Bách Yêu Phổ

Chương 105: Trấn Thủy(3)

Chương 3. 3

Ôi chao, thoải mái quá, nhiệt độ dễ chịu quá, thật khiến người ta hoài niệm mùa xuân.

Nhưng thân thể thì hơi lạ, không cử động được, đầu óc quay cuồng, cứ như cả thế giới bị lung lay vậy.

Đào Yêu cố hết sức mở mắt ra. Thứ đầu tiên nhìn thấy là bóng cây chập chờn bên dưới bầu trời đêm, nhìn từ góc độ này, có vẻ như thời tiết đã tốt hơn, tuyết đã ngừng rơi, vầng trăng đang vắt mình lủng lẳng đằng sau lớp mây mỏng.

Nhưng mà nàng không giống như đang nằm trên mặt đất, vậy tại sao lại có tầm nhìn này?

Còn nữa, sao càng tỉnh táo càng thấy trên lưng nóng nóng nhỉ?

Nàng ngoái đầu nhìn, sau đó hoảng hồn, bên dưới nàng là một đống lửa đang cháy bừng bừng!!!

Đợi đã, rốt cuộc nàng đã biết vì sao mình không cử động được rồi. Tên khốn đó cột nàng vào khúc gỗ cách mặt đất vài thước thì cũng thôi đi, đằng này còn thỉnh thoảng xoay tròn khúc gỗ để nàng được hơ nóng đều toàn thân cứ như đang nướng thịt vậy.

"Ty Cuồng Lan!!!" Nàng gào lên,"Huynh lại muốn chết phải không!"

Ty Cuồng Lan ngồi bên đống lửa, không thèm nhìn nàng mà tiếp tục tung chưởng để khúc gỗ xoay đều.

"Ối đừng mà, đừng mà, chóng mặt lắm! Ta buồn nôn quá!" Đào Yêu nói to.

"Quần áo khô chưa?" Cuối cùng Ty Cuồng Lan cũng chịu nhìn nàng.

"Không cần hong quần áo nữa đâu! Ta sắp chín tới nơi rồi đây này!" Đào Yêu giận dữ giãy giụa.

Ty Cuồng Lan gật đầu, nhặt một hòn đá sắc bén rồi búng về phía dây thừng trên khúc gỗ, đồng thời cũng tung một chưởng.

Đào Yêu hét to, trong khoảnh khắc dây thừng đứt ra, đống lửa bên dưới cũng bị dập tắt bởi một cơn gió mạnh. Đào Yêu đáng thương ngã uỵch xuống đống tro vẫn còn nóng, quần áo đã khô ráo, khi bò dậy thì mặt đen thui như con mèo mun.

"Huynh điên rồi hả!" Nàng tức giận phủi quần áo,"Ta không phải miếng thịt hươu của nhà huynh đâu nhé!"

"Nam nữ thụ thụ bất thân, ta đâu thể cởi quần áo của cô để hong khô được." Ty Cuồng Lan nghiêm túc nói,"Vừa hay ở đây có tảng đá lớn, ở giữa lại bị trũng xuống, thích hợp để làm giá đỡ. Cũng may cô không đẫy đà quá, chứ không e rằng ta sẽ không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Trời rất lạnh, nếu không nhanh chóng làm ấm người, cô sẽ mất nửa cái mạng đấy."

Có thể biến hành động quá đáng trời đất không dung thành ơn huệ "ta đang giúp cô, cô không thấy vinh hạnh mà quỳ lạy tạ ơn là cô sai rồi" thì chỉ có mỗi mình Ty Cuồng Lan làm được thôi.

Đào Yêu tức xì khói, sải bước dài tới trước mặt y: "Ty Cuồng Lan, nếu huynh không vừa mắt ta thì cứ đuổi ta ra khỏi Ty phủ, đừng có mà cứ dùng hết cách này tới cách khác hành hạ ta!"

"Ta hành hạ cô bao giờ?" Ty Cuồng Lan hất hất đống lửa.

"Huynh... Có ai giúp đỡ người khác mà xoay tròn người ta như nướng thịt không?" Đào Yêu giậm chân.

Ty Cuồng Lan cười: "Trước giờ ta canh lửa rất chuẩn."

"Huynh..." Đào Yêu thấy y bình thản như không thì tức hộc máu, muốn phản bác nhưng không tìm được từ nào thích hợp, muốn đánh nhưng đánh không lại. Đường đường là Quỷ Y Đào Đô, là người mà ngàn vạn yêu quái nghe tên thôi cũng sợ mất mật, vậy mà lại bị tiểu thiếu gia bình thường bắt nạt, lại còn không chống trả nổi nữa chứ, đây là đạo lý gì vậy!

Không được, không nuốt trôi cục tức này nổi!

Đào Yêu trưng ra vẻ mặt hung tợn nhảy đến bên cạnh Ty Cuồng Lan, sau đó bất chấp tất cả mà tóm lấy phần bẩn nhất trên quần áo của mình rồi cọ vào người Ty Cuồng Lan. Y mặc đồ màu trắng chứ gì, không để dính một hạt bụi chứ gì, ha ha ha.

Ty Cuồng Lan không né tránh, để mặc nàng tùy ý xả giận, cho đến khi nàng mệt nhoài ngồi thụp xuống đất thở phì phò, y mới cúi đầu xem xiêm y vừa trải qua kiếp nạn của mình, cười: "Đây là thái độ của cô dành cho ân nhân cứu mạng đó à?"

"Huynh mà là ân nhân cứu mạng cái nỗi gì?" Đào Yêu bật thốt, nhưng trong chớp mắt lại cảm thấy mình nói sai rồi. Ban nãy chỉ lo so đo với y chuyện thịt nướng mà quên mất trải nghiệm đáng sợ kia.

Đống lửa cháy bập bùng bắn ra những tia lửa li ti, đồng thời cũng khơi gợi ký ức của Đào Yêu.

Nham thạch lạnh như băng, xương khô dập dềnh, tòa thành chỉ thấy chữ "Ngục", đáng sợ nhất là... cô gái không màng mạng sống chỉ vì lọ nước có gương mặt giống hệt nàng.

Nàng ngẩn ngơ, ánh lửa cháy bập bùng trong đôi mắt nàng.

Nỗi sợ vẫn còn đó, được chôn ở tận đáy lòng, cho dù chỉ nhớ đến một chi tiết nhỏ thôi cũng khiến trái tim như bị bóp chặt.

Thấy mặt nàng trở nên tái mét, Ty Cuồng Lan bỗng hỏi: "Cô có chết không?"

Đào Yêu lấy lại tinh thần, hỏi lại: "Huynh nói gì cơ?"

"Cô có chết không?" Ty Cuồng Lan lặp lại.

Đào Yêu sửng sốt, với tính tình của nàng thì lẽ ra nàng sẽ mắng y, nhưng chẳng biết tại sao mà nàng lại im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghiêm túc trả lời: "Có."

Ty Cuồng Lan cười: "Đã không phải là người bất tử thì ta ngồi vào chỗ ân nhân cứu mạng cô vậy."

Đào Yêu lườm y, nói bằng vẻ không cam tâm: "Ban nãy... Ở sông Cẩm Lân... Đã xảy ra chuyện gì?"

"Lúc ta đến bờ sông thì không thấy cô đâu cả." Ty Cuồng Lan thong thả nói,"Trên mặt sông đóng băng có cái hố, ta nhìn độ rộng của cái hố thì có lẽ là vừa khít với cô. Quanh miệng hố có một đống gì đó như thịt vụn, rất hôi."

Đào Yêu nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ con cá mập ú chết tiệt đó lại liều như vậy, cầu xin không thành thì tự nổ để ta chết chung luôn. Tuy đáng ghét nhưng cũng ra dáng đàn ông. Xùy, chỉ một con cá thôi thì đàn ông cái quái gì."

Ty Cuồng Lan thấy nàng tức giận thì cười cười, chọt má nàng: "Hiện giờ cô phồng cái má đen thui này trông cũng không khác gì con cá đó hết."

"Đừng chọt má ta! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Đào Yêu chỉ lo giận, hất tay y ra.

"Tự xưng mình là người khiến bất cứ yêu vật nào cũng sợ mà, sao lại bị một con cá ám toán?" Ty Cuồng Lan rụt tay về, e rằng chính y cũng không ý thức được tại sao mình lại làm ra hành động thân mật như vậy, có lẽ là vì nhìn mặt nàng buồn cười quá...

Đào Yêu không phản bác, tiu nghỉu nói: "Tại ta chủ quan, không ngờ con cá mập ú đó lại bất khuất đến mức thà chết cũng phải lôi ta xuống nước." Nàng dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Mức độ chân thật của ảo cảnh do Độn Ngư tạo ra dựa vào sức mạnh của chúng, mà sức mạnh được quyết định bằng tu vi. Con Độn Ngư này có tu vi khá thấp, nếu không dùng hết sức mạnh cùng cực đến mức phải chết thì sẽ không thể khống chế toàn bộ sông Cẩm Lân được. Ta không ngờ nó lại điên rồ đánh cược cả mạng sống, tự bành trướng cơ thể đến mức nổ tung, vì vậy ảo cảnh do yêu lực trí mạng này tạo ra là rất vững chắc."

"Đến cả cô cũng bị nhốt trong đó?" Ty Cuồng Lan ném mấy nhánh cây khô vào đống lửa,"Lúc ở dưới nước trông cô như không biết gì cả, cứ như con cá màu đỏ đã chết vậy."

Có lẽ cả đời sẽ không bao giờ nghe được lời hay ý đẹp từ miệng Ty Cuồng Lan. Nàng không tin sau khi rơi xuống nước mình chỉ là con cá chết, thầm nghĩ một thân hồng y dập dềnh dưới nước thì phải là giống cánh hoa hồng chứ! Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng đã sập bẫy của con cá ác độc, không tài nào thoát khỏi, nếu Ty Cuồng Lan không tìm thấy nàng, e rằng kết cục của nàng ngoài hiện thực cũng không khác trong ảo cảnh là bao. Thảo nào có lời đồn thuật ảo cảnh của Độn Ngư là thiên hạ vô song, rõ ràng nàng đang nằm dưới sông băng lạnh lẽo nhưng trong ảo cảnh lại nóng bức cực độ. Mục đích cuối cùng của nó là khiến nàng chết trong lúc sơ sẩy, tựa như người say rượu bị ngã trong tuyết, chết oan chết uổng trong mộng cảnh không liên quan đến giá buốt.

Nhưng có một điểm kỳ lạ. Nàng ngồi thẳng lưng, trừng Ty Cuồng Lan: "Huynh tìm thấy ta dưới nước? Không đúng, khi đó yêu lực của Độn Ngư vẫn còn, ta cũng không thể phá vỡ ảo cảnh, huynh là người phàm, theo lý thì sẽ không nhìn thấy ta, dù lúc đó ta và huynh gần kề trong gang tấc nhưng lại đang ở hai thế giới khác nhau. Vậy thì huynh..."

"Có người đi cùng ta." Ty Cuồng Lan ngáp dài,"Người ấy nói nếu không dẫn người ấy đi cùng thì sẽ không tìm ra cô."

Đào Yêu trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Còn có người thứ ba giúp đỡ?"

"Cũng không biết có được tính là người không..."

Đống lửa bừng cháy vang lên tiếng bùm bụp. Giữa nơi lạnh lẽo này, có lẽ tiếng lửa bập bùng là âm thanh duy nhất khiến người ta ấm lòng.

Hết chương 3. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận