Bách Yêu Phổ
Chương 142: Hiệp Quái(1)
Ba người một cáo đứng trước cánh cổng lớn đang khép chặt. Hôm nay trời vẫn có nắng, nắng chiều rực rỡ in lên nền đất bốn cái bóng đang cố kìm nén cơn phấn khích.
Đào Yêu nhìn chằm chằm Liễu công tử: "Có chắc là ở đây không?"
"Ta nghĩ tên đại phu đó không dám nói dối đâu, ông ta nói Ngụy Vĩnh An ở đây." Trên mặt Liễu công tử treo hai cái bọng mắt bự chảng,"Ta sẽ không bôn ba cả đêm không ngủ mà không có thu hoạch gì đâu."
Lắm Lời cũng đeo hai cái quầng thâm to oạch dưới mắt giơ tay lên: "Ta làm chứng. Ta và Liễu công tử dành cả đêm để đi hết hiệu thuốc và y quán. Theo điều kiện mà cô đã nói, chúng ta đã tìm ra Tiết thần y. Ông ấy nói khoảng mười năm trước đã khám cho một người mắc chứng bệnh lạ, người đó vốn dĩ rất khỏe mạnh nhưng đến năm ba tuổi thì không thể ra ngoài trời vào giờ ngọ, gặp nắng là khóc không ngừng, người còn nổi ban đen kỳ lạ, nhưng chỉ cần vào chỗ tối thì bình thường trở lại. Đứa bé đó uống bao nhiêu loại thuốc cũng không cải thiện được chứng bệnh này. Ông ấy được cha mẹ nó nhờ nên đã chữa trị cho nó hai năm, thử đủ mọi biện pháp nhưng đều vô ích. Tuy nhiên, ngoài chứng bệnh này ra thì nó không khác gì mấy đứa trẻ bình thường khác, ăn ngon mà ngủ cũng yên. Sau một thời gian dài, cha mẹ nó cũng từ bỏ, nói cùng lắm là nó không ra ngoài vào giữa trưa, sau đó họ đưa cho ông ấy một số tiền lớn, dặn ông ấy đừng nói bệnh của thằng bé ra ngoài." Lắm Lời thở phào, chắp tay trước ngực,"A di đà Phật, không ngờ lại tìm ra đầu mối nhanh thế. Ta nghĩ gần như thằng bé này là mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm rồi."
Đào Yêu đứng giữa hai người, có vẻ không tin lắm: "Vị thần y này đã nhận tiền bịt miệng của người ta mà vẫn kể sạch thông tin bệnh nhân cho hai người nghe?"
"À thì... Tất nhiên ban đầu ông ấy không chịu nói, còn bảo mình là đại phu, không được phép tiết lộ thông tin bệnh nhân, sau đó chỉ trích bọn ta nửa đêm xông vào nhà dân không khác gì kẻ trộm, còn đòi báo quan nữa." Lắm Lời lúng túng hất đầu chỉ về phía Liễu công tử,"Sau đó huynh ấy dùng thuật che mắt biến ra con rắn dị dạng có cái đầu còn to hơn cái bàn nuốt chửng nửa người Tiết thần y. Ông ấy sợ quá nên không những tiết lộ sạch sành sanh thông tin của thằng bé mà còn khai luôn việc ông ta nuôi vợ bé ở ngoài..."
Liễu công tử tát vào đầu Lắm Lời: "Nó là mãng xà ba màu tuyệt đẹp! Tuy đầu to nhưng tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Xà tộc ta nổi tiếng xinh đẹp, chỉ có cái đầu trọc nhà cậu mới dị dạng thôi!"
"Ít nhất đầu ta không to bằng cái bàn..." Lắm Lời tủi thân.
Đào Yêu phớt lờ họ, nói: "Hy vọng hai người gặp may. Chứ xui thì tối nay và tối mai lại phải thức trắng đêm."
"Sao chỉ hai bọn ta thôi, còn cô đâu? Lúc bọn ta bôn ba cả đêm thì cô làm gì?" Liễu công tử chọt chọt đầu nàng,"Cô nói cô lên nóc nhà để canh chừng Hiệp Khẩu trong Long Thành Viện nhưng sao lúc bọn ta về thì lại thấy cô ngủ như heo ở trên giường nhỉ?"
Đào Yêu cười hì hì, nói năng hùng hồn: "Tại vì ta hành động nhanh hơn huynh đó. Hơn nữa xung quanh Long Thành Viện đâu có nhiều y quán, huynh thừa sức ứng phó một mình mà. Ta để Lắm Lời đi theo huynh là vì ta lo lúc ép cung huynh lỡ làm gì khiến người khác sợ quá thì còn có nó ra hòa giải."
"Thối hoắc!" Liễu công tử nổi điên,"Cô tưởng bọn ta không biết chờ bọn ta đi thì cô lật đật trả phòng của bọn ta rồi còn ép ông chủ nhà nghỉ hoàn nửa tiền phòng cho cô hả?!"
"Đằng nào hai người cũng không có thời gian về ngủ, tại sao lại lãng phí tiền phòng chứ! Tiền mà ta tiết kiệm được cũng được dùng để mua quần áo mới cho hai người mà!" Đào Yêu vừa giải thích vừa nhích ra xa Liễu công tử, nàng sợ trong lúc hắn nóng giận mà lỡ miệng nuốt luôn nàng.
"Cút! Cô mua quần áo mới cho bọn ta bao giờ?"
"Ta lúc nào cũng muốn mua quần áo mới cho hai người hết!"
"Cô..."
Tiếng cãi cọ quen thuộc bay tới bay lui trên đầu, Lắm Lời thở dài thườn thượt, vẻ mặt thản nhiên bày tỏ "đây chính là cuộc sống". Thấy họ sắp đánh nhau tới nơi, cậu mới chậm rãi nói: "Hai người quên mất chúng ta đến đây để làm gì rồi hả? Hôm qua còn nói chuyện này rất nghiêm trọng, rất đáng sợ, vậy bây giờ là không sao rồi?"
Nghe vậy, hai người họ mới chịu dừng cãi nhau, nhưng vẫn còn trao cho nhau cái nhìn hằn học.
"Tất nhiên là không quên! Ta chỉ đang thông não cho con rắn này thôi." Đào Yêu đẩy Lắm Lời qua, đi lên bậc thềm rồi gõ mạnh cửa.
Không lâu sau, một người đàn bà trung niên ăn mặc giản dị ra mở cửa, cảnh giác nhìn họ: "Cô cậu là?"
Đào Yêu lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn: "Bà đây có phải là mẫu thân của Ngụy Vĩnh An công tử không? Bọn ta là bạn của Ngụy công tử, hôm nay vừa khéo đi ngang qua nên muốn tới bái phỏng ạ."
Bà ấy thoáng thả lỏng, mỉm cười: "Cô cậu cũng muốn nhờ Vĩnh An vẽ tranh à?"
Đào Yêu đơ ra giây lát, chờ đầu óc nhanh chóng vận hành thì vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Trên thực tế, tin tức mà Liễu công tử mang về không chỉ có địa chỉ nhà của Ngụy Vĩnh An mà còn có thông tin cậu ta còn trẻ nhưng đã vẽ rất đẹp, cũng khá có danh tiếng trên phố, còn được xưng là thiên tài.
Bà ấy quan sát họ một lượt từ trên xuống dưới, hòa nhã nói: "Trông cô cậu mệt mỏi quá, chắc là đi đường vất vả lắm, vào nhà ngồi một lát nhé."
"Dạ dạ, đa tạ Ngụy bá mẫu!"
Đào Yêu quăng ánh mắt "hành động cẩn thận" cho Liễu công tử và Lắm Lời, sau đó đi theo bà ấy vào nhà.
Bà dẫn họ đến chiếc bàn đá giữa sân, mời họ ngồi rồi vào nhà để bưng trà bánh ra. Bà vừa đặt đồ xuống bàn vừa nói: "Hồi sáng có mấy vị công tử tới đây, người thì muốn bái Vĩnh An làm thầy, người thì muốn thi thố với nó. Cô cậu từ đâu đến?"
Lúc này họ đang bị bức tường tràn đầy họa tác hấp dẫn. Tiết thần y nói đúng, thiếu niên này rất có năng khiếu, các bức vẽ trên tường từ bố cục đến đường nét đều không giống do một thiếu niên mười mấy tuổi vẽ ra. Ngay đến nội dung cũng không giống, các bức vẽ đều là ác quỷ, tuy chỉ là tranh thủy mặc không có màu sắc nhưng vẫn khiến người ta thấy áp lực.
Đào Yêu khẽ nhíu mày.
Thấy họ nhìn chằm chằm bức tường, mẹ của Ngụy Vĩnh An cười ngượng ngùng: "Từ nhỏ thằng bé đã trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, không thích chơi đùa mà chỉ thích vẽ tranh. Không phải tôi khoác lác đâu, hồi thằng bé nhà tôi còn chưa biết cầm đũa mà đã vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh rồi. Nhưng mà nó không thích vẽ phong cảnh hay hoa lá, nó chỉ thích vẽ mấy thứ dữ tợn này thôi. Ban đầu tôi hơi sợ, nhưng dần cũng quen, nghe nói có nhiều ngôi chùa cũng mời họa sĩ vẽ các hình thù này lên tường nhằm cảnh báo thế nhân."
"Không không, bác chớ hiểu lầm, lệnh công tử hạ bút như thần, chỉ có kẻ không biết thưởng thức mới thấy đáng sợ thôi." Liễu công tử mỉm cười, ăn nói cũng nhã nhặn hẳn lên, chắc nhớ ra mình cũng là thi nhân đây mà,"Bọn ta lặn lội từ Đế Đô đến đây chỉ để muốn nhìn thấy phong thái của Ngụy công tử, nếu được tặng một bức tranh thì còn gì bằng."
"Nhìn vị công tử đây đã biết cậu là người phong nhã, không ngờ Vĩnh An cũng có tri âm ở tận kinh thành." Bà hết sức vui mừng, nhưng rồi lại tỏ ra tiếc nuối,"Có điều Vĩnh An hiện không có ở nhà, e là cô cậu phải tốn công vô ích rồi."
"Hả? Xin hỏi Ngụy công tử đang ở đâu?" Đào Yêu tỏ ra sốt sắng,"Bọn ta cấp tốc lên đường mà cuối cùng vẫn bỏ lỡ rồi."
Lắm Lời tiếp lời: "Tiếc thật đó, vì muốn gặp mặt Ngụy công tử mà bọn ta còn chẳng màng ăn uống, không ngờ lại vô duyên. Như bác nói đó, ta được phương trượng nhờ tìm Ngụy thí chủ để hỏi cậu ấy có đồng ý đến chùa bọn ta vẽ một bức họa được không." Nói xong, cậu lập tức điên cuồng âm thầm cầu xin Phật Tổ tha thứ cho cậu vì đã nói dối, cậu chỉ phối hợp với Đào Yêu thôi.
"Vậy à..." Bà nghe vậy thì không đành lòng, cười nói,"Vĩnh An đi chợ thần tiên rồi. Vào dịp lễ hằng năm, nó sẽ tham gia tranh tài, mà năm nào cũng đạt giải nhất. Có lẽ những người muốn gặp nó đều đã tập trung ở đình Tùng Hạc hết rồi. Nếu cô cậu không cần về gấp thì có thể đến chợ thần tiên, có điều ở đó đông đúc, sợ là không nói chuyện nhiều với Vĩnh An được."
"Chợ thần tiên?" Mắt Đào Yêu phát sáng.
Hết chương 10. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận