Bách Yêu Phổ

Chương 88: Thục Hồ(6)

Chương 10. 6

Lúc này đang là thời điểm lạnh nhất ngày, nhiệt độ ở bờ sông hạ thấp đến mức giận sôi gan.

Cả nhóm dừng ở ngoài bìa rừng cạnh bờ sông Ngũ Trượng, có bậc thang đá kéo dài, bậc cuối cùng là gò đất cao cao, tháp Xung Tiêu được xây ở bên trên, tuy còn cách một đoạn nhưng trong bóng đêm, tòa kiến trúc này vẫn tựa như một con quái vật to lớn chỉ cần giơ tay là chạm tới bầu trời.

"Sao tháp Xung Tiêu không có ngọn đèn nào hết vậy?" Miêu quản gia thấy kỳ lạ,"Nghe nói năm xưa xây tòa tháp này là để trấn trụ yêu quái ở sông Ngũ Trượng, bảo vệ thuyền bè qua lại, vì vậy tuy là buổi tối nhưng đèn ở tháp luôn sáng, coi như thị uy. Tóm lại tôi ở kinh thành bao lâu thì tháp Xung Tiêu sáng đèn bấy lâu, chưa từng tối thui như đêm nay."

"Ta cũng nhớ ở đây chưa bao giờ tắt đèn." Ty Tĩnh Uyên góp vào,"Chẳng lẽ các thiện nam tín nữ quyên tiền nhang đèn không đủ nên hết tiền mua dầu thắp đèn?"

"Đào Yêu!" Lắm Lời nhìn lên tháp Xung Tiêu, sắc mặt là lạ, Cút Xéo cũng nhe răng gầm gừ nhìn về phía tháp Xung Tiêu.

Liễu công tử hơi há miệng, lẩm bẩm: "Nhiều quá."

"Ừ." Đào Yêu ngẩng đầu,"Lâu lắm rồi chưa thấy nhiều vậy."

Thấy biểu cảm kỳ lạ của họ, lại không nghe rõ họ nói gì, Ty Tĩnh Uyên giật giật tay áo Đào Yêu: "Mấy người các cô chưa từng thấy tòa tháp nào cao thế này à? Làm gì mà ngạc nhiên thế?"

Đào Yêu dụi mắt, tầm mắt lướt từ đáy tháp lên đỉnh tháp: "Ta mà lại chưa từng thấy cái tháp nào cao bằng tháp này hả? Chẳng là ta chưa từng thấy nhiều yêu quái thế này thôi."

"Yêu quái gì cơ?" Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia ngơ ngác nhìn nhau,"Trừ con ta đang bế ra thì còn yêu quái chỗ nào nữa?"

"Đào nha đầu, ở đây không có gì cả." Miêu quản gia quan sát khắp nơi, đêm khuya vắng lặng, bốn phía trừ họ ra thì không còn vật sống nào nữa.

"Tất nhiên hai người không nhìn thấy rồi." Tầm mắt Đào Yêu dính chặt vào đỉnh tháp Xung Tiêu,"Giờ thì ta đã xác định chắc chắn các ngươi là người bình thường."

Nếu không phải người bình thường thì sẽ không có vẻ mặt như họ.

Chín tầng tháp, từ đáy lên đỉnh chi chít đủ loại tinh quái, chủng loại nhiều đến nỗi đến cả Đào Yêu cũng nhất thời khó phân biệt. Yêu quái thành hình có đủ hình dạng như mèo yêu, xà tinh, trùng quái, vân vân, còn có cả những yêu quái có hình dáng rất khó miêu tả, tầng tầng lớp lớp "rải" trên tháp Xung Tiêu, dùng đủ loại tư thế quái dị để bò trườn ngọ nguậy. Có con yếu sức bị đạp rớt xuống, sau khi rơi xuống đất lại cố gắng leo lên, coi bộ là phải leo lên đỉnh tháp cho bằng được. Mà phiền phức nhất là số tinh quái lao về tháp Xung Tiêu càng lúc càng đông. Đào Yêu thấy có mấy tiểu yêu quái từ bờ bên kia mò đến, tập trung leo lên đỉnh tháp, cam tâm tình nguyện trở thành một thành viên trong số yêu vật nhiều như nước kia.

Có quá nhiều yêu quái cản trở, đèn có sáng mấy cũng không thể sáng nổi ở trong tầng yêu khí này.

Lắm Lời nổi da gà: "Đào Yêu, ở đây xảy ra chuyện gì thế? Cứ như thể tất cả mọi tinh quái gần đây đều đổ về tòa tháp này vậy!"

"Kỳ quan trăm năm khó gặp." Liễu công tử nhìn mà chảy nước miếng,"Hình như có cả chuột tinh nữa!"

Đào Yêu lườm Liễu công tử, chợt thấy Thục Hồ nhảy khỏi lòng Ty Tĩnh Uyên xuống đất, vẻ mặt rất bối rối, hỏi: "Có liên quan tới đệ đệ tôi không? Chắc là có nhỉ." Nó rất lo lắng nhưng lại không dám tiến lên.

Đào Yêu khó hiểu: "Đám này đều tới chỗ đệ đệ mi à? Đệ đệ mi có sức hút gì đáng để chúng tranh nhau bể đầu vậy?"

Nó do dự một chút, nói: "Gần đây trong kinh thành có nhiều người bỏ mạng, đều là dân chúng sống ở gần tháp Xung Tiêu, vốn chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng đột nhiên trở nặng, chết."

Mọi người giật thót, lập tức nhớ tới số đoàn đưa tang bất thường gặp hồi sáng.

Đào Yêu giận tái mặt: "Đệ đệ mi làm gì?"

"Đệ ấy... đệ ấy..." Nó lắp bắp hồi lâu, cuối cùng gom hết can đảm nói,"Đệ ấy chở một hòn đá Âm Khôi."

Đào Yêu hít sâu một hơi, buột miệng: "Cái đó mà cũng chở được?"

Nó cúi đầu, ủ rũ nói: "Tại tôi, tại tôi vô dụng, liên lụy tới đệ ấy từ năm này qua tháng nọ."

"Đá Âm Khôi?" Liễu công tử sáp lại gần,"Là đá Âm Khôi ở núi Vạn Kiệt?"

Nó gật đầu.

Liễu công tử bày ra vẻ mặt hệt như Đào Yêu, giơ ngón tay cái lên với nó: "Lệnh đệ quả nhiên chê mình sống lâu quá."

Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia không hiểu gì, hoàn toàn không biết núi hay đá gì mà họ đang nói cả, cũng chưa từng nghe đến.

"Cực bắc có ngọn núi tên Vạn Kiệt, cả người lẫn thú đều không thể tới đó, nửa núi nửa băng, ở đó không có nước, không có cây cối, không có sự sống, chỉ có đá đen lỏm chỏm, những hòn đá đó được gọi là đá Âm Khôi." Lắm Lời tỉ mỉ nói,"Hơn nữa núi này được bao bọc bằng kết giới, không khí lưu chuyển quanh nó sắc bén như đao, con người hay yêu quái có ý đồ xông vào đều sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ trong tích tắc. Vì vậy nhiều năm qua, núi Vạn Sơn hệt như cấm địa, ngăn chặn vô số kẻ có mục đích xấu, muốn lấy đá Âm Khôi đến Nhân giới làm loạn."

"Ghê nha, tiểu sư phụ Lắm Lời của chúng ta biết cả núi Vạn Kiệt cơ đấy." Đào Yêu khen ngợi.

"Lúc cô chơi trò cá cược lá cây rơi xuống đất là đơn hay đôi thì ta đang đọc sách đấy." Lắm Lời than thở,"Ngọn núi đó không phải là nơi tốt đẹp gì."

"Vậy vì sao đệ đệ nó lại tới được đó?" Miêu quản gia khó hiểu.

"Bởi vì Thục Hồ là yêu quái nằm lưng chừng giữa hữu hình và vô hình, rõ ràng là có hình dáng nhưng không ai có thể nhìn thấy chúng, chính đặc điểm đó đã giúp chúng tự do qua lại bất cứ nơi nào trên thế gian, ngay cả kết giới ở núi Vạn Kiệt cũng vô hiệu với chúng." Đào Yêu giải thích,"Coi như là ưu điểm mà chỉ Thục Hồ mới có."

"Vậy mấy thứ này..." Ty Tĩnh Uyên nghe xong thì kỳ lạ hỏi,"Vậy tại sao mấy người ai cũng biến sắc khi nghe nói có kẻ muốn lấy hòn đá đi làm loạn, không lẽ hòn đá biết cắn người?"

"E là phiền phức hơn cả cắn người." Liễu công tử nghiêm túc nói,"Đá Âm Khôi khi ở núi Vạn Kiệt thì chỉ là đá, nhưng khi rời khỏi núi Vạn Kiệt thì nó là độc dược."

"Tôi tự thấy mình cũng coi như hiểu sâu biết rộng nhưng quả thật chưa từng nghe đến đá Âm Khôi." Miêu quản gia cau mày,"Cậu nói độc dược nghĩa là bản thân hòn đá có độc?"

"Quất mọc ở phương Nam sẽ là cây quất, nhưng nếu mọc ở phương Bắc thì sẽ thành cây quýt." Đào Yêu nói,"Đá Âm Khôi cũng tương tự vậy. Ở nơi không có sự sống như núi Vạn Kiệt, nó vô hại, nhưng nếu bị đưa đến nơi có con người chim thú sinh sống thì bất kể sông hồ như Trường Giang, Hoàng Hà hay thành trấn núi non, trong vòng một trăm ngày ở phạm vi trăm dặm quanh nó, những vật sống đều sẽ bị tổn hại." Nàng ngẩng đầu nhìn tháp Xung Tiêu,"Nếu như tháp Xung Tiêu có một hòn đá Âm Khôi thì đó chính là nguồn gốc dịch bệnh, theo đặc tính của hòn đá, ban đầu sẽ gây hại cho những người ở gần tháp nhất, sau đó từ từ khuếch tán. Thật ra bản thân đá Âm Khôi không độc, nhưng nó có sức mạnh phát tán kỳ lạ, chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi cũng đủ ảnh hưởng tới vết thương, dù chỉ là vết cắt rất nhỏ cũng nhanh chóng chuyển biến xấu đi, chắc chắn không thể tránh khỏi cái chết. Nếu không kịp thời ngăn chặn, chưa tới nửa năm, cả kinh thành sẽ bị giảm ít nhất một nửa nhân khẩu."

Không ngờ chuyện lại nghiêm trọng thế.

"Tuy vẫn có chỗ không hiểu lắm nhưng nghe các cháu nói thì tóm tắt là đệ đệ của yêu quái này đã lấy một hòn đá nguy hiểm chết người và hiện đang ở trên đỉnh tháp Xung Tiêu." Miêu quản gia nhận thấy tính chất nghiêm trọng của vụ việc, nhìn tòa tháp đen lòm đứng sừng sững rồi lại nhìn Thục Hồ đang thấp thỏm,"Nhưng yêu quái này luôn miệng nói muốn cháu cứu đệ đệ của nó, chẳng lẽ đá Âm Khôi làm đệ đệ nó bị thương?"

Trừ Thục Hồ, ai cũng đổ dồn tầm mắt về phía Đào Yêu.

"Cứu, không nhất định là cứu mạng." Đào Yêu nhìn tháp Xung Tiêu bị yêu vật bao phủ,"Nếu dám đến núi Vạn Kiệt lấy đá thì phải biết một khi hòn đá dính vào thân thể, bất kể là người hay yêu thì đều không gỡ ra được nữa. Thứ quỷ đó ban đầu sẽ dính ngoài da, không bao lâu sẽ ẩn vào trong da thịt, trừ khi vật nó ký sinh chết đi, nếu không sẽ vĩnh viễn không lấy ra được. Nghĩa là đệ đệ mi sẽ mãi mãi làm con yêu quái mang theo hòn đá hại người." Nàng nhìn Thục Hồ, cười,"Thục Hồ các mi cường tráng hay không được quyết định bởi sức nặng mà các mi chở được, thứ nặng nhất thế gian là mạng người, đệ đệ mi có đá Âm Khôi hỗ trợ, lấy rất nhiều mạng người, sau này sẽ càng lúc càng hung mãnh, nếu mi ở bên cạnh đệ đệ, sẽ không con Thục Hồ nào lấy được mạng mi, cả đời mi không cần lo lắng về bảng xếp hạng nữa. Như vậy xem ra mi không nên tới tìm ta."

"Tôi phải tìm ngài." Thục Hồ bỗng ngẩng đầu,"Ngài là Đào Yêu đại nhân, chữa bệnh cho yêu quái là nghĩa vụ của ngài. Xem mạng người như cỏ rác chẳng lẽ không phải là bệnh? Bất kể đệ ấy giết người vì mục đích gì." Nó nhìn lên đỉnh tháp, nói tiếp,"Hôm đó, đệ đệ dẫn tôi tới đỉnh tháp, nói với tôi rằng nơi đây là chỗ ở tốt nhất mà nó tìm được, kinh thành đông đúc, đây lại là nơi cao nhất kinh thành, chỉ ở đây nghỉ ngơi mới một ngày mà vết thương đã tốt lên nhiều. Ban đầu tôi thấy rất lạ, hỏi đệ ấy sao lại như thế, chẳng lẽ phong thủy ở kinh thành tốt lắm sao, chắc đệ ấy nghĩ tôi ngốc lắm. Mãi đến khi tôi nhìn thấy hòn đá màu đen to bằng quả trứng gà nằm trên lưng đệ ấy, đệ ấy mới nói sau khi đánh nhau với bảy tên kia, đệ ấy tạm thời trốn trên một đảo hoang ở phương Bắc dưỡng thương, ở đó đệ ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy biện pháp gia tăng sức mạnh trước kia quá chậm, kẻ địch có thể lại tìm tới bất cứ lúc lúc nào, cho dù không phải họ thì cũng sẽ có đồng tộc khác tới thanh trừng tôi, vì vậy đệ ấy đến núi Vạn Kiệt, chở một hòn đá Âm Khôi quay lại. Có hòn đá này, chẳng những vết thương trên người đệ ấy nhanh chóng lành lặn mà còn cho dù sau này toàn tộc đều tới thanh trừ tôi thì đệ ấy cũng có thể bảo vệ tôi chu toàn." Thục Hồ cúi đầu,"Nhưng đó là đá Âm Khôi mà, là thứ giết người vô hình. Đệ ấy đã chiếm được rất nhiều sức nặng nhưng vẫn không thấy đủ, mới vài ngày mà gần tháp Xung Tiêu đã có mấy người bị đá Âm Khôi làm hại, chết chỉ vì vết thương cỏn con. Mà đệ ấy thì càng ngày càng khỏe, những vết thương trước kia đều không còn. Nhưng hằng ngày tôi luôn nghe thấy tiếng khóc than bên ngoài tháp Xung Tiêu, ngay cả lúc ngủ vẫn nghe thấy, đưa mắt nhìn chỉ toàn thấy những đoàn đưa tang. Tôi thấy sợ, sợ lắm."

Người nó run rẩy, mắt đỏ hoe, suýt bật khóc: "Hơn nữa vị trí của núi Vạn Kiệt là do tôi vô tình phát hiện, đáng lẽ tôi không nên nói cho đệ ấy biết."

"Cho dù không có đá Âm Khôi thì nó cũng sẽ tìm vật khác thay thế thôi." Đào Yêu lạnh lùng nói,"Đệ đệ mi tới tháp Xung Tiêu mười ngày rồi?"

Nó gật đầu: "Trong mười ngày này không chỉ có người chết, ba ngày trước tôi phát hiện bên ngoài tháp Xung Tiêu bắt đầu có các tinh quái tụ tập, chúng như ngửi được mùi thịt, ùn ùn kéo đến đỉnh tháp. Tôi không biết nguyên nhân. Tôi muốn đệ đệ lập tức theo tôi về núi Vạn Kiệt, nhưng đệ ấy làm ngơ, sau đó lao vào cắn xé đám tinh quái ngay trước mặt tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra cơ thể đệ ấy quả thật cường tráng hơn trước, sức lực cũng lớn hơn, đến hàm răng cũng sắc hơn. Tôi càng bất an, nếu tiếp tục như thế nữa, sẽ có càng nhiều người vô tội bỏ mạng, đệ ấy sẽ càng giống quái vật." Nó hít sâu một hơi, cố nén nước mắt,"Đêm đó chúng tôi đã nảy sinh tranh chấp nghiêm trọng nhất kể từ lúc chào đời cho đến bây giờ, chúng tôi đã đánh nhau."

Đào Yêu buồn cười: "Mi đánh nhau với đệ đệ mi?"

"Tất nhiên tôi đánh không lại đệ ấy. Đệ ấy nhường tôi." Sự ủ rũ của Thục Hồ nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi bất an,"Tháp Xung Tiêu chỉ cho người ta tham quan tám tầng, tầng trên cùng bị khóa, bên trong thờ phụng một tòa Kim Phật, trừ người tới quét tước thì không ai vào được. Nhưng tối đó có một người lạ tiến vào, mặc đồ đen, không rõ nam nữ, ra tay với chúng tôi, mũi tên sáng loáng vọt ra từ tay kẻ đó hệt như vật sống đuổi theo chúng tôi. Trong trận đấu hỗn loạn, đệ đệ đá tôi xuống khỏi tòa tháp, một mình đấu với kẻ đó. Tôi biết mình không giúp được gì, nhưng vì lo lắng cho an nguy của đệ ấy nên không dám đi xa. Không lâu sau, đỉnh tháp im bặt, tôi không an tâm, lặng lẽ bay lên, nhưng chưa kịp đi vào đã thấy đệ đệ nằm bất động, không thấy kẻ đánh úp chúng tôi đâu cả, tôi đang định tiến vào, nào ngờ một mũi tên lao ra từ bóng tối, tôi không kịp tránh né, bụng trúng tên, ngã xuống." Nó mong đợi nhìn Đào Yêu,"Chuyện sau đó ngài biết rồi đấy, tôi chạy trốn tới kho hàng gần đó, không chống đỡ nổi mà ngất xỉu, tỉnh lại định về tháp Xung Tiêu nhưng khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ tôi có đến đó cũng chả làm nên trò trống gì, chỉ còn nước xin ngài giúp đỡ."

"Vậy à." Đào Yêu gãi cằm, đảo mắt,"Cho tới nay, yêu quái tìm ta chữa bệnh đều miêu tả rõ rệt bệnh tình của mình, chỉ có mi là nói nhăng nói cuội hồi lâu mới nói cho ta biết mục đích cuối cùng của mi không phải là chữa bệnh cho mi mà là muốn ta cứu đệ đệ mi." Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn luôn né tránh của nó,"Không dễ để đưa ra quyết định này đâu."

Nó ngẩn người, đầu cúi thấp như muốn chôn xuống đất.

Phương pháp duy nhất để cứu một yêu quái đã bị đá Âm Khôi nhập thể là ngăn cản nó tiếp tục biến thành quái vật. Nhưng đổi lại là phải lấy mạng nó.

Có rất nhiều khoảnh khắc kỳ lạ trong đời, ví như cứu đồng nghĩa với giết.

"Phiền phức lắm đó." Liễu công tử tới gần nàng,"Dù cô ra tay diệt trừ đệ đệ nó để đá Âm Khôi thoát khỏi cơ thể thì sức mạnh của hòn đá này cùng lắm là chỉ biến mất một chút thôi rồi cũng sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ, nếu để nó ở lại tháp Xung Tiêu thì nó vẫn sẽ tiếp tục hại người. Đặc điểm của loại đá này là rất chắc, đập không vỡ, đốt không chảy, lỡ có người hoặc yêu đụng phải nó, nó nhập vào thân thể, không biết lại có bao nhiêu người chết. Chỉ có một cách để ngăn cản nó phát huy tà lực là đem nó về lại núi Vạn Kiệt, nhưng cô đã nghĩ ra ai đem nó về chưa? Người đem hòn đá về núi Vạn Kiệt thì phải ở lại đó, có như vậy chuyện này mới coi như chấm dứt một cách viên mãn."

Đào Yêu chớp chớp mắt: "Ta biết."

"Vậy cô..."

"Tôi nè, tôi nè!" Thục Hồ đập đập cánh, lắc lư bay từ dưới đất lên trước mặt Liễu công tử,"Mọi người nhìn đi, thuốc của Đào Yêu đại nhân rất lợi hại, chỉ mới mấy canh giờ mà tôi đã bay được rồi."

Ty Tĩnh Uyên bỗng nói: "Núi Vạn Kiệt không có cả một cọng cỏ, cũng rất xa, mi muốn đi thật à?"

"Đi chứ!" Nó ngoái đầu nhìn Ty Tĩnh Uyên,"Tôi chở nổi hòn đá đó, xa mấy cũng bay nổi."

"Ý của Đại thiếu gia nhà ta là..." Miêu quản gia nhìn nó,"Mi mà đi thì phải rất lâu nữa mới quay về được."

"Cái này tôi biết." Nó gật đầu,"Nhưng tôi muốn đi, không còn cơ hội để chở được vật nặng thế đâu." Nó cười,"Như vậy tôi sẽ thấy mình không thua kém gì đồng tộc."

Đào Yêu ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lên đỉnh tháp: "Được rồi, bệnh của đệ đệ mi để ta chữa."

Dứt lời, nàng quay đầu nói với Liễu công tử: "Huynh vào với ta là được."

Liễu công tử cau mày: "Nhiều quá, chỉ việc đi lên đỉnh tháp thôi cũng phiền rồi. Để dẹp đám chen chúc trên tháp trước đã."

"Hai người đang nói gì vậy?" Ty Tĩnh Uyên khó hiểu,"Lên đỉnh tháp chẳng lẽ không phải đi vào cửa rồi lên bằng bậc thang là xong à? Cái gì nhiều quá?"

Đào Yêu không trả lời liền mà ngáp muốn sái quai hàm, phút chốc sau mắt ngập nước. Nàng quệt nước mắt bằng ngón út rồi chấm lên mí mắt trái của Ty Tĩnh Uyên, lại chấm lên mắt Miêu quản gia, nói: "Nhìn lại đi."

Hết chương 10. 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận