Bách Yêu Phổ

Chương 43: Niêm Hoa(2)

Chương 1. 2

Gần khuya, phố xá vẫn sáng đèn, tụ điểm vui chơi ăn uống khiến người ta mở mang tầm mắt. Tất cả tiệm ăn lớn nhỏ đều ngào ngạt hương thơm, các thực khách hoặc là ăn như rồng cuốn, hoặc là chậm rãi thưởng thức, kết hợp với bầu rượu ngon uống cho ấm người, rồi lại tán gẫu chuyện này chuyện kia với người đi cùng, niềm hạnh phúc bày ra rất rõ trên bàn cơm.

Tại cái bàn gần cửa sổ ở Lưu Tiên Lâu trứ danh, Lắm Lời và Cút Xéo căng tròn bụng, Cút Xéo vẫn tiếp tục liếm cái đĩa trống trơn trên bàn.

"Đào Yêu, đây là viên chiên ngon nhất mà ta từng ăn đó." Lắm Lời ợ một cái, lưu luyến nhìn chồng bát không trên bàn,"Muốn ăn thêm một bát nữa quá, nhưng tiếc là bụng chứa hết nổi rồi."

"Đùi gà là ngon nhất." Liễu công tử lau cái miệng dính đầy dầu mỡ, nói với Đào Yêu: "Nghe nói Biện Kinh có sản vật phong phú, nhiều người tự chế biến ra món mới, cũng có nhiều phương pháp nấu nướng, không biết có món chuột đồng nướng không, lâu rồi không ăn, nhớ quá."

Đào Yêu tỏ vẻ gớm ghiếc dịch sang chỗ bên cạnh: "Huynh là đại yêu quái tu hành ngàn năm đó, làm ơn ăn uống cho xứng với thân phận giùm cái."

Liễu công tử hừ lạnh một tiếng: "Thì rắn là phải ăn chuột mà."

"Chỉ cần huynh dám ăn dù chỉ một con chuột, ta bảo đảm sau này chúng ta sẽ không bao giờ cùng ngồi chung bàn ăn nữa." Đào Yêu giơ quả đấm về phía hắn.

Liễu công tử phớt lờ nàng, hai tay chống cằm nhìn trần nhà: "Ôi chuột ấy mà, phàm phu tục tử các cô các cậu sẽ không bao giờ biết chuột đồng ngon nhường nào đâu. Chẹp chẹp, vừa tươi vừa mềm."

"Liễu công tử." Lắm Lời vội vàng bắt lấy cánh tay hắn,"Đừng nói nữa, ta không phải rắn nên ta buồn nôn lắm."

"Không nói cái này nữa cũng được thôi." Liễu công tử cúi đầu, mắt sáng như đuốc nhìn Đào Yêu,"Vậy chúng ta nói về hành trình tiếp theo đi, cô muốn ở đế đô bao lâu?"

"Trước hết cứ ở đã." Đào Yêu mong đợi,"Huynh nhìn ngoài cửa sổ đi, nơi nơi phồn hoa, đây là thứ mà Đào Đô của chúng ta không có, những nơi mà chúng ta đã đi qua cũng không có, có quá nhiều món ngon trò vui, cũng có nhiều người thú vị, không ở lâu thì uổng lắm. Hơn nữa, càng nhiều người, Lắm Lời càng dễ hóa duyên, đúng không Lắm Lời?"

Lắm Lời suy nghĩ, thật lòng gật đầu: "Tuy là dạo chơi nhưng không câu nệ đã đi qua bao nhiêu nơi, bất kể là thôn làng vắng vẻ hay thành thị phồn hoa, chỉ cần trong lòng có Phật, ở đâu cũng có thể tu luyện tâm tính. Ta không có ý kiến gì."

"Dừng, ta thấy cậu thích ăn viên chiên nên mới muốn ở lại kinh thành thì có." Liễu công tử lườm.

Lắm Lời đỏ mặt tía tai, lầm bầm "Người xuất gia không nói dối, viên chiên cũng là một trong những lý do." Nói xong mắt cậu sáng lên, túm lấy Liễu công tử: "Ngon ha?"

"Ta chỉ thích ăn chuột đồng nướng." Liễu công tử hất tay cậu ra, nghiêm nghị đối mặt với Đào Yêu, chân thành nói: "Muốn ta ở lại cũng không phải không được, nhưng yêu cầu về chỗ ở của ta rất cao, không phải nhà đẹp phòng thơm thì ta sẽ không ở. Cô có đủ tiền không?"

Đào Yêu cũng hết sức nghiêm túc trả lời hắn: "Hình như ta đâu mời Liễu công tử huynh ở lại đâu. Người cao quý như huynh thì nên đi ra ngoại ô ăn chuột đồng nướng, no nê rồi thích đi đâu thì đi, chán quá thì cút về Đào Đô cũng được."

Liễu công tử nhíu mày: "Không có ta, cô và tiểu hòa thượng chỉ là con dê chờ bị làm thịt thôi. Đế đô khác với nông thôn, bề ngoài phồn hoa đến đâu cũng không che giấu nổi những nguy hiểm rình rập trong bóng tối, có rất nhiều người vừa thông minh vừa biết nhìn xa hơn cô nhiều."

"Ô, thế sao không thấy huynh lấy lại túi tiền giúp ta nhỉ? Huynh chẳng xứng với cái chức hộ vệ gì cả." Đào Yêu lườm hắn,"Thừa nhận đi, là huynh không thể xa bọn ta chứ không phải là bọn ta không thể thiếu huynh. Huynh sống một mình, không vợ không con, không bè không bạn, không có ai tặng quà sinh nhật, không có ai ăn cơm cùng, vất vả sáng tác đống thơ thẩn nhưng chỉ có mình huynh đọc, cực kỳ cô độc giữa thế gian. Huynh nói xem, trừ ta và tiểu hòa thượng ra thì huynh còn có thể dựa vào ai?"

"Cô!" Liễu công tử giơ quả đấm, phẫn nộ nhìn nàng, sau đó đỏ mắt, gục xuống bàn khóc nức nở.

Đào Yêu thở dài, xoa đầu hắn: "Biết điểm yếu của mình là tốt, khóc đi, khóc rồi sẽ không muốn ăn chuột đồng nướng nữa."

"Cái này không liên quan tới chuột đồng." Liễu công tử ngẩng phắt đầu, hất tay nàng ra, sụt sịt: "Rồi sẽ có một ngày thơ của ta đạt thành tựu như Đỗ Phủ, vang danh thiên hạ, khắp nơi ca tụng!"

Lắm Lời xoa đầu Cút Xéo, nói nhỏ với nó: "Ngày đó còn khó xảy ra hơn cả việc ta hoàn tục."

Cút Xéo tán thành gật đầu, vẫy mạnh cái đuôi tròn núc ních.

"Con cáo nhà mi thì biết cái gì?" Liễu công tử tức giận tóm lấy cái đuôi của Cút Xéo,"Đồ con cáo thất học."

Cút Xéo khò khè, quay đầu cắn tay hắn làm hắn hét toáng lên vì đau, một người một cáo đánh nhau trên bàn ăn. Ăn no nê, Cút Xéo cực kỳ nhanh nhẹn, chốc thì nhảy lên vai cắn tai hắn, chốc thì nhảy lên đầu giật tóc hắn, sau cùng bị hắn bắt được. Hắn vừa chà gương mặt còn in dấu chân cáo vừa cười lạnh lùng với Cút Xéo, nói: "Tu mấy ngàn năm nữa rồi hẵng nghĩ tới chuyện đánh nhau với ta."

Còn chưa dứt lời, Cút Xéo đã tè lên chân hắn.

"Á!" Hắn khiếp đảm ném Cút Xéo cho Lắm Lời, tóm lấy tiểu nhị, gào lên: "Nước! Ta cần nước! Thật nhiều nước!"

Tiểu nhị sợ hãi, chỉ ra phía sau: "Đi theo lối đó sẽ thấy vạc nước to."

Liễu công tử lập tức chạy mất dạng.

Thực khách xung quanh há hốc mồm khi chứng kiến phong ba bão táp ở bàn họ, Lắm Lời vội vàng giải thích: "Thiện tai thiện tai, quấy rầy các vị dùng cơm quá. Người bạn của chúng tôi mới tới kinh thành, tâm trạng kích động nên hành vi hơi khác thường, huynh ấy không có ác ý, mong các vị thứ lỗi."

Ở đế đô, chuyện ly kỳ gì cũng có nên xuất hiện mấy người nơi xa đến có hành động kỳ quặc cũng chẳng có gì lạ, các thực khách không quá để ý, tiếp tục ăn uống, xung quanh nhanh chóng bình thường trở lại.

Một làn gió đêm thổi qua làm lung lay cửa tiệm, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, theo cùng với nó là hương hoa mai ngọt ngào thoang thoảng như chớm nở.

Đào Yêu uống ngụm trà, nhìn thoáng qua bên cạnh, lầm rầm: "Lại là mi à?"

"Đào Yêu," Lắm Lời nhích ghế lại gần nàng, hỏi lại,"Chúng ta sẽ ở đây lâu thật à?"

"Tạm thời không đi đâu nữa." Đào Yêu quay đầu lại, nghịch đũa, mỉm cười,"Chơi đã rồi tính sau."

Lắm Lời vui mừng, còn chưa kịp vỗ tay ăn mừng thì vang lên một tiếng động rất lớn khiến ai cũng muốn rớt tim ra ngoài.

Một người trưởng thành bay ra khỏi phòng ăn trên lầu hai, rơi mạnh xuống cầu thang. Vụn gỗ rơi vãi tứ tung, người xui xẻo dường như "gọn ghẽ" lăn xuống, máu mũi giàn giụa nằm trên đất.

Các thực khách sợ hãi kêu ré né tránh, tiểu nhị cũng khiếp đảm trốn trong góc, chỉ có Đào Yêu ngồi im tại chỗ thầm thấy may mắn vỗ ngực, nói với Lắm Lời may là chúng ta ăn cơm xong rồi, họ có đánh nhau thì cũng không ảnh hưởng tới mình, Lắm Lời luôn miệng "Tội lỗi, tội lỗi", nói dù cô không khuyên giải thì cũng đừng tỏ ra may mắn.

Một khối bạc sáng lóa rơi từ lầu hai xuống, đáp xuống trước mặt ông chủ đang nấp sau quầy, thấy vậy thì toàn thân run rẩy vì sợ, không dám động vào.

"Đền bù cửa phòng ăn và cầu thang cho ngươi." Một người đàn ông cao ráo bước ra khỏi phòng ăn đã bị hỏng cửa, mặc áo đen, khoác áo choàng xám đứng giữa ánh đèn sáng rỡ càng khiến hắn như bị bóng đêm cắt mất một phần, ánh mắt tỏ rõ người lạ chớ lại gần.

Là hắn, thoắt cái Đào Yêu sáng mắt.

Hắn bình thản đi xuống cầu thang, thanh kiếm treo bên hông khẽ khàng đong đưa theo bước chân của hắn, mỗi cử động đều có tia sáng tím lóe ra từ thân kiếm.

Trên mặt đất là một người khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, gầy gò nhưng không yếu ớt, tóc búi gọn, mặc áo bào trắng rộng rãi, hoa văn trên áo khoác được thêu chỉ mạ vàng tinh xảo, nếu không phải bị đánh, kẻ xui xẻo này ắt hẳn có phong thái bất phàm. Mũi ông ta không ngừng đổ máu, răng cửa bị gãy, miệng toàn máu, ông ta chật vật ngồi dậy, lùi về sau theo mỗi bước tiến của người đàn ông kia.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Kẻ xui xẻo thở dồn dập đầy sợ hãi,"Đã trả bạc lại cho ngươi rồi mà, ngươi không tìm được thì liên quan gì tới ta?"

Người đàn ông đi tới trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống: "Ta không tiếc tiền, ta chỉ ghét phường lừa đảo."

Kẻ xui xẻo túa mồ hôi như mưa: "Ta lừa ngươi bao giờ? Ta đã nói cho ngươi biện pháp, là do ngươi không làm được, sao lại đổ lên đầu ta?"

Người đàn ông không nhúc nhích, giọng nói vẫn điềm tĩnh như nước: "Ta đã nói từ đầu rồi, ta thành tâm cầu xin giúp đỡ, nếu tiên sinh lường gạt ta, ta sẽ cắt lưỡi tiên sinh, để ngươi sống mà không được nói dối được nữa."

Kẻ xui xẻo run rẩy, vô thức ngậm chặt miệng, hoảng loạn nhìn xung quanh, ông ta chợt bất ngờ lăn một vòng rồi đứng bật dậy, vọt tới bàn Đào Yêu ở gần ông ta nhất, quơ lấy chiếc đũa, đâm mạnh vào cổ họng Đào Yêu.

"Ngươi mà tới gần là ta sẽ lấy mạng của nha đầu này!" Kẻ xui xẻo có lẽ đã hoảng sợ phát điên, chọn phương thức đối kháng ngu xuẩn nhất.

Lắm Lời cả kinh hô to: "Thí chủ chớ làm loạn, chúng ta không thù không oán, đừng tạo sát nghiệt!"

"Cút!" Kẻ xui xẻo rống lên: "Ai dám tới đây, ta sẽ giết nó!"

Lắm Lời lo lắng giậm chân, lòng tự nhủ ta là sợ nàng ấy tạo sát nghiệt đấy thí chủ à! Thí chủ vẫn còn non quá!

Nhưng Đào Yêu lại hết sức phối hợp, để mặc ông ta khống chế mình, không giãy giụa, đáng thương nhìn người đàn ông: "Đại thúc."

Kẻ xui xẻo như nghe được tin vui, cười lạnh: "Hóa ra là quen biết, càng tốt. Tiểu cô nương, phải để cô chịu khổ mở đường cho ta rồi."

Còn chưa dứt lời, kẻ xui xẻo đã nhanh chóng kéo nàng ra khỏi quán ăn, nhún chân ôm nàng bay lên rồi đậu trên một nóc nhà. Sau đó, Đào Yêu thấy mình biến thành chiếc lá cuốn bay, cùng người này nhảy từ nóc nhà này tới nóc nhà khác ở đế đô, chớp mắt, Lưu Tiên Lâu khuất dạng trong bóng đêm.

Nếu không phải do thân phận không đúng, Đào Yêu thực sự rất muốn vỗ tay khen ngợi ông ta, không ngờ kẻ xui xẻo này lại giỏi khinh công đến thế, bị thương mà vẫn không ảnh hưởng gì.

Đào Yêu háo hức chờ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hiếm hoi lắm mới có cơ hội được làm con tin đó.

Chạy một mạch tới rừng cây không một bóng người, ông ta mới dừng lại, thấy có ngôi miếu bỏ hoang đổ nát, ông ta lôi Đào Yêu tới đó, xác định xung quanh không có ai mới đi vào miếu, dựa tường thở hổn hển.

"Tiểu nha đầu, ngươi đàng hoàng ngồi qua một bên, chờ ta vận công chữa thương xong, sáng hôm sau sẽ thả ngươi đi. Còn nếu ngươi dám bỏ chạy, ta có thể lấy mạng ngươi chỉ bằng một hòn đá đấy." Ông ta buông Đào Yêu ra, ngồi xếp bằng.

"Ta không chạy, có biết đường đâu." Đào Yêu lôi cái bồ đoàn rách nát bị vứt trước bàn thờ, phủi mạnh bụi bặm rồi ngồi xuống, chống cằm nhìn ông ta,"Nhưng ta nghĩ đại thúc sẽ đuổi theo tới đây đó, ông không chạy tiếp thật à?"

Ông ta trừng nàng: "Bàn về khinh công và sức chân, há có mấy người qua nổi ta."

"Ông lừa đại thúc bao nhiêu tiền mà bị đánh thảm thế?" Đào Yêu tặc lưỡi: "Ông cũng không còn trẻ trung gì nữa, chịu không nổi quả đấm thế đâu."

"Ta chưa từng lừa gạt hắn!" Ông ta giận dữ lau vết máu ở khóe miệng,"Hư Cốc tiên sinh ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, trên thông thần linh dưới tường ma quỷ, thiên văn địa lý, phong thủy tử vi không gì là không biết, vậy mà hắn lại gộp chung ta với bọn giang hồ bịp bợm!"

"Hư Cốc tiên sinh, hóa ra ông là thầy bói." Đào Yêu cười to,"Ta nói nè, ông cứ tìm chỗ nào giúp mồ yên mả đẹp cho nhà người ta thôi, tội tình gì lại dây vào đại thúc, nhìn là biết người khó dây vào rồi."

"Là hắn cầu xin ta chứ ta chưa từng dây vào hắn!" Ông ta cả giận,"Nhóc con, thiên hạ rộng lớn há chỉ có người chỉ biết phong thủy tục tằng như ngươi, có những nơi, những vật mà người phàm không nhìn thấy, vậy nên hắn mới cầu xin ta."

"Ý ông là ông có thể nhìn thấy yêu quái?" Đào Yêu hứng thú, vội nói: "Rốt cuộc vì sao đại thúc lại tức giận ghê thế? Hãy nể tình ta là con tin của ông mà kể cho ta nghe đi."

Ông ta nghiêng đầu nhìn nàng: "Nha đầu ngươi là người ngoài giới nhưng trên đường đi lại không sợ hãi không chống cự, giảm khá nhiều phiền phức cho ta. Được rồi, nếu ngươi đã có lá gan lớn thế thì ta cũng không nói dối ngươi, người này đến từ Lạc Dương, tìm được chỗ ở của ta, đưa tiền nhờ ta tìm một con yêu quái giúp hắn."

"Hắn muốn tìm yêu quái?" Đào Yêu mở to mắt: "Yêu quái gì vậy?"

"Niêm Hoa." Ông ta nhíu mày,"Tức ghê, đã nói rõ biện pháp cho hắn rồi, không biết hắn mắc lỗi ở đâu mà không gặp được, ta cũng đã trả lại tiền cho hắn, thế mà hắn vẫn không bỏ qua, bắt ta phải trả giá. Ta sợ hắn nên trốn nhà đi, nào ngờ hắn bám theo suốt dọc đường như âm hồn không tan, theo từ nhà tới sòng bạc rồi tới Lưu Tiên Lâu. Ban nãy ở Lưu Tiên Lâu, ta cũng nói trả lại bạc cho hắn, cầu xin hắn đi tìm cao nhân khác mà tha cho ta, nhưng hắn không nói gì đã đánh ta, còn đòi cắt lưỡi ta, kẻ này quá độc ác!" Ông ta dừng lại một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói tiếp,"Đừng nói ta không lừa hắn, cho dù ta lừa đảo thật thì cũng không dám lừa Phong Vô Nhạc hắn."

"Đại thúc tên là Phong Vô Nhạc à?" Nàng gãi đầu.

"Không phải ngươi quen hắn sao?" Ông ta hỏi ngược lại.

"Chỉ gặp qua một lần thôi." Nàng thẳng thắn,"Nhưng ông bắt ta làm con tin thì không sai đâu, có lẽ đại thúc sẽ nể tình gặp nhau một lần mà đổi mạng của ông với ta đấy." Nàng vừa nói vừa cố ý nháy mắt,"Coi bộ ông có vẻ sợ đại thúc nhỉ?"

"Người lăn lộn giang hồ có mấy ai không sợ hắn?" Ông ta nhíu mày,"Đó là đệ nhất kiếm khách trên giang hồ, hắn muốn lấy đầu ai thì không kẻ nào thoát nổi. Mấy năm qua có rất nhiều người muốn đánh thắng hắn, giết chết hắn nhưng không ai thành công cả. Hắn tới tìm ta, ta nào dám nói dối. Ai ngờ vẫn rước họa sát thân, phải dựa vào tiểu nha đầu ngươi mới thoát được, cái mặt già này của ta coi như vứt hết."

Đang nói chuyện, thình lình nghe rầm, cánh cửa miếu khép hờ bị đẩy ra, lá rụng và cỏ khô bay tán loạn, có người đứng trước mặt họ như một pho tượng.

Đào Yêu khép cái miệng đang há to, huých Hư Cốc tiên sinh, nói nhỏ: "Thấy chưa, đã bảo là đại thúc sẽ đuổi kịp mà."

"Phong Vô Nhạc, ngươi..." Trán của Hư Cốc tiên sinh túa mồ hôi lạnh, cuống cuồng kéo Đào Yêu vào ngực, làm bộ bóp cổ nàng,"Coi như ngươi bản lĩnh, bị ngươi đuổi kịp, ta nhận thua, nếu ngươi muốn giết ta, ta sẽ dẫn theo nha đầu này chôn cùng!"

"Ta nói nè, ông bóp cổ ta thì được nhưng tuyệt đối không được làm trầy mặt ta nha, ta còn phải đi gặp người thương nữa đó." Đào Yêu vừa nói vừa dịch tay ông ta,"Cổ họng ở đây nè, chỗ ông bóp vừa nãy không chuẩn."

Hư Cốc tiên sinh cực kỳ lúng túng, nhỏ giọng trách mắng: "Ngươi im đi!"

Phong Vô Nhạc đánh giá Đào Yêu, nói: "Xem ra ngươi rất vui vẻ khi làm con tin."

"Cũng tạm." Nàng cười hì hì,"Đại thúc tới cứu ta à?"

"Nếu ông ta không bắt ngươi, ta cũng muốn cắt lưỡi của ông ta." Hắn từ từ tiến lại gần, trường kiếm tuốt khỏi vỏ.

"Ta đã nói là ta không lừa ngươi rồi mà!" Hư Cốc tiên sinh vừa tức vừa sợ, rống lên như kẻ điên,"Phong Vô Nhạc, ngươi có lý lẽ không vậy?"

Hắn đứng lại ở nơi cách họ hơn ba bước: "Ta chính là lý lẽ."

Tia sáng tím hiện lên, trong không khí chợt loáng thoáng mùi máu.

"Đừng giết ta!"

Trong tiếng gào thét, Hư Cố tiên sinh ngã nhào xuống đất, nằm ngoài tầm thanh kiếm.

Vài sợi tóc trước mặt Đào Yêu nhẹ nhàng rơi xuống đất, mũi kiếm cách trán nàng một ngón tay. Đằng sau, Hư Cốc tiên sinh với mặt mũi tái mét nằm ngửa trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, một lớp bụi mỏng thấm vào mặt ông ta.

"Ngươi rất nhanh." Hắn buông kiếm,"Nếu không phải ta thu kiếm nhanh hơn, trán ngươi đã bị đâm rồi."

"Đêm hôm khuya khoắt, cần gì phải giết người, máu chảy thành sông đáng sợ lắm." Nàng vỗ tay đứng lên, quay đầu nhìn Hư Cốc tiên sinh,"Thuốc của ta đủ để ông ấy ngủ ít nhất ba ngày."

Hán nhìn nàng: "Quả nhiên ngươi không phải là cô nương trong sạch, lại bênh vực cho kẻ lừa đảo."

"Ngươi là đệ nhất kiếm khách trên giang hồ, việc gì phải giết ông lão chỉ biết mỗi khinh công." Đào Yêu lè lưỡi,"Dọa ông ta là đủ rồi."

"Những kẻ đã lừa ta đều không thể sống." Hắn không giống như đang nói đùa.

"Chưa chắc ông ta đã lừa ngươi." Lúc nói câu này, Đào Yêu nhìn ra ngoài cửa ngôi miếu đổ nát.

Trong không khí, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng.

"Nếu gã không lừa ta, tại sao ta không tìm được vật mà ta muốn?" Hắn vẫn không tra kiếm vào vỏ.

"Niêm Hoa, sinh ra từ nỗi hối hận của con người." Đào Yêu mỉm cười,"Ngươi không tìm thấy có thể thực sự không liên quan tới kẻ xui xẻo này đâu."

Hắn sửng sốt, tóm lấy cánh tay Đào Yêu: "Tiểu cô nương, ngươi vừa nói gì?"

"Niêm Hoa." Nàng ngẩng đầu cười,"Một loài yêu quái."

"Ngươi..."

"Ông ta không giúp được ngươi, nhưng ta có thể."

Trước tượng Phật đổ nát, hắn nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc trường kiếm cũng chui vào vỏ.

Hết chương 1. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận