Quỷ Xá

Chương 351: Lạc Thư

Chương 351: Lạc ThưChương 351: Lạc Thư
Chương 351: Lạc Thư
Chương 351: Lạc Thư
Nghe thấy lời nhắc nhở của người phụ nữ áo tím, tất cả sát thủ trong phòng gần như cùng lúc đưa ra phản ứng nhanh nhất!
Bọn họ hoặc là nhanh chóng lao về phía vật chắn gần mình nhất, hoặc là chạy trốn vào những căn phòng khác!
Súng bắn tỉa thông thường không thể xuyên qua bê tông và đồ nội thất dày như vậy ở khoảng cách xa như thế mà vẫn có thể gây ra sát thương hiệu quả, nhưng những loại súng bắn tỉa hạng nặng như Barrett hoặc là một số súng bắn tỉa tự chế của các tay súng lão luyện thì lại khác.
Nếu như lại thêm một chiếc kính nhìn đêm hồng ngoại...
"Nhanh lên, Lữ Hành, dùng bật lửa đốt những thứ có thể đốt được trong nhà!"
Người phụ nữ áo tím nghiến răng, trên trán trắng nõn lắm tám mò hôi lạnh!
Vừa rồi lúc đang nói chuyện phiếm, cô ta đã nhìn thấy rõ ràng một chấm đỏ xuất hiện trên người mình!
Loại thứ này cô ta đã từng thấy rất nhiều. Thiết bị ngắm laser.
Người phụ nữ áo tím thậm chí còn nghĩ, nếu như vừa rồi mình né tránh chậm một chút, e rằng bây giờ đã là người chết rồi!
Có thể lấy được súng bắn tỉa loại này, đối phương rõ ràng là đã có chuẩn bị!
Người đàn ông được gọi là Lữ Hành lấy bật lửa ra châm một số dải vải trên ghế sofa, ném xuống sàn nhà để cản trở tầm nhìn của đối phương.
Làm xong những việc này, có người lại lấy gương ra, cẩn thận di chuyên ra ngoài chỗ ẩn nấp, quan sát tình hình ở xa thông qua gương. Kỳ thật rèm cửa số của căn phòng này vốn dĩ đã bị bọn họ kéo lại, nhưng sau khi phát hiện trong phòng không có người, bọn họ liền bắt đầu lục soát khắp nơi, rèm cửa số cũng bị kéo ra.
Ngay lúc bọn họ đang tập trung chú ý đến căn hộ đối diện ban công... cửa bị mở ra.
Tiếng mở khóa không lớn, nhưng đủ để sáu người trong phòng nghe thấy.
Theo cánh cửa bị đẩy ra, một người nghênh ngang đi vào, mang theo một tấm khiên chống bạo động.
"Không cần nhìn nữa, người đối diện kia là một đứa trẻ đang chơi bút laser."
Người này vừa vào cửa liền nói.
Máy người khác vẫn chưa kịp phản ứng.
"Anh là ai?"
Theo tin tức nhận được, trong căn phòng này chỉ có một cô gái tên là Dương Mi sinh sống.
Người đàn ông xa lạ trước mặt rõ ràng không phải là người thuê phòng này, hơn nữa lúc anh ta vào cửa, trên tay còn cầm một tắm khiên chống bạo động của cảnh sát đặc nhiệm, thậm chí ở góc còn có logo.
Muốn làm môt tám khiên tương tự cũng không khó, nhưng muốn trực tiếp lấy được khiên chống bạo động thì không dễ dàng như vậy, chỉ một tắm khiên đơn giản, đã khiến cho mấy người có rất nhiều nghỉ ngờ về thân phận của Ninh Thu Thủy.
Đối với cảnh sát trong thành phố mà nói, bọn họ chính là chuột sống trong cống ngầm, không thể lộ diện, một khi bị phát hiện, kết cục thường rất thảm.
"Đừng hiểu làm, tôi không phải cảnh sát."
Ninh Thu Thủy nói xong, mấy người trong phòng thở phào nhe nhõm. nhưng ngay sau đó. Ninh Thu Thủy lại nói ra một câu khiến đầu óc bọn họ lạnh toát:
"Tôi là đồng nghiệp với các người."
"Chứng minh ởi.”
Nói xong, hắn trực tiếp lấy súng bắn đinh ra, bắn một phát vào trán người gần nhát.
Theo tiếng "phụt" vang lên, trên trán người đàn ông đầu trọc trước mặt xuất hiện một lỗ máu, ngã xuống đất co giật máy cái rồi bắt động.
"Được rồi chứng minh kết thúc.”
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường. nhìn thấy khẩu súng bắn đinh trong tay Ninh Thu Thủy, sắc mặt người phụ nữ áo tím đột nhiên trở nên trắng bệch!
"Anh là..."
Cô ta còn chưa nói xong, Ninh Thu Thủy đã liếc nhìn cô ta một cái.
"Đừng vội, để tôi hỏi trước."
"Các người có bao nhiêu người?”
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán người phụ nữ áo tím.
Cô ta đã mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông trước mặt, nhưng cô ta vẫn không hiểu, tại sao người đàn ông này lai xuất hiên ở đây. chẳng lẽ anh ta cũng đến để cướp thư?
