Quỷ Xá

Chương 691: Trò chuyện

Chương 691: Trò chuyệnChương 691: Trò chuyện
Chương 691: Trò chuyện Chương 691: Trò chuyện Tít tí — Tiếng còi xe buýt của Quỷ Xá trong trẻo đánh thức Ninh Thu Thủy đang say giấc. Hắn mở mắt ra, cảm thấy vẫn còn hơi buồn ngủ. Dụi dụi mắt, Ninh Thu Thủy đứng dậy bước qua những chiếc ghế màu xám, xuống xe buýt, trở về Quỷ Xá bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Nơi này vốn vô cùng kỳ quái, nhưng giờ lại mang đến cho người ta cảm giác thân thuộc khó tả. Đẩy cửa phòng ra, bên cạnh lò sưởi trong đại sảnh hôm nay lại có bốn người ngồi đó, chính là Bạch Tiêu Tiêu, Điền Huân, Quân Lộ Viễn và Vân Thường.
Họ đang ăn khoai lang nướng, nhưng không có Lưu Thừa Phong - chuyên gia nướng khoai, rõ ràng đã xảy ra chút sai sót.
"Anh Thu Thủy!"
Điền Huân cười gọi, vẫy tay với hắn.
"Anh về rồi à?"
'Lại đây ăn khoai lang.'
Ninh Thu Thủy có chút bất ngờ, hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiêu Tiêu, hỏi:
"Sao hôm nay mọi người đều ở đây vậy?”
Điên Huân ở đây, Ninh Thu Thủy có thể hiểu được.
Dù sao cậu ta cũng luôn ở đây. Trong ấn tượng của Ninh Thu Thủy, Điên Huân dường như chỉ làm hai việc, việc thứ nhất là ra ngoài chăm sóc em gái, việc thứ hai là ở trong Quỷ Xá xem phim. Cậu ta dường như rất ít khi đi phá cửa, hay nói cách khác... không đi phá cửa.
Ninh Thu Thủy không hỏi Điền Huân khi nào thì đến cánh cửa tiếp theo, đối phương dường như cũng không quan tâm đến chuyện này. "Em và chị Tiêu Tiêu, anh Lộ Viễn đang xem tivi ở đây... Còn chị Vân Thường... hình như đang đợi người?"
Điền Huân vừa nói vừa nhai chóp chép, nói xong còn quay sang nhìn Vân Thường.
Cậu ta thấy, ánh mắt Vân Thường đang nhìn Ninh Thu Thủy.
"Chờ đã... Chị Vân Thường, chẳng lẽ người chị muốn đợi là..."
Vân Thường không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Điền Huân, mà hỏi Ninh Thu Thủy:
“Anh ấy còn sống không?”
Ninh Thu Thủy nhận lấy miếng khoai lang đã bóc vỏ mà Bạch Tiêu Tiêu đưa cho, ăn một miếng rồi nói:
"Còn không bằng chết đi cho rồi." Nghe vậy, Vân Thường thót tim, trên gương mặt luôn lịch sự với mọi người hiện lên vẻ căng thẳng. "Ý anh là gì?"
Ninh Thu Thủy nói:
Anh ta nhát gan quá.
Vân Thường nhướng mày:
"Không đúng, người tôi quen biết không hề nhát gan."
Ninh Thu Thủy:
"Đối mặt với quỷ thì anh ta quả thật không nhát gan, nhưng anh ta hơi sợ cô.'
Vân Thường hơi sững sờ:
'Sợ tôi?"
Cô khế quay đầu, nhìn ba người kia:
"Tôi đáng sợ lắm sao?"
Ba người lắc đầu.
Ninh Thu Thủy nói: Ai biết anh ta nghĩ gì chứ?”
"Con người mà, khó nói lắm... Tôi đã gặp rất nhiêu người như vậy, càng thích cái gì thì càng sợ cái đó.'
Vân Thường mím mồi, không nói gì.
Bạch Tiêu Tiêu bóc một củ khoai lang nướng mới cho mình, nháy mắt với Vân Thường:
"Người tên Khâu Vọng Thịnh đó, bình thường có phải giả vờ lạnh lùng trước mặt mọi người không?” Trên mặt Vân Thường hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
“Cũng... có một chút.
"Nhưng anh ấy rất tốt, trước đây khi cha tôi mất, tài chính của công ty gặp vấn đề, mẹ tôi ngày thường chỉ lo chăm sóc cha và đi mua sắm, không hiểu biết gì vê những việc này, may mà có anh ấy luôn giúp tôi bày mưu tính kế, mới giúp công ty hoạt động bình thường trong mấy tháng nay..."
Giọng nói dịu dàng của Bạch Tiêu Tiêu thoáng vẻ ngạc nhiên:
"Cô là con gái của Vân Triều Phượng?"
Vân Thường gật đầu.
"Đúng vậy.'
Bạch Tiêu Tiêu lẩm bẩm:
"Ông già đó giấu kỹ thật đấy, tôi tiếp xúc với ông ta nhiều lần như vậy, mà chưa từng nghe nói ông ta có con gái...
Vân Thường càng thêm lúng túng. "Trước đây, để chuyện công ty không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của tôi, cha tôi luôn tuyên bố ra ngoài là ông ấy không có con Cai.
Bạch Tiêu Tiêu ho khan một tiếng: "Xin lỗi... Tôi quen miệng rồi."
Vân Thường nói không sao.
Ninh Thu Thủy nói với cô:
"Không sao, cứ dạy dỗ anh ta cho tốt, tên này... biến thái lắm."
"Nói đi cũng phải nói lại, biểu hiện của anh ta trong Huyết Môn cũng tạm được, không đến nỗi nào." Điền Huân tò mò hỏi:
“Anh Ninh, có mấy người sống sót ra khỏi Huyết Môn của mấy anh vậy?" Ninh Thu Thủy:
'4 người.'
Điền Huân bị nghẹn khoai lang, vội vàng uống hai ngụm nước, Quân Lộ Viễn ngồi bên cạnh cậu ta đáp: "Một cánh cửa mà ra được bốn người, cũng được đấy chứ, dù sao cũng là Huyết Môn thứ năm, còn có mảnh ghép hình nữa."
Ninh Thu Thủy thản nhiên đáp: "Vào mười bốn người."
Phụt!
Điền Huân không nhịn được, phun nước vào lò sưởi.
"Khụ khụ..."
Cậu ta ho dữ dội. Ninh Thu Thủy ăn xong khoai lang, cầm mảnh ghép hình đi đến cửa cầu thang, phát hiện mảnh ghép hình vốn dĩ đã nhiều hơn một mảnh.
Quay đầu nhìn Bạch Tiêu Tiêu. "Tiêu Tiêu, cô lấy được mảnh ghép hình rôi à?"
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu.
"Ừ, may mắn lấy được một mảnh." Ninh Thu Thủy lấy lá bùa hộ mệnh từ trong ngực ra, đặt mảnh ghép hình phát sáng vào trong bức tranh ghép hình.
"Vậy thì tốt quá, giờ chúng ta chỉ còn thiếu bốn mảnh nữa thôi."
Xi一一
Bạch Tiêu Tiêu mở một lon coca, uống một ngụm, thở ra:
'Đúng vậy...
"Ce lên, thêm bốn mảnh nữa, người của Quỷ Xá chúng ta có thể đến điểm cuối của màn sương để khám phá rồi."
Đặt mảnh ghép hình vào trong bức tranh ghép hình, chiếc đầu lâu đang phân hủy kia lại hoạt động trở lại.
Đặc biệt là đôi mắt kia, dường như luôn quan sát những người trong Quỷ Xá.
Mọi người trò chuyện thêm một lúc, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu đi ra sân sau nghỉ ngơi, Vân Thường thì lên xe buýt rời khỏi Quỷ Xá, trong đại sảnh chỉ còn lại Quân Lộ Viễn và Điền Huân.
Hai người ngồi trên ghế sofa xem phim ma, Quân Lộ Viễn hỏi Điền Huân: "Anh Huân, em đã nhắm được một cánh cửa khá ổn, ngày mai muốn đi phá, anh đi không?”
Điền Huân đang chăm chú xem tivi "a" một tiếng, sau đó lắc đầu. "Tôi á? Ha, tôi không đi đâu!"
Tôi nhát gan.
Quân Lộ Viễn hơi ngả người ra sau, vẻ mặt không tin.
'Nhát gan?"
"Lần trước trong Huyết Môn, anh là người gan dạ nhất, em thấy anh gặp lệ quỷ ở thế giới Huyết Môn cứ như gặp bạn vậy...
Điền Huân ôm gối ôm, cười trừ: "Có sao... Haha...'
"Vậy... ngày mai cậu cẩn thận nhé?” "Nếu cậu không yên tâm về đơn hàng mình nhận, có thể hỏi anh Thu Thủy và những người khác, dù sao anh Thu Thủy cũng thường xuyên nhận đơn."
Quân Lộ Viễn gật đầu.
"Vâng, vậy em đi nghỉ trước đây." "Anh cũng ngủ sớm đi."
Điền Huân gật đầu.
"Được rồi!"
Sau khi Quân Lộ Viễn rời đi, Điền Huân nhìn theo hướng Quân Lộ Viễn, nụ cười trên mặt dần trở lại bình tĩnh.
Cậu ta có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận