Bách Yêu Phổ
Chương 146: Hiệp Quái(5)
Hết một nén nhang, ông lão vỗ tay: "Hết giờ."
Tám người đồng loạt dừng bút.
Tám người hầu đi ra cẩn thận lấy tranh trên bàn, sau đó bắt đầu bày ra cho khán giả xem, bảo đảm ai cũng được nhìn rõ cả tám bức tranh.
Có lẽ tiếng ngạc nhiên năm nay nhiều hơn hẳn những năm trước.
Ngụy Vĩnh An vẽ ác quỷ có gương mặt dữ tợn. Nét bút mượt mà, lực bút vừa đủ, khiến bất cứ ai nhìn thấy bức tranh đều trở nên sợ hãi, lo rằng ác quỷ sẽ đốt cháy tờ giấy mà nhảy ra trước mặt mình. Điều mà thiên tài trẻ tuổi này khiến người ta kinh ngạc luôn là tính xâm lược trong mỗi bức vẽ của cậu.
Lẽ ra tác phẩm bậc này sẽ không có đối thủ, dễ dàng giành được thắng lợi như mọi năm, nhưng năm nay đã có bất ngờ xảy ra.
Bức tranh khiến khán giả choáng ngợp hơn cả là bức "Thần nữ".
Trong tranh là một cô gái đội nắng đạp hoa, tóc cột cao, gương mặt như đóa phù dung, đôi mắt sóng sánh liếc nhìn, trong nụ cười ánh lên nét dỗi hờn, dáng vẻ cao quý không giấu nổi sự e lệ, bộ đồ đỏ rực rỡ hệt ráng mây chiều, tay áo bồng bềnh như phơ phất trong gió, dễ dàng thổi vào đầu của tất cả người xem.
Ty Cuồng Lan đã vẽ ra bức tranh khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ thấy vui trong lòng.
Khi bức tranh này lướt qua trước mặt Đào Yêu, nàng giật thót làm suýt rớt cả hạt dưa.
Nàng không am hiểu hội họa, nhưng nàng vẫn thấy người trong tranh rất đẹp, vạt áo sinh động đến mức như sắp quét qua mặt nàng. Nhưng điều khiến nàng giật mình nhất là chiếc chuông vàng đang đeo trên cổ tay của người trong tranh giống hệt như chiếc chuông trên tay nàng...
"Y... còn biết vẽ cơ á?" Bức tranh đã lướt qua rồi mà nàng vẫn không nỡ dời mắt.
Liễu công tử và Lắm Lời cũng có vẻ mặt tương tự nàng, ngay cả Cút Xéo cũng kêu ré lên.
"Đệ ấy đâu nói đệ ấy không biết vẽ." Ty Tĩnh Uyên thản nhiên vừa ăn vừa nói,"Lan Lan nhà ta có nhiều sở trường lắm, y như ta vậy đó."
Đáp lại gã là ba ánh mắt khinh bỉ.
Chờ tám bức tranh được trưng bày xong, ngoài thảng thốt ra, mọi người còn bàn luận rối rít. Mỗi người chỉ có một phiếu, ai cũng cân nhắc kỹ lưỡng nên bầu cho bức tranh nào.
Thần nữ và ác quỷ, hai bức tranh quá đối lập nhau, mỗi bức một vẻ, nhưng có vẻ như khán giả đã chán ngắm tranh ác quỷ rồi nên "Thần nữ" được xếp hạng nhất. Ty Cuồng Lan nhận được hơn phân nửa hoa lụa, còn quán quân mọi năm Ngụy Vĩnh An thì năm nay chỉ xếp hạng hai. Điều này nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Người giật mình nhất có lẽ là ông lão và người đàn ông trung niên, họ hoàn toàn không ngờ vô tình chộp đại một người cho đủ số lượng thí sinh thôi mà lại là nhân tài... Danh tiếng của cuộc thi vẽ tranh ở đình Tùng Hạc chẳng những được bảo vệ mà trình độ năm nay còn cao hơn những năm trước. Từ nay về sau, địa vị của đình Tùng Hạc ở Lạc Dương sẽ càng thêm vững chắc trong lòng các văn nhân.
Các thí sinh còn lại không có ai là không phục, ai nấy đều thật lòng chúc mừng Ty Cuồng Lan, nhân tiện làm quen, nhưng Ty Cuồng Lan chỉ hờ hững đáp lại, không hề có ý hàn huyên.
Ngụy Vĩnh An không tham gia vào không khí náo nhiệt ấy, cậu chỉ chăm chú nhìn bức vẽ của Ty Cuồng Lan, gương mặt nhợt nhạt càng lúc càng tỏ ra kích động. Bức tranh ấy đã đánh bại cậu nhưng trong mắt cậu chỉ chất chứa niềm vui.
Ông lão lấy hộp gấm ra, trịnh trọng giao cho Ty Cuồng Lan: "Tài năng của Ty công tử thật đáng kinh ngạc, hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất! Hộp long mực này đã thuộc về công tử!"
Xung quanh ồ lên tiếng hâm mộ.
Ty Cuồng Lan mỉm cười nhận lấy cái hộp, đang định phát biểu thì thình lình bị ai đó kéo tay áo.
Y quay sang, nhìn thấy Ngụy Vĩnh An đang kích động đến mức đôi môi run rẩy, hai tay nắm chặt tay áo y, mắt rưng rưng, ánh mắt cậu nhìn y không phải dành cho đối thủ mà là ánh mắt khi gặp lại cố nhân.
Đào Yêu đứng gần đó thấy thế thì suýt xông ra tóm lấy Ngụy Vĩnh An, may mắn có Liễu công tử và Lắm Lời cùng kéo nàng lại. Liễu công tử nói nhỏ: "Cô đã bảo không được làm nó sợ hãi hay tức giận mà, phải đưa nó đi một cách tự nhiên, nhớ không!"
Đào Yêu nghiến răng, rụt chân về.
Ty Cuồng Lan thấy Ngụy Vĩnh An có thái độ khác thường thì chỉ cười: "Ngụy công tử có việc gì không?"
Ngụy Vĩnh An vẫn nhìn y chằm chằm nhưng mãi không chịu nói gì, đôi tay nắm tay áo y càng lúc càng run rẩy.
Ty Cuồng Lan nghĩ ngợi thoáng chốc, sau đó giơ chiếc hộp gấm ra trước mặt Ngụy Vĩnh An. Cậu giật mình, theo bản năng thả tay áo y ra rồi nhận lấy cái hộp.
"Long mực ở chỗ ta cũng vô dụng, xin tặng lại cho công tử." Y chắp tay với Ngụy Vĩnh An, cười,"Vô tình đoạt danh tiếng của công tử, xin chớ để bụng, cáo từ." Nói xong, y mặc kệ đống người muốn làm quen, cũng phớt lờ lời mời của ông lão và người đàn ông trung niên mà dẫn Tống Niên Sênh ra cửa.
Ty Tĩnh Uyên cũng gọi nhóm Đào Yêu đi theo.
Nhưng Đào Yêu lại bảo gã đi trước, ba người họ còn phải lên lầu đóng gói mớ bánh chưa ăn xong. Ty Tĩnh Uyên lườm dài, nói sẽ chờ họ ở bên ngoài.
Sau đó, Đào Yêu, Liễu công tử và Lắm Lời chạy lên lầu, vừa gói thức ăn vừa ngó chừng Ngụy Vĩnh An đang đứng im ở dưới.
"Bây giờ chúng ta còn chẳng dám nói chuyện với nó thì làm sao để dẫn nó về Long Thành Viện?" Lắm Lời lo lắng nói,"Ta thấy nó hiện giờ không được bình thường cho lắm."
"Thì nó vốn dĩ không bình thường mà." Đào Yêu nhíu mày,"Gặp Ty Cuồng Lan xong thì càng bất thường."
Liễu công tử gãi mũi, nói: "Cũng có thể mạo hiểm một lần. Ta quấn nó bay tới Long Thành Viện, chớp mắt là tới, chắc không xảy ra biến cố gì đâu nhỉ?"
Đào Yêu đang định trả lời thì thấy Ngụy Vĩnh An cầm theo bức tranh của Ty Cuồng Lan mà chạy ra ngoài, mọi người gọi cỡ nào cũng mặc kệ.
Có lẽ mọi người đã biết thiếu niên này có tính cách khác thường, thiên tài mà, sao giống người bình thường được, vì vậy không ai lấy làm lạ, chỉ có ông lão là lo lắng, nhưng là lo lắng bức tranh thần nữ kia không quay lại nữa. Theo thông lệ, các tác phẩm dự thi sẽ được đình Tùng Hạc giữ lại, nhưng người lấy tranh là Ngụy Vĩnh An, ông khó mà chạy theo giật lại bức tranh. Trong lúc ông đang rầu rĩ thì thấy ba công tử ngồi gần bàn Đào Yêu cũng rối rít đứng dậy nói để họ đuổi theo với lý do dù là quán quân năm ngoái thì cũng không thể lấy tranh của người khác được.
"Hẳn là ba tên ngu ngốc này định làm gì đây mà." Đào Yêu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Liễu công tử và Lắm Lời mới ra cổng đình Tùng Hạc thì Lắm Lời quay ngược trở lại, nói với ông lão: "Thí chủ, một năm tới bọn ta được dùng bữa miễn phí ở đây đúng không?"
Ông lão thoáng sửng sốt rồi lập tức gật đầu: "Một lời đã định!"
"Đa tạ thí chủ, a di đà Phật!" Lắm Lời biến mất nhanh như chớp.
Bên ngoài đình Tùng Hạc, Ty Tĩnh Uyên đang đợi họ, thấy Đào Yêu ra thì kể: "Ta thấy Ngụy công tử ôm một bức tranh chạy về hướng Lan Lan rồi, sau đó mấy người ngồi gần bàn chúng ta cũng đuổi theo Ngụy công tử, sao vậy nhỉ?"
Đào Yêu chỉ nói: "Chúng ta đi theo ba tên đó đi."
"Vì sao phải đuổi theo họ? Lan Lan nói khuya rồi, đệ ấy đưa Niên Sênh về đài Minh Nguyệt, còn nói đám lông bông các cô muốn đi dạo chợ tiếp thì cứ tự nhiên." Ty Tĩnh Uyên chuyển lời.
Đào Yêu hừ lạnh: "Đám lông bông này không muốn đi dạo nữa."
Nói xong, chân cũng tăng tốc.
Hết chương 10. 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận