Bách Yêu Phổ
Chương 131: Anh Nguyên(1)
Tuy trong thư phòng có thắp vài ngọn đèn dầu nhưng vẫn không thấy sáng, ngoài trời đã xẩm tối, tia sáng cuối cùng ở phía chân trời mỏng manh tựa như sẽ bị cơn gió lạnh lẽo thổi tan ngay lập tức.
Mồ hôi trên trán Đoàn tướng quân đã bị gió thổi khô. Ông đứng lên đóng cửa sổ, pha cho Đào Yêu và La Tiên ấm trà nóng. Sắc mặt của ông không khá hơn lúc ở trong mật thất là bao, thậm chí lúc rót trà tay còn run nhẹ.
Đào Yêu không quan tâm đến tâm trạng của ông ấy lắm, chỉ lo cắm mặt ăn bánh uống trà, nàng đói bụng lắm rồi nên ăn gì cũng thấy ngon!
La Tiên huých Đào Yêu.
"Sao thế?" Hai má Đào Yêu phồng lên như sóc vì ngốn đầy miệng thức ăn, nói chuyện cũng rất khó nhọc.
"Cô... uống miếng nước đi." La Tiên cạn lời, dầu gì hiện tại nàng cũng mang tiếng là người của Bệ Ngạn Ty, khi nãy trong mật thất biểu hiện xuất sắc thật đấy, nhưng giờ thì lại thế này, xấu hổ ghê.
Đào Yêu lắc đầu, cố nuốt thức ăn: "Để dành bụng ăn bánh."
Đoàn tướng quân hớp mấy ngụm trà mới ổn định tinh thần, nhìn qua đối diện thấy Đào Yêu đang ăn ngấu nghiến hệt như mấy cô bé háu ăn ở ngoài đường khiến ông rất khó liên tưởng tới hình ảnh nàng trong mật thất ban nãy.
"Bệ Ngạn Ty đúng là nhân tài như nước." Đoàn tướng quân nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói chuyện. Kể từ khi ra khỏi mật thất, ông vẫn luôn im lặng.
La Tiên thoáng bối rối, gật đầu qua loa, lập tức chuyển đề tài, chân thành nói: "Xin tướng quân hãy nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Để giải quyết triệt để một cách sớm nhất, mong ngài không giấu giếm bất kỳ chi tiết nào."
Đào Yêu nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, gật mạnh đầu, lúng búng: "Cái gì nói được hay không nói được, muốn nói hay không muốn nói thì ngài cũng phải nói cho bằng sạch, biết bệnh thì mới chữa được bệnh. Nếu giấu giếm hay nói dối nửa lời, kết quả sẽ là vừa hại người vừa hại mình."
Đoàn tướng quân đặt chén trà xuống, nhíu nhẹ mày, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "E rằng ta cũng không nhớ rõ hết mọi chuyện."
Đào Yêu nuốt nốt thức ăn trong miệng, quan sát ông một lượt từ trên xuống dưới: "Ta thấy tướng quân rất khỏe mạnh, tuy chất lượng giấc ngủ không tốt nhưng cũng đâu đến nỗi không nhớ rõ chuyện "kỳ lạ" của mình chứ?"
"Đào cô nương, tuy cô biết Kình Dương đại nhân tới đây để đưa thuốc cho ta nhưng nếu cô mới chỉ vào Bệ Ngạn Ty thì hẳn là không biết rõ bệnh tình của ta, cũng không biết thuốc này có tác dụng gì." Ông chuyển qua nhìn La Tiên như để xác nhận điều ông vừa nói.
"Không được vô lễ với tướng quân!" La Tiên liếc Đào Yêu, sau đó nói với Đoàn tướng quân,"Nha đầu này thường ngày chỉ làm vài việc lặt vặt, đây là lần đầu tiên đi theo ta làm nhiệm vụ, không biết rõ chuyện này nên nói năng mạo phạm, xin tướng quân thứ lỗi."
"Không sao." Đoàn tướng quân rộng lượng xua tay, nhìn hộp thuốc được đặt trên bàn trà, ánh mắt dần trở nên nặng nề, tựa như muốn xuyên qua chiếc hộp gỗ."Ta từng là người muốn khẩn cấp trốn khỏi quá khứ."
Đào Yêu ngẩng đầu lên, làm ra vẻ ngây thơ chớp mắt: "Ta không hiểu, ngài nói kỹ hơn đi."
Ông ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh: "Long Thành Viện là vinh quang bậc nhất trong cuộc đời ta, cũng là niềm ao ước của vô số người. Thân là võ tướng không quá xuất sắc, vậy nên khi có được ân huệ này, lòng ta luôn thấy bất an." Nét trào phúng hiện lên trong đôi mắt vẩn đục của ông,"Do đó, để được an lòng, ngoài tòa nhà này, ta đã xin tiên hoàng ban cho ta thêm một vật nữa."
Đào Yêu chồm người về phía trước, không dám bỏ sót những lời kế tiếp dẫu chỉ là nửa chữ.
"Ta xin tiên hoàng ra lệnh cho nhân tài trong triều điều chế cho ta phương thuốc có thể xóa đi ba mươi năm ký ức. Chỉ khi ba mươi năm ấy trở nên trống rỗng, ta mới có thể an tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý, hoàng ân cuồn cuộn." Bí mật bị chôn chặt trong lòng quá lâu, một khi đã ra khỏi miệng, từng câu từng chữ kinh khủng đến mức ông cũng thấy khó tin,"Vì vậy, tiên hoàng đã ra lệnh cho Bệ Ngạn Ty điều chế thuốc. Sau khi thuốc được điều chế xong, thời gian đầu rất hiệu quả, trừ nhớ mang mang mình là võ tướng, ta còn chẳng nhớ nổi mình tên gì. May là có lão Phàn ngày đêm chăm sóc, những gì ta biết đều do lão nói cho nghe. Song, dược tính của thuốc có thời hạn, ban đầu là ba năm uống bổ sung một lần, sau đó rút ngắn còn hai năm uống một lần. Vì là thuốc quý nên lần nào cũng do người của Bệ Ngạn Ty đích thân đem đến. Mấy năm gần đây, Kình Dương đại nhân lĩnh nhiệm vụ này."
Đào Yêu lại quan sát ông một lượt, cười: "Hẳn là ba mươi năm ấy của tướng quân chẳng mấy tốt đẹp." La Tiên trừng nàng, nàng trừng lại, vẻ mặt rất hiên ngang.
"Không sao, cô bé nhanh mồm nhanh miệng thôi chứ đâu nói sai. Nếu tốt đẹp thì cần gì chạy trốn." Đoàn tướng quân xua tay với La Tiên.
Người trong cuộc không thấy phiền nên Đào Yêu càng được nước lấn tới: "Nếu thuốc có tác dụng thì đáng lý tướng quân đã vứt bỏ được ưu phiền, yên tâm hưởng thụ cuộc sống giàu sang mới phải chứ. Cớ làm sao đường đường là phủ tướng quân mà lại đổ nát như bây giờ? Hơn nữa nhìn sắc mặt của tướng quân thì e rằng ngài cũng đang bị bệnh."
Đoàn tướng quân cười khổ: "Khoảng hai năm trước, thuốc này đột nhiên mất hiệu nghiệm, dù ta uống liều bổ sung đúng thời hạn thì ký ức ba mươi năm ấy vẫn như mạch nước ngầm chầm chậm chảy vào đầu ta, thậm chí ta còn nhớ ra cả cảnh tượng ta cầu xin tiên hoàng chế thuốc cho ta nữa. Ta dần nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia, tuy chỉ là những mẩu ký ức ngắn ngủi vụn vặt nhưng cũng đủ khiến lòng ta nhiễu loạn." Ông dừng lại, quay đầu nhìn cánh cửa sổ được đóng chặt, sắc mặt vốn dĩ đã tốt hơn đôi chút thì lại đột nhiên trở nên tệ hẳn đi,"Nếu không, ngày hôm ấy ta đã không đi đến nơi đó, đưa thứ ma vật đó về nhà."
Ngoài trời tối thui, gió bấc thổi từng cơn, hung hãn như thể sẽ đập tan cánh cửa sổ. Gian thư phòng nho nhỏ hệt như hòn đảo cô độc, yếu ớt bảo vệ ngọn đèn dầu đang lay động, cùng nhớ lại câu chuyện xưa cũ đầy khủng khiếp.
Hết chương 8. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận