Bách Yêu Phổ
Chương 97: Độn Ngư(1)
Trời quang mây nhưng mưa xối xả.
Người trong Ty phủ luống cuống cả đêm, chỗ nào cũng có đồ hứng nước, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Trong phòng ăn, tiếng lẩm bẩm của Ty Tĩnh Uyên như hát bè cho tiếng mưa, có lẽ gã là con heo điển trai, ăn ngon ngủ được, trượt từ trên ghế xuống đất cũng không ngăn cản nổi bản năng ôm lấy chân ghế ngủ tiếp.
Đào Yêu bưng chén trà nóng ngồi trước cửa sổ ngắm mưa như không có chuyện gì, Liễu công tử vừa cắn hạt dưa vừa ngáp, không chỉ tự ăn mà còn đút cho Cút Xéo, đã vậy còn bóc vỏ sạch sẽ cho nó chứ không sẽ bị nó cào, chỉ có Miêu quản gia và Lắm Lời là lo lắng không yên, thỉnh thoảng đi ra cửa nhìn rồi lại bất lực đi vào.
Tiêu điểm vẫn là Ty Cuồng Lan vững như Thái Sơn, có khi rất nghi ngờ y mới là yêu quái được biến từ tảng đá, chứ không thì không tài nào giải thích nổi tại sao có người có thể ngồi im không nhúc nhích suốt mấy canh giờ, trừ ngón tay lật sách và tầm mắt chuyển động ra thì bộ phận nào cũng ở trạng thái tĩnh, tố chất cỡ này mà chơi trò giả làm tượng bảo đảm thắng chắc.
Đào Yêu lén quay sang lườm trắng mắt rồi lại quay đầu lại.
Vẫn như trước giờ, ngươi nhìn y, y không nhìn ngươi, ngươi hỏi y, y không trả lời ngươi, y ở rất gần ngươi nhưng y lại ở thế giới mà không ai xông vào được.
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Miêu quản gia chạy ra chạy vào, ông phủi nước mưa trên quần áo, nhìn Ty Cuồng Lan, nhìn mãi vẫn không thấy y có gì thay đổi thì bèn thở dài, đi sang chỗ Đào Yêu, nói nhỏ: "Đào nha đầu, sao ta thấy... Thẩm cô nương biến sắc vậy?"
Liễu công tử phun vỏ hạt dưa, cố ý nói to: "Tạo mưa mấy canh giờ rồi, lại còn già khụ, không biến sắc mới lạ."
"Ối, thế có nguy hiểm tới tính mạng không?" Miêu quản gia lo lắng.
"Thẩm Phong biến thành màu gì rồi?" Giọng Đào Yêu còn to hơn cả giọng của Liễu công tử.
"Trắng lắm!" Miêu quản gia nói nhanh,"Y như người bị mất nhiều máu vậy."
"Trắng à, trắng thì không sao. Ít nhất còn chống chọi được thêm mấy canh giờ, chờ tới khi nó biến thành màu đen như than thì ông hãy vào báo cho thiếu gia nhà ông nhặt xác nó nhé." Đào Yêu cố gắng nói rõ từng chữ, bảo đảm truyền đạt trọn vẹn tới Ty Cuồng Lan.
Miêu quản gia nhíu mày, kéo Đào Yêu sang một bên: "Hay là đừng chờ Nhị thiếu gia nữa, cả ta và cháu đều biết tính cậu ấy mà. Cháu đến từ nơi quản lý yêu quái, chẳng lẽ còn không ngăn được tiểu yêu quái ngoài kia? Nó sắp chết vô nghĩa tới nơi rồi, phải ngăn lại thôi."
Đào Yêu lắc đầu: "Ta chỉ chịu trách nhiệm chữa bệnh, hiện giờ nó không bị bệnh. Hơn nữa ông cũng thấy rồi đó, nó đánh đổi cả tính mạng để cầu xin giúp đỡ, tội gì ta phải phá vỡ mong muốn của nó chứ."
"Lan Lan ới dột mưa kìa! Đệ không giúp, ta giúp là được chứ gì! Hừ... Đùi gà ngon quá..." Cùng với lời nói mớ, nước miếng cũng chảy ra khỏi miệng Ty Tĩnh Uyên.
Thấy thế, Miêu quản gia nhức đầu chạy tới, vỗ nhẹ Ty Tĩnh Uyên: "Đại thiếu gia, đừng ngủ dưới đất, dậy đi."
Lúc này, quyển binh thư trong tay Ty Cuồng Lan cũng được lật tới trang cuối cùng, y nhắm hờ mắt lại chốc lát, lúc mở mắt ra thì nói: "Cho nó vào, mưa cũng nên ngừng rồi."
"Tạnh mưa rồi hả?" Không biết Ty Tĩnh Uyên nghe cái gì mà bật dậy, lau nước miếng nói: "Cho ai vào cơ?"
Điều này khá là bất giờ vì trước giờ quyết định của Nhị thiếu gia họ Ty như đinh đóng cột, chưa bao giờ thay đổi, Miêu quản gia sững sờ chốc lát, sau đó vừa cười vừa lắc đầu, quyết định là sắt đá còn lòng người thì chưa hẳn, tiểu Diêm Vương Ty gia cũng chỉ là cái danh mà thôi.
Đào Yêu cười hì hì, nhảy chân sáo ra cửa.
Liễu công tử hừ một tiếng, lầm bầm: "Làm màu ghê."
"Thiện tai thiện tai, có cơ hội rồi." Lắm Lời thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Liễu công tử: "Huynh thua rồi, mười cái bánh bao chay."
"Còn chưa gật đầu kia kìa, đâu ra ta thua." Liễu công tử phản bác.
"A di đà Phật, Nhị thiếu gia sẽ không thấy chết mà vẫn nhắm mắt làm ngơ đâu."
"Cậu biết y mới mấy ngày chứ!"
"Tóm lại... mười cái bánh bao chay."
Đào Yêu không biết đứng đằng sau từ bao giờ, mặt sầm sì nói: "Đến chuyện này mà cũng cá cược, hai người có nhân tính không đấy?"
"Ta có phải người đâu, với cũng rảnh mà... Ơ khoan, cô dựa vào đâu mà chỉ trích bọn ta? Cô mới là kẻ không có tư cách nhất đấy!"
"Dựa vào việc ta từng vất vả kiếm tiền nuôi hai tên vô dụng các người!"
"Hứ! Lúc đó ngày nào bọn ta cũng phải ăn rau ăn đậu đó!"
"A di đà Phật, mưa tạnh rồi!" Lắm Lời nói một câu khiến hai người kia ngậm miệng.
Tiếng tí tách quả thật đã biến mất, ánh sáng lờ mờ nơi phía chân trời dần dần chiếu rọi lên khung cửa.
Thẩm Phong ướt sũng đứng trước mặt Ty Cuồng Lan, mặt trắng bệch, người run rẩy.
"Đánh đổi cả tính mạng chỉ để bọn ta đến quê cô cứu một con sông?" Ty Cuồng Lan như cười như không.
Nó cắn môi, gật mạnh đầu: "Ta muốn cứu người, tính mạng của họ quan trọng hơn tất thảy."
"Sông Bạch Tước, sông Cẩm Lân ở thôn Hồi Long, Mộc Châu đúng không?" Y hỏi tiếp.
Thẩm Phong gật đầu mạnh hơn: "Các ngươi đồng ý rồi?"
"Tất nhiên!" Đào Yêu giành trả lời,"Mi thấy Nhị thiếu gia nhà ta không, mi nói gì y nhớ hết không sai một chữ, chứng tỏ ngay từ ban đầu y đã rất quan tâm tới lời cầu xin của mi rồi đó."
Ty Cuồng Lan không nói gì, nâng chén uống trà.
"Vậy... Vậy sao còn bảo ta tạo mưa để ép buộc?" Thẩm Phong vừa khó hiểu vừa tủi thân.
Đào Yêu cười phớ lớ: "Mưa dễ giúp người ta tỉnh táo, đặc biệt có tác dụng với những kẻ cố chấp luôn tự nghĩ mình đúng."
"Ta không hiểu lắm..."
"Mi không cần hiểu đâu, tóm lại hiện giờ Ty phủ sẽ toàn lực ứng phó chuyện của mi, đúng không Nhị thiếu gia?" Đào Yêu quay sang cười tươi roi rói với Ty Cuồng Lan.
Ty Cuồng Lan cũng mỉm cười trả lời: "Vầy đi, ngay bây giờ ta và cô đi Mộc Châu để gỡ thị phi cho yêu quái này. Những người khác ở lại trông nom Ty phủ, trận mưa này rất nghiêm trọng, cần phải quét dọn tu bổ lại rất nhiều, các người phải cố gắng hết sức đấy."
Hả? Ta và cô? Đào Yêu ngỡ ngàng hồi lâu, chuyện gỡ thị phi thì ngươi cứ lôi người nhà ngươi đi là được rồi, mắc gì phải lôi ta theo? Nàng đã tính toán xong xuôi hết rồi, chờ hai huynh đệ họ đi Mộc Châu thì sau đấy sẽ là quãng thời gian thần tiên của nàng, chỉ cần cho ngựa ăn là xong, không cần ngày nào cũng phải nhìn bản mặt Diêm Vương của Ty Cuồng Lan nữa, cũng không cần lén đưa đùi gà cho cái tên Ty Tĩnh Uyên luôn đâm đầu vào tường kia nữa, rảnh rỗi còn có thể đi theo Miêu quản gia ra chợ ăn chực uống chực... Tương lai tốt đẹp là thế mà phút chốc đã vỡ tan tành?
Nghe nói giờ này Mộc Châu lạnh lắm đó, nàng không muốn đi đâu!!!
"Ta đi với!" Ty Tĩnh Uyên chỉ vào Đào Yêu,"Chỉ mang nàng ta theo lỡ xảy ra chuyện gì thì hai người chẳng còn lấy ai để giúp."
Ty Cuồng Lan bình thản nói: "Chờ trời sáng, huynh tiếp tục bị cấm túc. Đệ muốn khi đệ trở về sẽ nhìn thấy đủ bản sao chép bát tự của các cô nương, không được để người làm viết thay, nếu không đến tận tháng sau huynh cũng không được thả ra đâu."
"Ta có phải là ca ca ruột thịt của đệ không vậy?" Ty Tĩnh Uyên buồn hiu,"Ta làm tất cả mọi chuyện đều vì muốn tốt cho đệ thôi mà!"
Ty Cuồng Lan không thèm nhìn gã, chỉ lo phân phó Miêu quản gia: "Trong thời gian ta vắng nhà, mọi chuyện đều tùy ông xử lý, nếu có kẻ không làm khuôn phép thì cứ xử theo gia pháp, không ngoại trừ ai."
Miêu quản gia chắp tay: "Vâng, xin Nhị thiếu gia yên tâm."
"Chờ đã! Ta không đi được không?" Đào Yêu vội nói,"Nhị thiếu gia ngươi anh minh thần võ, chỉ là một con tiểu yêu quái trong sông mà thôi, ngươi chỉ cần giậm chân một cái thôi cũng đủ làm nó sợ chết khiếp rồi!"
Ty Cuồng Lan đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, hơi cúi đầu: "Cô phải đi. Người làm phải theo hầu hạ gia chủ, đó vốn là bổn phận của cô, không đúng sao?" Nói xong, mặc kệ nàng có muốn hay không, y mỉm cười đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Giờ thì đi ngủ hết đi."
"Ơ này! Ta không đồng ý với cách sắp xếp như thế!" Đào Yêu định đuổi theo nhưng bị Liễu công tử tóm lại.
"Cô đang làm gì vậy?" Liễu công tử lườm nàng rồi lại nhìn về hướng Ty Cuồng Lan đã khuất dạng, hất cằm: "Ngày nào cũng thèm thuồng Nhị thiếu gia phong độ ngời ngời nhà cô, bây giờ cơ hội ngay trước mắt mà cô còn khóc lóc inh ỏi cái gì?"
"Ta không hề thèm thuồng nhé!" Đào Yêu mếu máo,"Bây giờ ta sợ phải đi riêng với y lắm, y có một trăm cách để giết ta đấy."
"A di đà Phật, còn chưa biết ai giết ai đâu." Lắm Lời chắp tay trước ngực,"Lần trước Nhị thiếu gia đã giúp chúng ta chuyện Thục Hồ, có khi vì chuyện đó mà còn đắc tội Bệ Ngạn Ty gì đó nữa, bây giờ cô đi Mộc Châu với y cũng coi như trả món nợ ân tình."
Đào Yêu bĩu môi: "Ở đó lạnh lắm... Hơn nữa lỡ y không cho ta ăn thịt thì sao? Ta đâu đánh lại y!"
"Vậy thì ăn chay thôi, đồ chay ngon lắm!"
"Không thèm! Liễu công tử, huynh đi với ta đi!"
"Không thèm! Ta muốn ở lại Ty phủ nghiên cứu cách nướng thịt, hơn nữa ta cũng sắp ngủ đông rồi."
"Mấy người có phải cùng nhóm với ta không vậy?"
"Ta nướng thịt hươu chờ cô về ăn, quá là cùng nhóm ấy chứ!"
"Ngày nào ta cũng sẽ niệm kinh cầu phúc cho cô, chúng ta mãi mãi là người một nhà!"
"..."
Hết chương 2. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận