Bách Yêu Phổ

Chương 137: Anh Nguyên(7)

Chương 8. 7

Trời hửng sáng.

La Tiên đứng trước xe ngựa, lão Phàn bị trói hai tay đang ngồi trên xe.

"Không trói tay cũng được mà, sao lão chạy trốn khỏi ngươi được chứ." Đào Yêu trêu gã làm điều thừa thãi, sau đó đánh giá xe ngựa,"Chậc chậc, sao bảo chỉ cần chạy bộ là được mà? Ta cứ tưởng ngươi sẽ dắt lão Phàn chạy bộ về Bệ Ngạn Ty chứ."

"Đã là tội phạm thì phải bị trói, đó là quy tắc. Thuê chiếc xe ngựa này cũng là quy tắc, nào có ai dắt tội phạm chạy bộ." Gã nói bằng vẻ vô cảm,"Trong nhiệm vụ này cô đã lập công, ta sẽ bẩm báo cụ thể lên bên trên."

"Ấy đừng! Đã nói ta vô hình rồi mà!" Đào Yêu vội can ngăn,"Nếu ngươi thật lòng muốn cảm ơn ta thì hãy chỉ nhớ đến khúc ta bị té xuống mái nhà thôi, đó là quà cảm ơn lớn nhất với ta rồi!"

"Ta có uống thuốc đâu, lại chỉ mới hai ngày, ta sẽ không quên bất cứ chi tiết nào đâu." Gã nhìn Đào Yêu đang dứ dứ nắm đấm với mình.

"Cầu xin ngươi đó! Ta chỉ muốn an phận làm người chăn ngựa thôi!" Đào Yêu giậm chân,"Nếu ngươi kể chuyện về ta, chắc chắn ngày nào đó sẽ truyền đến tai tên Diêm Vương kia, y sẽ lại mắng ta trốn việc rồi trừ lương của ta cho mà coi! Ngươi mà kể vụ ta giúp ngươi thì chính là hại ta đó, sao thế được chứ!"

La Tiên ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Cô không phải người của Bệ Ngạn Ty, nếu cô đã không muốn lộ diện thì ta sẽ xử lý êm xuôi. Nếu không cần thiết, ta cũng sẽ không tiết lộ với ai."

"Nói phải giữ lời đó!"

"Đương nhiên."

"Vậy ngươi mau bảo Phật Nhãn nôn ra cho ta! Lâu lắm rồi đấy!"

"Chờ chút."

Trên con đường vắng vẻ, một vệt sáng trắng nhẹ nhàng bỗng nhoáng lên, sau tiếng "phụt" nho nhỏ, một thứ gì đó tròn tròn văng ra khỏi dải sáng có đôi mắt vàng.

Đào Yêu đỡ lấy nó bằng hai tay rồi xem xét tỉ mỉ. Hàm Thử chỉ bị hôn mê thôi chứ vẫn còn sống, nhưng nó gầy đi trông thấy.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

La Tiên nhảy lên xe ngựa, trước khi đi còn thò người ra: "Năng lực của cô không hề thua kém ta tẹo nào. Nếu đã chọn làm người chăn ngựa thì phải chăm chỉ làm việc cho phủ của đại nhân, đừng gây thêm phiền phức cho ngài ấy."

"Ha ha, hiếm lắm mới thấy ngươi khen ta, ai dè là vì muốn dặn ta ngoan ngoãn." Đào Yêu bĩu môi,"Chuyện của ta không cần ngài quan tâm đâu ạ, tự lo cho chính mình đi."

"Sau này sẽ còn gặp lại." La Tiên ngồi thẳng người, sau đó lại chợt xoay đầu lại,"Cô nói với đại nhân rằng Bệ Ngạn Ty ắt có phê bình về việc Ty phủ vi phạm quy tắc trong chuyện ở tháp Xung Tiêu, xin ngài ấy tự giải quyết cho tốt."

Tuyết nhỏ dần, từ mặt đất cho đến mái ngói đều phủ một lớp trắng sáng, trên phố không một bóng người, tiếng xe ngựa trở nên cực kỳ vang dội.

Đào Yêu nhìn theo chiếc xe ngựa xa dần, làu bàu: "Miệng thì tôn trọng y lắm mà giờ lại uy hiếp. Hừ."

Lúc này, bàn tay bỗng động đậy. Hàm Thử ngáp một cái rồi mở mắt ra.

"Ơ, sao lại là cô nữa?" Nó bò dậy, nhìn mặt Đào Yêu,"Chúng ta đã chào tạm biệt nhau rồi mà?"

Xem ra nó không nhớ gì về việc mình bị nuốt chửng.

Đào Yêu cụp mắt: "Mi nhớ nhầm rồi."

Hàm Thử nhìn quanh: "Đâu có nhầm! Tối qua chúng ta tạm biệt nhau ở cổng thành mà! Sao giờ lại ở đây?" Nó cúi đầu nhìn cái bụng xẹp lép của mình, thấy lạ lùng ghê,"Với cả sao bỗng dưng tôi gầy thế này!"

"Tự đi mà trả lời." Đào Yêu quăng nó lên không trung, thầm nghĩ mình không cần nó cảm ơn đâu, nếu mấy yêu quái khác mà biết để cứu một con Hàm Thử, nàng lại bằng lòng làm tùy tùng cho người khác thì quá mất mặt.

Hàm Thử lảo đảo giữa không trung, mặt mày ngơ ngác.

"Mau cút về chỗ Khúc Phục Lai nhà mi đi! Sau này đừng đi ra ngoài lung tung nữa, mi không may mắn mãi được đâu!" Nàng xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía Hàm Thử, giơ tay vẫy vẫy, coi như là lời tạm biệt thật sự.

Có lẽ mãi mãi không biết sự thật cũng là một loại hạnh phúc. Vì có những sự thật mà một khi bị vạch trần thì ắt sẽ có máu đổ.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, một bông tuyết đậu lên chóp mũi nàng. Nàng xoa mũi, mỉm cười, đi về hướng không phải là cổng thành mà là... Long Thành Viện mà nàng vừa mới rời đi.

Thiếu mất một người, Long Thành Viện càng yên tĩnh, giống như nơi bỏ hoang.

Nàng quen cửa quen nẻo đi vào vườn, ngọn đèn dầu trong thư phòng vẫn sáng. Dẫu tối nay không có ác mộng, vẫn có người không ngủ được.

Nàng rẽ đến dưới cây quế, đứng ở nơi đứa bé biến mất, lấy một viên thuốc đặt lên miệng, thổi nhẹ một hơi, viên thuốc tản ra như bụi mịn, lả tả rơi xuống đất.

Đứa bé mà ai cũng tưởng đã tan thành nhiều mảnh dần dần hiện hình, yếu ớt co rúc ngồi dưới đất, toàn thân hiện lên hình dáng mờ mờ phát sáng hệt như thứ ánh sáng mà đom đóm tỏa ra.

"Mi thì giúp hắn giết được bao nhiêu Huyền Đà chứ..." Đào Yêu lạnh lùng nhìn nó,"Ngay cả một viên thuốc che giấu mà mi cũng không chịu nổi, mi có biết chính mi mới là kẻ gặp nạn không?"

Đứa bé run lẩy bẩy, hai mắt khép hờ, khóe mắt đọng nước mắt, không có ý thức cũng như sức lực để trả lời nàng.

"Mi mắc bệnh nan y, ta không trị được." Đào Yêu thở dài,"Sinh ra làm Anh Nguyên, thì đây đã là mệnh số của mi rồi."

Trong thư phòng bỗng có tiếng động, có người cầm kiếm lao ra.

Thấy nàng đứng dưới tàng cây, Đoàn tướng quân thở phào, thắc mắc: "Sao Đào cô nương quay lại thế? Kình Dương đại nhân đâu? Chẳng lẽ trong phủ còn dư nghiệt?"

Nói xong, ông nhìn thấy đứa bé dưới tàng cây, mặt nghiêm lại, giơ kiếm nói: "Quả nhiên yêu nghiệt đó vẫn còn ở đây!"

"Nó sắp chết rồi, chứ không thì ông không nhìn thấy nó được đâu." Đào Yêu đưa lưng về phía ông, ngoắc ngón tay,"Ông qua đây đi."

Đoàn tướng quân dè dặt đi tới, dừng ở nơi cách họ hai bước chân, vẫn nắm chặt thanh kiếm.

"Thứ này..." Ông thở dồn dập, đứa bé càng lúc càng trong suốt. Cuối cùng, nó mở mắt ra, nhìn ông một cái rồi mới an tâm nhắm mắt lại, thân thể nhỏ bé hoàn toàn hóa thành hư vô, trên mặt tuyết chỉ còn lại một thanh kiếm gỗ nhỏ xíu cũ kỹ đang phát sáng.

Ông ngạc nhiên lùi về sau mấy bước: "Cái gì đây?"

Đào Yêu nhặt thanh kiếm gỗ lên, vung thử để ước chừng cân nặng của nó, sau đó nàng cầm ngược thanh kiếm lại, thấy một hàng chữ xiêu vẹo được khắc trên thanh kiếm. Nàng đọc: "Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh(1)."

(1) Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh: nghĩa là giữ vững khí cốt và lòng thanh thản để bảo vệ muôn dân.

Đọc xong, nàng đứng dậy, giơ thanh kiếm gỗ lên, hỏi ông: "Ông khắc à?"

Ông ngơ ngác, lắc đầu, hỏi lại: "Cái gì đó?"

"Thứ được gửi gắm mong ước thủa ban sơ của ai đó nếu được chôn dưới đất có máu, gặp thiên thời địa lợi, nhật nguyệt giao hòa thì sẽ thành hình, tên là Anh Nguyên. Khi người gửi gắm gặp nạn, nó sẽ chui lên mặt đất, xem nhiệm vụ của người gửi gắm là nhiệm vụ của mình, đến chết mới thôi." Đào Yêu chỉa thanh kiếm gỗ vào ông,"Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh... Đó là mong ước thủa ban sơ của Đoàn tướng quân nhỉ."

Ông ngẩn người, một thanh kiếm gỗ thôi mà, có gì đáng sợ đâu, nhưng vì sao thanh kiếm thật trong tay ông lại cứ tuột khỏi tay, cuối cùng rơi xuống đất.

Đào Yêu giơ kiếm lúc này với Đào Yêu mấy canh giờ trước như hai người khác nhau, giờ đây làm gì có cô bé ham ăn tục uống nữa. Vẻ mặt nàng hiện giờ không hề có bất cứ sự hòa nhã hay từ bi nào, dường như thứ nàng đang cầm không phải là thanh kiếm gỗ mà là bùa đòi mạng ông.

Ông hoảng hốt, không biết mình đã đắc tội gì với Đào cô nương ở "Bệ Ngạn Ty" này.

Đào Yêu chợt cười, buông kiếm xuống, nói: "Thanh kiếm gỗ thôi mà, Đoàn tướng quân sợ gì chứ." Nàng lấy một viên thuốc to cỡ hạt đậu từ trong túi vải ra, giơ ra cho ông xem: "Uống đi."

"Hả?" Ông bất giác lùi về sau,"Tại sao ta phải uống?"

Trong lúc ông nói, viên thuốc đã chui tọt vào miệng ông. Đào Yêu rụt tay về, cười: "Phải nghe lời đại phu."

"Cô..." Đoàn tướng quân ôm cổ họng mình, muốn phun viên thuốc ra nhưng nó đã dính vào lưỡi ông, tan thành nước rồi trượt xuống bụng, không thể phun ra được.

Đào Yêu nắm thanh kiếm gỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

Đoàn tướng quân nhăn mặt, mạch máu nơi cổ chuyển động kịch liệt, cơn đau đớn khủng khiếp bao trùm lấy từng thớ thịt và xương cốt toàn thân ông. Ông hét to, ngã xuống đất, khổ sở lăn lộn.

Đào Yêu chừa chỗ cho ông lăn, ngoài ra không còn bất cứ hành động nào khác.

Chỉ chốc lát sau, cơn đau dịu đi, đầu ông ướt đẫm mồ hôi, đôi tay run rẩy đang siết chặt chống trên mặt đất.

Mắt ông không thấy rõ, chỉ có ánh sáng lờ mờ, hệt như ngọn đèn dầu bị mảnh vải che lại, chập chờn dập dìu, đứa bé trai trong ngọn đèn dần hiện rõ lên. Nó tầm bốn năm tuổi, tóc trái đào, mặc áo vàng, ngồi trên chiếc ghế con, nghiêm túc cầm con dao nhỏ khắc từng chữ lên thanh kiếm gỗ, giọng non nớt: "Ngạo cốt bình tâm hộ chúng sanh... Thanh Trúc muốn trở thành người như vậy."

Đầu ông như muốn tìm kiếm gì đó, vô số thứ bị áp chế lâu ngày đột ngột ùa ra.

Đứa bé trong ngọn đèn quay mặt lại, giơ thanh kiếm đã khắc xong, cười sung sướng.

Thanh Trúc muốn làm người như vậy...

Thanh Trúc...

Ông hoảng sợ tột độ. Nó không phải là Tiểu Ngạo, không phải ma vật ở mảnh đất hoang, không phải là ai hết. Thanh Trúc... Đoàn Thanh Trúc... Nó chính là bản thân ông!

Trong vườn vang lên tiếng gào thê lương.

Hết chương 8
Bạn cần đăng nhập để bình luận