Bách Yêu Phổ

Chương 124: Phật Nhãn(3)

Chương 6. 3

Boong!

"Ối!"

Một vật thể chưa xác định nện lên đầu Đào Yêu khiến nàng đau điếng la lên. Nàng ôm đầu ngoái lại đằng sau thì trông thấy cái đầu lâu quen thuộc đang nằm cười toét miệng nhìn nàng, đồng thời phía trước lại vang lên tiếng loảng xoảng, bộ xương không đầu bể nát tan tác.

Luyện công xong rồi? Còn đánh nát người ta luôn?

Đào Yêu thấy gã hít sâu một hơi, thản nhiên xoay người, cầm cái áo khoác đen được đặt trên bậu cửa rồi giũ mấy cái, sau đó mặc vào, vừa buộc dây vừa hỏi: "No chưa?"

Cây gậy đồng chợt biến thành một chòm sáng trắng, tuy nhỏ nhưng vô cùng sáng, nhìn kỹ còn thấy giữa đôi cánh trắng có cái gì màu vàng giống như mắt người đang mở, trông rất có thần dẫu đang chìm trong vầng sáng.

Nghe gã hỏi, nó chớp chớp mắt.

Gã cười: "Tốt, mi no rồi thì chúng ta đi làm thôi."

Đào Yêu quên cả đau, há hốc miệng nhìn chằm chằm đôi mắt của cây gậy đồng, suýt thì nhảy ra giành lấy.

Với nhãn lực của nàng thì chắc chắn không nhìn nhầm, nàng không quan tâm cây gậy, còn con mắt phát sáng kia chắc chắn là yêu quái hiếm có khó tìm.

"Truyền rằng khi thiên địa mới hình thành, cổ thần niết bàn, thân về cõi hư vô, chỉ còn đôi mắt sót lại ở trần gian, sinh ra yêu tính, trở thành một đôi, không phân biệt đực cái, toàn thân óng ả, giống mắt người, hiểu tiếng người, trí tuệ như trẻ con, không nhận ra thiện ác, thức ăn là yêu quái, khi no sẽ phát sáng, lúc đói sẽ tắt ngóm. Một khi bị bị ánh sáng của nó chiếu tới đâu, yêu ma sẽ hết đường trốn chạy, được gọi là Phật Nhãn."

Phật Nhãn! Là Phật Nhãn thật đó! Từ trên trời xuống dưới đất chỉ có một đôi thôi đó!

Loài yêu quái này là ngoại lệ trong tất cả các loài yêu quái. Nó xuất thân từ vị đại thần nào đó từ thủa khai thiên lập địa nhưng lại trở thành yêu quái. Mà nó tuy là yêu quái nhưng năng lực lớn nhất của nó lại là phát hiện yêu quái đang đội lốt người hoặc vật, thức ăn của nó cũng là yêu quái. Do đó trong một khoảng thời gian dài trong quá khứ, hai con Phật Nhãn sống rất khó khăn. Rất nhiều đồng loại phủ nhận thân phận yêu quái của chúng, cho rằng chúng là vũ khí mà vị thần độc ác nào đó để lại thế gian nhằm chống lại yêu quái, thậm chí các yêu quái còn mong chúng không tồn tại trên đời. Thêm nữa là cặp Phật Nhãn không biết nói, trí tuệ lại như trẻ con, gặp nguy hiểm là chỉ biết biến mình thành bóng hình mờ ảo, sau đó hoặc là chạy trốn, hoặc là một phát nuốt ngay kẻ địch. Tuy nhiên, bản lĩnh đó chỉ đủ dùng để đối phó với tiểu yêu bình thường, chứ gặp loài yêu quái nào mạnh hơn thì gần như Phật Nhãn chỉ còn đường chết. Nghe nói một hôm nọ đôi Phật Nhãn đi dạo ở nhân gian rồi gặp phải một con yêu quái độc ác, khi suýt bị làm mồi cho kẻ địch thì trùng hợp có một đệ tử Côn Luân đi ngang qua, kịp thời cứu hai đứa nó, sau đó mang chúng về Côn Luân. Thiên giới và Đào Đô cũng nghe tới chuyện này, cũng từng có ý định thu giữ Phượng Nhãn nhưng bị Côn Luân từ chối, nói rằng độ yêu làm tiên là quy tắc cũng như sự từ bi trước giớ của Côn Luân, nhân tiện còn chế nhạo đối thủ Thiên giới của mình, nói trong mắt họ chỉ có người và thần mới là chính thống, luôn xem yêu quái là hạ phẩm, người Thiên giới là hạng có tầm mắt hạn hẹp, Phật Nhãn đến Thiên giới chắc không sống nổi mất, cuối cùng khiến sứ giả Thiên giới giận xanh mặt bỏ về. Về phần Đào Đô, lý do từ chối của Côn Luân càng đơn giản, chỉ một câu, yêu quái chỗ các ngươi nhiều quá rồi. Tóm lại, Phật Nhãn tạm thời ở lại Côn Luân, nhưng không biết bao lâu sau lại nghe nói đôi Phật Nhãn đã bỏ trốn xuống Nhân giới, sau đó không nghe bất cứ tin tức nào về chúng nữa, không ai biết chúng còn sống hay không.

Không ngờ hôm nay nàng lại thấy Phật Nhãn ở nghĩa địa hoang vắng này! Nhìn tình hình, có vẻ như vị cao nhân nào đó đã luyện sống chúng vào trong binh khí, như vậy vừa có thể bảo vệ bản thể của chúng, tránh bị thương, vừa giữ lại được đặc tính chiếu yêu."Luyện sống" là việc vừa cực kỳ phức tạp vừa tổn hao tu vi của người luyện, nhưng trong quá trình đó yêu vật không hề bị ảnh hưởng gì, người có bản lĩnh ấy tất nhiên lợi hại hơn rất nhiều so với kẻ dùng yêu quái làm thuốc. Gặp cao thủ nhường ấy, đến Đào Yêu cũng phải nể nang, nhưng mà hẳn không phải là gã trước mặt đích thân luyện được đâu, còn trẻ măng thế này cơ mà... Thôi kệ, bất kể là ai làm, hôm nay Phật Nhãn đã không còn đơn thuần chỉ là yêu quái nữa rồi, có thể nói nó đã trở thành thần khí, có điều bản tính ăn yêu quái của nó vẫn không thay đổi. Hơn nữa, trong cây gậy đồng này chỉ có một con Phật Nhãn, không biết con còn lại đâu rồi. Nếu có cả hai con ở đây thì kho dược liệu của nàng sẽ có thêm mãnh tướng, nhưng tạm thời lấy trước một con cũng được. Đào Yêu tính toán đâu ra đấy.

Ơ khoan, mục đích chính của nàng là Hàm Thử mà? Sao mới thấy Phật Nhãn là quên béng Hàm Thử mất tiêu vậy? Toi rồi, ánh sáng của Phật Nhãn xuất phát từ thức ăn trong bụng nó, hôm nay nó mới ăn Hàm Thử, dựa vào kinh nghiệm, Đào Yêu đoán thời gian nó phát sáng càng dài thì Hàm Thử bị tiêu hóa càng nhanh, đến khi Phật Nhãn không phát sáng được nữa thì chứng tỏ Hàm Thử đã chết không còn cọng lông nào nữa.

Không còn thời gian để câu kéo nữa, hiện giờ Đào Yêu chỉ nhìn thấy mỗi con mắt sáng ngời biết chuyển động kia thôi. Nàng bất chấp mà nhảy ra, xông tới định chộp lấy cây gậy nhưng lại chộp trúng khoảng không.

Gã đàn ông kia cầm cây gậy, nhìn nàng đầy khó hiểu: "Còn chưa chịu đi nữa hả? Đầu không đau à?"

"Ngươi cố ý ném cái đầu lâu vào đầu ta?" Đào Yêu nổi điên.

Gã nhìn cô gái thấp bé hơn mình rất nhiều ở trước mặt, lắc đầu: "Sao các cô cứ nghĩ nấp sau một mô đất nho nhỏ hoặc thân cây gì đó là sẽ không bị phát hiện nhỉ?" Gã chân thành nhìn nàng: "Khuya lắm rồi, cô về đi. Nhớ kỹ bài học hôm nay, sau này đừng liều lĩnh thế nữa, kẻo không còn mạng để về."

Gã còn chẳng thèm hỏi nàng là ai luôn... Thấy gã sắp bỏ đi, Đào Yêu chạy vụt tới ngăn gã lại, bất chấp tất cả mà chỉ vào cây gậy, nói: "Đừng nói là ngươi bắt nó làm đuốc dẫn đường nhé? Lãng phí quá, mau tắt đi!"

"Lãng phí hay không cũng không tới lượt cô nương đây quan tâm, cô tự lo cho mình thì hơn." Ánh mắt gã nhìn nàng hệt như đang nhìn một tên ngốc.

"Không được! Ngươi tắt Phật Nhãn ngay cho ta!" Đào Yêu sốt ruột nên cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Phật Nhãn được luyện sống thành thần binh thì sẽ nghe lời của chủ nhân, ta ép buộc hay cầu xin cũng không được, chỉ đành nhờ các hạ giúp đỡ mà thôi!" Ôi trời ơi, đến cả từ "nhờ" cũng nói ra luôn rồi. Vốn dĩ định dùng bột ngứa nhưng đành phải thôi, gã này võ công đầy mình, lại có thần khí thì nào cùng hạng với ông chủ Thiên Tiên Lâu chứ, chỉ sợ không những không uy hiếp thành công mà còn rước họa vào thân. Đau đầu quá đi mất.

Nghe nàng nói, gã nhíu mày, thấy vẻ mặt nàng lo âu như sắp cháy đến nơi thì bèn nghĩ ngợi đôi chút rồi làm dấu ngón tay tựa như đang ra hiệu "Mi tạm nghỉ đi" với Phật Nhãn, sau đó con mắt nhắm lại, vệt sáng cũng biến mất.

Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã không phải là người vô lý, ngang ngược mà rất dễ tính.

"Cô một mình đi theo Phật Nhãn đến đây, lại biết lai lịch binh khí của ta, đáng lý phải là người không tầm thường, nhưng cô lại còn chẳng né nổi cái đầu lâu..." Ánh mắt gã nhìn nàng càng thêm khó hiểu,"Rốt cuộc cô muốn gì?"

Cứ giả vờ không nghe mấy lời mỉa mai đằng trước đi, nhịn một bước trời cao biển rộng! Đào Yêu hít sâu một hơi, chỉ vào cây gậy: "Hôm nay nó đi kiếm ăn đúng không?"

Gã gật đầu.

"Vậy ngươi mau bảo nó nôn yêu quái mà nó đã ăn ra đi! Ngay bây giờ! Nôn không thiếu cọng lông nào ra đây cho ta!" Đào Yêu gằn từng chữ.

"Không được." Gã quyết đoán từ chối.

Vậy mà tưởng dễ tính chứ...

"Ngươi nghe ta nói đây, con yêu quái trong bụng không hề ảnh hưởng tới việc nó phát sáng, đâu nhất thiết phải ăn trong hôm nay!" Đào Yêu nhẫn nhịn, cố gắng không to tiếng,"Nếu nó không chê thì đi theo ta, ta biết một chỗ có con xà yêu to lắm, chẳng những vậy mà còn biết nấu ăn cơ, bảo đảm ăn thịt con xà yêu đó rồi thì no suốt một trăm năm luôn!" (Đúng lúc này, Liễu công tử ở phương xa chợt hắt xì một cái rất vang dội. )

Gã nhíu mày: "Không cần, Phật Nhãn toàn tự kiếm ăn, không cần ai giúp. Ta còn có việc cần làm, cáo từ."

"Không được đi!" Đào Yêu kéo áo khoác của gã,"Hôm nay ngươi phải bảo nó nôn con yêu quái kia ra cho ta! Nếu không..."

Gã quay đầu lại, thắc mắc: "Nếu không thì sao?"

"Nếu không... Nếu không cả đời này ngươi đừng mong thoát khỏi ta!" Đào Yêu ngồi phịch xuống đất, ôm chầm lấy chân gã bằng cả hai tay, khóc to,"Hoặc là ngươi bảo nó nôn ra, hoặc là ngươi đánh chết ta! Ngươi mà đánh chết ta, ta biến thành ma cũng sẽ đi theo ngươi! Hằng đêm ta sẽ đứng ở đầu giường gọi ngươi dậy!"

Gã cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt hoang mang, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời gã gặp phải sự uy hiếp "tàn nhẫn" và "phụ kiện" to như vầy.

Nước mắt không có bao nhiêu mà miệng thì khóc rất to: "Trả cho ta! Không trả thì ăn ta luôn đi! Nói trước là lâu lắm rồi ta chưa tắm đấy nhá!"

Gã muốn gỡ nàng ra nhưng lại đổi ý giữa chừng, thở dài: "Cô nghĩ ta không dám đánh chết cô sao?"

Đào Yêu nghẹn họng, ngẩng đầu, hít nước mũi, trợn to mắt, không nói được tiếng nào.

"Biết sợ rồi thì thả tay ra." Gã nghĩ nàng đã sợ,"Ta sẽ không truy cứu sự thất lễ của cô, cô cũng đừng lằng nhằng nữa."

Đào Yêu lại hít mũi cái nữa, sự đau khổ biến mất khỏi gương mặt, chỉ hỏi: "Ngươi không thả?"

"Đã nuốt vô bụng rồi, làm gì có chuyện nôn ra." Gã nói như lẽ đương nhiên.

"Khụ, ngầu quá." Nàng thả tay ra, lồm cồm bò dậy,"Nhưng hôm nay ngươi không đi được đâu." Lúc đang nói chuyện, nàng không tiếp tục khóc lóc làm loạn nữa mà nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười lạnh lẽo, trông cứ như biến thành người khác.

Gã hơi ngẩn ra: "Cô có ý gì?"

Nàng lùi lại một bước, chỉ vào cây gậy trong tay gã: "Tuy thần binh của ngươi nhận chủ, chỉ nghe lệnh của một mình ngươi nhưng nếu hôm nay ngươi chết trong tay ta thì chủ nhân của Phật Nhãn sẽ là ta."

Gã cười khẽ, tiếng cười thể hiện rõ sự khinh thường với người vừa phát ra những lời ngông cuồng.

Đào Yêu biết vì sao gã cười, nhưng nàng không thấy mình ngông cuồng, chỉ là sẽ tốn thêm mấy viên thuốc mà thôi. Tất nhiên còn có khả năng sẽ bị "người đó" phạt. Sau quy tắc chỉ chữa bệnh cho yêu quái không chữa cho người, còn có thêm một điều do người đó bổ sung: không chữa bệnh cho con người nhưng cũng không được vô cớ làm hại con người, nhất là khi nàng am hiểu về y thuật. Nếu vi phạm sẽ bị phạt.

Nàng đã do dự, nhưng hiện giờ chuyện có liên quan tới tính mạng của Hàm Thử, thân là đại phu, nàng cứu bệnh nhân của mình thì hẳn là không phải "vô cớ làm hại con người" nhỉ? Hơn nữa loại thuốc mà nàng định dùng với gã cùng lắm là khiến gã chết giả hai ba ngày, thân thể gã cường tráng thế kia thì không ăn không uống hai ba ngày sẽ không chết thật đâu, hy vọng sẽ lừa được Phật Nhãn rằng chủ nhân của nó đã chết. Với miệng lưỡi của mình, nàng tự tin vừa cứu được Hàm Thử vừa thu phục được Phật Nhãn, vậy là vẹn cả đôi đường.

"Chưa biết ai mới là người cười đến cuối cùng đâu." Đào Yêu kiễng chân, cố ý kéo gần khoảng cách với gã,"Dùng cách thức mà kiểu người thô thiển như ngươi thường dùng đi. Chúng ta so tài một trận, nếu ta thua thì ngươi cứ đánh chết ta, còn nếu ngươi thua thì phải bảo Phật Nhãn nôn thức ăn ra!"

Gã dở khóc dở cười: "Cô cứng đầu thật đó."

"Ngươi có đồng ý không? Trả lời dứt khoát đi!" Đào Yêu khích tướng,"Đừng dây dưa lằng nhằng như đàn bà nữa."

Gã im lặng phút chốc rồi gật đầu: "Được thôi." Gã ném cây gậy qua một bên, cây gậy tự cắm vững xuống đất,"Ta đánh tay không, còn cô có thể sử dụng bất cứ vũ khí gì."

Đào Yêu cười lạnh lùng, giờ này rồi còn giả vờ làm quân tử, thế thì bảo Phật Nhãn nôn Hàm Thử ra không nhanh à?

Nàng càng nghĩ càng bực bội, hừ một tiếng rồi nhảy lên nóc nhà bằng tư thế oai phong nhất có thể. Nàng không có ý gì, chỉ muốn chứng tỏ cho gã thấy nàng cũng có chút chút tay nghề, để mấy ngày nữa gã tỉnh lại, mỗi khi nghĩ tới nàng thì không chỉ có hình ảnh nàng ôm đùi gã khóc lóc ỉ ôi. Nàng sĩ diện vậy đó!

Gã nhìn nàng đang đắc ý trên nóc nhà bằng ánh mắt khó hiểu: "Cô lên đó làm gì vậy?"

"Tất nhiên là để chuẩn bị nhảy xuống xử lý ngươi rồi!" Đào Yêu giả vờ phủi phủi tay áo như sắp đánh ra chiêu thức gì đó khó lường lắm, nhưng trên thực tế thì nàng đang thầm tính toán với chiều cao, thể trọng và công phu của gã thì cần dùng bao nhiêu thuốc mới vừa đạt được hiệu quả tối đa vừa tránh lãng phí thuốc vừa không gây hại tới tính mạng của gã.

Gã vẫn nhìn nàng: "Dẫu cô có muốn khoe khoang khinh công của mình thì cũng đừng nhảy lên đó."

"Hứ! Ta khoe khoang hay không thì sự thật cũng là ta rất giỏi khinh công nhé! Ban nãy ngươi đánh lén thành công là do ta nhường thôi!" Bị lật tẩy, nàng vẫn không chịu thừa nhận mà còn giận hơn, giậm chân: "Ngươi có tin ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai không?"

Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy dưới chân lung lay, cơn rung chấn kỳ lạ và tiếng răng rắc xảy ra cùng lúc. Nàng cúi đầu nhìn, mái ngói cũ kỹ mọc đầy cỏ dại thi nhau sụp xuống, tiếng ngói vỡ vang lên liên tục. Đào Yêu giật thót, còn chưa kịp kêu lên "Toi rồi!" thì người cũng bị té uỵch xuống căn nhà đổ nát trong đống bụi mịt mù.

Gã kia thản nhiên đứng nhìn đống hoang tàn trước mắt, nói: "Đã bảo rồi, nếu ta là cô thì sẽ không nhảy lên đó đâu."

Một lúc sau, cô gái ngồi giữa đống bụi mới ngừng ho sặc sụa. Căn nhà cũ kỹ không biết bao nhiêu năm tuổi nay đã hoàn toàn trở thành đống phế tích. Nàng ngồi giữa đống cây gỗ và ngói đá vỡ vụn, khóc không ra nước mắt.

Bốn bề càng thêm tĩnh lặng.

Hết chương 6. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận