Bách Yêu Phổ
Chương 136: Anh Nguyên(6)
Lão Phàn ôm hai bàn tay vào nhau, thản nhiên đi ra khỏi góc tối.
Lão đứng đối diện Đào Yêu, cung kính chắp tay thi lễ với nàng: "Đào đại nhân am hiểu sâu rộng, tuổi trẻ tài cao, lão tâm phục khẩu phục."
"Lão Phàn..." Dường như Đoàn tướng quân đã đoán ra được điều gì, rồi lại hoảng sợ bởi suy đoán của mình, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
"Là ta cho ngài uống hồi hồn lô, bỏ trong thuốc bí truyền mỗi ngày ba chén đó." Lão Phàn nói nhẹ như không,"Mỗi một chén đều do tự tay ta sắc, và cũng chính mắt ta thấy ngài uống hết từng chén một."
Mặt Đoàn tướng quân trắng bệch. Câu nói của lão Phàn còn đáng sợ hơn cả mấy chục con Huyền Đà chạy ra khỏi giấc mơ, vì nó khiến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ông vỡ vụn. Không phải là ai hết, mà là lão Phàn, là người đã theo ông suốt bao năm qua, là người dẫu xảy ra chuyện gì cũng không bỏ ông lại một mình. Trong cuộc đời không trọn vẹn của ông, lão Phàn là trụ cột to lớn và vững chãi nhất, nếu trụ cột ấy bị gãy, đời ông cũng sẽ sụp đổ.
Ông đi tới trước mặt lão Phàn, ấm ức hệt như đứa trẻ, nghẹn ngào nói: "Tại sao chứ?"
Lão Phàn bình thản lấy một tờ giấy từ ống tay áo ra rồi buông nhẹ, tờ giấy rơi xuống đất, trên đó là ba chữ "Hoắc Thanh Thanh" do ông viết. Tuyết rơi lên nét chữ của ông khiến cái tên ấy bị ướt đẫm, bị nhòe nhoẹt.
Không ai hiểu ý của lão Phàn.
Lão Phàn ngẩn ngơ nhìn cái tên trên tờ giấy, thong thả nói: "Thanh Thanh là cháu gái của lão. Tỷ tỷ và tỷ phu của lão đi sớm, Thanh Thanh do một tay lão nuôi lớn, lão thương như con ruột. Quê lão là một tòa thành bình thường, người dân chất phác, cảnh sắc xinh đẹp, phong thủy lại tốt, tuy chiến loạn triền miên nhưng quê lão không bị tổn hại nhiều. Lúc triều đại mới được thành lập, triều đình phái một đội quân tới đó để giữ thành. Đội quân ấy có quân kỷ nghiêm minh, lại thường giúp đỡ dân chúng, nhất là người già và trẻ em. Đặc biệt là đại nhân cầm quân chẳng những rất chính trực, ghét cái ác như kẻ thù mà còn rất thân thiện và nhiệt tình, ai nhờ giúp đỡ, ngài ấy đều không từ chối, ngài ấy yêu dân như con vậy." Có lẽ hồi ức càng xa xăm sẽ càng tốt đẹp, lão Phàn vừa kể vừa mỉm cười,"Sau này dân chúng mới biết hóa ra đại nhân xuất thân từ tòa thành ấy, hồi nhỏ theo cha mẹ chuyển đi nơi khác. Bây giờ về lại quê cũ, ngay cả ngài ấy cũng cảm thán quả là duyên phận. Đại nhân tuấn tú lắm, đa số con gái trong thành đều phải lòng ngài, nhưng đại nhân thân với Thanh Thanh nhà lão nhất. Thanh Thanh giỏi nhất là trồng cây, đại nhân thì lại không thạo nên thường đến nhờ Thanh Thanh chỉ giáo. Ngài ấy nói mình trồng gì cũng chết, thật tội nghiệp cho đám cây cỏ đó. Tuy Thanh Thanh thường cười ngài ấy vụng về nhưng lúc nào cũng kiên nhẫn dạy ngài ấy kỹ năng trồng cây. Khi đó lão thường thấy họ dưới gốc cây hay trước cành hoa mà cười đùa với nhau. Ta rất an tâm với mối quan hệ thân mật êm đềm ấy, nghĩ bụng nếu Thanh Thanh kết duyên cùng đại nhân thì không chỉ ta vui mừng mà tỷ tỷ và tỷ phu cũng có thể mỉm cười nơi chín suối."
Tuyết đậu trên lông mày và râu mép của lão Phàn, thậm chí còn rơi trên hàng lông mi che mờ tầm mắt nhưng lão không nhận ra mà cứ để vậy.
Đoàn tướng quân vẫn nhìn tờ giấy rơi dưới đất cho đến khi vết mực hoàn toàn biến thành vết bẩn. Ông chăm chú nghe từng câu từng chữ của lão Phàn nhưng vô ích, ông nghe không hiểu, chỉ biết rằng hóa ra trên đời này thực sự có người tên là Hoắc Thanh Thanh.
"Coi bộ là không kết duyên được rồi." Đào Yêu tỏ ra tiếc nuối, phán một câu rất trớt quớt với bầu không khí.
Lão Phàn như tỉnh khỏi mộng đẹp, thoáng chốc nếp nhăn trên mặt lão hằn sâu thêm: "Năm ấy, lão đi làm ăn ở miền Nam, khi trở về, thứ nghênh đón lão không phải là lời chào hỏi nhiệt tình của các binh sĩ, cũng không phải là những câu hỏi han của các đồng hương, càng không phải là gương mặt tươi cười của Thanh Thanh..." Lão nghẹn lại, phải lấy hơi mới kể tiếp được,"Trước mặt lão là ngọn lửa ngút trời cùng cánh cổng thành đóng chặt. Đến giờ lão vẫn không thể quên tiếng gào thét thảm thiết ở phía bên kia cánh cổng." Ánh mắt đau đớn của lão dời qua gương mặt Đoàn tướng quân,"Ta vừa khóc vừa tóm lấy áo choàng của cậu, hỏi cậu rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không nói. Ta quỳ lạy van xin cậu mở cổng, ta nói Thanh Thanh ở trong đó, ta dập đầu chảy cả máu, nhưng cậu lại vờ như không nghe thấy, còn sai người trói ta lại." Lão bật cười,"Nhưng trói ta có ích gì, lửa lớn thế kia, có bị trói thì ta vẫn nhìn thấy mà."
La Tiên nhíu mày, im lặng.
Mặt Đoàn tướng quân càng lúc càng tái nhợt, xông lên tóm lấy vai lão Phàn: "Lão đang nói gì vậy? Lửa gì? Tiếng gào thét gì? Rốt cuộc là lão đang nói gì vậy?!"
Lão Phàn để mặc ông bóp vai mình, dường như không biết đau mà lạnh lẽo nhìn ông: "Ta đang nói về cậu đấy, Đoàn đại nhân ngày xưa, giờ là Đoàn tướng quân ạ. Cậu tưởng những cảnh tượng mà cậu thấy chỉ là mơ thôi ư?" Lão bật cười,"Đó chính là quá khứ mà cậu cố sức xóa bỏ đấy!"
Đoàn tướng quân sững sờ, đôi tay dần mất sức.
"Các cậu chỉ nói trong thành đột nhiên xuất hiện yêu nghiệt, gây họa diệt vong, không thể để yêu nghiệt ra khỏi thành." Mắt lão Phàn đỏ ngầu,"Cậu quả là Đoàn đại nhân đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, đóng chặt cổng thành đến phút cuối cùng."
Đoàn tướng quân ôm lấy đầu mình bằng cả hai tay, nghiến răng nói: "Ta không biết lão đang nói gì cả!"
Lão Phàn cười chua chát: "Nếu ta không thấy cậu một bước lên mây sau ngày hôm ấy, dẫu ta không thể vượt qua quá khứ nhưng chắc chắn ta sẽ không trách cậu. Vì cậu là lính, cậu gánh vác trách nhiệm trên vai và có nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Nhưng mà..." Lão nhìn ngắm bốn phía, xoay vòng tại chỗ hệt như kẻ điên,"Cậu nhìn tòa nhà này đi, thật đẹp đẽ biết bao! Chắc là cậu vui lắm khi được phong làm tướng quân nhỉ? Ta đi theo cậu, tận mắt chứng kiến cậu chuyển đến Lạc Dương, chứng kiến cậu tỏa ra hào quang rực rỡ, chứng kiến cậu bệ nghễ sống ở Long Thành Viện... Hôm ta tìm được cậu, ta đã cầm theo một con dao, ta muốn cậu chết." Lão chợt níu lấy vạt áo của Đoàn tướng quân: "Ta đã tìm cậu với tâm thế sẽ chết cùng cậu! Nhưng khi cậu gặp ta, cậu xem ta như khách quý, cậu nói kể từ sau sự việc ấy, cậu luôn tìm kiếm ta, cậu mong ta không trách cậu, còn nói biết ta không có chỗ nương tựa nên muốn ta ở lại quý phủ. Cậu biết không, ta đã sờ con dao trong tay áo hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Ta vờ như không có chuyện gì, đồng ý đi theo cậu. Cậu biết tại sao không?" Nỗi căm giận nhấn chìm mắt lão,"Bởi vì ta không cam lòng! Ta còn không biết tòa thành ấy có yêu nghiệt gì! Tất cả người biết chuyện đều đã chết cháy theo ngọn lửa ấy rồi! Đến cả binh lính của cậu cũng khó mà tìm thấy tung tích của họ. Người mà ta có thể tìm được, người duy nhất biết nội tình chỉ có mình cậu thôi! Vì vậy, trước khi biết sự thật, ta không thể giết cậu. Đi theo cậu, ta mới có cơ hội tìm ra sự thật! Nhưng mà... nhưng mà..."
Cứ tưởng lão sẽ đánh Đoàn tướng quân nhưng nào ngờ lão lại như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống mặt đất đầy tuyết, tự đánh vào đầu mình đầy tuyệt vọng.
Đào Yêu thở dài, nhìn ông với vẻ thương xót: "Nhưng lão không ngờ khi tướng quân nhà lão được phong thưởng, còn có cả cơ hội xóa bỏ quá khứ."
Lão Phàn nhắm mắt lại, lòng tràn ngập nỗi căm hận nhưng lại chẳng biết trút vào đâu: "Đúng là lão không ngờ thật. Cậu ta uống thuốc xong, đến cả mình tên gì cũng không nhớ. Lão dùng đủ cách để dò xét thì mới chắc chắn rằng cậu ta đã quên hết rồi. Lão hết cách, hoặc là lợi dụng thân phận thân tín rồi tìm cơ hội giết cậu ta, hoặc là tiếp tục đi theo cậu ta và mong rằng một ngày nào đó thuốc sẽ hết tác dụng, như vậy lão sẽ tìm ra sự thật."
"Nhưng sống cùng nhau mười mấy năm, dẫu là con chó con mèo thì cũng có tình cảm." Đào Yêu ngồi xuống trước mặt lão Phàn,"Thế là càng ngày lão càng do dự. Nếu chỉ có hận thù thì làm sao giả làm thân tín mà không có sơ sót nào chứ, huống gì còn chẳng phải là giả vờ chỉ một hai ngày. Mười mấy năm qua, lão đã thực sự hết lòng hết sức chăm sóc cho ông ấy, đến cả ta mới quen hai người một ngày mà cũng nhìn ra được."
La Tiên nhìn nàng, tiếp tục giữ im lặng, gã không giỏi phân tích cảm xúc của người khác.
Lão Phàn bị nói trúng sự mâu thuẫn trong nội tâm, đành chán nản vò tóc mình: "Lão tệ quá. Lão đã nhắc nhở bản thân vô số lần rằng không được mềm lòng, cậu ta là kẻ đã giết chết Thanh Thanh. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cây quế, nỗi căm hận của lão lại vơi đi mấy phần."
"Vì sao?" Đào Yêu hỏi.
"Sau khi uống thuốc, cậu ta xóa bỏ ký ức như ước nguyện, những chuyện cũ đều do ta kể lại cho cậu ta, nhưng hôm nay nói, ngày mai sẽ quên ngay. Thuốc của Bệ Ngạn Ty rất lợi hại. Ở Long Thành Viện được một thời gian ngắn, một hôm nọ cậu ta bỗng nói trong vườn chỉ trồng vài khóm trúc trông trống trải quá, tốt nhất là trồng thêm cái cây nào to to, thế là cậu ta kéo lão đi mua một cây quế. Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn nhưng cậu ta nhất quyết đòi mua cây quế." Lão Phàn thở dài, cố không cho nước mắt rơi,"Quế là loài cây mà Thanh Thanh thích nhất. Năm xưa hai đứa nó thường tâm sự quên ngày đêm dưới gốc quế nhà lão... Khi đó lão nghĩ cậu ta đã quên hết quá khứ rồi nhưng tại nơi sâu thẳm trong tâm hồn, cậu ta vẫn cất giấu một thứ, dù thuốc có lợi hại đến đâu cũng không xóa thứ ấy đi được." Lão cười khổ,"Có lẽ cậu ta có nỗi khổ tâm nào đó... Không, cậu ta mãi mãi là hung thủ thiêu rụi một tòa thành! Sự mâu thuẫn ấy bắt đầu nhấn chìm lão từ hơn mười năm trước. Nếu cắt bỏ đoạn quá khứ khủng khiếp ấy, cậu ta là người rất tốt. Cậu ta khoan dung, lương thiện, biết thương cảm người khác. Thời gian càng trôi, sự thật càng xa vời vợi, lão nghĩ hay là cứ giết quách cậu ta báo thù cho Thanh Thanh cho rồi, đằng nào cậu ta cũng là kẻ có tội, nhưng cuối cùng lão vẫn không thể ra tay. Năm đó lão nhặt được Đường Nhi còn quấn tã lót ở ngoài Long Thành Viện, cậu ta vốn dĩ rất quan tâm đến những người ốm yếu, trẻ con và người già, vì vậy cũng rất thương Đường Nhi, không chờ lão nói gì đã chủ động bảo lão nhận nuôi con bé, để con bé làm cháu gái lão, còn nói hẳn là ông trời thương xót, không nỡ để người trung thành, phúc hậu như lão sống cô độc cả đời." Lão dụi mắt, nói tiếp,"Sự tồn tại của Đường Nhi đã làm giảm đi rất nhiều sự thù hận của lão, thậm chí lão còn từng nghĩ nếu quãng đời còn lại cậu ta đều đã quên hết quá khứ, vậy thì lão sẽ coi như tên khốn kia đã chết rồi vậy."
La Tiên khó hiểu, hỏi: "Nếu lão đã muốn buông bỏ thù hận thì tại sao lại dùng thảo dược để hại ngài ấy?"
"Ông trời không để lão buông bỏ." Lão Phàn cười,"Hơn hai năm trước, lúc lão dọn phòng đã phát hiện một cái hộp trên giá sách có mùi hương lạ. Lão nghĩ là ai đó bỏ quên hương liệu, mở ra xem thử thì thấy có một bó dược thảo màu xanh sậm trông rất kỳ lạ, dưới đáy hộp còn có một quyển sách mỏng viết về loài dược thảo này, bao gồm nó là gì và cách để dùng nó. Lúc đó lão lại dao động, những hận thù vốn đã được đè xuống tận đáy lòng lại bắt đầu dâng trào. Do đó, lão đã làm theo trong sách, trước tiên thử bỏ một ít vào thức ăn, không ngờ tối đó cậu ta nằm thấy ác mộng. Theo những gì cậu ta miêu tả về giấc mơ thì đó rõ ràng là cảnh tượng khủng khiếp năm xưa. Thế là lão cứ bỏ loại dược thảo ấy vào thức ăn của cậu ta, chất lượng giấc ngủ của cậu ta cũng càng ngày càng kém, nhưng suy cho cùng, ác mộng cũng chỉ là ác mộng, cậu ta không nhớ ra gì cả. Vì vậy lão đã sắc hồi hồn lô thành thuốc, nói đó là thuốc an thần bí truyền để lừa cậu ta uống mỗi ngày ba chén. Lão tưởng sẽ thấy hiệu quả nhanh thôi, nhưng tình trạng của cậu ta không như lão nghĩ. Tuy hồi hôn lô có tác dụng nhưng thuốc của Bệ Ngạn Ty cũng rất mạnh, kết quả của việc hai thứ thuốc đối kháng nhau là cậu ta mơ hồ nhớ ra đôi chút nhưng cũng chỉ là đôi chút mơ hồ." Lão Phàn siết chặt tay, vẻ mặt hiện lên sự hối hận,"Nếu được quay lại, lão thà không tìm ra hồi hồn lô. Vì như vậy cậu ta sẽ không chạy đến tòa thành đổ nát ấy, mang một con yêu quái hại người về đây. May mà Đường Nhi mạng lớn mới không chết bởi đám quái vật bò ra khỏi giấc mơ của cậu ta. Ai chết lão cũng mặc, kể cả chính lão, nhưng Đường Nhi thì không được, nó còn nhỏ xíu, nếu đến nó cũng chết thì cuộc đời của lão thật chẳng ra sao. Cậu ta cũng giống lão, cậu ta vắt óc nghĩ cách để bảo vệ người làm trong phủ, thậm chí còn thức trắng mấy đêm để vẽ bùa chú lên tường rào quanh nhà, cậu ta nói mấy bùa chú mang theo máu ấy có thể ngăn cản ma vật chạy ra khỏi phủ. Sau đó, cậu ta không bước ra Long Thành Viện nửa bước, dùng bồ câu đưa thư để xin Bệ Ngạn Ty giúp đỡ. Sau đó nữa thì hai vị đến đây."
Lão Phàn chật vật bò dậy, không hề sợ hãi Đào Yêu và La Tiên: "Từ lúc hai vị vào phủ, lão đã biết Long Thành Viện được cứu rồi, cũng biết lão sẽ không qua khỏi mắt hai vị."
"Vì vậy lão mới đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không, nhân lúc bọn ta chưa bắt được lão thì lão dùng lượng lớn thuốc độc để giết chết ông ấy." Đào Yêu tặc lưỡi,"Lão Phàn à, lão cần gì phải làm vậy."
"Lão không thể qua được mắt hai người, chắc chắn sau này cũng không ở lại trong phủ được nữa, càng không tài nào tìm ra sự thật. Nếu đã vậy, lão sợ hai người không thể diệt tận gốc đám quái vật kia nên lão bèn kết liễu tính mạng của cậu ta. Nếu những thứ đó đến từ các cơn ác mộng của cậu ta, bất kể chúng là gì, bất kể có phải vì đứa bé kia giúp chúng bò từ giấc mơ ra đời thực hay không thì chỉ cần cậu ta chết, những người còn sống sẽ được an toàn." Lão Phàn nói, đôi mắt già nua toát lên sự kiên cường dù đã cùng đường,"Như vậy thì ân oán bao năm qua giữa lão với cậu ta cũng coi như chấm dứt."
"Tư duy đúng đấy, nhưng cách làm sai rồi." La Tiên lạnh lùng nói,"Nếu Đoàn tướng quân có tội thì sẽ có triều đình xử lý, lão là gia bộc mà lại hãm hại chủ nhân thì đó là tội nặng."
"Hai vị đại nhân..." Lão Phàn trịnh trọng hỏi họ,"Hôm nay có dẹp yên mọi thứ được không?"
"Ma vật đã bị trừ, thiên hạ tất thái bình." Đào Yêu giành nói trước La Tiên.
"Vậy lão yên tâm rồi. Bệ Ngạn Ty quả là danh bất hư truyền." Lão Phàn cười, đường hoàng quỳ xuống,"Đại nạn đã qua, tùy các vị xử trí. Chẳng qua trẻ con vô tội, xin hãy chăm sóc Đường Nhi."
Đoàn tướng quân chầm chậm đi tới trước mặt lão, sau đó quỳ phịch xuống, đau đớn nhìn ông lão đã đi theo mình nửa đời người, há miệng nhưng lại không thể nói được gì.
Sau khi biết tất cả, ông còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng vô nghĩa cả thôi.
Tuyết càng lúc càng nhiều, dần dần đắp họ thành hai pho tượng biết thở.
Hết chương 8. 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận