Quỷ Xá

Chương 473: Bão tuyết

Chương 473: Bão tuyếtChương 473: Bão tuyết
Chương 473: Bão tuyết
Chương 473: Bão tuyết
"Có những "ngọn núi" nào?” Ninh Thu Thủy nhét một miếng dưa chuột vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Trần Trạch Trưng mở một lon bia:
"Thực ra trong trấn Điều Sơn có khá nhiều "núi", nói chính xác thì vụ việc ở Viện mồ côi Thái Dương mà cậu xử lý trước đó, bao gồm cả vụ Ác Mộng Lão Thái đều được coi là "núi"."
"Chính vì cậu đã một mình giải quyết gọn gàng hai chuyện này, nên mới có thể nhanh chóng thông qua bỏ phiếu của hội đồng, trực tiếp vào đội 1 của Ngu Công mà không cần phải trải qua khảo hạch."
"Bên chúng tôi có rất nhiều sự kiện tồn đọng cần phải xử lý..."
Trần Trạch Trưng còn chưa nói hết, Ninh Thu Thủy đã ngắt lời:
"Gần đây tôi không rảnh, ít nhất phải vài ngày nữa."
Trần Trạch Trưng có chút xấu hỗ, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều điều muốn nói tiếp, nhưng lại bị nghẹn họng.
Tuy nhiên, anh ta vẫn gật đầu, tôn trọng sự lựa chọn của Ninh Thu Thủy. Loại chuyện này vẫn phải xem ý nguyện cá nhân của cậu, người khác không thể ép buộc được.
"Lão Trần, anh có biết một cô gái tên Văn Tuyết không?"
Trong lúc ăn, Ninh Thu Thủy lại chuyển chủ đề sang Văn Tuyết.
Nghe cái tên có chút xa lạ này, Trần Trạch Trưng trầm mặc một hồi, gật đầu:
"Hình như còn nhớ..."
"Cô ấy sao?"
"Rất giỏi... Đặc biệt là trong lĩnh vực chuyên môn của cô ấy, lúc đó trong tổ chức có rất nhiều hacker hàng đầu. cô ấy thuộc nhóm có tiềm năng rất cao, đôi khi tôi còn cảm thấy khâm phục cô ấy."
"Nhân phẩm thế nào?"
Nói đến nhân phẩm của cô, Trần Trạch Trưng bật cười:
"Sao đột nhiên lại hỏi vậy, cậu quen cô ấy à?"
"Ừ, gần đây cô ấy phải trải qua một thử thách đặc biệt, tôi muốn đến giúp đỡ."
Ninh Thu Thủy không thể nói thẳng ra chuyện của Quỷ Xá.
Hắn chỉ có thể úp mở một chút.
Tuy nhiên, nghe câu nói này, sắc mặt mấy người đều có chút thay đổi.
Đặc biệt là Trần Trạch Trưng.
"Ừm... Ý cậu là, cô ấy cũng là "người được chọn" giống như cậu?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
Mặc dù người không bị Quỷ Xá chọn trúng không thể biết chi tiết nội bộ, nhưng chuyện này vẫn được ghi chép lại theo một cách tương đối uyễn chuyễn.
Quân đội không biết hai chữ "Khách quỷ", cũng không biết "Quỷ Xá", nhưng họ biết "Khách quỷ" là những người được chọn.
Ho sẽ trải qua môt số bài kiểm tra kỳ quái, một khi sống sót, sẽ trở nên có kinh nghiệm hơn trong việc xử lý quỷ quái và sự kiện linh dị.
Trần Trạch Trưng suy nghĩ một lát, nói:
"Tôi đã lâu không gặp cô ấy, nhưng Văn Tuyết mà tôi biết là một người rất ích kỷ, nhưng cũng coi như đáng tin cậy."
"Nếu cô ấy nhận ân huệ của cậu, cô ấy sẽ nghĩ cách trả lại."
"Tương tự, cô ấy cũng rất thù đai."
Ninh Thu Thủy:
"Tôi biết."
Ăn cơm xong, Ninh Thu Thủy trò chuyện thêm một lúc với mọi người trong đội trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Vương Hoan đích thân đưa hắn về nội thành.
"Chúng tôi có yêu cầu về thành tích công việc, Y Tổng sẽ sớm gửi cho cậu, cần bát kỳ sự giúp đỡ nào, cứ liên lạc với chúng tôi."
Dừng một chút, anh ta nói thêm:
"Bát kỳ phương diện nào."
Ninh Thu Thủy nói lời cảm ơn, rồi xuống xe.
Nhìn Vương Hoan lái xe đi xa, Ninh Thu Thủy bắt taxi đến Mê Điệt Hương. Ban đêm, hắn lại say mèm với Bạch Tiêu Tiêu ở nhà cô.
Sau khi cơn mưa lớn kết thúc, nội thành chìm trong giá rét, thường thì vào thời điểm này, sẽ có vài ngày tuyết rơi nhẹ, nhưng năm nay, tuyết rơi đặc biệt lớn.
Sau nửa đêm, Ninh Thu Thủy bị buồn tiểu đánh thức, mới phát hiện hắn và Bạch Tiêu Tiêu đang nằm sõng soài trên mặt đất, xung quanh là toàn chai rượu đã uống cạn.
Tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình nhàm chán, tuy ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng vẫn ám áp. Đi vệ sinh xong, Ninh Thu Thủy pha một ám trà, để giải rượu.
Không lâu sau, Bạch Tiêu Tiêu cũng bị buồn tiểu đánh thức, cô loạng choạng đi vào nhà vệ sinh. Giải quyết xong, cô nằm vật ra ghế sofa, gối đầu lên chân Ninh Thu Thủy.
"Lần sau uống ít thôi, đau đầu quá.”
Nghe vậy, Ninh Thu Thủy mỉm cười, rót cho cô một cốc trà nóng.
Bạch Tiêu Tiêu thở dài, ngồi dậy, nhấp máy ngụm trà nóng, nhìn cơn bão tuyết ngoài cửa số, ánh mắt đăm chiêu. "Sắp bình minh rồi sao?"
"Ăn trưa xong, chúng ta sẽ phải chuẩn bị vào cửa."
"Thực ra, tôi hơi lo lắng."
Ninh Thu Thủy hỏi:
"Lo lắng gì?"
Bạch Tiêu Tiêu:
"Dạo này bên ngoài bận quá, tôi đã lâu không "cày cửa" rồi. Thực ra đôi khi, tôi thấy mình không phân biệt rõ được đâu là trong cửa, đâu là ngoài cửa nữa."
Cô nói, ánh mắt trở nên mơ màng:
"Anh nói xem, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, thế giới của chúng ta có biến thành... thế giới Huyết Môn tiếp theo không?"
Nghe câu nói vô tình này của Bạch Tiêu Tiêu, Ninh Thu Thủy đột nhiên rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.
"Sẽ không." Hắn nói.
"Tại sao?" Bạch Tiêu Tiêu ngắng đầu, nghiêm túc nhìn Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy nói:
"Sức mạnh của quỷ quái ở phía sau Huyết Môn về cơ bản không bị ảnh hưởng, cho nên chúng mới có thể hoành hành ngang ngược như vậy. Nhưng ở thế giới của chúng ta, chúng bị hạn chế rất nhiều. Quân đội đã nghiên cứu về chúng từ rất lâu rồi, và cũng đã đạt được một số tiến bộ."
"Ít nhát chúng ta có khả năng chiến thắng cao hơn nhiều so với những người ở bên kia Huyết Môn."
"Và biết đâu một ngày nào đó, loài người cũng có thể nắm giữ sức mạnh của quỷ quái."
Bạch Tiêu Tiêu không nói gì, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa số, ánh mắt đăm chiêu.
"Cô đang nghĩ gì vậy?” Ninh Thu Thủy hỏi.
Bạch Tiêu Tiêu khẽ nói:
"Tôi đang nghĩ. nếu thực sư có một ngày, loài người nắm giữ được sức mạnh của quỷ quái, thì rết cuộc đó là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
"Đôi khi, những câu chuyện tôi trải qua ở bên kia Huyết Môn, khiến tôi rùng mình sợ hãi không phải vì quỷ quái... mà là VÌ con người."
Ninh Thu Thủy trầm mặc.
Hắn không thể đưa ra câu trả lời.
Câu hỏi của Bạch Tiêu Tiêu, cũng là câu hỏi của hắn.
"Ngủ thêm một lát đi, hy vọng lần này chúng ta có thể hoàn thành cánh cửa một cách thuận lợi..." Bạch Tiêu Tiêu đột nhiên đứng dậy, kéo nhẹ Ninh Thu Thủy lên lầu, vào phòng ngủ......
Thành phố Thạch Lưu, nhà của Văn Tuyết.
Cô đứng trên ban công, một tay bưng cốc cà phê nóng, tay kia cầm điện thoại.
Sắc mặt cô rất âm trầm.
"Vương tiên sinh, ngài nên biết tôi không thích bị người khác uy hiếp..."
".. Tôi sẽ cân nhắc đề nghị của ngài."
"Nhưng bây giờ, tôi muốn ngủ."
Nói xong, cô cúp điện thoại, ngón tay cầm cốc cà phê đã trắng bệch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận