện bao đồng.
Vương Kỳ vội vàng quay lại nói với Ninh Thu Thủy:
"Lúc trước cậu nói, cậu đã giết chết kẻ đứng sau Huyết Môn, đúng không?”
Ninh Thu Thủy gật đầu. "Phải, tận mắt chứng kiến."
Vương Kỳ nghiến răng, dựa theo phương châm sống còn là trên hết mà nói:
"Hắn ta chưa chết!"
"Hắn ta còn cố tình gửi thư cho tôi, chính vì vậy tôi mới biết được những chuyện này..."
Ninh Thu Thủy nheo mắt.
"Tôi đã tận mắt thấy hắn ta chết."
"Có khả năng là hắn ta gửi thư cho anh trước khi chết?"
Vương Kỳ lắc đầu nguầy nguậy:
"Không thể nào."
"Thời gian trong Huyết Môn và bên ngoài là tương ứng, nếu hắn ta gửi thư trước, sau đó cậu mới giết hắn ta, vậy thì tôi phải nhận được thư trước khi cậu ra khỏi Huyết Môn!"
Ninh Thu Thủy cau mày:
"Vấn đề là... không ai có thể chứng minh lời anh nói là thật hay giả. Ở bên ngoài Huyết Môn, tôi cũng không thể nào xem lá thư của anh được..."
Vương Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng Ninh Thu Thủy đã hỏi:
"À phải rồi, vị khách quý đêm nay hẹn gặp anh ở đâu?"
Vương Kỳ không chút do dự đáp: "Hắn ta vừa rời khỏi đại sảnh... Hiện tại tôi cũng không biết hắn ta đi đâu."
Đùa sao, hắn tuyệt đối không dám tiết lộ sự tồn tại của "Tạ gia". Nếu không, người của La Sinh Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!
Ninh Thu Thủy cười khẽ.
"Không sao, anh không muốn nói cũng được, thời gian không còn nhiều, tôi cũng lười dây dưa với anh nữa..."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên giơ súng lên. Vương Kỳ hoảng hốt kêu lên:
"Không phải cậu nói chỉ cần tôi tiết lộ bí mật phía sau Huyết Môn thì sẽ tha cho tôi sao...”
Ninh Thu Thủy gật đầu, cam đoan với hắn ta:
"Yên tâm, tuyệt đối không đánh chết anh."
Dứt lời, hắn bóp cò.
"Đoàng!”
Vương Kỳ hôn mê bắt tỉnh.
Ninh Thu Thủy ném Vương Kỳ cho Hồng Du:
"Hắn ta nặng quá, giúp tôi vác."
Hòng Du không thèm nhắc tay, mặc kệ Vương Kỳ nằm bẹp trên đất. Nàng còn cố tình giẫãm lên người hắn ta một cái, vẻ mặt chán ghét: "Này Ninh Thu Thủy, anh xem tôi là người vô hình à!"
Ninh Thu Thủy quay đầu, vẻ mặt thành thật:
"Cô là người sao?”
Hồng Du cứng họng.
"Tôi..."
"Thôi được rồi, coi như tôi xui xẻo gặp phải anh!"
Cô ta bất mãn càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn lôi cái xác của Vương Kỳ đi theo Ninh Thu Thủy.
Hai người rời khỏi khu vực nhà thờ. Tiếng nhạc chói tai từ Dữu Tử Hải vọng lại, nhưng Ninh Thu Thủy đeo nút bịt tai đặc chế nên chẳng hề hán gì.
Không lâu sau, hắn nhận được tin nhắn từ nhóm đồng đội đột nhập Dữu Tử Hải từ cổng chính.
Nhìn thấy tin nhắn, Ninh Thu Thủy nhướng mày, sau đó gửi tin nhắn cho Văn Tuyết. Ngay lập tức, tiếng nhạc chói tai trong Dữu Tử Hải im bặt.
Hồng Du đi phía sau dường như đã hiểu ra, kinh ngạc thốt lên:
"Xong rồi?"
Ninh Thu Thủy châm thuốc, mỉm cười không quay đầu lại:
"Còn tưởng gì nữa?" "Một viên đạn một mạng."
"Người muốn chết, lúc nào mà chẳng chết."
"Bên trong Dữu Tử Hải có được bao nhiêu người?”
Hòng Du nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ bất tỉnh trong tay, cảm xúc lẫn lộn:
"Ban đầu tôi cứ nghĩ đêm nay sẽ nguy hiểm lắm, không ngờ tên Vương Kỳ nỗi tiếng đáng sợ của La Sinh Môn lại dễ dàng bị giải quyết như vậy..."
"Xem ra, hắn ta chỉ là tên cùi bắp hữu danh vô thực."
Ninh Thu Thủy nhả một ngụm khói. "Nếu hắn ta chuẩn bị kỹ càng hơn, đêm nay ai sống ai chết chưa biết chừng. Đáng tiếc... hắn ta quá tự phụ."
"Nhìn những vết thương trên người hắn ta xem..."
"Những người lính thực sự lợi hại, trên người thường không có nhiều vết thương như vậy."
Hồng Du lâm bẩm:
"Anh đang tự khen mình đấy à2?"
Ninh Thu Thủy ậm ừ.
"”p "
Nhìn bộ dạng đương nhiên của hắn, Hòng Du không khỏi buột miệng: "Trước đây tôi chưa từng thấy anh...”
Cô ta nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Rời khỏi Dữu Tử Hải, Ninh Thu Thủy tiện tay gọi điện báo cáo tình hình, nói cho bọn họ biết bên trong có chôn mìn, cần chuyên gia gỡ bom đến xử lý, đồng thời dọn dẹp thi thể những tên canh gác...
Sau đó, hắn và Hồng Du vẫy một chiếc taxi bình thường, chạy về phía nam thành phó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận