Bách Yêu Phổ
Chương 185: Miêu Quỳ (4)
Ánh xuân buổi sáng bao bọc trong hương thơm của hoa cỏ từ ngoài cửa sổ chạy vào.
Mặc dù vậy, cũng không thể giải quyết bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Ngạn Ngư ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Lệnh Thư Vọng vẫn hôn mê như cũ, giống như đã mấy trăm năm mấy ngàn năm chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.
Đào Yêu ngồi ở một bên, nhìn bệnh nhân mình thật vất vả mới tìm được, bệnh nhân có thần tư bình thường. Con mèo ngồi xổm trên chiếc ghế bên cạnh nàng, thái độ lười biếng một cách cố ý, thỉnh thoảng nhìn lướt qua Ngạn Ngư.
Liễu công tử ngồi xa nhất, biểu cảm giống một giây sau đã muốn hiện ra nguyên hình, nuốt mấy tên nhóc không biết sống chết mạo hiểm lung tung vào bụng cho đỡ đức.
Dù sao hắn sẽ không nói cho Đào Yêu biết, lúc hắn nhìn thấy nàng không chút tổn thương mà mở mắt ra, hắn suýt chút nữa đã bật khóc, khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời này, chính là lúc hắn giữ được sợi dây lý trí đã căng đến mức sắp đứt kia... Hắn rất sợ nàng chết vì một sợi tóc, điều này mà kể ra ngoài thì khiếp nhược lắm, haiz.
"Cái túi gấm mà ngươi lấy đi không phải thứ tốt." Đào Yêu mở miệng nói: "Tên nhóc không lộ diện kia nhất định đã bỏ thứ đồ chơi bẩn thỉu vào bên trong, lúc ấy suy nghĩ của ngươi hỗn loạn, lại bị nó lây nhiễm, cho nên thần hồn hoàn toàn phân liệt, lý trí hoàn toàn biến mất, biến thành một tên điên không nhớ chuyện trước chỉ ôm khư khư chấp niệm. Ta dùng liên tâm thuật chữa cho ngươi, không chỉ là muốn xem căn nguyên bệnh của ngươi, mà còn phải đưa phần kia của ngươi về."
Liễu công tử vừa nghe được ba chữ Liên Tâm Thuật đã cả người không thoải mái, hung hăng trừng mắt nhìn Đào Yêu một cái. Ngạn Ngư không quay đầu lại, chỉ cúi đầu xuống, không biết phải đối mặt như thế nào.
"Cuộc sống tốt đẹp của ngươi là như vậy đó hả? Nói được không làm được, còn không bằng đừng để ta gặp lại ngươi." Con mèo hừ lạnh một tiếng, chẳng nói được câu nào tốt đẹp.
Đầu nàng cúi xuống càng thấp hơn.
"Không biết nói thì viết ra!" Con mèo nhảy lên bàn, gõ vào một cái nghiên mực: "Ngươi rụt đầu rụt cổ ở đó thì tính là cái gì? Ngươi là một con cá không phải là một con rùa!"
Đào Yêu liếc mắt nhìn con mèo một cái, nghĩ thầm tên này sao còn nóng hơn cả nàng thế này, gọi là miệng cứng lòng mềm, hoàn toàn phù hợp.
Ngạn Ngư chậm rãi dịch người tới, trong mắt ngân ngấn nước, nhẹ nhàng ngồi xuống trước bàn, cầm bút viết ba chữ... thực xin lỗi.
Con mèo đá văng nàng ta ra, hận không thể đánh cho nàng ta một trận: "Ngươi không có lỗi với ta, ngươi có lỗi với chính mình, cổ họng có thể tùy tiện đưa cho ngươi khác sao? Đồ của mình cũng không biết quý trọng!"
Nàng lại viết: "Thứ vô dụng thôi."
Con mèo xé tờ giấy nát vụn, tức giận đến mức không muốn nói một câu nào nữa.
Nàng lại viết: "Thấy ngươi vẫn khỏe như cũ, rất vui."
Con mèo liếc mắt một cái, vội vàng quay đầu đi, không để ý tới nàng.
Nàng đặt bút xuống, đứng dậy đột nhiên quỳ gối trước mặt Đào Yêu, nắm lấy tay nàng, dùng sức nắm chặt.
"Lệnh Thư Vọng trúng yêu độc của Thạch Cố, tên nhóc trong kiệu không hoàn toàn lừa gạt ngươi, ăn Thạch Cố, tim của hắn có thể không kiên định như đá được sao, cả người đều thành tảng đá luôn rồi." Đào Yêu tự nhiên hiểu được ý của nàng, kéo nàng dậy, lại nhìn Lệnh Thư Vọng trên giường: "Ngươi lấy mệnh châu luyện hóa Thạch Cố, cũng khó trách trên người hắn xuất hiện mạch tượng của hai người, ngươi là dùng mạng mình hạ độc cho hắn."
Nàng nắm chặt tay mình, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
"Ta mặc dù không thích người phản bội như vậy, nhưng hắn cũng không phạm phải đại tội gì, hay ngươi miễn cưỡng cứu hắn một mạng đi." Con mèo nghiêm túc ngẩng đầu, không tình không nguyện nói với Đào Yêu.
Mắt nàng chợt sáng lên, vội vàng gật đầu với Đào Yêu.
Cứu hắn...
Đào Yêu trầm mặc một lát, nói: "Cứu thì có thể cứu. Yêu độc trên người hắn là mệnh châu chi lực luyện hóa, cho nên thuốc có thể giải yêu độc..." Ánh mắt của nàng dừng trên mặt Ngạn Ngư, thẳng thắn nói: "Chỉ có lấy mệnh châu của ngươi đút cho hắn uống thôi."
Một cái cốc rơi xuống đất, vỡ vụn.
Đuôi của một con mèo có thể không điều khiển tốt.
"Ngươi không phải đại phu giỏi nhất Đào Đô sao?" Mèo có hơi nóng nảy: "Cũng chỉ có thể nghĩ đến cách nát này?"
Đào Yêu nhún nhún vai, tránh ra một bước: "Có ngon thì ngài làm đi?"
Liễu công tử đứng dậy, đi đến giữa hai người bọn họ, thở dài với con mèo: "Ngươi cũng biết nàng là đại phu giỏi giang nhất rồi, còn là một đại phu dám liều mạng dùng một sợi tóc cứu người, nếu còn có cách nào khác, nàng có thể không dùng sao?"
Râu mèo run rẩy: "Nhưng mà... Mệnh châu là mạng của nàng! Cho người khác ăn, nàng không phải là..."
Nó còn chưa dứt lời, tay Ngạn Ngư đã nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Nhiều năm như vậy, lông của nó vẫn mềm mại như vậy, vẫn giống như một tấm vải lụa đắt tiền.
Ngón tay của nàng cẩn thận di chuyển trên đỉnh đầu của nó, nhiều năm trước đây nàng đã muốn làm điều đó, nhưng con mèo rất kiêu ngạo, vẫn luôn không cho phép nàng chạm vào.
Lần này, con mèo không từ chối.
Nàng không thể nói, nhưng mỗi một sự đụng chạm, đều biểu đạt mong muốn của nàng.
Đừng tức giận, đừng lo lắng, ta không sợ, ta nguyện ý ...
Nó cảm thấy mình nghe thấy rất rõ ràng.
Mấy chục năm không gặp, thế mà lúc gặp lại cứ phải khiếp nhược như vậy.
Sự bất đắc dĩ và tức giận cuối cùng nhảy lên ót, nó đột nhiên nghiêng đầu né tránh tay nàng ra, nhảy xuống bệ cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn gương mặt hơi sững sờ của nàng, lạnh lùng nói: "Đưa ngươi ra khỏi gương, không phải để cho ngươi vì một nam nhân muốn chết muốn sống."
Dứt lời, con mèo nhảy ra khỏi cửa sổ, chớp mắt đã không còn bóng dáng, chỉ có một bụi hoa cỏ nhẹ nhàng lay động.
Nàng im lặng, từ sự phủ nhận và thất vọng của người bằng hữu duy nhất, giống như một con dao khác đâm vào trái tim đã bị chia năm xẻ rách.
Sao bản thân lại sống một cách tồi tệ đến vậy.
Đào Yêu nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, giống như từ xa trên tường ngồi xổm một đống đồ chơi màu đen... mèo thật sự rất tức giận, nhưng không rời đi.
Đào Yêu mỉm cười, quay đầu lại nói: "Có phải ngươi cũng từng có khúc mắc với nó hay không, bởi vì nó cũng rời bỏ ngươi." Nàng mím chặt môi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
"Tên này trời sinh xấu tính, nó quyết đoán rời khỏi ngươi, không phải sợ bị ngươi liên lụy, là không muốn liên lụy đến ngươi." Đào Yêu nghiêng mặt nhìn con mèo đang thở phì phì tức giận nhưng vẫn không chịu đi xa, có thể đang ở trên tường mắng mỏ nhỉ.
Nghe vậy, nàng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Cảm thấy bản lĩnh của nó lớn như vậy, sao lại bị ngươi liên lụy ư?" Đào Yêu cười cười, cầm bút tùy ý vẽ lên giấy: "Ta đã nói nó xấu tính rồi, xấu tính thì thường có nhiều kẻ thù. Ngươi không biết nó là gì, phải không?"
Nàng chỉ vào chính mình, nó cũng giống như nàng, hẳn là một con yêu quái nhỉ.
Đào Yêu dùng kỹ thuật vẽ vụng về phác họa trên giấy, một thứ đồ chơi đại khái nhìn giống như mèo, có chín cái đầu, không đáng sợ, mà nhìn rất buồn cười.
Đào Yêu cầm lấy giấy, lắc lắc trước mặt nàng: "Loài thú trên thế gian, dù là chó mèo trâu dê, gặp phải lúc hung hiểm cực hạn, lại sinh ra ở trong tuyệt cảnh, sẽ thành Quỳ. Tính tình hung dữ, thiện ác không định, sinh chín đầu, trời sinh có quái lực, không ai không khắc được, được chín mươi chín năm thọ mạng, ngàn năm chưa chắc đã gặp được, là kỳ yêu."
Nàng nhìn bức tranh của Đào Yêu, sửng sốt hồi lâu, trong đầu nhớ tới lúc nàng cửu tử nhất sinh ở trong gương, nó đã hiện ra bản tướng.
"Dù là Miêu Quỳ hay Khuyển Quỳ hay là gì khác, thì những tên này đều là quái vật trong các loài yêu quái." Đào Yêu nhìn "đại tác phẩm" của mình: "Chúng nó vốn là những tên không được sống sót sinh ra, nhưng có lúc rất kỳ quái, có một sức mạnh trong bóng tối, nguyện ý cho những tên gian nan như chúng một cơ hội, cơ hội sống lại trong cái chết, thành tựu bản lĩnh phi phàm của chúng nó. Quái thú có thể khiến cho các tiểu yêu quái các ngươi thi thể chất đống trong mắt nó chẳng qua chỉ yếu ớt như một tờ giấy mà thôi." Nàng ấy xé giấy vẽ thành hai nửa, cười: "Côn Luân rất thích Quỳ, trời sinh cường tráng, trời sinh uy thế. Những yêu quái muốn lên Côn Luân đều trăm phương nghìn kế muốn bái lạy môn hạ của các bán tiên đưa thi, chỉ có Quỳ, đám bán tiên kia chỉ hận không thể quỳ xuống cầu chúng thành đệ tử của mình, bởi vì bọn họ biết chỉ có Quỳ mới có thể dễ dàng hoàn thành đề thi khó nhất, có thể nhận Quỳ làm đệ tử, có nghĩa là công đức của bọn họ có thể gấp mấy lần. Hơn nữa, một khi lên Côn Luân, thường sẽ được coi là đại thần tương lai mà dạy dỗ bồi dưỡng, thật hết cách. Dù sao cũng phải sinh ra thành một con Quỳ, điều kiện quá hà khắc, không phải là ngoại lực có thể thúc đẩy." Nàng dừng lại và nói: "Chúng hầu như không có nhược điểm, ngoại trừ tuổi thọ ngắn hơn, chín mươi chín năm, không dài hơn mấy so với con người. Ước chừng đây chính là công đạo khi thiên địa tạo hóa, tuyệt đối không có cái gì thập toàn thập mỹ."
Nàng cẩn thận lắng nghe từng chữ Đào Yêu nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó quan trọng, lại lập tức thấy căng thẳng, theo bản năng bẻ ngón tay đếm cái gì đó.
"Không cần phải đếm. Nó vì trở về cứu ngươi, mất đi cơ hội lên Côn Luân. Nó chỉ có chín mươi chín năm sống sót, trong khi Côn Luân thí hai trăm năm mới tổ chức một lần." Đào Yêu nhìn vẻ mặt dần dần cứng ngắc của nàng, nói thẳng: "Nó không có cơ hội tham gia nữa. Với thân phận hiện tại của nó, dù là tiếp tục tu luyện đến trình độ lợi hại bao nhiêu, cũng không thể thay đổi thọ số định mệnh."
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng, hết thảy trước mắt đều lay động.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn ra, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm khổ sở, hai tay cũng lung tung viết vẽ. Đào Yêu ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nàng, bình tĩnh nói: "Nói cho ngươi biết những điều này, chỉ hy vọng ngươi đừng so đo việc nó rời đi nữa. Cho dù nó không muốn kéo ngươi vào nguy hiểm nó mang lại, hoặc nó vốn là một con quái vật thích cô độc, sự ra đi của nó, không phải là sự từ bỏ mà ngươi nghĩ."
Nàng khóc đến run rẩy.
Liễu công tử thở dài đi tới, vỗ vỗ bả vai Đào Yêu: "Ta đi xem những người khác của Lệnh gia, chú hôn mê của ta nhiều nhất chỉ có tác dụng đến sáng mai. Người kia không đợi được lâu nữa, các ngươi coi đó mà làm đi."
Đào Yêu gật đầu.
Lại qua một thời gian, cuối cùng nàng đã bình tĩnh lại, đứng dậy và đi đến bàn, viết: "Có thể để cho ta ở một mình với hắn một lúc không, chỉ một lúc thôi."
"Được."
Đào Yêu đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho bọn họ.
Bệnh của Ngạn Ngư xem như đã chữa khỏi, có thể vui vẻ tìm con mèo kia lấy thù lao rồi, hơn nữa nàng hẳn là phải rất vui vẻ mới đúng, có thể làm cho một con Miêu Quỳ đóng dấu với mình, đó thật sự là thu hoạch gấp bội. Nhưng tại sao nàng lại không phấn khích chút nào? Trong lòng giống như bị một tảng đá đè lên, cực kỳ không thoải mái.
*
Đào Yêu vẫn ngồi ở cửa, không đi đâu cả.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh có thêm một thứ lông xù ngồi cùng nàng. Đào Yêu liếc mắt một cái, cười cười không nói gì.
"Ta nhớ lại còn phải theo quy củ đóng cho ngươi nên mới trở về." Con mèo chủ động mở miệng.
"Thật sự không hối hận chút nào sao?" Đào Yêu nâng cằm: "Vị trí bán tiên Côn Luân gần như đưa đến tay ngươi rồi, thọ mạng ngàn năm, đường rộng mây xanh, không qua bao lâu, ngươi sẽ là một trong những chư thần chính tiên có thể liệt kê hội bàn đào của Vương Mẫu." Nàng nhớ lại những gì nàng nhìn thấy ở trong ký ức của Ngạn Ngư: "Nếu lúc đó không quay lại, bây giờ ngươi đã có tất cả rồi."
Mèo liếm liếm móng vuốt: "Lúc không có Côn Luân thí, cũng có chúng ta, không phải cũng sống rất sảng khoái đó sao. Hơn nữa, ta không thích ăn đào, ta chỉ thích thịt yêu quái."
Đào Yêu tò mò nói: "Lúc đó ngươi và nàng mới gặp lần đầu nhỉ? Ta từng vụng trộm suy nghĩ thử, nếu như ta là ngươi, phải là lý do ghê gớm cỡ nào thì ngươi mới buông bỏ vinh quang dễ dàng có được, vì một tiểu yêu quái vô dụng mà quay đầu lại."
Con mèo chép chép miệng nói: "Ta nghe thấy cuộc đối thoại của nàng với con thỏ."
"Cho nên đồng tình với một đứa trẻ bị sư phụ lừa gạt ư?"
"Đồng tình cái rắm." Mèo trợn trắng mắt: "Bản thân bản lĩnh được bao nhiêu cũng không biết, bị lừa không phải đáng đời sao, không phải con khỉ già kia chỉ cũng là người khác thôi."
"Điểm ấy ngươi và ta cũng giống nhau thật đấy, là một con mèo sáng suốt." Đào Yêu bật cười: "Cho nên, vì sao thế?"
Con mèo im lặng hồi lâi, đôi mắt một lam một lục giống như nhìn về thế giới xa xôi mà sâu lắng.
"Ta nghe thấy tiếng hát." Nó nói: "Ta không có hứng thú với âm luật, cũng không thể phân biệt được thứ gì hay dở. Nhưng mà, trong tuyệt cảnh máu chảy thành sông, một yêu quái tất phải chết không thể nghi ngờ gì, lại dám đứng ở nơi cao nhất, dùng chút bản lĩnh duy nhất của mình đi trấn an những linh hồn sắp chết. Trong khoảnh khắc ta quay đầu lại nhìn thấy nàng trong, một yêu quái vô dụng mà thần thái lại tự nhiên và kiên nghị như vậy, đó không phải là âm thanh phát ra từ trong cổ họng, mà là ánh sáng từ trong tính mạng của nàng tỏa ra, lượn lờ trên những thân thể đang thống khổ sắp chết." Hắn dừng một chút, trong mắt đột nhiên nổi lên sự ôn hòa hiếm thấy: "Chính trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy nàng là vị thần duy nhất trong chốn địa ngục này, là một thứ tốt trên đời thì không nên bị xé nát, càng không nên bị hủy trong một âm mưu tầm thường. Cho nên, so với việc đi ăn đào, ta càng nguyện ý giáo huấn con quái thú ngốc nghếch kia hơn."
Đào Yêu cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó suy nghĩ những lời nó nói, quay đầu lại nhìn theo góc nhìn của nó lần nữa... hiểu rồi.
"Rất nhiều sự yêu thích đều xuất phát từ một phút nóng đầu, thì ra ngươi cũng giống như vậy." Nàng quay đầu lại và mỉm cười nhìn nó như không có gì xảy ra: "Ta đã nói là ngươi rất thích nàng mà."
"Nhưng nàng không có tiền đồ." Mèo hừ một tiếng, giơ móng vuốt chỉ vào cửa phòng, ngữ khí vô cùng kích động: "Chỉ vì một nam nhân như vậy. Hắn rất anh tuấn sao? Rất giỏi giang sao? Ta thấy hắn cũng chỉ như thế mà thôi?... Ngay cả quái thú có thể ăn thịt mình cũng không sợ, lại sợ chia ly với một nhân loại? Sớm biết như thế, còn không bằng bị ăn cho rồi!"
"Ngươi bình tĩnh một chút đi." Đào Yêu vỗ vỗ đầu nó: "Ngươi cũng đâu phải nàng, hai các ngươi ở chung mười năm, ngươi cũng chưa từng tham gia được."
"Vậy thì sao!" Mèo không vui nói: "Ta không tham gia cũng biết nàng ta đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn!"
"Chuyện ngu xuẩn ngươi chưa chắc đã làm ít hơn nàng, bằng không cũng sẽ không làm bằng hữu mười năm với nàng ấy."
"Nói nhảm! Sao ta có thể..."
Lời còn chưa dứt, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng rắc.
Đào Yêu và con mèo đồng thời bật dậy, đẩy cửa phòng ra.
Ngạn Ngư té trên mặt đất, tất cả làn da trần trụi đều đều biến thành màu trắng gần như trong suốt, ngay cả đuôi cũng không ngoại lệ. Một hạt châu màu lam óng ánh, yên lặng nằm ở trên ngực Lệnh Thư Vọng.
Đào Yêu nhíu nhíu mày, đi lên đỡ nàng dậy tựa vào trong ngực mình.
Con mèo đứng gần nàng nhất, chiếc đuôi lắc lư bất an.
Mặc dù biết đây là kết quả tất yếu, nhưng khi giờ khác này thật sự đến, tuy rằng có bản lĩnh đứng ngoài cuộc, nhưng cũng không tránh khỏi buồn bã trong lòng.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy mặt Đào Yêu, mỉm cười, há miệng nói hai chữ, mặc dù im lặng, nhưng nhìn từ khẩu hình, có thể đọc được là hai chữ đa tạ. Sau đó, nàng đã cố gắng hết sức nâng tay lên, nhẹ nhàng rơi vào người con mèo, ngón tay của nàng di chuyển chậm rãi giữa đám lông mèo lấp lánh, con mèo đột nhiên nhận ra rằng nàng đang viết gì đó. Con mèo nín thở, không dám nhúc nhích, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ chữ nào.
Căn phòng yên tĩnh bất thường, chỉ có tiếng tim đập mạnh mẽ và yếu đuối đan xen lẫn nhau. Viết xong, nàng lại sờ sờ đầu con mèo, sau đó, nhìn Lệnh Thư Vọng lần cuối cùng, không có oán hận, không có không cam lòng, chỉ có một chút tiếc nuối.
Đào Yêu ôm nàng chặt hơn một chút, cũng truyền cho nàng một chút nhiệt độ, lúc nàng rời đi sẽ thoải mái hơn.
Nhưng nàng rất lạnh, lạnh hơn cả mặt hồ đóng băng trong mùa đông.
Cuối cùng, bàn tay của nàng trượt ra khỏi người con mèo.
Gió ấm buổi chiều nhàn nhã chui vào từ bên ngoài, quét qua mặt bàn dưới cửa sổ... một tờ giấy có viết chữ thuận thế bay xuống, lảo đảo rơi xuống trước mặt Đào Yêu.
Đào Yêu nhặt lên, là chữ của nàng...
"Đêm đó ta ở trên nóc nhà kinh thành, nhìn sự phồn hoa dưới chân, vạn nhà đèn đuốc, thật rất xinh đẹp. Nhưng cũng vào thời khắc đó ta chợt ý thức được, trong vạn nhà đèn đuốc kia, không có một ngọn đèn nào thắp sáng vì ta, khói bếp khắp nơi, nhưng không có ai chờ ta trở về. Từ khi ta sinh ra đến nay, chưa bao giờ được ai đó kiên định mà lựa chọn, một lần cũng không."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, không khí dường như có thứ gì đó yếu ớt vỡ vụn.
Đào Yêu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.
Con mèo vươn móng vuốt, đặt nó trên bàn tay mãi mãi không thể nâng lên một lần nữa.
Những gì nàng trải qua, không phải là một câu chuyện về sự gặp gỡ rồi phản bội tình yêu giữa một nữ nhân và nam nhân, thứ hoàn toàn khiến nàng sụp đổ, chưa bao giờ chỉ là một Lệnh Thư Vọng.
Đào Yêu từ trước đến giờ không thích sống như người được lựa chọn, luôn cho rằng việc giao vận mệnh cho người khác lựa chọn là một chuyện rất ngu xuẩn mà thua thiệt. Trong quy tắc của nàng, không có chuyện ai từ bỏ ai, chẳng qua chỉ là duyên phận hết rồi thì mỗi người đến nơi mình cần đến mà thôi, khổ sở lúc đó cứ để lại lúc đó đi, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tương lai.
Nàng vẫn cảm thấy mình khinh thường những tên bị thứ gọi là "vứt bỏ" xuống đất không đứng dậy nổi, chẳng qua chỉ là con sâu đáng thương tự vứt cơ hội lựa chọn của mình đi mà thôi.
Nhưng mà đối với Ngạn Ngư, nàng không thể trách được.
Dù sao người bị ném khỏi biển mây không phải là Đào Yêu, người bị vứt vào trong tấm gương đối mặt với cái chết không phải là Đào Yêu, người ngồi trên chiếc xích đu sắp đứt nhìn nam nhân kia dần rời đi cũng không phải là Đào Yêu nàng.
Nàng rõ ràng đã không cần gì nữa rồi, nhưng khi nàng dùng hết dũng khí và sức mạnh, cho rằng có thể đạt được sự tốt đẹp mà mình không dám nghĩ, thì một âm thanh lạnh như băng lại đột nhiên nói cho nàng biết, xin lỗi, những thứ này không phải của ngươi.
Trái tim yêu quái bị nứt vỡ, không phải lần nào cũng có thể vá lại được.
Còn có thể trách nàng gì đây?
Càng ngày càng nhiều ánh sáng vỡ vụn từ thân thể Ngạn Ngư bay ra, giữa nàng và Lệnh Vọng Thư trôi nổi một cuộc cáo biệt thầm lặng.
Chỉ là ngày nào đó gặp được người, sau đó ngày nào đó rời xa người, không có gì đúng sai, chẳng qua chỉ là duyên mỏng mà thôi.
Con mèo ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn ánh sáng dần dần biến mất trong sự nhảy múa.
Tên nhóc nó mang ra ngoài, chung quy vẫn không chịu ở lại thế giới bên ngoài tấm gương.
Thế nhưng, nó thực sự không hối tiếc.
Ít nhất nó đã cho nàng một cơ hội để trở lại.
Bây giờ, hình ảnh lặp đi lặp lại trong tâm trí nó, là lúc nàng đứng trên một tảng đá cao, tỏa sáng trong giọng hát của chính mình.
Rõ ràng ở đâu cũng có chỗ để ngươi có thể đứng lên trên, thế nhưng ngươi lại không chịu đi.
Thật đáng tiếc.
"Nàng ấy đã viết gì trên người ngươi thế?" Đào Yêu hỏi.
"Mười năm tốt nhất." Con mèo quay đầu đi, lấy móng vuốt len lút dụi dụi mắt.
Đào Yêu vỗ vỗ nó, đứng dậy đi đến bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy hạt châu sáng ngời vẫn ở trên ngực Lệnh Thư Vọng.
***Vỹ thanh
Bên bờ sông vào buổi xế chiều, Đào Yêu dựa lưng vào gốc cây từng nghe quá nhiều câu chuyện, nhìn hoàng hôn bên kia sông.
"Người nhà Lệnh gia đều đã tỉnh rồi." Liễu công tử đi đến bên cạnh nàng: "Lệnh Thư Vọng cũng tỉnh rồi, không bị biến thành Thạch công tử nữa."
Đào Yêu mỉm cười: "Thuốc chữa cũng nhanh đấy."
"Thật sự không nói gì với tên kia sao?" Liễu công tử hỏi.
Đào Yêu lắc đầu: "Có gì để đáng nói đâu?"
"Nhưng mà... Ta luôn cảm thấy..." Liễu công tử nhíu mày.
"Cảm thấy hắn không nên có kết cục thoải mái bình yên vô sự như vậy?" Đào Yêu gãi gãi mũi: "Tuy rằng ta cũng khá là không thích mấy người phản bội như thế, nhưng nói cho cùng thì cũng chẳng qua chỉ là một đoạn tình cảm nam nữ, nếu muốn liệt hắn vào phường ác độc, thì cũng chỉ là đối với con cá kia thôi, kẻ có thể đòi lại từ hắn, cũng chỉ có thể là nàng, không phải chúng ta."
Liễu công tử lắc đầu: "Còn đòi cái gì chứ, cá đã không còn nữa."
"Cũng không tính là hoàn toàn không còn." Đào Yêu xảo quyệt: "Dù sao hắn cũng nuốt mệnh châu của nàng, lúc ta cứu mạng hắn, nhân tiện, ta có thêm một ít thuốc khác."
"Không phải là thuốc làm cho hắn sau khi tỉnh lại không mặc y phục chạy lung tung đó chứ?" Liễu công tử nhướng mày.
"Xem thường ta hả." Đào Yêu hừ một tiếng, lại quay đầu đi thưởng thức hoàng hôn: "Sau này, mỗi giấc mộng của hắn đều có nàng."
"Ồ?"
"Dù hắn muốn quên hay là không muốn quên, ta muốn cho đến ngày hắn chết, dù hắn có quên cả tên mình thì cũng phải nhớ rõ mình từng yêu một con yêu quái." Ánh sáng đỏ vàng của hoàng hôn rơi vào trong đôi mắt của Đào Yêu: "Phải nhớ rõ đứa nhóc tên Ngư Hoàn kia, nhớ rõ quả nàng thích ăn loại quả tên là Phượng Vỹ, nhớ rõ hắn từng ở dưới gốc cây này, chính miệng nói muốn cưới nàng làm thê tử, muốn cho nàng một tương lai."
Liễu công tử trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Cũng tốt."
Con mèo từ sau gốc cây đi ra, ngồi xổm trước mặt Đào Yêu, vươn móng vuốt ra: "Đóng dấu nào."
Khóe miệng Đào Yêu giương lên, vươn tay ra nói: "Mặc dù đã nói từ sớm, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một lần nữa, đóng dấu, là ngươi cam tâm tình nguyện đồng ý làm thuốc của ta, sau này dù ta muốn bộ phận nào trên thân thể ngươi, ngươi đều phải không chút do dự cho ta."
Bốp!
Con mèo đã nhảy lên và vỗ vào lòng bàn tay của nàng.
"Lắm lời." Con mèo rơi xuống đất, ngẩng đầu nói: "Ta xưa nay nói được làm được."
Đào Yêu vô cùng hài lòng vuốt ve bàn tay mình, cười như vừa ăn được thức ăn yêu thích nhất.
"Chuyện đã kết thúc, cáo biệt từ đây." Con mèo quay người rời đi.
"Vội vã đi như vậy sao? Ta còn muốn mời ngươi ăn một bữa nữa nè, cá khô chiên thì thế nào?" Đào Yêu hét lên với nó: "Trước khi đến chúng ta đã nói xong rồi, ngươi còn chưa nói rõ lai lịch của mình mà."
Con mèo quay đầu lại: "Không phải ngươi đã thấy rõ ràng rồi sao?"
Đào Yêu bĩu môi: "Ta sớm biết ngươi là Miêu Quỳ rồi, nhưng đêm hôm qua, ngay dưới gốc cây này, chính tai ta nghe ngươi nói 'Ăn nó là tận trung với chức trách'... Điều này không đúng nhỉ, một con Miêu Quỳ tự đại coi trọng tự do hơn cả tính mang, thì không nên nói ra lời này chứ." Nàng híp mắt cười: "Ngươi đang tận trung với ai? Giữ chức gì?"
Con mèo ngẩn người: "Ta từng nói sao?"
"Ta cũng nghe thấy." Liễu công tử giơ tay lên.
"Ồ... Vậy thì coi như ta nói rồi đi. Ta ấy hả, bây giờ thực sự có công vụ." Con mèo chậm rãi nói, lại gãi gãi lỗ tai. Ngay khi Đào Yêu chờ câu tiếp theo thì nó đột nhiên ra sức, nhảy lên, trực tiếp bay qua sông, sau đó ném lại một câu: "Dù sao tất cả mọi người đều ở kinh thành dài dài, lần sau còn gặp được thì nói sau."
Đào Yêu không đề phòng chiêu này, thấy nó chạy trốn không thấy bóng dáng, tức giận dậm chân: "Con mèo chết dẫm!"
"Hình như ngươi đặc biệt để tâm đến con mèo này." Liễu công tử bĩu môi: "Trở về đừng nói với Cổn Cổn ngươi ở bên ngoài có mèo, ta sợ nó buồn."
"Đó là Miêu Quỳ đó! Nổi điên lên đến ngươi cũng đánh không lại! Ngươi nói nếu ta có thể đưa nó về Đào Đô, dâng cho người đó, thì hắn có đối xử tốt với ta tốt hơn một chút hay không?" Đào Yêu vuốt cằm, dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Ngươi quá chén rồi à, ta mà đánh không lại một con mèo sao?" Liễu công tử cười lạnh: "Ngươi có có cái tâm tư tà đạo lệch lạc này, còn không bằng suy nghĩ lúc nào mới có thể tìm Bách Yêu Phổ về, bằng không ngươi có đưa mười con mèo kia ra thì người kia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
"Ôi dào, trong lòng ta biết rõ mà." Đào Yêu lập tức nhảy qua đề tài này: "Chẳng qua bây giờ có một chuyện cũng rất đáng để ta chú ý."
Liễu công tử thốt lên: "Người trong kiệu kê đơn cho Ngạn Ngư?"
Đào Yêu khoanh tay, nhìn dòng sông chậm rãi di chuyển: "Lại có người dám cướp việc làm ăn của ta, thế không phải rất quá đáng sao?
"Việc này quả thực kỳ quái, nếu như để mặc kệ, chỉ sợ sau này yêu quái ngươi phải chữa sẽ càng ngày càng nhiều mất." Liễu công tử nhíu mày nói: "Người trong kiệu kia rõ ràng là đang hại yêu, không phải chữa trị cho yêu."
Đào Yêu cười lạnh: "Ngạn Ngư tuy không còn, nhưng thứ lừa nàng ra ngoài, sớm muộn gì ta cũng phải thay nàng đòi lại."
"Việc này phải chậm rãi điều tra, ngươi không cần nóng vội." Liễu công tử nhìn sắc trời: "Trở về đi, Ma Nha chắc sốt ruột lằm rồi."
"Ừ. Vẫn nên đi tìm chút gì đó ăn trước đi, hai ngày không ăn cơm rồi."
"Ấy, ngươi có thấy không! Trong bụi cỏ có chuột đồng!!!"
(Thề mới định yêu anh thêm chút nữa. )
"Ta không muốn ăn cơm nữa rồi... Về đi."
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, trên bầu trời trấn Thiết Kính như được mạ một tầng ánh sáng bạc. Lệnh gia bây giờ vẫn là nhà vui vẻ nhất, trong phòng, chúng nhân vây quanh Lệnh Thư Vọng đã khỏi bệnh, không quan tâm vì sao hắn lại đột nhiên khỏe lại, chỉ nghĩ rằng ông trời có mắt, thần tiên giúp đỡ, vui mừng bật khóc.
Lệnh Thư Vọng ngồi trên giường, vẫn còn chút suy yếu hắn an ủi thê tử đang khóc không thành tiếng, nhi tử vùi đầu vào trong ngực hắn, ôm lấy hắn không buông tay, nó tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng dường như cũng biết mình thiếu chút nữa thì đã mất đi phụ thân.
"Không sao rồi, không sao rồi." Hắn mỉm cười.
Nhưng, thật sự không sao rồi ư?
Sao hắn lại cảm thấy nàng từng đến đây? Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nàng ở bên cạnh hắn, nói nàng rất nhớ hắn.
Trong lòng hắn đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, hắn lén lau đi, sau đó ôm thê nhi mình chặt hơn một chút.
Vẫn là cây đại thụ bên bờ sông, ánh trăng rơi xuống từ ngọn cây, trên cành cây cao, giống như có một cô nương đang buông chiếc đuôi cá xuống, ngân nga bài ca tuyệt vời về phía ánh trăng.
Trên cành cây, treo một ngọn đèn lưu ly xinh đẹp.
Nhưng làm cho vẻ đẹp không hoàn mỹ là vì trên đèn có mấy sợi lông mèo màu đen.
Đèn đuốc trên đời, vẫn có một ngọn thắp sáng vì nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận