Bách Yêu Phổ
Chương 129: Huyền Đà(4)
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Đào Yêu đập cửa đau cả tay nhưng không có ai ra mở cửa.
"Đừng nói là không có ai ở nhà nha?" Nàng thử đẩy mạnh nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, còn chả có nổi khe hở để nàng nhìn vào trong.
"Không đâu." La Tiên nói chắc nịch,"Đợi thêm lát nữa đi."
Đào Yêu lại đập cửa, đồng thời gào to: "Có ai không? Khách quý đến nè!"
Lại qua một lúc, đằng sau cánh cổng loáng thoáng có tiếng bước chân chầm chậm đi tới gần, sau đó vang lên giọng nói già nua: "Xin hỏi bên ngoài là khách quý nào vậy?"
La Tiên trả lời bằng chất giọng trầm mạnh mẽ: "Đến từ Đế Đô, đưa thuốc cho Đoàn tướng quân."
Bên kia cánh cổng vang lên tiếng "Ôi" kinh ngạc rồi sau đó là tiếng khóa sắt va chạm vào nhau đầy hấp tấp.
Đào Yêu quay qua nói với La Tiên: "Này là dùng hẳn khóa sắt để khóa cổng?"
La Tiên không trả lời, lẳng lặng chờ cửa được mở ra.
Bụi bay lất phất, cánh cổng không biết đã bị đóng chặt bao lâu mở ra một khe nhỏ, trong khe là một gương mặt già nua khoảng năm sáu chục tuổi, bọng mắt nặng trĩu. Đôi mắt già nua đánh giá người bên ngoài, sau đó chợt trợn tròn, lách người qua khe cửa đi ra ngoài, vừa khom lưng chào La Tiên vừa thở dài thườn thượt: "Tiểu nhân tham kiến Kình Dương đại nhân, xin thứ lỗi vì để đại nhân chờ lâu."
"Không sao." La Tiên nhìn lão,"Sao lão lại mở cửa? Người làm ngủ gật à?"
"Chuyện là..." Lão ngập ngừng, trông thấy Đào Yêu đứng bên cạnh La Tiên thì vội hỏi,"Vị cô nương này là?"
"Biểu muội!"
"Thuộc hạ."
Hai người đồng thời lên tiếng, La Tiên trừng Đào Yêu, Đào Yêu khẽ vả miệng mình, vừa nhìn gã vừa cười xin lỗi.
Thấy ông lão ngơ ngác, Đào Yêu vội giải thích: "Ta là biểu muội của Kình Dương đại nhân nhưng cũng là thuộc hạ của huynh ấy. Ta họ Đào, lão có thể gọi ta là Đào nha đầu."
"Ra vậy, không ngờ cô nương mới nhiêu đây tuổi mà đã được làm việc cùng Kình Dương đại nhân rồi, giỏi quá. Tiểu nhân sao dám gọi cô nương là nha đầu, Đào đại nhân chớ trêu tiểu nhân." Ánh mắt của lão khi nhìn Đào Yêu tràn ngập khâm phục. Lão nghiêng người, đưa tay mời: "Mời hai vị vào, lão gia nhà tôi đợi lâu rồi."
Đào Yêu mới nhấc chân lên thì đã bị La Tiên tóm lấy cánh tay ngăn lại.
Nàng giơ một chân giữa không trung: "Sao thế?"
La Tiên lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
Nàng cụp mắt: "Biết rồi, ta vô hình!"
La Tiên thả nàng ra, vọt lên đi trước nàng.
Họ vừa vào cổng, ông lão đi sau lập tức đóng sầm cổng lại, rồi lại nhanh chóng nhặt cái khóa sắt dưới đất lên, vòng quanh mấy vòng thanh nắm cửa rồi mới khóa lại. Động tác thành thục, nhanh chóng không phù hợp với tuổi tác của lão tẹo nào. Mà khi họ đi vào mới phát hiện còn có một cô bé tầm sáu, bảy tuổi, mặc áo ấm có hoa văn bông hoa, cặp mắt tròn xoe, gương mặt bầu bĩnh, trông rất đáng yêu. Tuy nhiên, trên trán và mặt cô bé đều có vết thương giống như vết cào, dù đã kết vảy nhưng thấy vết thương chưa lành trên người cô bé còn nhỏ xíu như vậy cũng khiến người ta thương xót. Thấy người lạ, cô bé chạy tới nấp sau lưng ông lão, sợ hãi níu vạt áo ông, vừa tò mò vừa ngượng nghịu thò nửa cái đầu ra nhìn họ.
Đào Yêu bóp mũi giả làm mặt quỷ khiến cô bé cười khanh khách.
"Chả lễ phép gì cả, thấy khách sao không chào?" Ông lão mắng cháu, xoa đầu cô bé,"Mau tham kiến hai vị đại nhân đi."
Cô bé chầm chậm đi tới trước mặt La Tiên và Đào Yêu, đang định quỳ xuống thì bị La Tiên ngăn lại, gã nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, đi chơi đi."
Cô bé nhìn ông lão để xin ý kiến, lão gật đầu: "Đi đi."
"Con vào vườn xem mèo nha ông nội!" Được cho phép, cô bé mừng như nhặt được vàng, chạy vụt đi, thoáng chốc đã không thấy đâu.
La Tiên nhìn về hướng cô bé biến mất: "Đường Nhi đó sao? Lớn quá."
"Đường Nhi đó, nó cao hơn nửa cái đầu so với lần gần nhất ngài gặp nó rồi. Trẻ con lớn nhanh quá." Nói đến cháu gái mình, lão cười rất hiền từ.
La Tiên gật đầu, chỉ vào cái khóa cổng: "Ban ngày ban mặt, lại không phải thời loạn lạc, cớ gì phải làm thế?"
Lão khựng người, ấp úng: "Đó là ý của lão gia... Khóa vào sẽ tốt hơn... Để đề phòng, đề phòng thôi."
"Ừm, cẩn thận là đúng." La Tiên nhìn quanh, tòa nhà rộng lớn nhưng chỉ thấy lá khô rơi đầy đất, đi đường đều phải giẫm lên xào xạc nhưng lại không thấy bất kỳ người làm nào quét rác. Nhìn kỹ đám lá rụng, độ dày mỏng ở mỗi nơi trong rất mất tự nhiên, giống như có ai đó cố tình gom đống lá lại vài chỗ nhất định nên trông rất dày.
Đào Yêu cũng nhận thấy điều đó. Đây là phủ tướng quân chứ không phải nhà hoang, sự phồn hoa của thành Lạc Dương bên ngoài bờ tường cũng không lấn át được sự quạnh quẽ của ngôi nhà này. Tuy Ty phủ cũng rất ít người nhưng yên tĩnh khác với không có hơi người. Nàng bèn hỏi: "Nhà lão không có ai nữa hả?"
La Tiên cũng nói: "Lão Phàn này, lần trước ta tới quý phủ, các ông đang dọn dẹp nhà cửa để đón Tết, giăng đèn kết hoa khắp nhà, trông náo nhiệt lắm mà."
Lão Phàn thở dài nặng nề, vẻ mặt u ám như không biết phải nói từ đâu, đắn đo hồi lâu mới chắp tay nói với La Tiên: "Đại nhân, lão gia đang chờ ở thư phòng. Tôi dẫn hai vị đi gặp lão gia."
"Cũng được."
La Tiên không hỏi nữa, vừa định nhấc chân thì bị lão Phàn gọi lại: "Đại nhân, phải đi theo tôi đấy." Người được lão nhắc nhở bao gồm cả Đào Yêu, lão nhấn mạnh,"Hai vị phải đi sau tôi, đi theo đúng con đường mà tôi đi. Hiện giờ không giống như trước, không thể tùy ý đi lại trong phủ."
Đào Yêu nghe những lời kỳ lạ đó bèn trêu: "Lão Phàn nói cứ như trong phủ có thú dữ ăn thịt người vậy. Ông sợ người ngoài đi lung tung sẽ bị làm thịt à?"
Lão Phàn không phủ nhận mà thở dài: "Tóm lại là hai vị phải đi theo sát tôi, tôi tin với ánh mắt của hai vị thì hai vị đã nhìn thấu sự kỳ lạ của nơi này lâu rồi."
Nói xong, lão bước xuống bậc thềm, chầm chậm đi trên con đường phủ đầy lá.
La Tiên lẳng lặng đi theo, Đào Yêu đi được mấy bước thì nhìn sang đống lá khô khổng lồ mấy lần, không biết muốn làm gì mà thoắt cái chạy ra khỏi con đường mà lão Phàn dẫn đi, thích thú giẫm lên đống lá khô cứ như lũ trẻ con bướng bỉnh đòi tắm mưa.
Đến khi La Tiên và lão Phàn nhận ra đằng sau không có ai thì đống lá khô đã biến mất, thay vào đó là cái hố khổng lồ sâu hoắm. Hóa ra đống lá khô được chất lên tấm lưới mỏng mà chỉ cần đạp một cái là rách, lúc này dưới hố trừ lá ra thì còn có những cây chông được làm bằng sắt rất nhọn, nếu vật sống nào mà rơi xuống hố thì e rằng sẽ không sống nổi mất.
Đặt bẫy trong chính ngôi nhà của mình...
Đào Yêu đứng trên mép cái hố, giả vờ hoảng hốt vỗ ngực: "Ối chao, may mà ta lanh lẹ, không thì từ nay nhịn ăn rồi..."
Lão Phàn sợ trắng bệch cả mặt, vừa chạy vội tới chỗ Đào Yêu vừa nhìn cái hố, tay chân luống cuống hỏi: "Đào đại nhân sao lại... Ngài có sao không?"
"Ta chỉ bất cẩn sẩy chân thôi, không sao đâu." Đào Yêu cười hì hì xua tay, còn cố ý hỏi: "Có lỡ làm hỏng cái gì không vậy?"
Lão Phàn nhìn cái bẫy, tuy khó xử nhưng cũng không thể làm gì, gượng nói: "Không sao không sao, để lát tôi sửa lại."
La Tiên vẫn đứng yên chỗ cũ, hoàn toàn không có ý đi tới xem, gằn giọng: "Nếu đã không sao thì đi thôi."
"Đi liền đây!" Đào Yêu hớn hở đáp lại, hớn hở quay lại con đường cũ. Lão Phàn nhìn nàng mà tim vọt lên tới cổ họng, liên tục nhắc nàng đi cẩn thận.
"Lão Phàn dễ tính đấy, chứ nếu là ai nóng tính thì đã bắt cô sửa lại cái bẫy rồi." La Tiên vừa đi vừa nói,"Khó mà che được cái hố to như vậy lắm."
"Nhờ ngài cả đấy, lão Phàn nể mặt ngài nên không mới không làm khó ta." Đào Yêu đảo mắt,"Nhưng suốt quá trình ngươi không nói gì hết, định lát nữa hỏi người khác?"
"Không hỏi." La Tiên nhìn thẳng đường,"Trừ khi liên quan đến nhiệm vụ."
Đào Yêu ngoái đầu nhìn cái bẫy, cười cười, cũng không nói gì nữa, chỉ tập trung đi đường.
Không lâu sau, lão Phàn dẫn họ đi qua cái cổng vòm, một cái viện không quá lớn hiện ra trước mặt, trong viện rất sạch sẽ gọn gàng, sân được lót bằng gỗ chứ không phải bằng gạch, tuy không ra dáng giàu sang phú quý nhưng có phần tiêu sái. Đối diện cửa sổ là khóm trúc vừa phải càng tôn lên nét phong nhã cho cái viện này. Có điều vì quá thiếu hơi người, trời lại lạnh nên cảnh tượng trong viện không khiến người ta thấy thoải mái mà chỉ thấy tịch liêu và u ám.
Còn với Đào Yêu, nàng đặt toàn bộ sự chú ý lên cái cây duy nhất trong sân. Hẳn là cây quế, khá đẹp, cao tầm ba bốn thước, tán cây dày, không bị gió mùa đông tàn phá quá nhiều. Nhưng kỳ lạ là đã qua mùa nở hoa mà cây vẫn trổ rất nhiều hoa, những đóa hoa màu đỏ ấy trở nên nổi bần bật trong cái sân u ám này.
Nếu không bàn đến mùa hoa nở thì lẽ ra hoa quế không phải màu vàng nhạt thì cũng là màu vàng đậm, nhưng cây quế này lại nở ra hoa đỏ như máu, hiếm thấy thật.
"Lão Phàn ơi, bây giờ mà hoa quế nhà ông còn nở hoa được cơ á?" Đào Yêu chỉ vào cái cây nở hoa không theo quy luật tự nhiên kia.
Lão Phàn ngập ngừng: "Không giấu gì đại nhân, hoa quế nhà tôi đã nở như vậy rất lâu năm rồi, dẫu bão táp mưa sa, mùa hè nóng bức hay mùa đông giá lạnh, nó vẫn nở rộ như thế, cũng không rụng cánh hoa nào."
"Kỳ diệu vậy á? Hiếm thấy hoa quế màu đỏ ghê, nhà ông bón phân gì cho nó mà nó ra được màu này thế?" Đào Yêu lại trêu ông ấy.
Lão Phàn nhìn cây quế, thở dài: "Cây quế này là do lão gia đích thân trồng từ hồi mới dọn vào Long Thành Viện. Mấy năm đầu nó vẫn bình thường, ai dè càng về sau hoa càng hồng, mấy năm gần đây bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, mà còn không tàn suốt bốn mùa. Ai trông thấy đều vừa ngạc nhiên vừa nghĩ là điềm xấu. Có người đề nghị lão gia chặt cái cây này đi nhưng lão gia không đồng ý, nói nó chỉ có màu hoa khác thường thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên. Thế là không ai nhắc tới chuyện chặt cây nữa. Sau này phủ càng ngày càng ít người nên cũng không còn ai để ý tới cái cây này nữa."
"Vậy à? Của hiếm là của quý, cái cây này đáng giá đấy, chặt thì tiếc quá, hay là bán nó đi." Đào Yêu xoa tay tới gần cái cây, tựa như sẽ lập tức bứng cây chạy đi bán.
La Tiên hắng giọng.
"Thôi, không nói nữa, làm chuyện chính đi." Đào Yêu lập tức quành lại chỗ cũ, nghiêm túc cúi đầu với La Tiên,"Ta hứa ta là người vô hình."
Lão Phàn rảo bước đi tiếp: "Mời hai vị đi hướng này, để tôi vào báo với lão gia."
Hai người đi theo lão Phàn, thấy lão nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy tiếng, cung kính nhỏ giọng nói qua khe cửa: "Thưa lão gia, Kình Dương đại nhân và thuộc hạ của ngài ấy là Đào đại nhân đến rồi ạ."
Một giọng nam trầm xuyên qua cánh cửa: "Mời khách vào đi."
Hết chương 7. 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận