Bách Yêu Phổ

Chương 151: Hiệp Quái(10)

Chương 10. 10

Trời đã sáng, có nắng nhưng vẫn lạnh thấu xương.

Đào Yêu nằm mở to hai mắt, tầm mắt hơi mờ, chỉ thấy xung quanh có mấy bóng người lo lắng đang ríu rít om sòm.

"Ra rồi ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!"

"Đào Yêu Đào Yêu! Cô nói gì đi!"

"Lan Lan! Đệ có sao không Lan Lan?"

"Chít chít chít chít!"

Còn có cái gì đó có lông kêu réo trước mặt nàng nữa.

Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Mặt Liễu công tử, mặt Lắm Lời, mặt Ty Tĩnh Uyên, đuôi Cút Xeo lúc ẩn lúc hiện trước mắt nàng.

Tuy nằm nhưng lại khá thoải mái, êm quá.

Một bàn tay ghét bỏ đẩy đẩy đầu nàng: "Cô còn muốn nằm bao lâu nữa?"

Nàng quay đầu lại, trông thấy gương mặt còn lạnh lẽo hơn thời tiết của Ty Cuồng Lan khi phải làm đệm lót cho nàng.

"Ta muốn nằm bao lâu cũng được sao?" Nàng chớp mắt.

"Mơ đi!" Ty Cuồng Lan còn chưa trả lời thì Ty Tĩnh Uyên đã chịu không nổi, gã kéo tay nàng dậy rồi lại xoay nàng mấy vòng để nhìn xem có bị thương ở đâu không, lo lắng nói,"Có sao không? Tay chân lành lặn không? Có bị hủy dung không?"

Nàng hất tay gã ta: "Huynh trật tự cái coi! Bọn ta không sao!"

Ty Cuồng Lan đứng lên, phủi bụi trên người rồi nhìn quanh, nhíu mày.

Họ vẫn đang ở bên ngoài Đài Minh Nguyệt, cảnh tượng vẫn giống tối qua, thế giới do Hiệp Quái mang đến vẫn chồng lên thế giới thực, còn ba tên ngu ngốc gây chuyện vẫn nằm dưới đất với tư thế cũ, khác biệt duy nhất là có thêm rất nhiều bóng dáng hư ảo thời Đường đi tới đi lui.

Yêu quái khổng lồ đã biến mất, chỉ còn Ngụy Vĩnh An với gương mặt tái nhợt đang ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi ở gần đó.

"Con yêu quái này... phiền phức thật đó!" Liễu công tử nghiến răng, đang định xông tới chỗ nó thì bị Đào Yêu ngăn lại.

Nàng lắc đầu: "Huynh đừng giận. Cũng không thể trách nó hoàn toàn được, chuyện còn lại cứ giao cho ta."

Liễu công tử hít sâu một hơi, cố nén cơn giận: "Suýt thì quên không được giết cũng không được đánh nó."

Đào Yêu gật đầu, đi tới chỗ Ngụy Vĩnh An.

"Đào Yêu, cô cẩn thận nhé!" Lắm Lời vẫn rất lo lắng. Từ lúc Ty Tĩnh Uyên ra ngoài đến khi Liễu công tử nhanh chóng đi điều tra việc mà Đào Yêu yêu cầu và sau đó là cậu lấy giấy mà mình đã giấu ra, viết hết lên giấy rồi đốt cho Đào Yêu, trái tim của cậu vẫn luôn treo trên cuống họng. Lúc Liễu công tử quay trở lại, hắn nói cả thành Lạc Dương và các vùng lân cận đều xảy ra hiện tượng hai thế giới. Cậu sợ tờ giấy mà mình đốt là cạm bẫy, chẳng những hại chết Đào Yêu nhà họ mà còn liên lụy đến cả thành Lạc Dương. Mãi đến khi thấy Đào Yêu và Ty Cuồng Lan rơi ra khỏi cơ thể của con quái vật, cậu mới hơi yên lòng. Mà con quái vật như đã trút giận xong, nó co nhỏ lại thành Ngụy Vĩnh An. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột làm cậu sợ sẽ lại có thêm biến cố.

Đào Yêu xua tay với cậu, ý bảo cậu đừng lo.

"Đi nhé?" Nàng đứng trước mặt Ngụy Vĩnh An, nói bằng giọng thương lượng.

Ngụy Vĩnh An ngẩng đầu nhìn nàng, không trả lời, chỉ đứng dậy rồi lẳng lặng đi về phía trước.

Suốt dọc đường không có ai nói gì, Đào Yêu đi bên cạnh nó, những người còn lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào mỗi cử động của họ.

Hết thảy đều như Đào Yêu nói, thành Lạc Dương bị thế giới của mấy trăm năm trước chồng lên, trên kênh có nhà, giữa đường có cây, con đường này chồng lên con phố kia, nhìn đâu cũng thấy những con người sống ở thời Đường đi xuyên qua vài thân hình cứng đờ. Cũng may chuyện tối qua xảy ra lúc đêm khuya, hầu hết mọi người đã ngủ say, vì ít nhất bị cố định trên giường sẽ dễ chịu hơn là bị đông cứng trên đường?

Tình cảnh ở đây giống như cảnh trong mơ, nhìn quen rồi thì thấy những bóng người mờ ảo ở thời đại trước không có gì kỳ lạ, có chăng là đường xá của mấy trăm năm trước khác với thời nay mà thôi.

Nhìn Ngụy Vĩnh An vẫn im lặng nãy giờ, lòng Đào Yêu bỗng thấy thổn thức.

"Ác cảnh" mà Hiệp Quái mang đến cũng chỉ là thế giới mà cậu ấy từng rất yêu thương mà thôi, đó cũng là nơi mà cậu ấy từng gửi gắm một tương lai chứa đựng vô vàn khát khao nhưng mãi mãi không thể thực hiện.

Nếu không có buổi tối tràn ngập ác ý đó... Không, nếu cậu ấy chưa từng gặp Ngũ tiên sinh thì trên con phố náo nhiệt này hẳn sẽ có thêm hình dáng của cậu và A Mẫn, có thể có cả hai đứa con trai gái đủ đầy mà cậu luôn mong ước, vui vẻ đi dưới ánh nắng tươi đẹp. Đầu hè, gia đình họ sẽ về thăm sơn thôn non xanh nước biếc, sẽ lại kể cho mẹ nghe những chuyện vui của năm vừa qua.

Nhưng hôm nay, ngay cả đối tượng để trả thù cũng chẳng còn.

Đào Yêu thầm thở dài.

Tất cả biểu cảm của nàng đều đã rơi vào đáy mắt Ty Cuồng Lan. Y vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, im lặng đi giữa hai thế giới.

Đến Hiệp Khẩu ở Long Thành Viện một cách suôn sẻ nhưng Đào Yêu và Ty Cuồng Lan lại kinh hãi.

Vị trí của Hiệp Khẩu đang bị một con hẻm cực kỳ quen thuộc chồng lên. Hai người nhìn nhau, lòng biết rõ đó là nơi Hoàng Phủ Cần đã bỏ mạng.

Con Hiệp Quái này có sức mạnh to lớn và đặc biệt nhường ấy hẳn là có liên quan đến sự "trùng hợp" này.

Ôi, duyên phận thế này thà không có còn hơn.

Ngụy Vĩnh An đứng trước Hiệp Khẩu, bỗng quay lại nói với Đào Yêu: "Ta mượn giấy bút được không?"

Mọi người nhìn nhau, đã là bước cuối cùng rồi, không thể có thêm sự cố nào được. Liễu công tử rất nghi ngờ nó lại muốn giở trò.

"Ở đằng kia. Đó là thư phòng, trong đó cái gì cũng có." Đào Yêu không hề lo lắng mà dẫn nó vào thư phòng của Đoàn Thanh Trúc.

"Ờ... Có cần đi cùng không?" Ty Tĩnh Uyên thấy lo lo.

Ty Cuồng Lan lắc đầu: "Cứ kệ họ đi, đừng quấy rầy."

Sau khoảng thời gian gần mấy chung trà, rốt cuộc họ cũng trông thấy Đào Yêu và Ngụy Vĩnh An ra khỏi thư phòng, và Đào Yêu đang cầm một cuộn giấy vẽ.

Ngụy Vĩnh An đi tới trước Hiệp Khẩu, nhìn xuống chân rồi lại ngoái đầu nhìn mọi người, nở nụ cười hiếm hoi: "Ta không hề thích vẽ ác quỷ địa ngục, có điều mấy năm qua cứ không dằn lòng nổi. Mọi người cứ xóa mấy bức tranh ác quỷ của ta đi." Nói xong, nó quay đầu trở lại, bình tĩnh nhìn nơi mà nó sắp trở về, mỉm cười: "Ta không làm sai gì cả."

Một luồng khí màu xanh chui ra khỏi Ngụy Vĩnh An, xoay mấy vòng trên không trung rồi lao xuống đất, biến mặt đất bằng phẳng thành một vòng xoáy cực lớn. Cùng lúc đó, vô số tia sáng xanh từ khắp nơi bay tới, trông như ánh sao thi nhau rơi vào vòng xoáy, dòng khí cường đại lưu chuyển trong khu vườn, nhóm Đào Yêu phải gồng hết sức mới không bị ngã. Qua một lúc, không còn tia sáng xanh nào bay tới nữa, vòng xoáy cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mặt đất bằng phẳng trở lại, bên cạnh là Ngụy Vĩnh An đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lắm Lời chỉ vào đằng trước mà hét vang: "Biến mất rồi! Thế giới ảo biến mất rồi!"

Liễu công tử và Ty Tĩnh Uyên chạy nhanh ra khỏi Long Thành Viện, chỉ chốc lát sau lại chạy về, vui mừng nói: "Biến mất thật rồi! Bên ngoài cũng là thế giới của chúng ta!"

Đào Yêu nhắm mắt lại như trút được gánh nặng.

Trên đỉnh đầu là ánh nắng ban mai chân thật.

Hết chương 10. 10
Bạn cần đăng nhập để bình luận