Suy đoán thì cứ suy đoán, nhưng cô ta không dám chậm trễ, vạn nhất người trước mặt thật sự là vị ôn thần kia, vậy thì hôm nay bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
"Tổng cộng sáu người, vừa, vừa rồi bị anh giết một người."
Ninh Thu Thủy gật đầu.
Đương nhiên hắn biết trong phòng này có sáu người, Chuột Đồng" đã sớm nói cho hắn biết rồi.
Sở dĩ phải lãng phí thời gian hỏi lại một lần nữa, chủ yếu là hắn muốn biết những ai sợ chết, sẽ nói thật với hắn.
"Được rồi, câu hỏi thứ hai, các người là người của La Sinh Môn, hay chỉ là nhận lệnh của bọn họ đến lấy thư?"
Nghe được câu hỏi này, sắc mặt của mọi người trong phòng đều có chút thay đổi.
Vẻ sợ hãi trên mặt người phụ nữ áo tím hơi giảm bớt, dùng giọng điệu không chắc chắn hỏi Ninh Thu Thủy:
"Ngài cũng là... đến lấy thư sao?"
"Nếu như là vậy, lá thư này chúng tôi có thể không cần, nhường cho ngài. ˆ
Ninh Thu Thủy liếc nhìn cô ta một cái.
Phụt.
Trên trán cô ta xuất hiện thêm một lỗ máu.
Người phụ nữ đã chết.
"Người đeo kính kia, trông rất có khí chất văn nghệ, đúng, chính là cậu, lại đây."
Bị Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm, người đàn ông đeo kính cao gầy kia cơ mặt không khỏi run rầy.
"Vẫn là câu hỏi vừa rồi, các cậu là người của La Sinh Môn, hay là bị người ta thuê?”
Người đàn ông đeo kính cao gầy này rõ ràng thành thật hơn người phụ nữ áo tím rất nhiều, nhưng cũng có thể là bởi vì lấy cô ta làm gương, cậu ta rất chắc chắn trả lời:
"Chúng tôi bị người ta thuê.”
"AI thuê các cậu?”
"Hắn ta tên là 'Lạc Thư, chúng tôi không hiểu rõ hắn ta lắm, nhưng hắn ta quả thật là người của La Sinh Môn."
"Người đó cho các cậu bao nhiêu tiền?"
"Không cho tiền, tính theo công lao, đủ công lao, chúng tôi có thể gia nhập La Sinh Môn."
"Cho nên sáu người các cậu đều là khách quỷ sao?" "Đúng vậy, chúng tôi cũng không thiếu tiền, nếu như không phải vì muốn sống sót, ai mà lại mạo hiểm bị truy nã để làm chuyện này chứ?"
Ninh Thu Thủy suy nghĩ cần thận.
Âm!
Tiếng động kinh khủng, đột nhiên truyền đến từ chiếc tủ bên cạnh!
Bên trong giấu một người, vẫn luôn quan sát Ninh Thu Thủy qua khe hở nhỏ, muốn nhân lúc hắn lơ là cảnh giác mà xông ra, khống chế hắn!
Nhưng mà hiển nhiên hắn ta đã đánh giá thấp người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Lúc hắn ta đụng cửa, Ninh Thu Thủy cũng ra chân, một cước đá vào cửa tủ.
Giống như đã đoán trước được động tác của hắn ta vậy.
Kết quả là, hắn ta đâm mạnh vào cửa tủ, nhưng lại không đụng ra được.
Lúc đầu óc choáng váng, Ninh Thu Thủy lấy súng bắn định ra, bắn bảy phát đinh vào bên trong qua cửa tủ.
Lúc đầu bên trong tủ còn có động tính giãy giụa, nhưng khi bảy phát định đều được đóng vào tủ gỗ, bên trong hoàn toàn im lặng. Đến bây giờ, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
"Tôi định cho cậu một chút lòng tin cơ bản, có phương thức liên lạc của 'Lạc Thư' hay không?”
Người đàn ông đeo kính cao gầy gật đầu:
"Có."
"Nhưng người này rất nguy hiểm, nếu như hắn ta biết chúng tôi bán đứng thông tin của hắn ta, sau này..."
Cậu ta còn chưa dứt lời, khẩu súng bắn đỉnh trong tay Ninh Thu Thủy đã chĩa vào trán cậu ta.
Nhìn khẩu súng bắn định trước mặt, người đàn ông cảm thấy hồn vía lên mây.
Máy giây sau, cậu ta mới nuốt nước bọt, biết đối phương không có nỗ súng.
Vài giây vừa rồi, đầu óc cậu ta thật sự trống rỗng, không có bát kỳ suy nghĩ nào, yên lặng chờ đợi tử vong phủ xuống.
Cũng mãi đến lúc này, cậu ta mới phát hiện ra, tuy rằng đều là sát thủ, nhưng áp lực mà người đàn ông trước mặt mang đến cho bọn họ thật sự quá lớn!
"Nhanh nói, tôi không còn kiên nhẫn nữa."
"Cảnh sát sắp đến rồi."
Ninh Thu Thủy cười nói. "Trả lời câu hỏi của tôi, nếu may mắn, cậu có thể rời đi." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận