Bách Yêu Phổ
Chương 181: Ngạn Ngư (3)
Đào Yêu ngồi trước giường bệnh của Lệnh Thư Vọng, một lúc lâu không nói gì. Thiếu phu nhân nằm sấp trước bàn, giống như những người khác trong Lệnh gia, đều ngủ rất sâu, khiêng ra ngoài hất xuống đất cũng sẽ không tỉnh lại được.
Chú ngủ sâu Liễu công tử dùng hai phần lực, rất đủ dùng.
"Không chữa được sao?" Liễu công tử thấy sắc mặt nàng không tốt lắm: "Vừa rồi không phải còn ở trước mặt Ngạn Ngư khoe khoang, nói trừ độc của Thạch Cố rất dễ sao?"
"Ta vừa cho hắn uống thuốc trừ yêu độc, không có tác dụng." Đào Yêu nhíu mày.
"Một chút tác dụng cũng không có sao?" Liễu công tử đi lên trước, xốc một góc chăn lên, phát hiện dưới thắt lưng Lệnh Thư Vọng vẫn là đá.
"Không nên như vậy." Hắn hơi kinh ngạc: "Thuốc của Đào Yêu ngươi không thế nào ngày cả độc của Thạch Cố cũng không chữa được đó chứ."
"Ta cũng cảm thấy không nên như vậy." Đào Yêu lấy túi vải bên hông ra: "Mỗi một viên thuốc ở đây đều do ta tự tay chế, không nói thuốc đến bệnh trừ, ít nhất thì chưa bao giờ có tiền lệ không có hiệu quả chữa bệnh."
"Hay xem lại thử?" Liễu công tử đắp chăn cho hắn: "Có lẽ là có chỗ nào ngươi bỏ sót thì sao?"
"Lục phủ ngũ tạng ta đều nhìn qua rồi." Nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lệnh công tử: "Hắn không chỉ bị yêu độc của Thạch Cố vây khốn, mà còn có thứ khác nữa."
"Thứ gì thế?"
"Bây giờ còn chưa biết. Nhưng mạch của hắn rất lạ."
"Là thế nào?"
"Giống như là có mạch tượng của hai người."
"Hỷ... Hỷ mạch?"
"Ngươi hỷ đi ta xem thử?"
"Ta thuận miệng nói thôi..."
Đào Yêu chợt đứng bật dậy, lắc đầu: "Việc này còn phải quay lại xem trên người Ngạn Ngư, nó không thành thật khai báo, thì mọi chuyện sẽ rất khó xử."
"Cái dáng vẻ điên rồ này của nó có thể chứng minh được gì chứ?" Liễu công tử cũng không cho rằng đây là cách tốt, gãi gãi đầu: "Một là khúc mắc của đối phương, một là giải dược của đối phương, bây giờ cả hai kẻ đều thần trí không rõ, ôi chao... chuyện này khó nhằn rồi đây. Đào Yêu đại phu chúng ta cuối cũng gặp phải một trường hợp khó khăn rồi."
Đào Yêu lườm hắn một cái: "Sao ta lại thấy ngươi rất hứng khởi nhỉ?"
"Nếu cứ luôn thuận lợi thì sẽ không có lợi cho việc nâng cao tu vi." Liễu công tử cười cười: "Thêm vài bệnh khó chữa là chuyện tốt. Ta có niềm tin vào ngươi."
"Ngươi đang an ủi ta ư?" Đào Yêu trừng hắn, trong lòng thầm tính toán đối sách.
Liễu công tử sờ đầu nàng: "Chỉ là hy vọng ngươi càng ngày càng giỏi giang mà thôi."
"Ta đương nhiên sẽ càng ngày càng giỏi giang!" Đào Yêu gỡ tay hắn ra: "Đầu tiên đừng giải chú ngủ say, để cho bọn họ ngủ thêm một lát đi." Dứt lời, lại lấy ra một viên thuốc cho Lệnh Vọng uống, nói: "Ta cần một chỗ không bị người ngoài quấy rầy."
"Ngươi muốn làm gì?" Liễu công tử nhìn Lệnh Thư Vọng, và viên thuốc hắn vừa nuốt xuống kia, sắc mặt dường như tốt hơn mấy phần.
"Viên thuốc này có thể bảo vệ tâm mạch của hắn, làm cho bệnh hóa đá không còn nặng thêm nữa, mặc dù không thể chữa tận gốc, nhưng nếu lỡ như có gì không hay... thì ít nhất có thể giữ lại một nửa thân thể." Dứt lời, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi đi một chuyến rồi mang chúng đến đây."
"Ngươi thực sự nghĩ ra cách rồi ư?" Liễu công tử sợ nàng miễn cưỡng: "Thực ra. Nguy hiểm của đám Thạch Cố đã được giải trừ, ngươi cũng không cần ôm việc vào thân nữa, giữa người và người cũng vậy mà giữa người với yêu cũng thế, đều là nhân duyên của bọn họ, ngươi không phải lần nào cũng nhúng tay vào. Đạo lý trong đó, ta cho rằng Lôi Thần đã thức tỉnh cho ngươi rồi." Hắn chăm chú nhìn vào mặt của Đào Yêu: "Gần đây ngươi bận rộn và mệt mỏi quá rồi."
"Sợ ta gặp chuyện không may sao?" Đào Yêu cười cười: "Chuyện nguy hiểm đánh đánh giết giết luôn là do ngươi làm. Một đại phu kê đơn bốc thuốc như ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, chẳng có gì ngoài việc có chữa khỏi hay không cả."
"Cũng đúng, ngươi tham sống sợ chết hơn bất cứ ai." Liễu công tử bĩu môi, thu hồi sự quan tâm vừa lơ đãng thể hiện ra, chỉ nói: "Ta vẫn cảm thấy chuyện lần này rất kỳ lạ, con Ngạn Ngư kia nhìn không giống bất kỳ yêu quái nào ngươi từng chữa."
"Ta cảm thấy ngươi mới kỳ lạ ấy, mới vừa rồi không phải còn nói rất có lòng tin với ta sao?"
"Ta có lòng tin với ngươi, với việc đề nghị ngươi không cần nhúng tay vào, đâu có gì xung đột đâu. Chẳng qua có thêm nhiều lựa chọn mà thôi."
"Vậy thì ta chọn có niềm tin nhúng tay vào. Đi thôi!"
"Có phải ngươi lại động cái tâm tư lệch lạc gì đó chứ? Nhất định phải chữa con cá này sao?!"
"Lương tâm của thầy thuốc bị ngươi nói thành tâm tư lệch lạc? Nếu ngươi còn không đi, đợi đến lúc Ngạn Ngư tỉnh lại không biết sẽ phát điên đến mức nào đâu."
"Ngươi... Hừ!"
Liễu công tử bất đắc dĩ rời đi.
Lúc bình minh, hắn mang theo Ngạn Ngư và con mèo đen trở về phòng Lệnh Thư Vọng.
Đào Yêu đã đưa Thiếu phu nhân đến phòng khác, cũng dịch Lệnh Thư Vọng vào bên trong, để trống một chỗ trên giường cho Ngạn Ngư nằm.
Liễu công tử bế Ngạn Ngư đặt lên, sau đó không nói lời nào đứng ở một bên xem Đào Yêu rốt cuộc muốn nhúng tay vào như thế nào.
"Hai người các ngươi ngồi đây canh giữ cho ta một chút." Nàng đặt mông ngồi xuống dưới chân giường, lấy một viên thuốc nhỏ màu xám đen trong túi vải ra, đặt ở bên miệng thổi một cái, viên thuốc chợt hóa thành một luồng khói lượn lờ, rất nghe lời vòng quanh ngón tay nàng. Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, đưa sợi dây khói này đặt vào về giữa nàng và Ngạn Ngư, sau đó quấn sợi chỉ này thành một vòng tròn nho nhỏ, sau đó hơi vuốt tóc Ngạn Ngư một chút, lại lấy trên đầu nó xuống một sợi tóc bỏ vào trong vòng tròn, sau đó đưa tay lên búi tóc của mình, thuận tay túm lấy, tìm ra một sợi tóc mọc chắc chắn nhất, cẩn thận ngắt ra.
Liễu công tử đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, sắc mặt không tốt lắm: "Ngươi định làm gì?"
"Thuật Liên tâm." Đào Yêu thành thật nói: "Bây giờ ta chỉ có thể nghĩ đến cách chữa trị có hiệu quả nhất này thôi. Mặc dù không nhất thiết phải biết hoàn toàn những trải nghiệm và khúc mắc của Ngạn Ngư, nhưng nếu may mắn, thì biết được một vài mảnh ký ức nhỏ là đủ."
"Thuật Liên tâm?" Con mèo đen ngồi xổm trên bàn nhìn hai người bọn họ, nghi ngờ: "Một vòng khói có thể khiến ngươi 'nối' vào lòng nó sao?"
Đào Yêu nghiêng đầu từ phía sau Liễu công tử ra trừng nó: "Vòng khói? Đây chính là bí dược được luyện thành từ xương đầu của thú Liên Lý Kim Sí, hóa dược thành dây, kết tóc nối mệnh, có thể vào trong tâm cảnh đó nhé!"
Nhìn chả ra làm sao, nhưng nghe có vẻ rất ghê gớm, vì thế con mèo đen không nói nữa.
Nhưng Liễu công tử lại không buông tha: "Nó đáng để ngươi dùng cách này sao? Nếu như ngươi có sơ suất gì, ngươi..."
"Chữa bệnh mà thôi, có thể dùng thì phải dùng, không có gì đáng giá hay không đáng giá cả." Đào Yêu hất tay hắn ra, mỉm cười lắc lắc sợi tóc trong tay: "Yên tâm, nhiều lắm là trong thời gian nửa chén trà, chỉ cần sợi tóc còn mọc trên đầu chúng ta không đứt thì sẽ không sao cả. Hơn nữa ta nghĩ, ngươi sẽ không ghét ra đến mức muốn nhổ bỏ nó đó chứ?"
Liễu công tử vẫn lo lắng: "Không được, thuật liên tâm này cần động đến nguyên thần tinh phách của ngươi, một sợi tóc không chắc chắn như thế, nếu có sơ suất gì thì ngươi không về được đâu."
"Cho nên ngươi với con mèo phải canh giữ ta cho tốt. Trước khi vòng tròn này biến mất, thì không được để ai làm di chuyển tóc của chúng ta." Đào Yêu thuận thế đẩy hắn ra, vội bỏ sợi tóc kia của mình vào trong vòng tròn, hai sợi tóc chợt giống như vật sống, tự động quấn quanh lại với nhau, lóe ra ánh sáng rực rỡ trong vòng tròn.
Đào Yêu ngồi thẳng người, nhắm mắt lại, thành thật ngồi yên, rất nhanh đã giống như không có động tĩnh gì đi ngủ. Liễu công tử vẫn đứng ở chỗ cách nàng gần nhất, tầm mắt khóa chặt trong vòng tròn nối đã hai sợi tóc kia, trong lòng chỉ mong thời gian nửa chén trà kia nhanh chóng trôi qua.
"Cái đó..." Mèo đen đang muốn nhảy xuống.
"Ngươi đừng nhúc nhích!" Liễu công tử lớn tiếng ngăn cản: "Trước khi nàng trở về, không ai cũng được đến gần."
Con mèo đen thu hồi móng vuốt của mình, trở lại bàn và nói: "Ngươi bảo vệ tốt cho nàng đi."
Liễu công tử lạnh lùng nói: "Ta và nàng ta còn có khế ước, phải làm đủ cho nàng ta một trăm việc, trước khi ta chưa làm xong, thì nàng ta không thể chết ở trước mặt ta." Dứt lời, hắn lại nhíu nhíu mày: "Ta vì sao phải nói với ngươi những thứ này... Ngươi chỉ là một con mèo đáng ghét, nếu không có người, thì nàng ta cần gì phải làm những việc nguy hiểm như vậy."
"Nếu không phải ta, các ngươi còn đang ngây ngốc nhảy trên nóc nhà hóng gió đấy." Mèo đen cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn chiếc giường bên kia: "Y thuật của Đào Đô của các ngươi thật cổ quái, phải dùng tóc mới có thể liên tâm, vậy nếu gặp phải tên đầu trọc thì nên làm sao bây giờ?"
Liễu công tử muốn cởi giày ném nó...
"Bây giờ là lúc để ngươi nghĩ đến vấn đề này sao?" Liễu công tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng nàng đang ngủ sao? Bây giờ nàng ta đang tuyệt vọng vì con cá của ngươi đó! Nguyên thần tinh phách là thứ có thể tùy tiện dùng đến sao!"
"Nhưng ta thấy nàng ta dùng rất thoải mái mà." Mèo đen không cho là đúng: "Hơn nữa, nàng ta là loại người rất tự tin vào sự lựa chọn của mình. Có tính cách như thế thật sự rất tuyệt."
Giống loài khác nhau, thực sự không thể giao tiếp.
Liễu công tử hừ một tiếng, không muốn nói bất cứ điều gì với con mèo này nữa, tập trung tinh thần canh giữ cho sự an toàn của Đào Yêu.
Căn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Mèo đen nằm sấp trên bàn, không ngờ lại ngủ gật mất.
Liễu công tử thì rất căng thẳng, ngay cả một con chim ngoài cửa sổ bay qua tim hắn cũng hụt một cái.
*
Hình như, đã lâu rồi không thấy bầu trời chạng vạng yên tĩnh như vậy, bầu trời hoàng hôn dần dần nhạt màu, bóng cây trên mặt đất, và hương hoa nhạt mùi hoặc nồng đậm hòa vào trong không khí nóng nực, ngay cả tiếng kêu của sâu bọ cũng trở nên rất dễ nghe. Nàng ngồi trên thân cây cao, dựa vào thân cây, nhìn thị trấn xa xôi dưới chân núi, trong đầu không nghĩ đến bất cứ điều chỉ, trống rỗng tựa mảnh đất hoang không mọc cỏ.
Nếu thời gian dừng lại mãi ở giờ phút này thì tốt biết mấy, vì vậy không cần phải suy nghĩ về những gì ngày mai sẽ làm gì, đi đâu và gặp phải bao nhiêu điều không hài lòng.
Không đúng, cho dù thời gian tiếp tục đi nữa thì nàng cũng không cần nghĩ đến việc ngày mai sẽ đi đâu.
Không phải mình đã ở lại trại Thanh Nhai hơn một năm rồi sao, ngày mai khẳng định vẫn nên ở lại trong trại này, hơn nữa còn có một đống việc đang chờ nàng làm, ví dụ như dạy con gái đại đương gia đánh đàn ca hát, cho cá phong thủy trong trại thêm thức ăn và thay nước, còn phải dẫn Phúc Lộc và Song Toàn đi tiểu dưới tàng cây mà chúng thích nữa. À, Phúc Lộc Song Toàn là hai con chó canh giữ trong trại, một vàng một đen, tính tình cũng được, chỉ là ăn nhiều nên thải cũng nhiều, tinh lực lúc nào cũng tràn trề, thường xuyên kéo nàng chạy khắp núi hoang, thay vì nói là nàng dắt chó đi dạo, không bằng nói chó dắt nàng đi dạo thì đúng hơn.
Nàng dùng những việc vặt vãnh hàng ngày này để đổi lấy cuộc sống an ổn ở trại Thanh Nhai, mặc dù hơi bận rộn, nhưng cuộc sống cũng không tệ lắm, rất phù hợp với dáng vẻ của quãng đời còn lại mà nàng muốn... không chờ mong, không mất đi, bình tĩnh đơn giản, giống như một dòng suối không gợn sóng, không ồn ào không ầm ĩ, chảy đến lúc khô cạn mới thôi.
Tuy nhiên, trại Thanh Nhai này không phải là một thôn trại bình thường, mà là hang sơn tặc đang được treo tên ở quan phủ, từng bị vây quét mấy lần, nhưng bọn họ đều may mắn trốn thoát, cuối cùng trốn vào ngọn núi sâu vô danh này, chọn một vị trí dễ thủ khó công chiếm núi làm vua, nhưng vẫn làm chuyện cướp bóc.
Nàng là một trong những kẻ xui xẻo bị cướp vào trại. Còn nhớ ngày đó nàng chỉ đi trên đường núi không mục đích, nhàm chán đếm những con bướm đi qua, vừa khéo có một đội thương nhân đi lướt qua nàng, tương lai của nàng từ đó chợt thay đổi phương hướng... Các gia đình ở trại Thanh Nhai cũng coi nàng là chiến lời phẩm cướp vào trong trại, nhốt cùng với hai cô nương khác, họ yêu cầu các nàng viết thư cho người nhà của mình để đòi tiền chuộc... Trong cái rủi có cái may, đại đương gia của bọn họ rất có quy củ, nói bắt ngươi thì ra bắt người, cướp tiền thì ra cướp tiền, dựa vào việc ai cũng có nương có thê, có tỷ muội có nữ nhi, thì nếu dám có hành động bất chính đối với nữ tử trong trại thì sẽ bị đánh chết, trong trại Thanh Nhai không cho phép dâm ô xằng bậy.
Đại đương gia cũng có một đứa con gái, thương yêu như viên ngọc quý mà nâng niu trên tay.
Hai cô nương bị nhốt cùng đương nhiên nghe theo yêu cầu của bọn họ, vừa sợ vừa ấn dấu tay trên thư tống tiền, lại cầm đồ trang sức bên người mình làm chứng từ, bảo bọn họ cầm đi tìm người nhà đòi tiền chuộc, cũng may đều là những bảo vật trong lòng người nhà, không mấy ngày đã được chuộc lại. Chỉ còn lại một nàng.
Nàng thành thật nói với bọn họ, nàng một thân một mình, không có nhà cũng không có người nhà, tiền chuộc nhất định không lấy ra được, nhốt nàng cũng chỉ có thể tốn cơm ăn vô ích. Nàng thì không sao cả, chỉ là sợ bọn họ chịu thiệt thòi.
Ngày đó, Đại đương gia tự mình đến thăm cô nương cần tiền không cần mạng này, nghe nói khi nàng nói chuyện với thủ vệ, không hề giác ngộ mình là một con tin, không hoang mang không khóc không náo, khẩu vị cũng rất tốt, cho cái gì ăn cái đó, giống như mình tới một ổ thổ phỉ miệng thì nói giết nhưng lại không dám giết, mà là một quán ăn miễn phí vậy.
Đại đương gia thấy nàng chẳng qua chỉ là hạng nử tử yếu đuối, không có tiền để rửa mặt trang điểm chải đầu, dáng vẻ cũng thanh tú xinh đẹp, dù sao cũng không giống một kẻ ngốc ăn nói lung tung, nên đã hỏi nàng, có thật sự là không có người nhà hay không. Nàng nói, thật sự không có, lúc sinh ra đã bị ném đi, sau đó được sư phụ nhặt về nuôi, nuôi lớn lại không chịu thua kém, nên bị đuổi ra ngoài, sau đó vẫn luôn lang thang khắp nơi, đến nay vẫn chưa tìm được chỗ để ở lại.
Lại có người vận mệnh còn gập ghềnh hơn huynh đệ trong trại Thanh Nhai bọn họ... Đại đương gia nghe thấy thì chua xót, lại cảnh cáo nàng, nếu nói dối để được đồng tình, đến khi bị vạch trần thì sẽ cắt lưỡi!
Nàng nói, ăn cơm của các ngươi nhiều ngày, nếu còn lừa gạt các ngươi thì thực sự không hậu đạo.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng không giống với nhưng cô nương bình thường khác, nhưng lại không thể nói ra là khác chỗ nào, có lẽ là nàng quá trấn tĩnh, hoặc là thấy thái độ của nàng giống như dù các ngươi có giết ta hay không thì ta cũng chẳng sao cả, chính xác mà nói, nàng vừa uể oải lại vừa có sức sống, vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.
Đại đương gia hỏi nàng có sở trường gì không.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói, nàng hát cũng được, chơi đàn cũng không tệ.
Đại đương gia lúc này muốn nàng hát một khúc.
Nàng hát một khúc nhỏ.
Tất cả mọi người đều ngây người, sống đến bây giờ, họ chưa từng nghe được giọng hát hay như tiếng nhạc trời vậy, tất cả mọi người đều bị giọng hát của nàng mê hoặc.
Đại đương gia lập tức vỗ tay, nói được, nếu không có tiền chuộc, thì lấy giọng hát của nàng để chuộc thân đi, sau này vào các ngày lễ tết lớn nhỏ hoặc yến hội trong trại, không cần ra bên ngoài tìm người đến hát khúc nữa, cũng tiện để cho nàng dạy cầm nghệ của nữ nhi mình, nếu nàng đồng ý, từ nay về sau nàng chính là một phần trong trại Thanh Nhai.
Nàng đã đồng ý.
Có một nơi có thể ở lại cũng tốt hơn là không có mục đích mà đi lang thang, đi nhiều năm như vậy, nàng cũng cảm thấy hơi mệt rồi, được nghỉ ngơi cũng rất tốt.
Đại đương gia hỏi nàng tên họ là gì, nàng suy nghĩ một chút, nói bằng hữu gọi ta là Ngư Hoàn(*)... Cái tên này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười to. Một cô nương cps dáng vẻ xinh đẹp, lại hát hay như thế, sao có thể gọi là Như Hoàn a ha ha ha. Nàng không ngượng ngùng chút nào, cứ mặc cho bọn họ cười.
(*)Ngư Hoàn là cá viên ấy ạ, tên riêng nên em để nguyên âm hán.
Cười thì cười, trại Thanh Nhai rất nhanh đã quen với việc có thêm một Ngư Hoàn cô nương, từ đại đương gia đến người bên dưới đều đối xử với nàng không tệ, thỉnh thoảng có trêu chọc thế nhưng cũng không đến làm bậy.
Trong một năm này, nàng chỉ lo việc ca hát rồi dạy đàn và làm chút việc vặt, Đại đương gia cũng không cho nàng tham dự vào "sự nghiệp" của bọn họ, nói việc nàng không thể gánh vác thì không cần nhắc đến, cũng không làm được đại sự gì, cứ sống yên trong trại làm tiểu nha đầu là được rồi. Nói đến đây, cũng là một đoạn kỳ ngộ mà người khác không dám tưởng tượng, một cô nương thế mà lại sống những năm tháng bình an ở trong hang ổ sơn tặc... Nàng cảm thấy, nếu như là cuộc sống như vậy, thì nàng có thể ở Trại Thanh Nhai cả đời, chỉ sợ rằng đại đương gia bọn họ đều chết già rồi mà nàng vẫn là dáng vẻ như bây giờ... Dù sao tuổi thọ của con người không thể so được với yêu quái.
Nhìn một chút màu sắc cuối cùng trong buổi hoàng hôn, nàng đột nhiên ngồi thẳng người dậy, hỏng rồi, ở đây ngồi ngẩn người nửa ngày, quên mất phải dẫn Phúc Lộc Song Toàn ra ngoài tản bộ rồi! Hai tên nhóc kia, chỉ e là đang phá cửa trại luôn rồi...
Nàng vội vàng nhảy xuống khỏi cây.
Còn chưa đi tới cửa trại Thanh Nhai, thì từ xa đã nhìn thấy Phúc Lộc Song Toàn đang vây quanh một người nhảy lên nhảy xuống, một quả bóng da từ trong tay người nọ ném ra, hai tên nhóc giống như điên cuồng tranh nhau đuổi theo, sau đó lại ngậm trở về, lại ném ra, lại ngậm trở về, chơi đến thở hồng hộc nhưng cũng rất vui vẻ.
Nàng đến gần, hơi ngẩn ra, là hắn.
Người chơi đùa cùng Phúc Lộc Song Toàn, là người thợ rèn mà đại đương gia mời tới cách đây không lâu, bảo hắn cho hắn rèn một ít đồ dùng. Tất cả thợ thủ công từng đến trại Thanh Nhai, đều là đại đương gia đều nói là "mời tới"... Chỉ là tất cả mọi người đều không nói ra, những người được mời tới này không phải bị trói buộc còn bịt mắt, người nào người nấy không phải nơm nớp mà làm cho xong việc, sau đó còn ôm lòng còn sợ hãi rồi bị đưa xuống núi... Cũng may trại Thanh Nhai đối xử với các thợ thủ công cũng không tệ lắm, cung cấp thức ăn còn tốt hơn cả người nhà ăn, tiền công cho cũng không ít.
Hắn lại không giống thế, từ ngày đến trại đến giờ, chưa bao giờ kinh hoảng thất thố, còn cẩn thận hỏi rõ yêu cầu của đại đương gia, sau đó tỉ mỉ bắt đầu công việc. Sau khi hắn đến, trong trại Thanh Nhai luôn có thể nghe thấy tiếng sắt rèn trong trẻo vang lên.
Khung sắt dùng để gia cố, đao kiếm sắc bén, nồi sắt xào rau, đồ sắt lớn nhỏ không được tạo ra từ tay hắn trong khoảng thời gian này, mọi người nhìn thành phẩm mà khen không ngớt miệng, nói không ngờ chỉ tùy tiện tìm một thợ rèn nhỏ đến thôi, thế mà lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Hắn chẳng những rèn sắt rất giỏi, mà trong trại Thanh Nhai còn có bố trí nào thiếu sót, hắn cũng có thể lần lượt chỉ ra và đưa đề nghị, ngoại trừ điều chỉnh kênh dẫn nước vào trại đến phương hướng và góc độ thích hợp hơn, lúc rảnh rỗi còn làm cho mọi người làm "đèn trường minh" mà mưa to gió lớn thế nào cũng không tắt, thuận tiện cải tạo bể cá phong thủy, làm cho việc thay nước trở nên thuận tiện hơn. Tóm lại, hắn dường như biết hết tất cả mọi thứ trên đời, bất cứ điều gì hắn cũng sẵn sàng dành tâm trí để suy nghĩ, luôn luôn im lặng làm mọi thứ thật tốt.
Đại đương gia rất thích hắn, nói rằng một tháng sẽ thả người, kết quả đã hai tháng rồi, vẫn dùng đủ loại lý do mềm mại cứng rắn để giữ hắn lại, hơn nữa còn cho hắn thêm một công việc, nói chữ hắn viết rất đẹp, viết thư tống tiền các loại gì đó cũng đều giao cho hắn làm... Thợ rèn kia nghe mà dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên thợ rèn nhìn thấy nàng, nàng đang dạy nàng cho tiểu cô nương chơi đàn trong sân, trong tiếng đàn nhẹ nhàng, vẻ mặt chuyên chú và dịu dàng của nàng, dường như thắp sáng cả mùa xuân tháng tư, làn gió nhẹ nhàng khuấy động mái tóc xoăn dài của nàng, mang theo hương thơm như có như không. Tiểu cô nương đàn rất tốt, nàng vừa nghe vừa ngâm nga theo tiếng đàn, một xướng một ca, thiên y vô phùng, thật sự động lòng người. Hắn giống như là bị dính chặt trên người nàng, ai gọi hắn cũng không được, hắn không muốn đi, hắn muốn nghe tiếp, muốn ghi nhớ con người ăn mặc bình thường lại vô cùng tươi sáng này trong lòng mình.
Thế nhưng, một cô nương văn nhã như vậy, sao vừa mới dạy đàn xong đã vội vàng chạy đến bể cá, xắn tay áo lên vừa cho cá ăn vừa kêu ăn cơm thôi ăn cơm thôi! Sau đó còn nói đã ăn cơm rồi mà các ngươi cũng không thể ngừng đánh nhau được hay sao? Ngoại trừ cho cá ăn, nàng còn không chỉ một lần tưới nước cho hoa cỏ yêu quý của đại đương gia, thế nhưng không nắm được phân lượng, làm cho căn phòng giống như gặp lũ lụt, sau đó trong tiếng hét to của đại đương gia vội vàng cầm khăn đi lau. Lúc dắt chó đi dạo nàng càng phiền toái hơn, mỗi lần đều giống như một tên điên đuổi theo sau mông chó, thật vất vả mới đuổi được chúng về, chính mình cũng trở thành một con chó đất đầu đầy mồ hôi và bụi... Khi hát và đánh đàn, nàng quả thực giống như hai người khác nhau vậy.
Nhưng mỗi lần gặp nàng, cho dù dáng vẻ lúc đó của nàng là tiên nữ hay là chó đất, hắn vẫn luôn không kìm lòng được mà bật cười, không phải khóe miệng, là cười từ trong ánh mắt. Nàng cảm thấy thợ rèn này cũng thật kỳ lạ, vì sao tự dưng mỗi lần nhìn thấy nàng đều cười, bị trói về làm khổ công còn có thể vui vẻ như vậy sao?!
Lúc này, hắn phát hiện ra nàng, rồi cười nói: "Về rồi sao?"
Nàng theo ánh mắt hắn đi đến, cúi xuống sờ đầu Phúc Lộc: "Ừ, đã trở lại. Ngươi lại giúp tôi chăm sóc nó sao."
"Ta thấy chúng nó sốt ruột muốn đi ra ngoài chơi đùa, ngươi lại không có ở đây, nên thuận tiện chơi với nó một lúc." Hắn cười
"Ngươi còn giúp ta cho cá ăn, đổi nước."
"Cũng là thuận tay, bằng không lúc ngươi đi dạy đàn lại phải vội vàng hoảng hốt."
"Ngày đó ta không cẩn thận làm vỡ cái chén mà đại đương gia thích nhất, hắn phạt ta chép Đạo Đức Kinh năm trăm lần, ngươi cũng giúp ta chép..."
"Ta thấy ngươi chép đến ngủ gật, ta vừa lúc rảnh rỗi không có việc làm, coi như luyện chữ đi."
Nàng nhìn đôi mắt lúc nào cũng cười của hắn, thở dài: "Ngươi làm hết việc ta làm rồi thì ta làm gì đây?"
"Yên tâm, ta không biết ca hát cũng không biết đánh đàn." Hắn cười, khoe hàm răng chỉnh tề trắng sáng: "Đi, về ăn cơm vào."
Hắn cầm theo quả bóng da trở về, Phúc Lộc Song Toàn cũng vội vàng đuổi theo, vui vẻ chạy nhảy theo, cái đuôi lắc lư đến mức hiện ra cả hình ảnh trùng điệp... Nàng ở cùng bọn chúng lâu như vậy, cũng chưa từng thấy chúng to nghe lời và thân mật như vậy với mình.
"Cái đó..." Nàng đột nhiên gọi hắn lại, là "người ngoài" đồng bệnh tương liên ở trại Thanh Nhai, nàng tò mò hỏi hắn: "Sao ta cảm thấy ngươi sống ở đây... rất tốt nhỉ?"
Hắn dừng lại, hoàng hôn tặng ánh sáng cuối cùng hôm nay cho nam nhân có gương mặt luôn tươi cười này, khiến cho góc cạnh gương mặt vốn tuấn tú của hắn càng thêm hoàn mỹ. Hắn duỗi thắt lưng, thân hình cao ngất thon dài lộ ra mấy phần nghịch ngợm: "Ngươi hình như cũng không muốn chạy trốn mà."
Nàng ta ngẩn người, thành thật nói: "Đúng vậy, ta cảm thấy nơi này không có gì không tốt, đại đa số thời gian đều rất thanh nhàn tự tại."
Hắn quay trở lại đứng trước mặt nàng, nhìn tiểu nữ tử thấp hơn mình một cái đầu, hạ thấp giọng nói: "Nhưng chung quy đây vẫn là hang ổ của sơn tặc."
Nàng gật đầu: "Ta biết."
"Dù sao vẫn là một nơi nguy hiểm và khó lâu dài." Hắn theo bản năng nhặt một chiếc lá vụn dính trên tóc nàng: "Ngươi vẫn phải có một kế hoạch lâu dài."
"Nếu như không thể ở lại được, vậy thì đi là được rồi." Ánh mắt của nàng có một khoảnh khắc trống rỗng, giống như lại chìm vào trong quá khứ không ai biết: "Nơi nguy hiểm thực sự, hoàn toàn không phải ở đây."
"Hang ổ sơn tặc còn không nguy hiểm sao?" Hắn bật cười: "Tiểu nha đầu ngươi ngay cả mấy con chó cũng không đánh được, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ."
"Nếu nguy hiểm, sao ngươi không trốn?" Nàng phục hồi tinh thần lại, có hơi không phục: "Ta thấy ngươi cũng xưng huynh gọi đệ với người trong này đó thôi."
"Xưng huynh gọi đệ cũng không cản trở việc ta thay trời hành đạo. Đi thôi, về trễ đồ ăn ngon sẽ hết đó." Hắn ném quả bóng da về phía trước, đám chó vội hóng đuổi theo, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nàng không hiểu rõ lời nói của hắn, hắn chỉ là một thợ rèn rất trẻ mà thôi, nhiều nhất là có dáng vẻ đẹp một chút, vóc dáng cao một chút, có thể thay trời hành đạo trong hang ổ sơn tặc này thế nào đây?
Những ngày sau đó, tên thợ rèn ngoại trừ việc riêng của mình, vẫn cố ý hoặc vô tình giúp nàng xử lý công việc mà nàng phải hoàn thành. Lúc đầu nàng cảm thấy người này kỳ lạ ghê, dần dần, cũng quen với sự tồn tại của hắn mỗi ngày, nếu một ngày nào đó không gặp được nam nhân thấy nàng thì sẽ mỉm cười này, nàng hẳn sẽ cảm thấy thiếu thốn lắm, dù sao ở trong trại Thanh Nhai, nàng dường như chỉ có thể trò chuyện với hắn nhiều hơn một chút. Hình như hắn đã từng đi rất nhiều nơi, ngoại trừ rèn sắt còn biết rất nhiều chuyện thú vị khác, cũng vui vẻ kể cho nàng nghe, còn nói ở phía đông của một tòa thành nào đó, có một hồ nước trong giống như gương, cảnh sắc bốn mùa luân phiên chiếu rọi bên trong đó, đẹp hơn cả trong tranh, hơn nữa trong hồ còn có một loại cá lưng hoa, tùy tiện nấu thôi cũng có được mỹ vị cực phẩm của nhân gian. Nàng thích nghe những miêu tả đơn giản thế này, nó làm cho cuộc sống vô tình trở nên thật nhẹ nhàng.
Bất tri bất giác, lại đến giữa mùa hè, cả trại Thanh Nhai nóng đến mức ngay cả việc làm ăn cũng không muốn làm, từ trên xuống dưới đều nằm trong trại hóng mát. Ngày càng nóng nàng lại có có tinh thần, kéo hắn đến trước một gốc cây thấp có hình thù kỳ quái trên núi. Hắn vừa đi vừa đuổi muỗi, vừa hỏi nàng trời nóng thể này mà đến đây làm gì. Nàng lại hứng trí bừng bừng hái trên cây thấp xuống từng quả màu xanh đen có đường vân lông vũ, chất đầy một giỏ mới chịu thôi.
"Đây là thứ ngon nhất ta tìm thấy ở đây, ta gọi nó là quả Phượng Vỹ." Nàng kéo hắn ngồi xuống bóng râm để hóng mát, lấy một quả ra lau lên người, sau đó đặt lên miệng dùng sức cắn một cái, rất nhanh đã nhắn mặt rồi phun ra, thở dài với nhìn vỏ quả còn nguyên vẹn trước mắt: "Chỉ là vỏ quá cứng..." Nói xong, nàng nhặt một tảng đá, đặt quả đó trên mặt đất dùng sức đập một cái, chỉ nghe một tiếng rắc, vỏ quả chỉ bay ra một mảnh nhỏ, vẫn không chịu lộ ra thịt quả, đập nữa, vẫn không được, cho lên miệng cắn cũng không được, nàng tức giận đến mức đứng lên đạp mạnh vào quả.
Hắn cảm thấy dáng vẻ nàng tức giận cực kỳ buồn cười, kéo nàng ngồi xuống, cầm một quả lên đặt đặt giữa ngón tay: "Thật sự rất ngon sao?"
"Nếu không sao ta lại vất vả như vậy cũng không chịu từ bỏ..." Nàng lau mồ hôi trên trán, không cam lòng lại cắn thêm cái nữa.
"Đừng cắn nữa, không cần răng nữa à?" Hắn nói xong, ngón tay hơi dùng sức đã nghe một tiếng giòn vang, quả kia bị chia làm hai, thịt quả màu vàng nhạt giấu trong chiếc vỏ cứng cuối cùng cũng chịu đi ra gặp mặt.
Nàng vui vẻ nói: "Sức ngươi lớn thật đấy."
"Rèn sắt nhiều mà." Anh cũng không tiện nói là do sức của nàng quá yếu...
Nàng chọn nhón miếng thịt quả rồi đưa đến bên miệng hắn trước: "Ngươi thử xem."
Hắn ăn vào, quả nhiên là mỹ vị, vừa thơm vừa ngọt, không giống với bất kỳ loại hương vị trái cây nào trước đó hắn từng ăn.
"Rất ngon đúng không?" Nàng ôm giỏ trúc như bảo bối, đảo mắt lại ủ rũ mặt mày: "Năm nay còn có ngươi giúp, nếu sau này lại có được những quả này mà không có ngươi ở đây, thì phải làm sao bây giờ?" Nàng đột nhiên quay mặt lại, nghiêm túc nhìn anh: "Hay là ngươi chế ra một công cụ để tách loại quả này đi? Kìm sắt búa sắt gì cũng được."
Hắn lắc đầu cười: "Vẫn là thôi đi, ta sợ tay ngươi bị thương."
"Như vậy đi..." Hắn nghiêm túc nói: "Ta để địa chỉ nhà ta lại cho ngươi, nếu lần sau ngươi có được loại quả nào mà ta lại không có ở đây, ngươi hãy gửi chúng đến đó, ta tách xong sẽ sai người gửi lại cho ngươi, thế nào?
Nàng thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới cảm thấy không đúng: "Ngươi đang đùa ta sao?"
Hắn bật cười.
Nàng cũng không giận hắn, mà nhìn giỏ quả Phượng Vĩ này, đột nhiên hỏi: "Ngươi vẫn sẽ đi phải không?"
Hắn hơi giật mình, chợt mỉm cười, không nói gì. Hắn đúng là muốn đi, thực ra từ lâu đã nên đi rồi, chỉ là bởi vì nàng ở đây, ngăn lại bước chân hắn.
Thợ rèn vốn được "mời" đến Trại Thanh Nhai, thực ra không phải là hắn, hắn chỉ là mạo danh mà thôi. Hắn đánh cược với người khác, nói trong vòng ba tháng hắn sẽ có thể giúp quan phủ giải quyết trại Thanh Nhai khiến bọn họ đau đầu nhiều năm.
Khi đó hắn còn trẻ, thích đi du lịch khắp nơi, trong lòng cũng tràn đầy ý chí và dũng khí vì dân trừ hại.
Bây giờ đi tới trại Thanh Nhai đã hơn ba tháng, hắn có tính là thua rồi không nhỉ?
Thấy hắn im lặng, nàng đặt giỏ xuống: "Thật ra ta không ăn cũng không sao cả."
"Hả?" Hắn hoàn hồn.
Nàng đứng dậy, nhìn cây đại thụ phía sau, không ngờ lại cởi giày, nhanh nhẹn trèo lên, ngồi trên một cành cây nhìn hắn.
"Ngươi nghịch ngợm cái gì vậy? Mau xuống đây, cẩn thận kẻo ngã!" Hắn ngay lập tức đứng dậy và nhìn nàng lo lắng.
Nàng cười với hắn: "Ngươi đi đi, ổ sơn tặc không phải là nơi ngươi nên ở lại."
"Ngươi cũng không nên ở lại nơi này." Hắn cau mày, đột nhiên rất hùng hồn nói: "Đi với ta."
Nàng cười lắc đầu: "Chúng ta không phải là người nên đi cùng nhau."
"Vì sao?" Hắn không hiểu: "Ngươi luyến tiếc nơi này sao?"
"Ta không có gì luyến tiếc."
"Vậy ngươi..."
Lời còn chưa dứt, hai chân nhẹ nhàng lắc lư trước mắt hắn bỗng nhiên biến thành một cái đuôi cá màu lam, ánh mặt trời xuyên qua từng lớp lá cây, những chiếc vảy dày trên đuôi cá giống như được mạ một lớp vàng, đẹp hơn bất cứ khối ngọc bảo thạch nào trên thế gian. Theo kinh nghiệm của nàng, tiếp theo chính là dáng vẻ hắn chạy trối chết dưới tàng cây. Nàng đã quá quen với sự chia ly này rồi, dù sao cũng phải chia ly, không bằng đến sớm hơn một chút, dứt khoát một chút.
Vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, thân thể cứng đờ tại chỗ.
Tuy nhiên, hắn lại không bỏ chạy.
Không phải là bị dọa choáng váng chạy không nổi rồi đó chứ.
"Ngươi... Không phải nhân loại sao?" Hắn mất rất lâu mới hoàn hồn.
"Ta là yêu quái." Nàng mỉm cười không quan trọng như trước đây: "Một con cá sống trên bờ." "
"Cho nên ngươi mới tên là Ngư Hoàn?" Hắn lại hỏi một câu mà nàng hoàn toàn không ngờ tới.
Lúc này, không phải hắn nên chạy không thấy bóng dáng sao?
Nàng nhìn nam nhân không chạy trốn này, suy nghĩ một chút, nói: "Ta là đứa con thứ chín trong nhà, họ gọi ta là Ngư Cửu, chỉ là sau đó ta gặp một người bạn, nàng ấy nói ta rất ngu ngốc, giống như một con cá viên không có tay chân mặc cho người khác trêu chọc, không gọi là cá chín thì gọi là cá viên."
Hắn thế mà lại bật cười: "Yêu quái không phải đều rất lợi hại sao, lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ, sao ngươi lại lăn lộn thành như vậy?"
"Nhân loại cũng không phải ai cũng xuất chúng đó sao." Nàng lắc lắc đuôi: "Ta không muốn lăn lộn gì cả, ta chỉ muốn an toàn và yên tĩnh sống hết một đời thôi."
Hắn trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: "Ở lại chỗ này, không an toàn."
"Sao ngươi còn không đi?" Nàng kỳ quái nói.
Hắn cũng tự hỏi: "Tại sao ta phải đi?"
"Ngươi không sợ ư?" Nàng biến đuôi cá thành hai chân lại, nhảy từ trên cây xuống, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta là một con yêu quái. Rất nhiều người sợ ta."
"Có lẽ ta là thợ rèn, cho nên lá gan lớn hơn rất nhiều người." Hắn gãi gãi đầu: "Tuy rằng rèn sắt cũng không có liên quan gì đến việc can đảm lắm. Nói thật nhé, so với ngươi, ta sợ cha ta hơn, ngươi đâu có cầm gậy đuổi theo đánh ta, nhưng mà ông ấy sẽ đánh đó."
Lúc này đến lượt nàng giật mình, hơi há miệng nhìn hắn một hồi lâu, giống như nàng là nhân loại, mà hắn mới là yêu quái vậy.
"Mặt ta bị bẩn sao?" Hắn sờ sờ mặt mình.
Nàng lắc đầu.
"Vậy biểu cảm này của ngươi là..." Hắn nhíu mày, vươn ngón tay nâng cằm nàng lên: "Thật sự rất giống cá viên." Nàng ngậm miệng lại, chớp chớp mắt, đột nhiên mặt nàng đỏ lên, vội vàng lui ra một bước, không biết nói cái gì mới tốt.
"Trở về đi, nếu không đi thì muỗi nơi này sẽ được lợi mất." Anh nhặt giỏ tre lên rồi nắm tay nàng rất tự nhiên.
Nàng để hắn dắt tay mình, trầm mặc đi một đoạn đường dài, nàng lại nói: "Ta thật sự là yêu quái." Nói xong, tay nàng cũng cố giãy tay hắn ra. Ai có thể rút ra được? Dù sao thì nàng không thể.
"Ta thấy mà." Hắn cũng không quay đầu lại.
"Ngươi là nhân loại!" Không thể rút tay ra được, nàng thấy hơi lo lắng.
"Ngươi có ghét con người không?" Cuối cùng hắn cũng dừng lại, quay mặt nghiêm túc nhìn nàng: "Nếu ngươi ghét thì ta sẽ buông ra."
Nàng ngẩn người, khó xử lắc đầu: "Ta không phải ghét nhân loại, chỉ là..."
"Vậy ta sẽ không buông tay." Hắn thế mà lại cười ha ha, cực kỳ hùng hồn kéo nàng đi: "Những quả Phượng Vỹ này ngươi cũng không cần gửi cho ta, sau này nếu ngươi muốn ăn, thì cứ hái về, ta phụ trách tách vỏ, ngươi phụ trách ăn."
"Ngươi..." Mặt nàng chưa bao giờ đỏ như thế, đáy lòng xưa này vốn bình tĩnh vô dục vô cầu chợt khuấy động như sóng gợn, nàng chỉ biết nếu giờ phút này không rút khỏi tay hắn thì về sau e là rất khó.
Nàng từng nghe người khác nói, mỗi một cuộc gặp mặt trên thế gian đều là do trời định, cho dù nàng không làm thì thì hắn cũng sẽ xông vào thế giới của nàng. Lúc đầu nàng còn không tin, dù sao nhiều năm như vậy thế giới của nàng cũng chỉ có một nàng, thỉnh thoảng có người đến gõ cửa, cũng đã rời đi trước khi nàng mở cửa ra. Điều này cũng không có gì, trên thực tế, nàng cũng không mong đợi bất kỳ cuộc gặp gỡ nào.
Vậy... Bây giờ nàng phải làm thế nào đây?
Trong lúc đi về, hắn nắm chặt tay nàng hơn rồi nói đùa: "Trời nóng mà tay ngươi lại lạnh như vậy, có phải vì ngươi là cá không?"
Nàng thành thật gật đầu: "Ta rất khó để tự mình nóng lên... ..."
"À, vậy là mùa đông phải chuẩn bị thêm mấy cái lò sưởi rồi."
"Ta không sợ lạnh."
"Mùa đông bên hồ rất lạnh!"
"Hả?"
"Ha ha ha."
"Ngươi cười cái gì...".
Nàng rõ ràng có cách để hắn lập tức ngủ sâu, sau đó không quay đầu lại mà rời đi, rồi đời này không gặp lại nữa. Thế nhưng, nàng vẫn do dự cho đến khi bọn họ quay về trước cửa trại Thanh Nhai, cũng không để cho mình trở thành một giấc mộng của hắn.
Tại sao... Nơi sâu nhất trong linh hồn, nàng lại có chút chờ mong? Nàng điên sao? Nàng không muốn bình tĩnh và ổn định nữa à?! Trái tim nàng thoáng chốc rối tung lên.
Lúc này, hắn bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại, lại nghiêm túc mà thành khẩn nói: "Cùng nhau đi thôi."
Có lẽ ánh sáng rơi vào mắt hắn lúc này quá đẹp, có lẽ trái cây trong giỏ tỏa ra mùi thơm quá mê người, có lẽ là hôm nay thời tiết quá nóng, nên đầu óc nàng cũng nóng, vào giây phút cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu...
"Được."
***Vỹ Thanh
Thời gian nửa tách trà đã trôi qua từ lâu rồi, phải không?
Liễu công tử hơi lo lắng nhìn Đào Yêu vẫn đang ngồi thiền bên cạnh, hai sợi tóc dây dưa cùng một chỗ hình thành thế giới nhỏ, vẫn ở trong vòng tròn kia lóe sáng lên nhiều lần.
Hắn không dám gọi nàng, càng không dám chạm vào nàng, chỉ sợ một hành động nhỏ của mình sẽ làm sự an toàn của nàng bị dao động.
Ngạn Ngư đang mê man, Lệnh Thư Vọng cũng mê man, mèo đen cũng đang ngủ say sưa trên bàn, thỉnh thoảng còn thay đổi vài tư thế buồn cười. Còn Đào Yêu thì không có bất kỳ dấu hiệu gì của sự tỉnh lại, chỉ là khóe miệng thỉnh thoảng hơi nhếch lên, giống gặp phải chuyện gì tốt, cười đến hiền lành.
Thấy thế, Liễu công tử mới hơi an tâm một chút, may mắn không phải là biểu cảm quái dị dữ tợn. Chẳng lẽ là nhìn thấy thứ gì tốt đẹp lắm sao?
Nếu thế thật thì làm ơn hãy mãi tốt đẹp như vậy.
Nhưng, có thể không?!
Thời gian trong căn phòng này, càng lúc càng trở nên chậm hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận