Bách Yêu Phổ
Chương 73: Ám Đao(3)
Bầu trời u ám chợt đổ mưa, không khí ẩm ướt.
Học viện Lục gia vốn luôn có tiếng đọc bài thì nay lại yên tĩnh khác thường, cửa đóng chặt, bên ngoài toàn lá rụng.
Ông cau mày, hỏi thăm người dân ở gần đó rằng học viện Lục gia đã xảy ra chuyện gì. Người nọ thở dài, nói: "Là Lục phu nhân xảy ra chuyện."
Ông giật mình: "Lục phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"
"Giết người." Người nọ lắc đầu,"Không ngờ một phụ nữ dịu dàng như thế mà lại ra tay tàn nhẫn nhường ấy."
Đầu ông như nổ tung, gương mặt và giọng nói của người nọ thoắt cái như đã đi rất xa.
Giết người? Ngay cả con gián mà muội ấy cũng sợ, lấy đâu ra gan giết người?
"Giết ai?" Ông bình tĩnh lại.
"Lưu phu tử đó." Người nọ nói,"Ông ta mới mở học viện hồi cuối mùa thu năm ngoái. Vị Lưu phu tử này nói năng ngông cuồng lắm, rất khinh thường học viện Lục gia, nghe nói còn dùng ít thủ đoạn để cướp học sinh nữa. Nhiều người cũng thấy bất bình thay cho Lục phu tử, nhưng Lục phu tử hiền lành quá, không muốn tranh chấp, đã vậy còn nhường nhịn. Không ngờ vừa qua tiết thanh minh, Lưu phu tử đột nhiên chết ngoài đường, mà người chém chết ông ta lại là Lục phu nhân. Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, ai cũng nhìn thấy. Bà ấy bị áp giải về huyện nha, nghe nói cuối thu này sẽ bị áp giải về châu phủ để xử phạt, tội lớn vậy chắc không sống nổi đâu. Thật đáng tiếc, sao Lục phu nhân lại nghĩ quẩn thế chứ, bình thường hòa nhã biết bao."
Ông khẽ cắn răng, hỏi: "Lục phu tử hiện đang ở đâu? Tôi thấy học viện đóng cửa mất rồi."
"Ông ấy hả." Người nọ vô cùng xót thương,"Kể từ khi Lục phu nhân gặp chuyện, ông ấy không mở cửa học viện nữa, hằng ngày đều mua say ở quán rượu trong chợ phía đông, lần nào cũng say khướt phải nhờ người khiêng về."
Cảm ơn xong, ông vội vã chạy tới quán rượu. Vì trời mưa nên chợ vắng tanh, biển tên quán rượu hiện ra trong mưa gió, quán chỉ có mỗi mình Lục Trừng là khách, uống hết chén này tới chén khác. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lại tiều tụy hệt như cụ già.
Ông giật lấy bầu rượu từ tay Lục Trừng.
Lục Trừng lờ đờ nhìn ông, sửng sốt hồi lâu, bật cười: "Là huynh à? Huynh tới rồi."
Ông không trả lời mà đi xem xét phòng bếp và hậu viện của quán rượu, sau đó quay lại nắm lấy cổ áo Lục Trừng, lôi tới bể cá trong hậu viện, nhấn mạnh đầu ông ấy xuống bể.
Lục Trừng giãy giụa kịch liệt, ông canh thời gian rồi mới nới lỏng tay ra.
"Tỉnh chưa?" Ông ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lục Trừng đang ngồi thở hổn hển.
Lục Trừng sửng sốt hồi lâu mới đột nhiên chụp lấy cánh tay ông, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nhã nhặn thường ngày, gào khóc: "Huynh tới muộn rồi! Tới muộn mất rồi! Muội ấy bị bắt rồi, sắp bị chém đầu mất rồi!"
Ông nghiến răng: "Kể cho ta nghe đầu đuôi mọi chuyện. Muội ấy không phải người sẽ chém người khác ở ngoài đường."
"Tại ta, tại ta hết!" Lục Trừng hối hận không thôi,"Ta chỉ mắng Lưu phu tử mấy câu với muội ấy thôi, không ngờ muội ấy lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy. Ta nói với muội ấy là Lưu phu tử cả vú lấp miệng em, cướp đoạt học sinh của ta thế nào cũng mặc, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình thôi. Chắc là mấy ngày qua Lưu phu tử khinh người quá đáng, mà huynh biết đấy, muội ấy không phải người thường nói ra những ấm ức trong lòng. Ta... ta không biết phải làm gì cả. Lúc xảy ra chuyện, ta muốn tìm huynh nhưng không tìm được." Ông ấy đột nhiên quỳ xuống,"Ta không muốn muội ấy chết, nhưng ta không cứu được muội ấy, không cứu được. Huynh giúp ta với, hãy nể tình huynh đệ bấy lâu mà giúp ta với!"
"Huynh đứng lên đi." Ông kéo mạnh Lục Trừng đứng lên,"Khóc có ích lợi gì? Huynh có còn là đàn ông không?"
Lục Trừng khổ sở lắc đầu: "Ta không biết gì cả, ta chỉ biết dạy học. Ta chẳng biết gì cả!"
"Lục Trừng!" Ông cả giận,"Còn có ta, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể làm tổn hại Hiểu Kính!"
Lục Trừng như thấy được hy vọng, nhưng chớp mặt lại bị nỗi tuyệt vọng bao trùm: "Muội ấy bị giam trong đại lao rồi, còn có thể làm gì chứ? Rất đông người chứng kiến muội ấy giết người, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có."
"Để ta giải quyết." Ông buông Lục Trừng ra,"Hôm nay, huynh hãy xem như chưa từng gặp ta."
Lục Trừng sửng sốt.
Hôm sau, huyện nha rối loạn, tội phạm giết người Lục thị bị cướp đi trong đêm, mà mấy nha dịch bị ngất sau khi tỉnh lại đều nói không biết người cướp ngục là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy một bóng đen đánh vào huyệt đạo họ khiến họ mất tri giác ngay tức khắc, tại hiện trường không để lại bất cứ dấu vết nào.
Án này chưa xong, án khác đã tới, lại là tội phạm giết người, trên dưới huyện nha đau đầu không thôi.
*
Hôm nay, Liễu công tử bị yêu cầu nấu thêm hai phần ăn, nguyên nhân là Miêu quản gia đã về, còn dẫn theo một vị khách.
Bữa cơm tối bắt đầu trong không khí tương đối khách sáo.
Miêu quản gia thỉnh thoảng gắp thức ăn cho người phụ nữ, cực kỳ quan tâm nhưng lại giữ chừng mực nhất định.
Suốt buổi Ty Cuồng Lan chỉ nói đúng một câu, là với người phụ nữ kia: "Lục phu nhân là bạn lâu năm của Miêu quản gia thì cũng chính là khách của Ty phủ, hãy cứ an tâm ở đây."
Lục phu nhân đứng dậy cảm ơn, tuy thoát chết nhưng vẫn chưa thoát khỏi hoảng loạn, ngay cả bưng chén cầm đũa cũng dè dặt tới mức run rẩy.
Tuy bà đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn rất đẹp, thời trẻ hẳn là đẹp lắm. Đào Yêu vừa ăn vừa nhìn bà chằm chặp, nhiều lần trong lúc vô tình mắt bà chạm mắt Đào Yêu thì lập tức cúi đầu nhìn chén mình, ăn không ngừng. Có lẽ tâm trạng lúc này khiến bà chẳng thể phân biệt mùi vị thức ăn, dù gì cũng là Liễu công tử nấu đó, người có thể ăn liên tục như vậy, nếu lưỡi không có vấn đề thì chính là trong lòng có vấn đề. Tuy gần đây tài nấu nướng của hắn hơi có tiến bộ là còn biết đường mua thức ăn ngoài tiệm nhưng món mà bà đang ăn liên tục là món do Liễu công tử nấu, vừa mặn vừa bấy.
Bàn cơm Ty phủ đã náo nhiệt hơn trước kia nhiều, dưới sự yêu cầu của Ty Tĩnh Uyên, Đào Yêu, Lắm Lời và Liễu công tử cũng ăn cùng họ, đằng nào cũng phải ăn, mà bàn cơm chỉ có huynh đệ họ và Miêu quản gia thì buồn quá, ăn chả ngon miệng chút nào. Đào Yêu nghĩ thầm chỉ cần Liễu công tử nấu, cho dù ngươi rủ toàn bộ người dân trong kinh thành thì cũng sẽ ăn không ngon miệng. Nhưng nàng vẫn khoái trá đón nhận lời mời của Ty Tĩnh Uyên, có thể ăn cơm cùng cấp trên, chưa nói tới việc thức ăn có phong phú hơn hay không, ít nhất hằng ngày cũng có thể gặp Ty Cuồng Lan ở thời gian cố định. Là anh em sinh đôi, tuy khác nhau nhưng Ty Tĩnh Uyên không hề xấu, có điều lần nào gặp cũng muốn nhét cái bánh bao vô miệng gã hoặc nhốt gã vào nơi nào đó để gã không thể quấy rầy người khác. Ty Cuồng Lan thì khác, tuy mặt mũi lạnh lùng, nói năng cay nghiệt nhưng chỉ cần nhìn thấy y thì lòng hiếu kỳ lại dâng trào mãnh liệt, muốn nhìn chằm chằm y, có điều nam tử đẹp trai là thế mà lại cố ngăn cách mình với người khác. Ngoài ra, nếu được ăn cơm chung với y, món ăn dở đến đâu cũng có thể nuốt xuống, từ đó có thể nói sắc đẹp của Ty Cuồng Lan còn ngon hơn cả cơm.
"Nào, Lục phu nhân ăn đùi gà rim đi." Ty Tĩnh Uyên hết sức niềm nở gắp đùi gà rim mà Liễu công tử mua ở Thao Thiết Lâu bỏ vào chén của Lục phu nhân, đũa của Liễu công tử bị chậm một bước, hắn trừng Ty Tĩnh Uyên một cái.
"Người ta ở xa tới là khách, ngươi lo mà ăn thức ăn do ngươi nấu đi." Ty Tĩnh Uyên trừng lại.
"Đùi gà rim cũng là do ta nấu, sao ta không được ăn?"
"Xạo sự với ai đó? Ai chả biết mua ở Thao Thiết Lâu!"
"Hành lá rắc bên trên là do ta cắt!"
"Vậy ngươi ăn hành là được rồi."
"Ty Tĩnh Uyên, ngươi..."
"Gọi ta là Đại thiếu gia."
Lắm Lời vội gắp cọng rau bỏ vào chén Liễu công tử, khuyên nhủ: "Ăn cơm đi ăn cơm đi, ăn không nói ngủ không nói."
"Ta muốn ăn thịt!" Liễu công tử chê bai ném cọng rau lại cho Lắm Lời, giữa chừng lại bị Cút Xéo đang ngồi trên đùi Lắm Lời ngoạm mất.
"Sao lúc nào con cáo cũng ngồi cùng bàn ăn hết vậy!" Liễu công tử tức giận,"Con cáo của cậu đụng phải đũa ta rồi! Đũa dính nước miếng của cáo thì sao mà ăn?"
"Tại sao cáo lại không thể ăn cơm cùng chúng ta? Chúng sanh ngang hàng đó Liễu công tử à." Lắm Lời hết sức vô tội.
Nhìn mấy thanh niên ồn ào trước mặt, Lục phu nhân cười thẹn thùng, nhỏ nhẹ nói với Miêu quản gia: "Miêu ca ca, không ngờ ở đây lại đông vui thế."
Miêu quản gia bất đắc dĩ nói: "Trừ Nhị thiếu gia chững chạc ra, muội không bị mấy người kia làm hoảng sợ là may lắm rồi, mấy đứa bé này chỉ cần tụ lại vào chỗ là cãi nhau om sòm."
Bà vội xua tay: "Không sao không sao, thế này rất tốt, cả nhà ở với nhau mới vui. Không giống nhà muội, bàn cơm quanh năm suốt tháng chỉ có muội và Trừng ca ca, vắng lạnh lắm."
Nghe vậy, Ty Cuồng Lan hỏi: "Lục phu nhân nói vậy có phải là con cái ở xa không?"
"Nếu mà ở xa thì đã tốt." Bà lắc đầu cười khổ,"Nói ra thật xấu hổ, vợ chồng tôi đến giờ vẫn không con không cái. Hồi xưa từng có một đứa, tiếc là chưa sinh đã mất, sau đó tôi không mang thai nữa."
"Nào, ăn tiếp đi." Miêu quản gia nhanh chóng cắt đứt chủ đề nặng nề này,"Chuyện qua rồi đừng nghĩ nhiều làm gì, sau này sẽ tốt hơn thôi."
"Ừm." Mắt bà hoe đỏ, xoa nhẹ mắt.
Có lẽ khắp kinh thành chỉ có người Ty phủ mới to gan vậy, chẳng những dám chứa chấp tội phạm chắc chắn sẽ bị chém đầu mà còn ngồi ăn cơm chung, trò chuyện vui vẻ như không có gì.
Miêu quản gia về tới nhà là lập tức kể lại chuyến đi này cùng lai lịch của Lục phu nhân cho huynh đệ Ty gia, sau đó Ty Tĩnh Uyên miệng rộng kể lại không sót chữ nào cho Đào Yêu nghe. Nhưng vấn đề là trọng điểm của gã không phải là Lục phu nhân phạm tội giết người mà là Miêu quản gia đưa mối tình đầu về nhà, người ta còn rất đẹp, có điều đã lập gia đình, chuyện sau này khó lắm. Lúc ấy Đào Yêu rất muốn bổ đầu gã ra xem bên trong bị hư hóc chỗ nào. Còn Ty Cuồng Lan nghe Miêu quản gia bẩm báo xong chỉ nói ba chữ: "Phiền phức quá."
Miêu quản gia quỳ xuống, chắp tay nói: "Lần này là tôi lỗ mãng, tôi sẽ nhanh chóng đưa muội ấy đi, tuyệt đối không tạo bất cứ phiền phức nào cho Ty phủ."
"Không cần vậy đâu." Ty Cuồng Lan đỡ ông dậy,"Không phiền thì Ty phủ gỡ thị phi thế nào được."
"Nhị thiếu gia." Miêu quản gia xúc động, dập mạnh đầu. Được Ty Cuồng Lan cho phép, ít nhất lúc này muội ấy được trốn ở nơi an toàn nhất kinh thành, chuyện sau đó để nói sau, ông không tin Hiểu Kính là người sẽ giết người ở ngoài đường, hoàn toàn không tin.
Lần đầu tiên Đào Yêu nhìn thấy Lục phu nhân là đã rất hứng thú với người phụ nữ dè dặt bám sát theo sau Miêu quản gia rồi, chờ khi nghe Tỹ Tĩnh Uyên kể xong mối quan hệ sâu xa giữa bà ta với Miêu quản gia và chuyện bà ta gặp nạn, nàng hỏi Ty Tĩnh Uyên rằng sẽ giải quyết chuyện này ra sao. Ty Tĩnh Uyên nói chờ tìm hiểu xong mới biết, giết người là tội lớn, nhưng nghe Miêu quản gia nói rất chắc chắn là bà ta không thể làm được chuyện như vậy, có lẽ bên trong có uẩn khúc gì đây. Đào Yêu bĩu môi, nói cho dù có uẩn khúc thì chuyện bà ta giết người trước mặt bàn dân thiên hạ là sự thật, Ty phủ đâu thể chống lại luật pháp. Ty Tĩnh Uyên suy nghĩ hồi lâu mới nói chuyện phiền phức thật, nhưng Ty phủ chuyên gỡ thị phi, có thị phi nào mà không phiền, huống chi còn là người do Miêu quản gia mang về, không nhìn thầy tu thì cũng phải xem mặt Phật chứ.
Nghe xong, Đào Yêu nói thầm, phiền phức lần này e rằng các ngươi không ứng phó nổi.
Ăn xong bữa cơm, Ty Cuồng Lan nói với Miêu quản gia: "Lục phu nhân cứ giao cho ông dàn xếp, trong phủ còn rất nhiều phòng trống, bảo người làm dọn dẹp một phòng rồi tìm nha hoàn hầu hạ sinh hoạt cho bà ấy."
"Dạ." Miêu quản gia gật đầu,"Đa tạ Nhị thiếu gia."
"Không cần phiền vậy đâu." Lục phu nhân hết sức ngượng ngùng, vội nói: "Quấy rầy quý phủ là đã rất không nên rồi, sao còn dám làm phiền công tử sai người tới hầu hạ."
"Lục phu nhân quá lời, phủ đệ ta quá rộng, bà mới đến tất chưa quen, có nha hoàn hầu hạ là tốt nhất, đừng nên chối từ." Nói xong, y quay sang Đào Yêu,"Đào nha đầu, phiền cô chăm sóc Lục phu nhân nhé."
Đào Yêu trợn trừng mắt: "Ta còn phải chăn ngựa mà!"
"Tưởng ta không biết hằng ngày cô rảnh rỗi cỡ nào hả?" Ty Cuồng Lan lau miệng,"Giao Lục phu nhân cho cô rồi đó, nếu có gì sơ suất, coi chừng tiền công của cô."
Điểm yếu! Đối với người nghèo, đây chắc chắn là điểm yếu! Nàng nghểnh cổ: "Chăm thì chăm!"
"Không không, không cần thật mà." Lục phu nhân vội vàng từ chối,"Cô nương đã bận rồi, đừng nên phí công vì tôi, tôi không đảm đương nổi."
"Không sao không sao, ta là tạp dịch của Ty phủ, thiếu gia nói gì ta sẽ nghe nấy." Đào Yêu vội nói với bà,"Nếu không có ai ở cạnh Lục phu nhân, chắc chắn bà sẽ lạc đường trong Ty phủ mất."
Lục phu nhân nhìn mọi người, sau thoáng do dự, cuối cùng cũng gật đầu, thi lễ với Đào Yêu: "Vậy làm phiền cô nương."
"Không phiền không phiền, Lục phu nhân cần gì cứ nói với ta, tuyệt đối đừng để bản thân chịu khổ nhé." Đào Yêu vội đi tới đỡ lấy cánh tay bà.
Chuyện được quyết định nhẹ nhàng vậy đó. Miêu quản gia đưa một người bạn lâu năm phạm tội giết người về nhà, Ty Cuồng Lan không nói nhiều mà đồng ý chứa chấp, tóm lại trên dưới Ty phủ tựa hồ đã quen với "phiền phức" nên không có ý kiến gì, trừ Ty Tĩnh Uyên luôn dai dẳng bám theo Miêu quản gia hỏi về mối tình đầu thì ai cũng tương đối bình thản, hệt như chỉ là một vị khách bình thường tới chơi mà thôi.
Trừ càm ràm vài câu ra, Đào Yêu không quá phản đối nhiệm vụ mới mà Ty Cuồng Lan giao cho nàng, ngược lại còn nhanh nhẹn về phòng mình lấy đồ dùng thường ngày rồi vội vàng đi tới phòng cho khách. Đang đi thì gặp Liễu công tử, hắn cản đường, hỏi nàng đi đâu.
"Còn đi đâu nữa, bây giờ ta chẳng những phải hầu hạ ngựa mà còn phải hầu hạ người!" Đào Yêu tức giận nói: "Tránh ra, tránh ra."
"Không tăng tiền công mà cô cũng làm?" Liễu công tử phản đối.
Đào Yêu trừng hắn: "Ta có muốn đi đâu, nhưng chuyện không trả đồng tiền công nào thì Ty Cuồng Lan làm được đó."
"Đi đi, đi đi, ta thấy Lục phu nhân rất hòa nhã, cô phải chăm lo tốt cho người ta đó." Liễu công tử né sang một bên.
Đào Yêu phớt lờ hắn, chạy đi.
"Đào Yêu." Hắn gọi nàng lại.
"Gọi hồn à?" Nàng dừng lại, ngoái đầu.
Liễu công tử cười giảo hoạt: "Cho dù Ty Cuồng Lan không phái cô đi hầu hạ bà ta thì cô cũng sẽ chủ động yêu cầu bám theo bà ta không rời nửa bước chứ gì?"
Đào Yêu lè lưỡi với hắn, chạy đi như làn khói.
Hết chương 7. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận