Bách Yêu Phổ
Chương 173: Ẩn Ẩn (3)
Không thể nghi ngờ gì chính là tên Kim Đại Giang.
Kim gia vì bảo vệ tính mạng hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn, thế nhưng không ngờ lại gặp được một quan phủ cương trực, Kim gia càng ngang ngược kiêu ngạo, hắn càng muốn vì dân trừ hại, cuối cùng phán Kim Đại Giang tử tội.
Một vụ huyết án, dường như đây là kết cục tốt nhất. Ai có tội thì không thể trốn thoát, duy chỉ Tiêu Nguyên Tân toàn thân trở ra.
Lúc thẩm vấn án, lời khai hắn đưa cho quan phủ là Kim Đại Giang vốn bất mãn hắn lui tới với Bích Cầm cô nương, ngày đó thấy hắn muốn chuộc thân cho Bích Cầm cô nương, cho nên càng tức giận, mang theo hai đồng bọn đuổi giết hắn. Hắn trốn về cốc Vân Ngoại, cùng sư đệ chống lại công kích của ba người kia, trong lúc hỗn loạn hắn liều chết chạy vào trong phòng, sau đó nhảy vào mật đạo tìm đường sống, hắn một mực gọi sư đệ mau xuống cùng, nhưng sư đệ lại cố ý bảo hắn đi trước, nói nơi này có hắn ngăn cản kéo dài, huống chi mục tiêu của bọn họ cũng không phải là mình, cho nên sẽ không thật sự ra tay. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng hắn đành phải trốn thoát vào mật đạo trước. Sau đó hắn trốn ở một bờ ruộng hoang hồi lâu, nhưng vẫn không yên lòng về sư đệ, nên mới quay trở về lại cốc Vân Ngoại, vừa đúng lúc nhìn thấy ba người kia bối rối chạy ra từ xa, sau đó... phát hiện sư đệ hắn đã chết thảm.
Lời khai của người hầu Kim Đại Giang không khác nhiều với Tiêu Nguyên Tân, thừa nhận sau khi bọn họ phá cửa bước vào, Kim Đại Giang tức giận đến mức mất lý trí nhầm lẫn Phương Hạc Vũ là Tiêu Nguyên Tân, một đao lấy mạng. Trên công đường, Tiêu Nguyên Tân khóc rống lên, hận không thể đập đầu chết ngay, dùng sức đấm ngực thần vì mình trở về quá muộn, không nên bỏ lại sư đệ, ai ngờ Kim Đại Giang lại tàn nhẫn đến mức này, xuống tay với một người vô tội tay không vũ khí. Càng nói càng bi phẫn, còn mấy lần hôn mê bất tỉnh. Mọi người ở đây đều thổn thức theo.
Chỉ có nó biết, Tiêu Nguyên Tân nói dối.
Tuy nhiên, không ai biết sự tồn tại của nó.
Dưới sự lo liệu của Tiêu Nguyên Tân, Phương Hạc Vũ bị hỏa táng, lý do là sư đệ khi còn sống đã từng nói, nếu như một ngày nào đó hắn không còn nữa thì đừng chôn hắn xuống đất, mẫu thân hắn đi lại bất tiện, không thể thường xuyên đi đường xa đến thăm, vẫn là thiêu đi mới tốt nhất, từ nay về sau có thể bầu bạn bên cạnh mẫu thân.
Phương mẫu đau lòng muốn chết đi, biết được đó là tâm nguyện của nhi tử mình thì cũng không phản đối, cảm thấy đây quả thực là tác phong của nhi tử, dù sao hắn trước nay đều thiện lương đôn hậu như thế, lúc nào cũng suy nghĩ cho bà. Sau khi Phương Hạc Vũ gặp chuyện không may, Phương mẫu bèn ở lại trong cốc, mỗi ngày đều ở trong phòng khi còn sống của nhi tử mình giống như lúc hắn còn sống, mỗi ngày dọn dẹp phòng cho hắn, xem mỗi một quyển sách hắn đọc khi còn sống, mỗi một chữ hắn viết ra, nhịn không được thì khóc một hồi, mà đại đa số thời gian đều là lẩm bẩm, vẻ mặt ngây ngốc, tựa như một con rối không có hồn phách vậy. Khi Tiêu Nguyên Tân thương lượng chuyện hậu sự của Phương Hạc Vũ với Phương mẫu, nó ở bên ngoài nghe được.
Ở đây đã mười năm, nhìn sư huynh đệ bọn họ từ thời thiếu niên đi tới giờ phút này, nó chưa bao giờ nghe Phương Hạc Vũ nói đến bất cứ điều gì về chuyện sau chết thì phải như thế nào, đứa nhỏ này mỗi ngày chỉ đọc sách nghiên cứu thôi đã bận không ngơi tay, tuổi vẫn còn trẻ sao có thể nghĩ đến hậu sự của mình...
Nó nhìn Tiêu Nguyên Tân kéo tay Phương mẫu, dáng vẻ cực kỳ chân thành, đột nhiên cảm thấy mình không quá thân thuộc với người này lắm, mặc dù đã ở cùng dưới một mái hiên lâu như vậy.
"Hạc Vũ và con tình như tay chân, đệ đấy không còn ở đây, con vẫn còn ở đây, sau này người là mẫu thân của con, con nhất định chăm sóc người thật tốt thay Hạc Vũ!"
Nó nghe rõ ràng lời Tiêu Nguyên Tân nói.
Phương mẫu nước mắt tuôn rơi, cầm tay hắn gật đầu, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Nhớ rõ khi Phương mẫu đồng ý hỏa táng, Tiêu Nguyên Tân đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu, nó không hiểu được lúc đó vì sao hắn lại thở phào, mãi đến sau này có một tên nói với nó đó là do Tiêu Nguyên Tân mê tín dị đoan, cho rằng phải thiêu Phương Hạc Vũ thành tro bụi thì mới có thể triệt để chắn chắc rằng đối phương không trở về tìm hắn tính sổ. Cũng là tên này, kể lại không sai một chữ lời nói hành động của Tiêu Nguyên Tân trên công đường lại cho nó, nó mới hiểu được, hình như Phương Hạc Vũ liều mạng cứu người này... không đáng lắm.
Nhưng có thể như thế nào đây, người chết cũng không thể sống lại, cuộc sống của người còn sống vẫn phải tiếp tục, nếu như Tiêu Nguyên Tân thật sự có thể chăm sóc Phương mẫu như ruột thịt thì có thể Phương Hạc Vũ cũng sẽ không trách hắn đâu nhỉ, dù sao hắn cũng là một đứa trẻ tốt tính. Vậy thì cứ như vậy đi... Chuyện của con người chung quy chỉ có thể giao cho con người giải quyết, yêu quái cũng không cần quan tâm, nếu không chuyên tâm ngủ và phơi ánh trăng, thì lúc nở hoa sẽ không đẹp được.
Nghĩ như thế, cuối cùng nó cũng ngủ say.
Vào cuối năm nay, nó nở rộ.
Thật không may, không có ai trong cốc Vân Ngoại vào lúc đó.
Phương mẫu đã mang theo tro cốt của nhi tử rời khỏi nơi này, là Tiêu Nguyên Tân tiễn bà đi, nói là đã tìm cho bà một gian phòng lớn thoải mái, còn có nha hoàn hầu hạ.
Sau đó, họ không bao giờ trở lại nữa.
Cốc Vân Ngoại chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy.
Hoa của nó, nở giữa những chiếc lá xanh trong suốt, khuôn mặt nở nụ cười. Nếu lão Phùng nhìn thấy, nhất định sẽ phấn khởi nhảy dựng lên nhỉ, nó đột nhiên hắn có hơi nhớ lão Phùng.
"Đêm nay, trăng rất đẹp phải không?"
Khi nó đang xuất thần thì trước mặt bỗng nhiên vang lên một giọng nói nhỏ như đứa bé, lại không thấy bất cứ thứ gì.
Hì hì!
Hết cách rồi, nó hoàn toàn không khống chế được mà bật cười, bản tính của nó vốn là như thế.
"Ha ha, loại yêu quái như các ngươi thật sự rất ngu xuẩn, vừa nghe người ta hỏi đã bật cười. Như thế dễ dàng bắt được lắm đó." Giọng nói đó cũng bật cười.
"Bắt chúng ta về thì có ích lợi gì, vừa không thể ăn lại không thể làm thuốc, càng không thể luyện chế vũ khí gì lợi hại." Nó lại nói: "Các ngươi cũng tốt đẹp gì đâu, sống cả đời ngay cả dáng vẻ cũng không có, chỉ sống lén là lén lút. Hơn nữa, sao ta nhớ ngươi từng nói mình còn nằm trong danh sách đen của Lôi Thần Thiên giới nhỉ, một tên trốn chui trốn lủi như ngươi, còn không biết xấu hổ đến cười nhạo yêu quái đứng đắn như ta."
"Khà khà, có lòng tốt lại bị ngươi coi thành tim gan lừa. Ngươi mười năm mới nở hoa một lần, vào thời khắc quan trọng như thế cũng chẳng có ai thưởng thức cổ vũ, có ta ở đây chúc mừng ngươi, ngươi còn ở đó mà mắng ta." Giọng nói ra vẻ khổ sở.
"Ở cùng ta ư? Nói dễ nghe nhỉ." Nó khinh thường nói: "Ai chẳng biết ngươi chỉ tị nạn ở đây mà thôi!" Nói thật, nó nằm mơ cũng không ngờ, trong cốc Vân Ngoại còn có một con yêu quái thứ hai.
Đó là khoảng thời gian hỗn loạn nhất cốc Vân Ngoại, sau khi Phương Hạc Vũ xảy ra chuyện, người của quan phủ ra vào đây điều tra nhiều ngày, nó nghe đủ các âm thanh ồn ào, cũng cảm thấy thật đau đầu.
Khó khăn lắm mới đợi được bọn họ rút lui, thế mà đêm đó nó lại mất ngủ.
Khu vườn xưa nay vốn sạch s lại bị xáo trộn cả lên, sau khi đám nha dịch rời đi, Tiêu Nguyên Tân cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, không có người dọn dẹp. Mà nó cũng chỉ có thể nhìn, dù sao nó không có yêu lực, đến cây chổi còn chẳng cầm được nữa là.
Lúc này, nó mới bắt đầu hoài niệm Phương Hạc Vũ, lúc có hắn ở đây, cốc Vân Ngoại lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, không dính một hạt bụi. Nó nặng nề thở dài, thuận miệng nói: "Trong nhà lộn xộn quá." Dứt lời, lại mê man.
Nửa đêm, nó bị một động tĩnh khác thường đánh thức. Chiếc chổi nhàn rỗi đã lâu không ngờ lại giống như vật sống, chậm rãi quét rác trên mặt đất.
Nó nhìn thấy thì không khỏi ngạc nhiên, chổi tất nhiên không phải vật sống, trừ khi nó trở thành yêu quái. Nhưng mà, có thể có yêu quái nào nhàm chán đến mức nửa đêm đến đây quét sân?
"Ai ở đó!" Nó bay ra, lớn gan hỏi một tiếng.
Chiếc chổi quét xong đống rác cuối cùng, ngoan ngoãn quay trở lại chỗ của nó, dựa vào tường rồi không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.
"Nếu không lên tiếng thì đừng trách ta không khách khí!" Nó cố gắng làm cho giọng của mình trở nên hung dữ hơn một chút.
"Không phải ngươi nói trong nhà lộn xộn sao, ta giúp ngươi quét qua, ngươi không cảm ơn còn hung dữ với ta, thật sự là vô lý hết sức." Trước mặt có người trả lời nó, lại chỉ có giọng nói không có thân thể: "Ta nhớ Nhân Diện là tiểu yêu quái hiền lành không biết tức giận mà."
Nó sửng sốt một lần nữa: "Ngươi biết ta sao?"
"Ta đã đặt chân đến khu vườn này cả ngày rồi." Giọng nói kia lại lên tiếng.
Không ngờ một nơi ở nho nhỏ của nhân loại thế này, chẳng những xảy ra án mạng, còn có một con yêu quái.
"Ngươi rốt cuộc là cái gì?" Nó hỏi dồn: "Ta không thể di chuyển, không có nhiều kiến thức, ngươi là yêu quái tốt hay xấu thì nói với ta một câu!"
Giọng nói đó bật cười: "Ngươi cũng trung thực quá. Ta biết Nhân Diện các ngươi không thể đi bộ xung quanh, trừ khi hoa nở, không có kiến thức thế này thực sự không thể đổ lỗi cho ngươi được. Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta cũng là yêu quái, người ngoài kia đều gọi chúng ta Ẩn Ẩn."
"Ẩn Ẩn?" Lần đầu tiên nó nghe đến tên của loại yêu quái này, không khỏi tò mò nói: "Bởi vì người khác không nhìn thấy các ngươi sao?"
"Cũng có thể nói như vậy." Giọng nói Ẩn Ẩn cách nó gần hơn một chút: "Chúng ta là loại khó bắt nhất trong các loài yêu quái, trời sinh đã vô hình. Trừ khi chúng ta bằng lòng bại lộ tung tích, nếu không thì cho dù là đại thần trên trời cũng đừng mơ tìm được chúng ta."
"Ghê gớm vậy sao..." Nó không quá tin tưởng: "Nhưng cho dù không nhìn thấy thì yêu khí của các ngươi cũng không thể giấu được, gặp phải nhân vật lợi hại hơn thì đâu thể thoát khỏi thần thông của bọn họ."
"Chúng ta trời sinh không có yêu khí..." Ẩn Ẩn giải thích: "Ngoại trừ lúc làm việc."
"Làm việc? Yêu quái ngay cả hình dạng cũng không có thì có thể làm gì được chứ?" Nó đột nhiên cảm thấy trên đời này xuất hiện loại yêu quái còn kém cỏi hơn cả nó.
Ẩn Ẩn lại bật cười: "Nói ngươi không có kiến thức, thì thật đúng là không có kiến thức. Trên đời này luôn có một ít yêu quái muốn trốn đi để không bị phát hiện, ví dụ như có thù oán với yêu quái khác, ví dụ như nợ yêu quái khác một tay một chân vân vân, hoặc là nằm trong danh sách đen của các vị thần tiên. Họ cần sự giúp đỡ của chúng ta rất nhiều. Chỉ cần có chúng ta, kẻ địch có ở trước mắt cũng không nhìn thấy chúng được. Chúng ta giống như một thùng chứa vậy, có thể đậy chúng bên trong, chờ hết nguy hiểm rồi đi ra. Chẳng qua cũng có vài nguy hiểm nhỏ, yêu khí của bọn chúng sẽ liên lụy đến chúng ta, giống như mở ra một lỗ nhỏ trên thùng chứa, nó sẽ hơi rò rỉ ra một chút, nhưng cũng không cần quá lo lắng, yêu khí nhỏ như vậy, trừ khi thật sự gặp phải nhân vật gì quá lợi hại như ngươi nói, chứ những người khác căn bản không thể phát giác được." Nó càng nói càng hăng hái, thuận miệng nói: "Nhiều năm như vậy ta cũng chỉ gặp được một nhân vật lợi hại mà thôi, bằng không cũng không đến mức phải trốn đến chỗ hẻo lánh này. Ta..." Nói tới đây, Ẩn Ẩn đột nhiên im miệng, câu sau này hình như không nên nói...
"Ồ!! Thì ra ngươi đang đi trốn!!" Nó lập tức phản ứng lại: "Chuyện ngươi làm, không phải là giúp yêu quái khác trốn thoát sao? Ta từng nghe nói có vị thần lợi hại chuyên môn phụ trách bắt những yêu quái phạm sai lầm, ngươi giúp yêu quái phạm sai lầm, vậy ngươi cũng là phạm sai lầm, khó trách thần tiên lại muốn bắt ngươi!"
"Tiểu yêu quái như ngươi thì biết gì." Ẩn Ẩn không phục: "Không phải yêu quái nào cũng đều muốn trốn là kẻ xấu. Ta cũng là làm việc thiện tích đức thôi."
"Ngươi cứ nói bừa đi." Nó hừ một tiếng, lại tò mò nói: "Là ai muốn bắt ngươi?"
Ẩn Ẩn do dự một lát, nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao. Là Lôi Thần của Thiên giới. Ta từ lâu đã nằm trong danh sách đen của hắn, hắn muốn bắt ta cũng không phải một ngày hai ngày. Nhưng không sao, hắn bắt, ta chạy, xem cuối cùng ai bỏ cuộc trước, he he."
"Lôi Thần là vị thần tiên rất lợi hại phải không?" Nó nghi ngờ nói: "Sao ngươi không sợ chút nào thế?"
"Hắn cũng đâu có bắt được ta, chờ bắt được đã rồi hẵng sợ." Ẩn Ẩn nói to không biết xấu hổ: "Nếu cứ sợ hãi chuyện chưa xảy ra thì, yêu sinh thật sự mệt mỏi lắm. Tiểu yêu quái, học hỏi chút đi."
"Ta thì có gì để học hỏi. Ta thành thành thật thật ở chỗ này, cũng đâu phạm sai lầm gì, thèm quan tâm Lôi Thần Vũ Thần gì đó, ta chẳng sợ." Nó nói hợp tình hợp lý: "Ta không nhìn thấy ngươi, cũng không có bản lĩnh đánh ngươi đi, ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, chỉ là đừng quấy rầy ta, càng đừng làm liên lụy đến ta là được."
"Ta không thích ở một chỗ quá lâu, yên tâm." Giọng nói Ẩn Ẩn rơi xuống một phương khác: "Ngươi đối xử tốt với ta một chút, nói không chừng ta có thể thường xuyên giúp ngươi quét dọn khu vườn đó."
"Ta không thân với ngươi. Chi bằng ngày mai ngươi cứ tiếp tục quét, tiện thể dọn dẹp nhà cửa luôn đi."
"... Ta buồn ngủ, đi ngủ đây."
Nó cho rằng, trong nhà có thêm một con yêu quái cũng không đáng ghét lắm, nhưng nó lại không biết việc Ẩn Ẩn đến đây, lại là bước ngoặc lớn nhất trong sinh mệnh của nó.
Bắt đầu từ đêm đó, cốc Vân Ngoại không còn lạnh lẽo như trước nữa, nó không cần phải đơn phương nghe người khác lải nhải nữa, mà có đối tượng để nói chuyện.
Ẩn Ẩn hỏi về vụ án mạng kia, nó cũng không giấu diếm kể lại cuộc sống mười năm của mình ở Cốc Vân Ngoại, kể cả nguyên nhân thực sự khiến phương Hạc Vũ mất mạng.
Sau khi biết điều này, Ẩn Ẩn im lặng một lúc lâu, rồi hỏi nó: "Ngươi đang buồn sao?"
Nó phủ nhận: "Ta chỉ biết họ thôi, không thể nói là buồn hay không."
"Phải không." Ẩn Ẩn cười cười: "Nếu như không phải ngươi bị buộc ở nơi này, thì bây giờ ngươi muốn đi đâu nhất?"
"Muốn đi quan phủ xem một chút..." Nó thốt ra, nhưng lập tức lại che dấu: "Ta chỉ có hơi tò mò bọn họ phá án như thế nào mà thôi."
"Ồ!" Ẩn Ẩn rơi xuống bên cạnh nó, nói: "Hay là ta đi xem giúp ngươi?"
"Cũng được." Nó lập tức đồng ý, nhưng rồi lại có hơi lo lắng: "Ngươi chạy lung tung như vậy, không sợ bị bắt sao?"
"Bây giờ ta không làm việc, không ai có thể bắt được ta." Ẩn Ẩn đắc ý: "Lôi Thần cũng hết cách với ta."
"Vậy ngươi cẩn thận."
Sau đó, tất cả các tin tức về vụ án này nó đều biết. Mỗi lần như thế nó chỉ lặng lẽ lắng nghe, đối với những lời nói dối của Tiêu Nguyên Tân, nó nhiều nhất chỉ là "ồ" một tiếng.
Ẩn Ẩn từng hỏi nó, Tiêu Nguyên Tân nói dối như thế, ngươi cũng chịu bỏ qua cho hắn sao?
Nó nói, cho dù mình có đứng ở trên công đường cũng vô dụng, ai lại tin tưởng một yêu quái cơ chứ. Cho dù nó không phải yêu quái thì đêm đó chỉ có nó nhìn thấy mọi chuyện xảy ra vào đêm Kim Đại Giang phá cửa xông vào, Tiêu Nguyên Tân hoàn toàn có thể thà chết không nhận, dù sao trên thực tế người hạ đao là Kim Đại Giang, người trực tiếp cướp đi tính mạng Phương Hạc Vũ cũng là hắn, không liên quan gì đến Tiêu Nguyên Tân. Hắn ở trên công đường bịa đặt Phương Hạc Vũ chủ động ở lại ngăn cản, thực ra đó là nguyên nhân lúc ấy là do hắn đóng cửa mật đạo. Hắn quả thật là muốn để Phương Hạc Vũ lại kéo dài thời gian, để bản thân có thể chạy xa hơn một chút, có lẽ hắn cũng không ngờ Kim Đại Giang lại coi Phương Hạc Vũ là mình, nhưng... kẻ đây Phương Hạc Vũ vào dưới lưỡi đao của Kim Đại Giang, mãi mãi chính là Tiêu Nguyên Tân hắn.
"Cho nên, thật sự không cần làm gì sao?" Ẩn Ẩn hỏi nó.
"Ngươi có thể lấy chổi đánh hắn không?" Nó hỏi ngược lại.
"Không cần như thế, ta có thể dọa hắn chút." Ẩn Ẩn cười cười.
"Đừng." Nó nói: "Dọa hắn, thì ngươi phải dùng đến yêu lực, nếu để lộ chân tướng, thì ngươi sẽ bị bắt mất."
"Nào có xui xẻo như vậy." Ẩn Ẩn không cho là đúng.
"Thật sự không cần."
"Ngươi hy vọng hắn có thể chăm sóc mẫu thân của Phương Hạc Vũ sao?"
"Cũng không thể nói là hi vọng... Ta từng nói rồi, thực ra ta cũng không có giao tình gì với Phương Hạc Vũ, ta..."
"Được rồi, ta nghe ngươi vậy, ta càng không có giao tình gì với bọn họ."
"Không phải ngươi không ở lâu mãi một nơi sao?"
"Chờ ngươi nở hoa, ta sẽ đi."
Hôm nay, nó nở hoa, Ẩn Ẩn cũng thực sự nói là làm, trở thành người duy nhất chúc mừng ngày nó nở hoa.
"Ngươi phải đi rồi sao?" Trong ánh trăng màu bạc, nó nhìn cái tên bầu bạn với nó lâu nay thế nhưng lại chưa từng gặp mặt.
"Ừ, đã nói chờ ngươi nở hoa thì ta sẽ đi rồi mà." Ẩn Ẩn cười nói: "Ta muốn nhìn xem thử Nhân Diện có phải ngu ngốc thật hay không, vừa nghe hỏi thì sẽ bật cười."
"Được rồi, ngươi có thể đi rồi đó!".
"Đừng nhớ ta quá." Giọng nói của Ẩn Ẩn xa hơn một chút: "Đợi đến lần nở hoa kế tiếp của ngươi, ta sẽ trở về thăm."
"Không cần! Không thèm!"
"Ta sẽ trở lại!"
Một lời tạm biệt kết thúc trong một bầu không khí không thân thiện lắm.
Thực ra, nó sẽ nhớ đến người bằng hữu vô tình này.
Trong thời kỳ nở hoa, nó có mười bốn ngày có thể rời khỏi nơi này, chẳng qua nói ra cũng có hơi mất mặt, mặc dù ở thời kỳ nở hoa của nó, những muốn rời khỏi nơi này, cũng chỉ có thể bay ra từ trong nguyên thân, rồi tìm một vật sống mà nó có thể khống chế được, mượn thân thể bọn họ để đi xa. Đừng cười nhạo nó, Nhân Diện chúng nó thực sự là một tiểu yêu quái rất rất nhỏ mà thôi.
Lần này, nó "mượn" một con chim đang đậu trên bức tường, không chút do dự bay vào thành.
Nó nhớ tên quán rượu mà Tiêu Nguyên Tân xin xin làm việc, mất một thời gian dài cuối cùng đã tìm thấy.
Tiêu Nguyên Tân quả nhiên vẫn còn ở đây.
Trong mười ngày còn lại, lúc nào nó cũng nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn làm việc ở tửu phường, nhìn hắn sau khi tan làm lại quay về nơi ở không tệ lắm, Phương mẫu quả thật cũng ở bên trong, cũng quả thật có một nha hoàn đang chăm sóc cho bà. Trong lòng nó hình như yên tâm không ít.
Lại nhìn Tiêu Nguyên Tân, hắn dường như cũng không giống trước kia, thiếu đi sự cao ngạo tự cho là đúng, trầm ổn không ít, mỗi ngày ngoại trừ làm việc ở tửu phường, thời gian còn lại đều ở trong nhà cẩn thận nghiên cứu rượu. Nó nhìn thấy tay hắn không buông quyển sách, đó là quyển sách lúc trước lão Phùng giao cho Phương Hạc Vũ.
Dáng vẻ nghiêm túc của hắn lúc này, giống như một Phương Hạc Vũ khác vậy.
Chạng vạng ngày thứ mười bốn, nó trở về cốc Vân Ngoại, trở lại trong thân thể của mình, lại biến thành một đóa hoa nhỏ màu xanh lá cây chờ nở không đáng chú ý.
Nó thở phào nhẹ nhõm và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Thời gian tám năm thấm thoắt trôi qua.
Cốc Vân Ngoại gần như đã trở thành một ngôi nhà hoang, không ai dọn dẹp đoái hoài.
Hầu hết hoa và cây của lão Phùng đều đã chết, chỉ có một bộ phận nhỏ mệnh lớn dựa vào trời cao sống sót, mạnh mẽ nhất chỉ có hoa hồng. Chỉ cần nó còn sống thì hoa hồng mãi mãi có thể sống.
Trong tám năm này, Tiêu Nguyên Tân không hề đặt chân vào cốc Vân Ngoại, cũng không có yêu quái thứ hai nào xuất hiện.
Mỗi ngày nó ngoại trừ nằm ngủ phơi mặt trăng ra thì cơ bản không có việc gì để làm, nhưng thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến lần nở hoa sau, Ẩn Ẩn có thật sự sẽ trở về hay không, chỉ hy vọng bây giờ nó vẫn còn được tự do.
Một buổi sáng sớm, nó bị những tiếng bước chân lộn xộn đánh thứ. Một đám người tràn vào trong nhà, kẻ đi đầu đúng là Tiêu Nguyên Tân bây giờ đã hơi mập lên, đi theo bên cạnh hắn là hai nữ tử xinh đẹp, trong đó có một vị bụng còn hơi hơi nhô lên.
Hôm nay, là ngày giỗ của lão Phùng.
Tám năm chưa từng trở về, vì sao hôm nay lại trở về?
Nó nhìn nhóm người kia một cách khó hiểu.
Đi theo phía sau hắn không chỉ có tùy tùng gia đinh, mà còn có một vài người dáng vẻ của kẻ sĩ thân(*).
(*)Sĩ thân: Thuộc tầng lớp xã hội cao trong thời cổ đại.
Sau đó, hắn dẫn tùy tùng dọn dẹp sạch sẽ cốc Vân Ngoại, ngay cả hoa cỏ héo rũ cũng thay mới hết toàn bộ. Tiếp theo lại chậm rãi đến trước mộ lão Phùng, bày tế phẩm phong phú ra, vừa quỳ xuống đã cho mình hai cái bạt tai, nói mình là nghiệt đồ, mấy năm nay bận rộn lo sự nghiệp, không bận tâm bái tế ân sư, hôm nay đặc biệt mang người nhà đến thỉnh tội với sư phụ, từng câu từng chữ nói tình chân ý thiết, cảm động lòng người. Đám sĩ thân đứng một bên thấy thế, đều khen ông chủ Tiêu là đồ đệ tốt tôn sư trọng đạo biết tri ân báo đáp, Phùng Bát Nguyệt có thể nhận được đồ đệ như hắn, thực là dưới cửu tuyền không còn lưu luyến gì.
Bái tế lão Phùng xong, Tiêu Nguyên Tân lại dẫn mọi người trở về, sau khi dẫn bọn họ đi tham quan "cố cư của Tửu Thần", vẫn không quên thuận miệng kể với bọn họ năm đó đã ở đây khắc khổ dụng tâm như thế nào, còn lật đề thi ghi tên của mình lật ra cho bọn họ xem, sau đó lại một hồi tán thưởng vang lên.
Cho đến khi họ rời đi, nó vẫn hoàn toàn không hiểu ý của những người này.
Cũng từ sau chuyện này, cách một đoạn thời gian lại có người phụng mệnh đến cốc Vân Ngoại dọn dẹp. Năm sau, Tiêu Nguyên Tân lại trở về bái tế, sau đó trở lại trong viện ngồi một lát, khác hẳn với lúc ở cùng đám sĩ thân, lúc này hắn căn bản không nói chuyện gì, chỉ dùng ánh mắt đánh giá xung quanh, vẻ mặt âm trầm. Hóa ra, hắn đã trở thành một ông chủ.
Năm thứ mười, nó lại nở hoa.
Lần này, nó không cần dựa vào chim hoang để rời đi nữa.
Sinh nhật và ngày giỗ của lão Phùng là ngày nở hoa của nó.
Ngày hôm nay, nó từ sớm đã chờ đợi ở trong, hy vọng chuyến "Đi xa" nó ấp ủ trong lòng có thể thuận lợi. Không lâu sau, Tiêu Nguyên Tân quả nhiên lại mang theo nhân mã đi đến cốc Vân Ngoại.
Nó chọn đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong số đó, muốn mượn thân thể con người, với năng lực của nó, cũng chỉ có thể chọn một đứa trẻ. Lúc rời đi, nó yên lặng đi theo đội ngũ, một lần nữa đi ngang qua mộ lão Phùng, Tiêu Nguyên Tân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn bia mộ của lão Phùng, mặt không chút thay đổi nói một câu: "Sau này, hàng năm ta đều sẽ trở về vào ngày giỗ của người, để cho người xem, sự thiên vị của người là vô nghĩa thế nào."
Trong lòng nó ngẩn ra.
Lão Phùng thiên vị? Chẳng lẽ là... Quyển sổ tay kia? Trong lòng hắn vẫn luôn ghi hận lão Phùng? Nhưng lão Phùng ngoại trừ không giao sổ tay kia cho hắn, thì có khi nào không đối xử tốt với hắn đâu? Nó nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tiêu Nguyên Tân, đột nhiên cảm thấy hôm nay thật sự là quá lạnh.
Nó đi theo đội ngũ trở về nhà hắn, nó cực kỳ kinh ngạc, nhà Tiêu Nguyên Tân... Hẳn phải gọi là phủ đệ, xa hoa rộng rãi giống như một tòa cung điện, nó nhìn thôi cũng hoa cả mắt.
Chỉ trong thời gian mười năm, hắn đã có thể nhận được tất cả những gì hắn chờ mong, thực lực? May mắn? Tâm cơ? Có thể là chiếm được hết cả rồi.
Thực ra nó không quan tâm việc hắn phát tài thế nào, chỉ muốn biết người mà hắn hứa hẹn sẽ chăm sóc, có hay chăng vẫn đang sống tốt. Nó nhân cơ hội đi dạo một vòng trong Tiêu phủ, lại quanh co lòng vòng hỏi thăm xem lão thái thái mà ông chủ Tiêu mang về đang ở đâu, nhưng đáp án nhận được đều là: "Tiểu Thuận ngươi bị sốt rồi sao? Lão gia từ khi chuyển vào đây, đâu có mang lão thái thái nào về đâu, có mang thì cũng chỉ mang theo tiểu nha đầu xinh đẹp thôi."
Nó ngây người
Sau đó, nó nhân lúc đêm khuya chạy ra khỏi Tiêu phủ, đi đến nơi Tiêu Nguyên Tân và Phương mẫu sống mười năm trước, nhưng nơi đó đã sớm đổi chủ, biến thành một tiệm may.
Nó hỏi những người thợ may có thể biết nơi ở của người phụ nữ trung niên từng sống ở đây không. Đối phương nói hắn mấy năm trước mới chuyển tới, chủ nhân ban đầu của căn nhà này không phải phụ nhân, là một nam nhân trung niên.
Nó nói dối rằng mình là cháu của nữ nhân đó, từ quê lên đây tìm người thân, còn yêu cầu hắn phải thông báo nơi nào có thể tìm được người bán.
Nhưng đối phương lại nói lão nhân gia đã sớm mất liên lạc, thật sự không giúp được gì.
Đêm đó, nó đứng trước căn nhà này, nhìn tất cả mọi người đi qua trước mắt, trong lòng vô cùng mờ mịt.
Không ngờ có một phụ nhân trung niên cách vách lại gọi nó qua, nói nghe thấy nó hỏi chuyện vị phụ nhân kia, có phải họ Phương không, nó chợt thấy được một tia hy vọng, vội vàng nói là nhà phu quân bà ấy họ Phương, lại hỏi bà có biết người này bây giờ ở nơi nào không.
Người phụ nữ nói nó đến muộn rồi, bảy hoặc tám năm trước, bà ấy đã chết vì bệnh rồi.
Nó ngẩn ra, chợt hỏi lại bà, quãng thời gian cuối đời của Phương phu nhân, có sống tốt không?
Phụ nhân lắc đầu, nói lúc đầu con trai bà còn chăm sóc, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa, ngay cả ba bữa cơm cơ bản cũng không có ai cung cấp. Đều là bà miễn cưỡng ra ngoài mua chút đồ ăn rẻ, phụ nhân thấy bà đáng thương, còn đưa xiêm y và bánh bao cho bà, hỏi con trai bà đi đâu rồi. Bà lại cười nói mình không có phúc con cháu, con cái cũng bận rộn làm việc, già rồi cũng không thế làm liên lụy hậu bối. Phụ nhân nghe mà muốn mắng người, ai lại mặc kệ mẫu thân già bệnh một thân một mình ở đây, dù bận rộn đến đâu thì cũng phải quan tâm đến mẫu thân chứ, nhưng bà là người ngoài, nào quản được chuyện nhà người khác. Đại khái là cuối năm đó, bà ấy mất, lúc bị phát hiện thì thấy bà ấy bị ngã trong nhà bếp, cháo trong nồi khô đến đáy từ lâu, nếu không phải bà ngửi thấy mùi cháy khét, lo lắng chạy qua xem thử thì không biết phải nằm đó bao nhiêu ngày nữa. Than ôi, bệnh nặng lâu ngày mới biết con bất hiếu! Đứa con trai xui xẻo của bà ta chưa bao giờ xuất hiện, căn nhà cũng đã đổi chủ được hai năm rồi. Phụ nhân nói xong thì vội hỏi nó, nó là cháu trai qua bà ấy thật sao? Sao người nhà nó không đến tìm bà ấy sớm hơn?
Phụ nhân vẫn đang nói, nhưng sau đó nó lại không thể nghe rõ được chữ nào. Hắn từng nói sẽ chăm sóc bà mà... Chuyện đã hứa sao lại không giữ lời? Đầu óc chợt kêu ong ong loạn xạ, thậm chí còn không cảm ơn phụ nhân kia đã xoay người bỏ chạy.
Đêm đó trời rất lạnh, gió và tuyết thi nhau rơi xuống. Thế nhưng nó lại không hề thấy lạnh, chỉ thấy trong người nóng bừng bừng. Lúc trở lại Tiêu phủ đã là giờ cơm chiều, nó ở ngoài cửa nhà ăn, yên lặng nhìn Tiêu Nguyên Tân ôm đứa con trai của hắn đùa giỡn, hai vị phu nhân bên cạnh vội vàng gắp thức ăn thêm rượu cho hắn, một nhà vui vẻ hòa thuận ngồi quanh bàn ăn đầy sơn hào hải vị nóng hổi. Nếu Phương Hạc Vũ không chết, bây giờ hắn có phải cũng có thể có một gia đình như vậy hay không?
Trong bữa ăn, hai vị phu nhân còn nâng chén với hắn, nói cái gì mà chúc mừng phu quân lại nhận được một vụ làm ăn tốt, còn nói lần này nhờ lão Từ bọn họ ra sức tương trợ, mới có thể nhận được mối làm ăn này, thực sự không dễ dàng.
Hắn uống sạch chén rượu, cười nói nếu không phải mình cho họ đủ thứ tốt thì đám người kia làm sao có thể đứng về phía mình. Chẳng qua chỉ cho thứ tốt còn chưa đủ để thắng chắc, bọn họ đều rất tôn trọng Phùng Bát Nguyệt, coi lão như thần tiên vậy, mình tuy là đồ đệ của lão, nhưng vẫn còn chưa đủ, cho nên mới mượn danh nghĩa bái tế, dẫn bọn họ đến cốc Vân Ngoại hành hương, chân tình ý thiết với tiên sư một hồi, bọn họ thấy thế, lại không có thiện cảm với hắn mới lạ. Chỉ là về sau hàng năm đều phải trở về Cốc Vân Ngoại, làm bộ làm tịch cũng phải lo làm đến cùng.
Mỗi một từ, nó đều nghe rất rõ ràng.
Tên đồ đệ này, làm sao còn chút cảm kích gì với lão Phùng... Ngay cả lễ tảo mộ cũng chỉ vì muốn lấy hảo cảm của người khác... Hơn nữa, hắn còn không che dấu như thế, chỉ sợ là đã đủ tự tin với địa vị tuyệt đối của mình ở trong nhà, dù cho hắn có nói gì làm gì, thì cũng không ai dám nói Tiêu Nguyên Tân hắn sai.
Hắn cực kỳ hưởng thụ thành công của mình hôm nay, thế nhưng lại giẫm dưới chân những người mà đáng ra hắn phải ghi nhớ biết ơn. Không phải hắn cũng từng đọc sách thánh hiền sao?
Nó lặng lẽ bỏ đi, ngồi xổm trong một góc nhỏ không người của Tiêu phủ, ngẩn người cả đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận