Bách Yêu Phổ

Chương 127: Huyền Đà(2)

Chương 7. 2

Cuộc cãi vã của họ bị tiếng ầm ĩ cắt đứt.

Trên đường đang có hai người đánh nhau dữ dội. Cả hai đều đương độ đôi mươi nên sức lực rất mạnh. Một người trong đó trông vô cùng giận dữ, nắm đấm rơi xuống người còn lại như mưa, đồng thời còn nắm tóc ấn đầu người kia xuống, vừa đánh vừa mắng ngắt quãng, đại khái như: "Tao ngứa mắt mày đấy! Quần áo đàng hoàng thì không mặc, cứ ăn mặc như yêu quái là sao! Mắc ói!"

Có rất nhiều người vây xem, có người thì khuyên can, có người cười khà khà hóng hớt. Đào Yêu nhìn vào trong đám đông mấy lần, người bị đánh hết sức thê thảm, áo quần bị xé rách tả tơi, lớp phấn trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt vì máu và mồ hôi. Lúc được kéo ra, cậu ta vừa giận dữ vừa ấm ức gào khóc với người đánh mình: "Ta mặc đồ của mình thì liên quan gì tới huynh chứ!"

Người nọ nghe vậy lại định xông tới nhưng may thay được người ta giữ lại, đành quát: "Liên quan gì? Tao nhìn ngứa mắt đấy! Nói cho mày biết, nếu mày không chịu thay đổi, tao sẽ làm thịt mày để trừ hại cho dân!" Hắn ta gạt mạnh đám đông chạy vào cửa tiệm đồ sắt gần đó rồi cầm theo con dao quay trở ra. Thấy sắp có án mạng, mấy người đàn ông tráng kiện xung quanh vội vã ghì hắn ta lại, có người nhanh tay giật dao ra khỏi tay hắn.

Hai bà bác đỡ người bị thương dậy, khuyên nhủ: "Cậu nhịn một bước, xin lỗi ca ca cậu đi, với hứa sau này sẽ không làm vậy nữa. Huynh đệ ruột thịt cơ mà, đừng gây gổ nữa."

"Phải đó, chuyện có bao lớn đâu, xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào. Hơn nữa đàn ông con trai mà mặc quần áo con gái trông kỳ cục lắm."

Cậu ta chỉ im lặng nghe mấy bà bác nói chuyện chứ không đáp lại tiếng nào, sau đó gạt mạnh đám đông ra, dường như dùng hết sức bình sinh chạy thẳng về phía trước để giải tỏa sự bất mãn của mình. Trong thoáng chốc, cậu ta đã khuất dạng.

Cậu ta lao đi, suýt thì tông vào Đào Yêu. Nàng nghiêng người né tránh, ngoài gương mặt nhòe nhoẹt thì còn có mùi son phấn thoang thoảng, rất thơm.

Có người định đuổi theo nhưng bị người đã đánh cậu ta ngăn lại, quát: "Kệ xác nó! Có giỏi thì chết đi!"

Đào Yêu bĩu môi, nói: "Tưởng tên trộm nào bị bắt chứ, ra là chỉ vì chuyện ăn mặc cỏn con, có phải giết người phóng hỏa đâu, vị huynh trưởng kia phản ứng thái quá ghê, ha?"

Không ai trả lời.

Nàng nhìn trái ngó phải, không thấy La Tiên đâu cả.

Đào Yêu mắng thầm trong bụng rồi vội vàng lướt qua đám đông đang dần tản ra kia, sau đó nhìn thấy La Tiên ở phía xa xa.

Nguy thật! Nếu nàng đứng hóng hớt thêm xíu nữa thôi là La Tiên đã biến mất ở khúc cua rồi, may là thấy được gã ở cuối đường.

Nàng co chân đuổi theo, tóm lấy áo choàng của gã, hỏi: "Đã nói là sẽ dẫn ta đến nơi ngươi muốn đến mà, định đổi ý hả? Muốn cắt đuôi ta phải không?"

La Tiên nhìn thẳng: "Nếu ta muốn cắt đuôi ai thì đã không đi bằng tốc độ này rồi. Tự cô đứng lại hóng hớt mà, chẳng lẽ còn muốn ta xem chung?"

"Ta chỉ sẵn tiện nhìn thôi chứ bộ. Tự dưng trên đường có đánh nhau thì ai mà không xem chứ." Đào Yêu không chịu thua,"Nếu không phải đuổi theo ngươi thì có khi ta đã mắng cái tên đánh người kia rồi. Đã bao giờ ngươi gặp ai đánh người khác gần chết chỉ vì không thích cách ăn mặc của người ta chưa?"

"Ta tới Lạc Dương không phải để xem mấy người xa lạ đánh nhau." Gã giật áo choàng ra khỏi tay Đào Yêu,"Ta từng thấy có kẻ đi giết người khác chỉ vì một đôi giày rồi. Càng dành nhiều thời gian để hóng hớt thì càng có ít thời gian để làm việc."

"Từ bé ngươi đã nghiêm túc như vầy rồi hả?" Đào Yêu nhìn sườn mặt của gã,"Hay là do làm việc cho Bệ Ngạn Ty nên phải nghiêm túc?"

"Ta chỉ đang tán gẫu bình thường với cô thôi, nghiêm túc bao giờ?" Gã tỏ ra khó hiểu,"Cô tọc mạch thế này thì chắc bình thường làm nhiều chuyện mạo phạm đại nhân lắm, vậy mà vẫn chưa bị đại nhân đuổi đi, không biết là do cô may mắn hay do đại nhân thay đổi tính nết nữa."

"Ta và Ty phủ ký văn khế giấy trắng mực đen rõ ràng, đâu ra chuyện muốn đuổi là đuổi!" Đào Yêu phì cười, sau đó lại huých gã, tò mò,"Kể nghe xem trước đây đại nhân nhà ngươi có tính nết thế nào vậy? Nếu gặp phải người như ta, y sẽ xử lý ra sao?"

La Tiên nghiêng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ: "Chuyện giữa ta và cô từ đầu tới cuối đều không hề liên quan đến đại nhân, sao cô cứ hỏi về ngài ấy vậy? Với cả tuy cô có chút hiểu biết, không giống với con gái bình thường nhưng dầu gì cô cũng chỉ là tạp dịch của Ty phủ, bây giờ lại sắp Tết, cũng chính là thời điểm bận rộn nhất năm nhưng cô lại không ở nhà làm việc mà chạy đến Lạc Dương. Cô không sợ chủ nhân sẽ trừ lương cô à?"

"Ta..." Đào Yêu cứng họng. Chả vì sao cả, nàng chỉ vui miệng hỏi về y thôi mà, nhưng bản thân nàng cũng thấy kỳ lạ. Yêu quái xếp hàng dài chờ nàng chữa trị nhưng tại sao nàng lại nhất quyết chọn Giáng Quân? Cho dù nó dùng mưu kế dụ nàng nhưng với tính cách của nàng thì hoàn toàn có thể bỏ mặc nó. Thế mà nàng vẫn không hề đắn đo đi gặp nó. Khi ấy nàng cho rằng Giáng Quân rất hiếm, bắt buộc phải sở hữu nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là Giáng Quân rất hiếm gặp nhưng không phải nàng chưa từng gặp yêu quái còn hiếm có hơn nó. Điều khiến nàng chọn chữa trị cho nó là vì nó hay vì nó ở Lạc Dương? Quanh quẩn khắp Lạc Dương suốt mấy ngày qua, chữa trị cho Giang Quân xong lại chữa cho Hàm Thử, sau đó lại bám theo La Tiên, không mảy may sốt ruột muốn về Ty phủ, thậm chí trong lòng còn mong đợi có cớ tiếp tục ở lại Lạc Dương, vì có khi ở lại đây có thể sẽ gặp họ, có thể sẽ biết họ bí mật tới Lạc Dương để làm gì.

Vậy thì, bắt đầu từ khi nào mà Ty Cuồng Lan không có ở Ty phủ thì nàng cũng sẽ đứng ngồi không yên? Trước kia nàng còn cầu mong Diêm Vương Sống đừng ở nhà cơ mà?

Đáp án bất ngờ quá! Đào Yêu khẽ thót tim, tầm mắt trở nên mơ hồ vì bối rối.

"Đằng này!"

Giọng của La Tiên kéo nàng về thực tại, nàng chớp chớp mắt, đứng lại, quay sang nhìn gã. La Tiên vô cảm chỉ về phía bên trái: "Ta thấy đằng trước đâu có đánh nhau đâu, sao cô cứ cắm đầu đi thẳng vậy?"

Đào Yêu nhức đầu, vội chạy ngược trở lại, hất cầm chỉ về hướng mình vừa đi nhằm che giấu sự lúng túng: "Không, tại ta thấy con phố đó trang trí đẹp quá nên mới định qua xem thôi."

Dường như con phố này sắp đón lễ hội gì đó, các thợ thủ công đang bận rộn lắp ráp, đèn hoa chất đống để chờ được treo lên, giấy màu bày khắp lề đường. Các thợ lành nghề đan mây tre thành đủ loại hình thù xong sẽ dán giấy màu lên, tuy chưa nhìn thấy thành phẩm nhưng cũng không khó để tưởng tượng con phố sẽ lộng lẫy như thế nào khi màn đêm buông xuống.

La Tiên cũng nhìn về con phố, vẫn vô cảm: "Cô còn thất thần lần nào nữa thì ta sẽ mặc kệ cô luôn đó. Lúc biết Phật Nhãn nuốt con yêu quái nào đó vào bụng, cô gần như muốn sống mái với ta, còn bây giờ thì lại nhàn nhã đến lạ, chả hiểu nổi."

"Thì tại đây là lần đầu tiên ta đến Lạc Dương mà, phải cho ta nhìn ngắm xung quanh chứ!" Đào Yêu dứ nắm đấm với gã,"Vũ khí của ngươi mà không bạ đâu ăn đó thì ta đã về nhà lâu rồi! Ngươi có thời gian trách ta thì sao không bắt Phật Nhãn phun yêu quái của ta ra đi! Như vậy ta và ngươi sẽ đường ai nấy đi, không phải chướng mắt nhau nữa!"

"Không được, ta nói rồi, phải đến phủ tướng quân trước vì cần Phật Nhãn hỗ trợ." Gã tăng tốc,"Ta không chướng mắt cô, chỉ thấy cô kỳ quặc, nằm ngoài phạm vi hiểu biết của ta về con gái thôi."

Đào Yêu phì cười: "Nói cứ như ngươi hiểu biết nhiều cô gái lắm vậy. Cô gái mà ngươi tiếp xúc nhiều nhất chắc chỉ có mỗi mình Khưu Vãn Lai thôi nhỉ?"

La Tiên đỏ mặt, nói: "Cô đừng nói lung tung, ta và Vãn Lai chỉ có quan hệ công việc thôi..." Gã bỗng nhíu mày,"Sao ta phải giải thích với cô nhỉ?"

"Khà khà, bị ta nói trúng rồi chứ gì?" Đào Yêu cười nham nhở, chạy vụt lên trước, vừa đi lùi vừa nhìn thẳng vào mặt gã,"Đôi mắt của ta có biệt tài nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy đó. Chỉ cần nghe ngươi gọi người ta là Vãn Lai thân thiết vậy thôi cũng đủ biết Kình Dương đại nhân dành tình cảm đặc biệt cho Linh Tinh đại nhân rồi."

"Rảnh quá ha!" La Tiên vượt lên trước nàng,"Ta khuyên cô lo mà nhìn đường đi, lưng không có mắt đâu."

"Lỡ lưng ta có mắt thì sao?" Đào Yêu đắc ý nhìn lưng gã. Tên này đơn giản đến mức chả cần đoán, cái gì cũng hiện hết ra ngoài.

Nàng đang định đuổi theo La Tiên thì nhìn thấy có nhóm thư sinh vây quanh xem một góc tường, tiếng nói của họ cũng truyền đến tai.

"Quả là nét bút như thần."

"Phải đó! Đường bút lưu loát nhẹ nhàng, thời nay còn mấy ai có bản lĩnh đó chứ!"

"Không biết đây là đại tác phẩm của ai nhỉ? Gần đây mấy bức tường cũ trong thành đều được vẽ như thế, thoạt trông đều do một người vẽ."

"Vậy là ông mới đến Lạc Dương nên không biết rồi. Ở đây chúng tôi có thiên tài đấy."

"Thiên tài?"

Đào Yêu nghe vậy bèn nhìn thật kỹ, trên bức tường cũ kỹ chỉ có mấy nét mực ngoằn ngoèo mà thôi. Nàng không nhìn ra nét bút lưu loát nhẹ nhàng chỗ nào, thậm chí còn không nhìn ra là vẽ cái gì, chỉ thấy không phải gu của nàng. Tranh mà nàng thường xem là tranh phong cảnh hoặc là hoa hoét, chim thú, mỹ nhân gì đấy, tuy không hiểu nhưng cũng thấy đẹp. Còn bức vẽ trên tường kia là một nhóm người mà cũng không giống người, ai nấy đều có gương mặt hung tợn, kẻ cầm xích người cầm đao, dưới chân họ là đống xác chết. Nổi bật nhất là một chiếc nồi đựng dầu khổng lồ đang sôi sùng sục, có người chìm ở trong đó gào khóc thảm thiết. Cảnh tượng hệt như địa ngục, thật khiếp hồn đảm vía.

Thật đáng khen ngợi cho nhóm thư sinh khi họ hết lời ca tụng bức tranh tường này. Còn với kẻ mù nghệ thuật như Đào Yêu, nàng chỉ thấy cái nồi dầu như sắp đổ lên người mình tới nơi, cộng thêm sắc trời u ám hôm nay càng khiến nàng khó chịu, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Cùng là con phố nhưng phố bên kia xinh đẹp biết bao, so với phố bên này cứ như thiên đường và địa ngục vậy. Tết nhất, không thể vẽ cái gì vui vẻ, may mắn hả? Điềm xấu ghê.

Đào Yêu dời mắt, nhanh chân đuổi theo La Tiên: "Ngươi thấy bức tranh tường kia không?"

La Tiên liếc qua: "Thấy."

"Đẹp không?"

"Xấu."

"Ai vẽ thế?"

"Không biết. Đó không phải là mục đích ta đến Lạc Dương."

"Sắp Tết mà lỡ xem bức tranh xui xẻo ghê."

"Ai bắt cô xem?"

"Ngươi thân thiện hơn xíu được không?"

"Ta hung dữ lắm à?"

"Thôi vậy, coi như ta chưa nói gì hết. Phủ tướng quân còn xa không?"

"Không gần không xa."

Gã càng chạy càng nhanh, Đào Yêu có bất mãn cỡ nào cũng không dám càm ràm nữa vì phải tiết kiệm sức lực để đuổi theo gã. Ra khỏi con phố có phần cổ xưa này, nàng lại ngoái đầu nhìn, nhóm thư sinh vẫn đứng bình luận sôi nổi về bức tranh. Nàng không nghe họ nói gì, đằng sau chỉ có tiếng gió càng lúc càng to, cứ vù vù không ngừng, hệt như tiếng khóc.

Dù đã đi rất xa con phố nhưng trước mắt vẫn hiện rõ mồn một "địa ngục" mà nàng đã nhìn thấy ban nãy. Quả nhiên, đúng là "nét bút như thần" mà các thư sinh khen ngợi, ai đã nhìn bức tranh một lần thì đến cả sợi tóc của người trong tranh cũng sẽ không quên được.

Đào Yêu cười. Hóa ra vẽ xấu sẽ khiến người ta sợ hãi thật đó!

Hết chương 7. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận