Bách Yêu Phổ
Chương 125: Phật Nhãn(4)
Gã vẫn đứng yên, không tiếp tục đi nữa mà nhìn chăm chú cây gậy đồng trong tay hồi lâu rồi lắc đầu: "Lần đầu ta gặp một kẻ tự đào hố chôn mình đấy."
Gã nghĩ hẳn là nàng chết rồi, tuy căn nhà rất cũ kỹ nhưng dẫu sao cũng là nhà, sức nặng của mái nhà sập xuống lớn hơn cái đầu lâu rất nhiều. Nhưng nếu nàng mạng lớn chưa chết thì sao, có cần ra tay giúp đỡ, đào nàng ra khỏi đống gạch đá không nhỉ?
Thôi, con nhóc này kỳ dị quá, nếu đã dám thách đấu với gã thì hẳn là có sức để tự leo ra. Đó là nếu như nàng còn sống.
Gã đang định rời đi thì đống gạch đá bỗng động đậy, tiếng rầm rầm liên tục vang lên, một cánh tay chui ra từ đống ngổn ngang, tiếp đến là cái đầu đầy bụi. Đào Yêu vừa phun bụi trong miệng ra vừa gào lên với gã: "Qua kéo ta lên với! Ta bị mắc kẹt rồi! Phì phì phì!"
Giờ thì gã đã hiểu cảm giác của người bình thường khi gặp ma rồi. Là cô tự vác xác tới, là cô tự gây sự, là cô tự nhảy lên mái nhà, vậy mà còn mặt dày nhờ ta giúp đỡ?
"Nhưng ban nãy cô nói sẽ xử ta mà. Cô có cứu người muốn xử cô không?" Gã thẳng thừng,"Ta thấy cô nương đây thật phi phàm, vậy nên hãy tự giải quyết rắc rối do mình gây ra đi, cáo từ."
Gã xoay người bỏ đi, đoán rằng nàng sẽ chửi bới cho đến khi gã khuất dạng mới thôi.
"Ta sai rồi! Ngươi là đàn ông đàn ang, chẳng nhẽ lại so đo với một cô gái bé bỏng như ta sao?" Đào Yêu bi thảm gào to.
Thế này chắc là chịu thua rồi nhỉ? Bất ngờ thật đấy, gã đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ nghe những lời mắng nhiếc xối xả rồi cơ.
Gã dừng lại: "Ta mà so đo với cô thì cha mẹ cô đã mất con gái rồi." Gã quay lại quan sát nàng,"Nghe giọng cô to khỏe vậy chắc là không bị thương gì đâu, ắt hẳn tự bò ra được."
"Ngươi thử bỏ đi xem! Ta nhớ mặt ngươi rồi đó! Ngươi có bao nhiêu cọng lông mày ta cũng nhớ luôn! Nếu ngươi dám khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ vẽ tranh ngươi và dán khắp Lạc Dương, đến cả nhà vệ sinh cũng dán, trên tranh đề to tám chữ "Mặt người dạ thú ức hiếp thiếu nữ"!" Đào Yêu vừa nói vừa giãy giụa nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không thể thoát khỏi đống gạch đá được. Nàng bị kẹt hơn nửa người trong đống gạch, trước mặt lại bị chắn bởi thanh xà ngang to đùng, một con chuột hoảng loạn tìm đường thoát chạy qua còn suýt quét đuôi vào mặt nàng.
Gã nghe nàng nói thì lưỡng lự chốc lát, sau đó đổi ý, đi đến gần hơn nhưng vẫn đứng cách nàng một quãng khác xa, đột ngột chuyển hướng cây gậy đồng, chĩa vào đầu nàng: "Không muốn tự bò ra thì thôi khỏi ra luôn đi, để tránh sau này cô phải tốn công tốn sức vẽ tranh ta."
Thằng ngốc này tin câu chuyện bịa đặt của nàng thật à? Chứ không thì sao lại thình lình nổi lên sát khí thế? Hóa ra có người không biết đùa thật...
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Nàng chỉ cánh tay phải vừa mới khó nhọc thoát khỏi đống gạch đá vào mặt gã,"Ngươi không những phớt lờ cô gái yếu ớt đang cần giúp đỡ mà còn muốn giết quách luôn?"
"Cô gái yếu ớt thực sự thì sao làm sập nhà được." Gã vẫn vô cảm.
Thiên hạ chỉ có một người khiến nàng tức chết chỉ với một câu nói, đó là Ty Cuồng Lan. Khác với sự mỉa mai đầy lạnh nhạt nhưng không kém phần chanh chua của Ty Cuồng Lan, gã đàn ông này nói câu nào cũng chất phác và đúng sự thật, nhưng lực sát thương không hề thua kém Ty Cuồng Lan.
"Ý ngươi là ta nặng quá?" Đào Yêu ngẩng phắt đầu lên,"Đến cả con chuột cũng sẽ làm sập căn nhà tồi tàn đẩy là ngã này nhá!"
"Làm gì có. Tuy căn nhà này khá cũ nhưng không mục đến mức đó, do cô nhảy tới nhảy lui nhiều quá nên nó mới sập thôi." Gã vẫn rất chân thành, lời nói không hề mang tính chế giễu,"Nếu cô không đáng ghét năm lần bảy lượt gây chuyện với ta thì ta rất muốn khen cô có thần lực trời ban đấy."
Nhìn gã nghiêm túc vạch tội mình, Đào Yêu siết chặt tay, cố dằn cơn giận, cười nhếch mép: "Chắc ngươi chưa thành thân đâu nhỉ?"
Gã khó hiểu: "Thì sao?"
"Biết tại sao không?" Đào Yêu cười tủm tỉm.
Gã nhíu mày: "Ta cần phải biết à?"
"Đây không phải lần đầu ngươi khen một cô gái theo kiểu có "thần lực trời ban" đúng không?" Đào Yêu thương cảm nhìn gã.
Gã ngơ ngác, không hiểu nàng nói cái gì cả.
"Cô nói năng bậy bạ thế chắc là ngứa đòn lắm." Gã đột nhiên lạnh mặt, giáng một gậy xuống, thanh xà ngang trước mặt Đào Yêu lập tức biến thành mớ gỗ vụn văng ra tứ tung.
Đào Yêu đổ mồ lạnh trước đòn đánh bất ngờ của gã, vội che mặt lại để tránh vụn gỗ văng vào mắt.
Tầm mắt gã dính chặt vào cánh tay nàng.
"Ngươi đánh thật đó à!" Đào Yêu hét to, thả tay xuống rồi phun phì phì mớ vụn gỗ trong miệng ra. Hôm nay ra đường mà quên coi lịch hoàng đạo, không được ăn khuya thì thôi, đằng này còn phải phải ăn vụn gỗ.
Gã tóm lấy cổ tay nàng.
"Ngươi dám sàm sỡ ta?" Đào Yêu giận dữ mắng gã.
Gã lờ nàng đi, lật cánh tay nàng qua, nhìn chằm chằm nách nàng, hỏi: "Cô là người của Ty phủ ở sông Thanh Mộng?"
Đào Yêu sửng sốt, cũng nhìn xuống nách mình, ở đó có chữ "Ty" nho nhỏ màu đỏ sậm.
Nếu gã không hỏi, Đào Yêu cũng gần như quên mất dưới cánh tay mình có ký hiệu. Ngày thứ hai sau khi nàng chính thức vào Ty phủ làm tạp dịch, Miêu quản gia đã lấy một loại bột màu đặc biệt viết lên người nàng, nói một khi trở thành người của Ty phủ, dưới nách sẽ có chữ "Ty" nho nhỏ để xem như vừa là ký hiệu, vừa là minh chứng cho thân phận "người của Ty phủ" với người ngoài. Loại bột màu này cực kỳ bám dính, một khi đã được vẽ lên da thì không có cách nào rửa sạch được trừ khi dùng loại nước đặc chế. Không chỉ tôi tớ, đến cả từng con ngựa của Ty phủ cũng được vẽ chữ này lên người. Tóm lại, chỉ khi nào rời khỏi Ty phủ, chữ này mới được rửa sạch, chứng tỏ sau này người đó không còn bất cứ liên quan nào với Ty phủ nữa, sống hay chết, họa hay phúc đều phải tự gánh lấy. Ban đầu Đào Yêu không muốn bị vẽ chữ này lên người vì nó không khác gì "con dấu", mang ký hiệu của Ty phủ thì ngươi là tài sản của Ty phủ, ý nghĩa giống hệt như con dấu giữa nàng và các yêu quái. Trước giờ chỉ có nàng đóng dấu lên yêu quái nhằm biểu thị quyền sở hữu công khai của nàng đối với yêu quái chứ nào có chuyện nàng bị đóng dấu! Nhưng vì không chịu nổi mấy lời khuyên nhủ lảm nhảm của Miêu quản gia, nhất là câu "Không có chữ này thì không bao giờ là người của Ty phủ, đồng nghĩa sẽ không được phát lương" đã đánh trúng điểm yếu của Đào Yêu. Dù sao cũng chỉ vẽ ở góc khuất chứ không phải viết lên mặt nên cuối cùng, cả nhà bao gồm nàng, Liễu công tử, Lắm Lời đều được viết chữ "Ty" ngay ngắn ở dưới nách, riêng Cút Xéo thì được viết dưới lòng bàn chân.
"Ngươi biết à?" Đào Yêu nhìn gã chằm chằm.
"Diêm Vương phán sinh tử, Ty phủ gỡ thị phi. Tất nhiên là ta biết." Gã buông tay nàng ra, nhìn thẳng vào gương mặt bẩn thỉu của nàng,"Cô là... nha hoàn Ty phủ?" Hỏi xong thì lập tức tự bác bỏ,"Không đâu, với gia phong của Ty phủ thì làm sao lại chứa chấp loại con gái mất nết như cô..."
Mất... mất nết???
"Con gái bình thường nào mà hầu hạ nổi tên quái vật Ty Cuồng Lan chứ!" Đào Yêu gào lên,"Chỉ có tiên nữ giáng trần chịu thương chịu khó bao dung độ lượng ta đây mới chịu nổi y thôi!"
"Xét cả ngoại hình lẫn tính cách thì cô không được coi là tiên nữ đâu." Gã lại nắm cánh tay của nàng, chà mạnh ngón tay lên chữ "Ty" nhiều lần, chắc chắn nó không hề bị phai màu thì mới buông tay nàng ra, nói,"Xem ra là thật rồi."
"Tất nhiên là thật rồi!" Đào Yêu xót xa nhìn phần da bị chà đỏ của mình, chỉ muốn dìm gã trong bể nước bọt,"Đáng đời ngươi không có cô nào thích!"
"Ta không quan tâm mình có được cô nào thích hay không." Gã nhìn chằm chặp vào gương mặt giận dữ của nàng,"Cô dám gọi thẳng tên của đại nhân chứng tỏ thường ngày cô cũng chẳng làm theo khuôn phép gì, vậy cô lấy thân phận gì để ở lại Ty phủ?"
Nghe gã nói "đại nhân", Đào Yêu đảo mắt, nói: "Người quen đều gọi y là Nhị thiếu gia hoặc Diêm Vương sống, còn ngươi lại gọi y là đại nhân, trừ ngươi ra ta chỉ mới gặp một người gọi y như vậy." Nàng nhớ lại,"Cái cô gì nhỉ... à nhớ rồi, cái cô Khưu Vãn Lai cùng hội với ngươi phải không?"
Gã ngẩn người: "Cô biết Vãn Lai?"
"Ha, ta còn biết cả Bệ Ngạn Ty, cũng biết Ty Cuồng Lan từng là Tham Lang đại nhân gì đó của các ngươi nữa cơ." Đào Yêu đắc ý lúc lắc đầu, sau đó lại cụp mắt bĩu môi,"Ngươi vẫn muốn mặc ta bị chôn ở đây để nói chuyện với ngươi?"
Gã thoáng do dự nhưng rồi cũng giơ cây gậy đồng lên đánh mạnh vào khe chôn Đào Yêu. Phút chốc, tiếng vỡ vụn vang lên, Đào Yêu cảm nhận rõ rệt đống gạch đá quanh mình được nới lỏng ra rất nhiều, ngay sau đó cổ tay bị gã tóm lấy. Gã xách nàng ra khỏi đống đổ nát hệt như xách một con gà con.
Quay lại mặt đất, Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, vừa phun phì phì vừa phủi bùm bụp mớ bụi trên người.
Gã giữ khoảng cách ba bước chân với nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác mà vẫn không tài nào tin nổi người dính đầy bụi trước mặt đây lại thuộc về Ty phủ.
Nàng bị sặc bởi chính mớ bụi mà mình phủi ra, quay sang nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của gã thì hắng giọng nói: "Đừng nhìn ta chằm chằm nữa. Nể tình ngươi kéo ta ra và cũng không muốn để ngươi suy đoán, ta nói luôn ta là tạp dịch Ty phủ, có nhiệm vụ chính là chăm sóc ngựa của Ty Cuồng Lan."
Gã vỡ lẽ, gật đầu: "Giờ thì hiểu rồi."
Lại là sự châm chọc đường hoàng của gã! Ý gã là nàng cũng chỉ xứng chức chăn ngựa đúng không?
"Ngươi đang xem thường ta, nghĩ rằng nhiệm vụ này cũng đơn giản như quét sân, gánh nước đúng không?" Đào Yêu nguýt dài,"Ngươi có biết nuôi ngựa của Ty phủ còn khó hơn là nuôi ngươi không?"
Gã lắc đầu: "Ta không xem thường. Đại nhân cho cô nuôi ngựa cho thấy địa vị của cô trong phủ không hề kém. Ngài ấy xem ngựa hệt như con người, giao cho cô nhiệm vụ chăm sóc ngựa chứng tỏ ngài ấy rất tin tưởng cô... Thảo nào cô biết cả Bệ Ngạn Ty lẫn thân phận khác của ngài ấy."
"Ngươi nhận ra rồi à?" Đào Yêu trở nên vui vẻ, cuối cùng gã cũng nói được một câu nghe lọt tai. Nàng hừ,"Giờ đã biết Thái Sơn rồi chứ gì! Tuy ta là tạp dịch nhưng là người rất quan trọng đối với Ty Cuồng Lan, thậm chí còn ngang hàng với ca ca Ty Tĩnh Uyên của y. Ấy thế mà tên bẩn thỉu nhà ngươi lại muốn chôn sống ta!"
"Bẩn thỉu?" Gã rất khó hiểu khi bị nói như vậy, bèn cúi đầu nhìn mình,"Tóc tai gọn gàng, áo quần sạch sẽ, ta bẩn thỉu chỗ nào? Với cả ta đâu có chôn sống cô, là tự cô chôn mình mà?"
"Thôi thôi, tất cả là lỗi của ta, được chưa! Là ta đã gây rắc rối cho ngài!" Đào Yêu cắt ngang lời gã vì không muốn cãi cọ với kẻ có đầu óc lẫn cái miệng thẳng đuột,"Nói đi, rốt cuộc ngài đây là ai?"
Có lẽ vì biết nàng là người của Ty phủ và có quan hệ không giống chủ tớ với huynh đệ Ty gia, gã lùi về sau nửa bước, chắp tay nói với Đào Yêu: "Tại hạ là La Tiên, chức vụ Kình Dương ở Bệ Ngạn Ty."
"Ồ..." Đào Yêu quan sát kỹ gã hơn, bỗng tươi cười nhảy tới, nắm chặt tay gã rồi lắc mạnh,"Ra là Kình Dương đại nhân, vinh hạnh vinh hạnh, tự dưng người một nhà lại đi đánh với nhau!"
La Tiên rút mạnh tay về, thành thật nói: "Ta và cô không phải người một nhà. Đại nhân đã từ quan rồi, ta và ngài ấy cũng không phải người một nhà."
"Người nhà mãi là người nhà thôi!" Đào Yêu cười khà khà,"Tới giờ ngươi vẫn không sửa cách xưng hô mà cứ gọi y là đại nhân chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn xem y là người nhà đó." Nàng nhìn qua cây gậy đồng, chuyển chủ đề,"Nếu đã là người một nhà thì ngươi mau bảo Phật Nhãn phun thức ăn hôm nay ra đi. Giúp ta đi mà, cùng lắm sau này ta mời ngươi ăn cơm! Biết cô gái nào tốt cũng sẽ giới thiệu cho ngươi!"
"Đại nhân có ơn với ta nên ta cũng sẽ nể mặt người trong phủ ngài." Gã thẳng thắn.
Đào Yêu cảm động suýt khóc, lần đầu tiên cảm thấy thân phận "người của Ty phủ" có tác dụng, biết sớm thì ngay từ đầu đã kéo tay áo lên cho gã xem rồi.
"Nhưng bây giờ không được." Gã lại giội nước lã lên đầu Đào Yêu.
"Không được?" Đào Yêu cao giọng?
La Tiên nhìn cây gậy đồng, nói thật: "Ta đến Lạc Dương là để làm nhiệm vụ, Phật Nhãn mà không ăn no thì sẽ khó mà hỗ trợ ta. Nếu cô có việc muốn nhờ thì hãy chờ ta làm xong việc đã."
Đào Yêu ỉu xìu, yếu ớt nói: "Mấy ngày mới xong? Nếu quá ba ngày thì hôm nay chúng ta chưa xong việc đâu."
La Tiên cân nhắc, nói: "Không quá hai ngày đâu."
"Ngươi chắc chứ? Bảo đảm chứ?" Đào Yêu mở to mắt.
La Tiên gật đầu: "Trước giờ ta không thích trì hoãn công việc, tối nay mà không bị cô quấy rầy thì ta đã tới nơi rồi." Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mảnh trăng nho nhỏ như miễn cưỡng thò ra khỏi đám mây, ánh trăng bàng bạc như tuyết: "Nếu đã nói rõ rồi thì hai ngày sau cô hãy ở đây chờ ta. Ta đi đây!"
Đào Yêu vội tóm gã lại: "Không được! Lỡ ngươi thất hứa thì sao?"
Gã mệt mỏi: "La Tiên ta không bao giờ thất hứa."
"Ta có quen ngươi đâu!" Đào Yêu nói,"Ta không quan tâm, tóm lại là ngươi đi đâu ta theo đó."
"Ta đi làm việc, sao dẫn theo người không phận sự được chứ!" Gã nhíu mày,"Cô đã biết Bệ Ngạn Ty thì hẳn là biết bọn ta làm nhiệm vụ mật. Nếu không nể mặt cô là người Ty phủ thì với việc cô năm lần bảy lượt cản trở ta làm việc, ta giết cô ngay tại đây cũng không có gì đáng trách."
Đào Yêu không sợ chút nào, còn cười rất tự tin: "Ngươi giết ta chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng hậu quả của việc không nể nang hai Diêm Vương sống của Ty gia thì khó mà nói lắm."
"Ta nói vậy chỉ để cô biết công việc của ta cực kỳ quan trọng." La Tiên thở dài,"Xưa nay Ty phủ rất quan tâm người của phủ, bất kể cô chăn ngựa hay quét sân, chỉ cần ngày nào còn là người Ty phủ thì Ty phủ sẽ không để bất kỳ người ngoài nào ức hiếp cô, cho dù cô phạm tội đáng chết thì cũng sẽ do họ tự tay giết cô chứ không để tới lượt người ngoài."
Đào Yêu cười: "Xem ra các ngươi rất nể nang Ty phủ."
"Tôn trọng mới đúng." La Tiên sửa lại, nhìn chằm chằm cánh tay mình đang bị nàng tóm chặt,"Cô thả tay ta ra mau, đừng cản trở ta nữa. Càng trì hoãn càng có hại cho cô thôi."
Đào Yêu lắc đầu: "Trông ta vô dụng vậy thôi chứ ta bảo đảm sẽ không làm phiền ngươi, ngươi cứ yên tâm làm việc của ngươi, cứ xem như mang thêm một cây gậy biết thở thôi."
"Cô..." La Tiên siết chặt cây gậy, thầm nghĩ có lẽ chỉ còn nước đánh nàng ngất xỉu thôi.
"Đừng có mơ dùng gậy đánh ngất ta." Đào Yêu bĩu môi,"Ngươi nói muốn Phật Nhãn hỗ trợ ngươi, mà năng lực lớn nhất của Phật Nhãn là gì thì cả ta và ngươi đều biết rõ. Ngươi muốn nó hỗ trợ chứng tỏ nhiệm vụ của ngươi liên quan tới thứ không phải là người."
Gã ngẩn ra: "Thì sao?"
Đào Yêu chỉ vào mình: "Có thể ta giúp được ngươi một tay đó, à không, có khi còn giúp được hai ba tay ấy chứ."
Gã im lặng, vẻ mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
"Dẫn ta theo không bị thiệt gì đâu, ta bảo đảm đó." Đào Yêu nghiêm túc vỗ ngực,"Ta cũng chẳng muốn giúp ngươi đâu, ta chỉ muốn ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhanh để trả con yêu quái xui xẻo kia cho ta thôi! Tuy mục đích của chúng ta khác nhau nhưng đều chung một kết quả, nên ngươi bớt nghi ngờ đi."
Gã trầm tư chốc lát rồi cũng gật đầu: "Vậy thì cô phải hứa không được nói bậy làm bừa, phải nghe lời ta suốt toàn bộ quá trình." Gã bổ sung thêm,"Và phải hứa sau khi xong việc, không được kể chuyện này cho ai biết."
"Ta hứa!" Đào Yêu gật đầu như gà mổ thóc.
La Tiên hít sâu một hơi rồi nói: "Vậy đi thôi."
"Đi đâu?" Nàng tò mò.
"Phủ tướng quân Quy Đức." Gã nói ra cái tên lạ hoắc với nàng.
"Phủ tướng quân?" Nàng càng thêm tò mò. Từ lúc tới Nhân giới thì hình như nàng chưa từng ghé qua nơi nào quý phái dường ấy?
Ánh trăng ảm đạm trên đỉnh núi chiếu rọi hai bóng người đang chạy rất nhanh.
"Cho ta hỏi thêm câu nữa... Vì sao lại thi triển Kính thuật lên bộ xương?"
"Người tập võ không thể lười biếng dẫu chỉ một ngày. Dùng công cụ ở mọi nơi, xem vạn vật là kẻ địch đã là thói quen lâu năm của ta rồi."
"Ngươi có thấy dùng vạn vật của thế gian làm bao cát cho ngươi luyện võ là độc ác lắm không?"
"Khi kẻ địch thực sự chém đầu cô thì còn độc ác hơn."
"Ngươi... ngươi chạy chậm thôi... Ta sắp tắt thở tới nơi rồi đây này!"
"Không thể trì hoãn thêm nữa."
"Sao ngươi không... cưỡi ngựa!!"
"Ta không biết cưỡi ngựa."
"... Vậy là ngươi chạy bộ?"
"Ngựa còn không nhanh bằng ta."
"Vậy ngươi cõng ta chạy được không?"
"Không."
"... Ở Bệ Ngạn Ty... của các ngươi... toàn là quái vật hả?"
"Đúng là toàn người không tầm thường, nhưng vẫn chưa có ai tự chôn mình cả."
"Ngươi..."
"Ta khuyên cô đừng nói nữa, phải tập trung chạy thì mới nhanh được."
"Ngươi... đến phủ tướng quân... để làm nhiệm vụ gì?"
"Đưa thuốc."
"Hả???"
Hết chương 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận