Bách Yêu Phổ

Chương 119: Hàm Thử(5)

Chương 5. 5

Không biết Lão Khúc mơ thấy gì mà nằm cười rất vui vẻ.

Nhà sư Không Vân bắt mạch xong, thả tay lão vào lại trong chăn, cặp mày nhíu chặt nãy giờ đã giãn ra nhiều, nói: "Mạch của Khúc thí chủ đã ổn định hơn nhiều rồi, hẳn là không còn gì đáng ngại nữa. Xem ra đã bốc đúng thuốc rồi!" Nói xong, nhà sư nhìn quanh, mặt tỏ rõ thắc mắc: "Nhưng căn nhà tranh này hôm nay lạ quá."

Đào Yêu nhìn chằm chằm nồi canh, hỏi: "Lạ gì?"

"Ấm." Nhà sư nói thẳng,"Ấm quá, so với ngoài trời cứ như là hai thế giới vậy."

"Mấy ngày nay đâu lạnh đâu." Đào Yêu bĩu môi.

"Lạnh lắm." Nhà sư đi tới mép hiên, thò tay ngoài, sau đó vội vã rụt tay về,"Nữ thí chủ ra xem thử nè."

"Có gì mà xem, trong nhà tranh có bếp lò mà, xung quanh ấm là bình thường thôi. Đại sư không về chùa tiếp tục nấu thuốc cứu người mà cứ thắc mắc chuyện này để làm gì?" Đào Yêu lấy cái vá múc một ít canh, nếm thử, gương mặt lộ vẻ si mê, quay lại thấy nhà sư vẫn còn đang nói thì vừa liếm vá vừa nói: "Đại sư à, ta đang nấu canh thịt đó, ông không sợ ngửi mùi nhiều sẽ bị Phật Tổ trách tội à?"

Nhà sư Không Vân hết cách, đành đứng lên nói: "Ta về chùa đây, ở đây làm phiền nữ thí chủ chăm lo, Khúc thí chủ tránh được một kiếp thật không dễ dàng, a di đà Phật."

"Đại sư này." Đào Yêu chợt gọi ông lại,"Ông mới là người cần lo đấy. Ông không quen không biết Lão Khúc, sao lại chăm sóc lão ấy?"

Nhà sư chắp tay: "Năm đó Khúc thí chủ không có tiền nhưng đến cả cơm chùa mà ông ấy cũng không chịu ăn không. Tuy bần tăng không trải đời nhiều nhưng lòng luôn kính trọng những người như lão."

Đào Yêu bật cười, nhà sư nói cứ như hiện giờ Lão Khúc có tiền rồi vậy.

Nhà sư Không Vân nhanh chóng rời đi, mấy ngày qua ông luôn đem thuốc tới đúng giờ, không biết là ông ăn may sắc đúng thuốc hay vì mệnh Lão Khúc vẫn chưa tới đường cùng nhưng tóm lại là lão đã hạ sốt, tuy vẫn còn mê man nhưng đã ăn được rồi. Hẳn là sẽ không chết.

Hàm Thử thoải mái nằm trên mặt đất cạnh bếp lò, nói: "Ấm như mùa xuân vậy."

Đào Yêu phớt lờ nó, lại húp thêm vá canh.

"Cảm ơn cô đã cứu Lão Khúc." Hàm Thử nghiêng đầu nhìn nàng.

"Tầm bậy tầm bạ! Ta cứu lão bao giờ?" Đào Yêu liếc,"Mấy ngày qua mi có thấy ta tốn viên thuốc nào cho lão không?"

"Nhưng cô ném móng chân của Hỏa Kỳ Lân vào bếp." Hàm Thử bò dậy, nhìn bếp lửa đang cháy bừng bừng,"Tôi biết cái đó gặp lửa thì sẽ như thế nào. Chỉ bếp lửa thì không thể sưởi ấm căn nhà tranh này được." Nó bay tới bên cạnh Lão Khúc, nói tiếp: "Khí lạnh là hung thủ số một đối với bệnh của lão. Mà chùa Minh Kính cũng chẳng ấm được như nơi đây."

Đào Yêu hừ, chối: "Ta ném cái đó vào bếp lửa là để nấu nồi canh chứ không phải là để cứu mạng lão. Mi muốn tạ ơn thì đi mà tạ ơn nhà sư Không Vân kia kìa. Người kiên trì cho Lão Khúc uống thuốc là ông ấy chứ không phải ta."

Hàm Thử chép miệng: "Rồi rồi, xem như là cô nấu canh vậy, tôi không phá vỡ quy tắc của cô là được chứ gì." Nó bay trở lại chỗ Đào Yêu, nhìn kỹ gương mặt nàng: "Lúc nấu canh, trông cô không hung dữ tẹo nào."

"Lúc mi dùng hết sức mạnh để biến thành Tiển công tử, trông mi không đẹp tẹo nào." Đào Yêu bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy châm chọc,"Chỉ có một nửa hình người?"

Hàm Thử thoáng cứng đờ, suýt ngã vào nồi: "Cô biết à?"

"Tiển công tử? Hàm công tử(1) chứ gì." Đào Yêu bĩu môi,"Bây giờ thiên hạ đã thái bình nhưng nơi này vẫn ít người lui tới, thế thì hai mươi năm trước lão lấy đâu ra may mắn để gặp "người qua đường" gõ cửa chùa kêu cứu, được cứu sống rồi lại không chịu đến nơi nhộn nhịp mà như bị ma ám đi đến căn nhà hoang ở đây, không phải mi làm thì còn ai vào đây? Tuy mi vô dụng nhưng dầu gì cũng là yêu quái, nếu cố gắng thì vẫn có thể ếm bùa con người."

(1) Phiên âm của chữ Tiển (冼) phiên âm là xiǎn, phiên âm của chữ Hàm (咸) là xián, đọc gần giống nhau.

"Ếm bùa gì chứ." Hàm Thử không chịu,"Tôi biến được thành một nửa con người là đã hao tổn rất nhiều sức lực rồi, còn phải biến lá biến đá thành nồi thành thức ăn nữa. Tốn sức nhường ấy chỉ để ăn bữa cơm mừng năm mới với lão mà thôi, đâu ra ếm bùa." Nó quay sang nhìn Lão Khúc đang ngủ say, giọng cũng chậm lại,"Sáu mươi năm của lão cũng là sáu mươi năm của tôi, tôi theo lão từ lúc mới chào đời cho đến khi gần đất xa trời, chứng kiến lão khóc, cười, gặp gỡ rồi biệt ly, hết vui rồi lại buồn. Cuộc đời lão không hề có ánh sáng, chẳng bao giờ chạm tới cái gọi là quan cao lộc hậu, áo lụa quần là, cố gắng hết sức chỉ để sống mà thôi. Thế gian có rất nhiều người như lão, tôi thấy nhiều thành ra quen rồi, lòng cũng chẳng màng gợn sóng. Nhưng khi nghĩ lại đời lão, lại thấy không ổn chút nào. Có người để ăn cùng bữa cơm đoàn viên, chúc câu năm mới an lành nào phải chuyện gì to tát chứ, khắp nơi đâu đâu mà chẳng có, nhưng lão lại không có. Thà như lão đáng ghét thì thôi cũng được đi, đằng này lão có đáng ghét chút nào đâu. Cô thấy đó, loài người có lắm chuyện lạ kỳ ghê."

Đào Yêu cười nhẹ, lại hớp ngụm canh, nói: "Mi không phục à?"

"Không phục gì đâu, chỉ thấy sai trái thôi." Nó thành thật đáp.

"Vậy chẳng tốt à? Lão sống càng khổ thì mi càng không lo đói bụng." Đào Yêu cho thêm thức ăn vào nồi, hít sâu một hơi: "Cảm giác đói bụng không dễ chịu chút nào đâu."

Nó bỗng đắc ý: "Hồi trước tôi cũng nghĩ vậy đó, nhưng sau này tôi nhận ra như vậy lỗ lắm. Nếu lão càng khổ sở, càng khóc nhiều thì càng dễ chết sớm. Như cô thấy đó, tuy tôi hay đói bụng nhưng được sống lâu, có được tính cho công của Lão Khúc không? Nhờ bữa cơm ăn với tôi mà lão vui vẻ suốt bao năm đấy."

"Vui mấy thì cũng sống thành thế này thôi." Đào Yêu bĩu môi hất cằm về phía lão Khúc,"Lão làm ăn thua lỗ à?"

Nó thở dài: "Cái số lão xui vậy rồi. Nhưng cũng đỡ hơn trước, hòa bình thật tốt. Thật ra lão không bết bát như bề ngoài đâu, bao năm qua cũng dành dụm được ít tiền, đủ để mua một gian nhà nhỏ. Nhưng lão quen sống rày đây mai đó rồi, không cần ổn định nữa. Giờ về lại chốn xưa, một là để báo đáp ơn cứu mạng của chùa Kính Minh, hai là..."

"Nhưng Tiển công tử không đến được chứ gì." Đào Yêu tiếp lời, liếc nó,"Với bản lĩnh của mi, hai mươi năm trước đã dùng hết sức mạnh để ăn bữa cơm đó rồi, bây giờ không thể biến thành người được nữa, một nửa hình người cũng không được."

Nó cúi đầu ủ rũ, ngầm thừa nhận.

"Giờ mi gặp phiền phức rồi đây." Đào Yêu hả hê,"Ông lão nhà mi trông thì tưởng tính tình xuề xòa nhưng thực chất lại cứng đầu cứng cổ, lão mà không gặp Tiển công tử thì e là sẽ chôn thây tại đây luôn quá."

Nó ngẩng đầu, sầu não nói: "Tôi nghĩ lão không gặp được thì sẽ đi thôi."

"Đi rồi cũng sẽ quay lại." Đào Yêu ngửi mùi thơm trong nồi,"Con người luôn khắc ghi điều tốt đẹp mà mình từng gặp, đặc biệt là với người mà cả đời chẳng mấy khi gặp được điều tốt đẹp." Nàng im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp,"Bữa cơm của mi là một trong những điều tốt đẹp ít ỏi mà lão từng gặp trong đời."

Nó ngẩn người.

Hết chương 5. 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận