Quỷ Xá

Chương 340: [ Huyết Vân Thư Viện] Rời Trười

Chương 340: [ Huyết Vân Thư Viện] Rời TrườiChương 340: [ Huyết Vân Thư Viện] Rời Trười
Chương 340: Í Huyết Vân Thư Viện] Rời Trường
Chương 340: Í[ Huyết Vân Thư Viện ] Rời Trường
Đợi đến khi tan học, Ninh Thu Thủy gặp riêng Tả Vĩ Hoa, nói với ông ta nhất định phải kéo dài thời gian thêm một chút, bởi vì sẽ có một con cá lớn xuất hiện.
Tả Vĩ Hoa đã không còn cách nào để phân biệt Ninh Thu Thủy có đang lừa ông ta hay không.
Lúc này, nội tâm ông ta đã nóng như lửa đốt.
Ông ta muốn trở thành chủ nhiệm giáo dục của Huyết Vân Thư Viện, ông ta muốn tiếp tục leo lên caol
Tổ điều tra do lãnh đạo trường phái đến đã đứng bên ngoài lớp học, Tả Vĩ Hoa và Ninh Thu Thủy nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Ninh Thu Thủy.
Trước khi rời đi cùng tổ điều tra, Tả Vĩ Hoa ghé sát tai Ninh Thu Thủy nói ra câu cuối cùng:
"Chúng ta là người trên cùng một con thuyền, cùng vinh cùng nhục. Nếu để thầy phát hiện ra em lừa thầy, hôm nay đừng hòng rời khỏi thư viện, thầy sẽ trực tiếp đến tìm em, thầy sẽ nói với 'phu huyvnh' của em ngay trước mặt em, em không phải tan học bình thường, mà là muốn trốn học!"
"Em nên biết, rốt cuộc bọn họ sẽ tin thầy, hay là tin em."
Trên mặt Tả Vĩ Hoa lộ ra nụ cười kỳ dị và dữ tợn.
Ông ta biết chiều nay Ninh Thu Thủy muốn rời khỏi thư viện, nhưng ông ta không biết, lần rời đi này là mãi mãi.
Nhìn thẳng vào mắt Tả Vĩ Hoa lần cuối, Ninh Thu Thủy mỉm cười.
"Yên tâm, thầy Tả."
"Sẽ có một con cá lớn xuất hiện sớm thôi. " "Hơn nữa... là một con cá lớn mà thầy không ngờ tới."
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lớp học, người đàn ông mặt mày trắng bệch dẫn đầu tổ điều tra liền giục giã:
"Đi maul"
Tả Vĩ Hoa cười nịnh nọt, ngoan ngoãn đi theo sau tổ điều tra, hướng về phía Tài Trinh Lâu.
Nhìn bọn họ rời đi, Ninh Thu Thủy và mọi người cũng bắt đầu hành động.
"Lão Trịnh, đi theo chúng tôi. ˆ
Bây giờ còn mười phút nữa mới tan học, Ninh Thu Thủy gọi Trinh Thiếu Phong. đi về phía cổng thư viện. Do Trịnh Thiếu Phong tự sát trong trường hợp không vi phạm bát kỳ quy định nào của thư viện, cho nên tình huống của nó tương đối đặc biệt, chỉ cần bản thân nó không làm loạn, thì phần lớn mọi người trong thư viện căn bản không nhìn thấy nó.
Điều này đương nhiên cũng bao gồm cả những bảo vệ kia.
Kế hoạch của Ninh Thu Thủy rất đơn giản, bọn họ thu hút sự chú ý của bảo vệ, Hoàng Đình Đình sẽ bắt đầu náo loạn theo thời gian đã hẹn trước. Sau khi thư viện xảy ra náo loạn, sự chú ý của bảo vệ sẽ bị thu hút hơn nữa, mà Trịnh Thiếu Phong cũng có thể nhân cơ hội này điều chỉnh đồng hồ ở phòng bảo vệ.
Như vậy bọn họ có thể đi ra ngoài.
"Chúng ta làm như vậy, thư viện chẳng phải sẽ chết rất nhiều người vô tội, chúng ta có được coi là tiếp tay cho giặc hay không?”
Dương Mi vừa đi về phía cổng thư viện, vừa ngoái đầu nhìn thư viện phía sau, cô luôn cảm thấy có chút không đành lòng.
Cô cũng không phải người tốt lành gì, thật sự muốn vì bản thân mình sống sót mà hại chết máy NPC, cô cũng sẽ không do dự.
Nhưng một khi náo loạn nổ ra, NPC chết sợ là không chỉ đơn giản là mấy người.
"Chúng ta chỉ là người khuấy đảo tình hình, không phải người bày bố."
"Không có chúng ta, bọn họ vẫn sẽ chết, chỉ là bị thư viện giết chết, hoặc là bị oan hồn trong phòng tối giết chết."
"Ở Huyết Vân Thư Viện, có người nổ súng trước, sẽ rất nhanh có thêm nhiều tiếng súng vang lên, thành phố Huyền Đô sẽ chết rất nhiều người."
"Đây là một cuộc phản kháng tàn khốc và đẫm máu."
Lưu Xuân cúi đầu.
Một bàn tay trắng nõn thon dài cầm một xấp tiền đưa đến trước mặt cậu ta.
Cậu ta có chút kinh ngạc ngắng đầu, phát hiện trên mặt Bạch Tiêu Tiêu đang treo nụ CƯỜI.
"Trên người tôi chỉ có chừng này, đủ cho cậu dùng một thời gian.”
"Bỏ trốn đi, đừng về nhà nữa."
"Nhà của cậu cũng không phải là bến cảng ám áp, chỉ bằng sống cho bản thân một lần." Lưu Xuân do dự một lúc, nhận lấy xấp tiền Bạch Tiêu Tiêu đưa tới.
"Cảm ơn chị Tiêu Tiêu."
Cậu ta nói lời cảm ơn, ánh mắt nhìn về phía xa sau lưng máy chục tên bảo vệ kia, nhìn ra bên ngoài thư viện, cậu ta có một loại bất an khó hiểu.
Đó là tự do gần trong gang tác, tự do đầy bí ân và sương mù.
Thật ra bước ra bước đó rất dễ dàng, nhưng để bước ra bước đó, bọn họ đã làm rất nhiều chuyện.
"Máy đứa, làm gì đáy?"
Bon ho đi đến chỗ phòng bảo vệ, lập tức bị đội trưởng đội bảo vệ quát lớn.
"Đã đến giờ tan học, chúng tôi muốn rời đi."
Ninh Thu Thủy bình tĩnh nói.
Đội trưởng đội bảo vệ ánh mắt lạnh lùng, trong mắt ẩn giấu một tia tàn nhẫn.
"Nói, mấy đứa muốn rời khỏi thư viện?”
Ninh Thu Thủy:
"Không được sao?"
“Thư viện không quy định thời gian tan học, học sinh không được phép rời khỏi đây sao?"
Khóe miệng tên bảo vệ chậm rãi nhéch lên. "Được."
"Nhưng mấy đứa cần phải đến phòng bảo vệ lập biên bản trước, sau đó chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh của máy đứa, để phụ huynh đến đón về."
Ninh Thu Thủy nhún vai.
"Không thành vấn đề."
Đi đến phòng bảo vệ, bọn họ nhanh chóng hoàn thành thủ tục.
"Ba phút nữa, máy đứa có thể rời đi, nếu phụ huynh của máy đứa vẫn chưa đến, tốt nhất là nên đợi phụ huynh ở bên ngoài trường."
Đôi trưởng đôi bảo vê cúp điện thoại, giọng điệu đầy ẩn ý, ánh mắt nhìn Ninh Thu Thủy bọn họ mang theo nụ cười thấy người khác gặp nguy.
Rõ ràng, hắn ta đã dự đoán được kết cục của bọn họ.
Ninh Thu Thủy đi đến trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo của hắn ta.
"Lo lắng cho bản thân mình trước đi, đội trưởng."
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn bộ dáng bình tính ung dung của Ninh Thu Thủy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ lửa giận, đang muốn tiếp tục chế giễu Ninh Thu Thủy, nhưng điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên:
eng reng reng———
Đội trưởng đội bảo vệ đè nén lửa giận, nghe điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói gấp gáp:
"Lạc Văn Hạo, cậu ăn không ngồi rồi à2?"
"Trong trường xuất hiện một nhóm khủng bố tập kích học sinh, mày đang ở đâu đấy?"
Đội trưởng đội bảo vệ mơ hồ cảm thấy giọng nói kia có chút xa lạ, không giống lãnh đạo của thư viện, nhưng mức độ nghiêm trọng của sự việc trong miệng đối phương thì hắn ta biết rõ.
Với tâm lý bán tín bán nghị, hắn ta trừng mắt nhìn Ninh Thu Thủy một cái dặn dò mấy người trực ban ở phòng bảo vệ canh chừng bọn họ, sau đó tự mình dẫn theo phần lớn bảo vệ còn lại rời đi.
Nhìn đội trưởng đội bảo vệ rời đi, mấy tên bảo vệ trực ban kia không hề chú ý tới, kim đồng hồ treo tường trong căn phòng phía sau bọn họ bắt đầu chuyển động với tốc độ kỳ quái.
Rõ ràng mới trôi qua chưa đầy một phút, nhưng thời gian trên kim đồng hồ lại đã trôi qua ba phút. Ninh Thu Thủy đột nhiên đưa tay chỉ ra sau lưng máy tên bảo vệ đang canh giữ bọn họ:
"Này, ba phút đã đến nồi, chúng ta có thể đi."
Máy tên bảo vệ quay đầu lại nhìn, thời gian trên đồng hồ treo tường quả nhiên đã điểm.
Bọn họ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lượng IQ ít ỏi còn sót lại, lại không cho phép bọn họ suy nghĩ sâu xa.
Mấy tên bảo vệ này không giống đội trưởng đội bảo vệ, vốn dĩ chỉ là con rối của thư viện, không được tinh minh cho lắm, thêm nữa bọn họ căn bản không nghĩ tới sẽ có sự tồn tại như Trịnh Thiếu Phong xuất hiện, cho nên chỉ có thể mở cổng thư viện cho bọn Ninh Thu Thủy.
Bên ngoài cổng thư viện, sương mù đã bao phủ phần lớn khu vực, dần dần lan về phía thư viện, mà chiếc xe buýt quen thuộc kia cũng đang đỗ cách thư viện không xa.
Đám người Ninh Thu Thủy không do dự, trực tiếp chạy về phía xe buýt.
Không lâu sau khi bọn họ lên xe, tiếng còi báo động chói tai cũng vang lên từ trong thư viện!
U—— U——
U——
Sau tiếng còi báo động này, loa phát thanh im ắng đã lâu trong thư viện đột nhiên vang lên, một giọng nói quen thuộc tràn ngập mọi ngóc ngách của thư viện.
Ngắn gọn súc tích, giống như một mồi lửa châm ngòi cho kho thuốc súng khổng lò.
"Tan học rồi các em học sinhl"
Sau giọng nói này, sự náo động trong thư viện lập tức leo thang, thậm chí mấy người ngồi trên xe bên ngoài thư viện cũng có thể nghe tháy! Lúc này, Dương Mi đã thả lỏng ngồi trên xe bỗng nhiên cảm khái một câu:
"Không ngờ chúng ta lại dễ dàng ra ngoài như vậy... còn tưởng rằng sẽ rất phiền phức!"
"Anh Thu Thủy, chị Tiêu Tiêu, lần này thật sự cảm ơn hai người!"
"Nếu không có hai người..."
Cô còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu đều tập trung trên người một người.
——— Lưu Xuân.
Trong mắt Dương Mi tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh hãi. Cậu ta... sao lại lên xe? Chẳng lẽ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận