Bách Yêu Phổ

Chương 140: Nhân Cừ(3)

Chương 9. 3

"Lại giúp cô một việc rồi! À không, hai việc lận!" Liễu công tử ợ một tiếng, nhưng mùi hôi quá khiến hắn phải nôn cả ra ngoài.

Đào Yêu bịt mũi, suýt thì nôn theo hắn: "Huynh chén sạch? Huynh chén sạch bốn con Hội Long? Vậy mà huynh cũng chén được cơ á??? Bệnh sạch sẽ của huynh là giả chắc rồi!!!"

Liễu công tử hít sâu, vuốt ngực mình, chờ cơn nhợn nhạo trong dạ dày lắng xuống mới giậm chân nói: "Cô tưởng ta muốn ăn mấy thứ gớm ghiếc đó chắc? Ta mà không thấy chúng suýt cắn đứt đầu cô tới nơi thì ta có cần phải hy sinh như vậy không?! Ta còn chưa ăn sáng mà đã ăn mấy con này rồi, cô không cảm ơn thì thôi, lại còn chế giễu ta?!"

"Ta suýt bị cắn đứt đầu bao giờ? Chẳng lẽ ta không biết có một con ở đằng sau định đánh lén ta à! Với bản lĩnh của ta, ta..." Đào Yêu tức giận chỉ vào mình.

"Cô? Cô làm sao?" Liễu công tử cắt ngang lời nàng, hắn hếch mặt lên, dùng lỗ mũi để khinh bỉ nàng.

"Ta... ta..." Đào Yêu đỏ mặt, giậm mạnh chân, bỗng nhiên nói yếu xìu,"Ta chưa kịp đối phó thì... huynh đến..." Nhưng sự ủ rũ ngắn ngủi của nàng đã bị cơn giận dữ lấn át, vừa giậm chân vừa mắng,"Ít thì sao chọi nổi đông, loài yêu quái Hội Long còn mặt dày không biết nhục, ta chỉ có hai tay hai chân, còn chúng thì có bao nhiêu tay chân chứ! Tức chết mất! Khụ, tại ta không mang đủ thuốc nên mới cần huynh ra tay thôi!"

Khi họ đang nói chuyện, ngoài vòm cổng vườn thập thò cái đầu trọc lóc cùng đầu con cáo. Chờ xác nhận trong vườn tuyệt đối an toàn, Lắm Lời mới dắt Cút Xéo chạy vào, người còn chưa tới nơi đã nghe mấy tiếng càm ràm: "Đào Yêu ơi, cô muốn làm bọn ta lo chết hay sao? Không nói không rằng đã biến mất tăm! Bỏ nhà đi suốt mấy ngày trời! Cô có biết Miêu quản gia lo lắng như thế nào không hả? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Chẳng lẽ cô muốn ba người cùng rời khỏi Đào Đô nhưng chỉ có hai người trở về à! A di đà Phật, may sao Cút Xéo tìm thấy cô, chứ nếu bọn ta mà đến chậm một bước thì sau này cô chỉ được đón Tết Thanh Minh thôi!"

"Ôi, thôi mà thôi mà." Đào Yêu nhìn dáng vẻ lo lắng của Lắm Lời thì lòng cũng dâng lên sự ấm áp và áy náy, bèn nuốt hết mấy câu mắng mỏ cho cái miệng xui xẻo của cậu xuống, dõng dạc nói,"Ở Lạc Dương có một ca cần khám gấp nên ta mới mau chóng đến đây mà không kịp báo với các cậu. Nào ngờ đến đây lại bị hết chuyện này tới chuyện khác níu chân tới tận bây giờ."

Lắm Lời bán tín bán nghi, nhìn quanh khu vườn dò xét một lượt, chỉ thấy khu vườn là một đống hỗn độn sau trận chiến cùng cây quế bị đổ ngã, hoa quế đỏ rực vương vãi khắp sân.

"Bọn ta vừa vào cổng thành đã đã thấy yêu khí ngất trời phía bên này rồi." Lắm Lời thắc mắc,"Cô nói đi khám bệnh mà, sao lại dính tới yêu quái Hội Long, lại còn bị cả đám tấn công nữa? Từ khi chúng ta rời khỏi Đào Đô, cô chưa từng thảm hại như hôm nay."

"Ta thảm hại chỗ nào?" Đào Yêu tức tối, kéo vạt áo của mình ra,"Quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm đây nè!"

Lắm Lời lắc đầu: "Thảm hại ở đây không phải là sạch sẽ hay bẩn thỉu. Suốt chặng đường vừa qua, chúng ta gặp rất nhiều yêu quái, có kẻ nào dám bất kính với cô không? Thỉnh thoảng có vài kẻ ngang bướng nhưng chúng cũng cố kỵ thân phận cô, cho dù chúng có muốn giết chết cô cỡ nào thì cũng chưa có ai có thái độ ngông cuồng như hôm nay."

Liễu công tử cốc cái đầu trọc lóc của Lắm Lời: "Loài yêu quái Hội Long thoạt trông rất hung mãnh nhưng chúng thuộc một trong các tộc yêu quái ngu ngốc nhất. Giống như con người bị ngu bẩm sinh vậy, chúng sẽ không quan tâm tới người trước mặt mình là ai, một khi bị sai khiến thì chúng chỉ biết liên tục tấn công đối phương thôi. Tuy nhiên, dù chúng chỉ biết đánh bừa nhưng nếu số lượng đông đảo thì cũng có thể cắn chết voi. Ơ nhưng mà..." Liễu công tử chớp chớp mắt, nhìn sang Đào Yêu,"Ta nhớ Hội Long thường sống ở vùng ẩm thấp phía Nam, vừa sợ lạnh vừa không thích nắng, vì vậy hầu như chỉ sống bên dưới mặt đất. Vậy mà cô lại gặp một đám Hội Long trong buổi sáng mùa đông ở phương Bắc?"

"Không chỉ Hội Long thôi đâu." Đào Yêu bóp bả vai đau nhức của mình,"Nếu hai người tới sớm một chút thôi là sẽ gặp cả Lệnh Cương và Du Thổ nữa, toàn mấy con ngu ngốc chỉ biết đánh bừa."

"Là loài Lệnh Cương có họ hàng xa với Kỳ Lân, một khi đã ngoạm con mồi thì sẽ không bao giờ nhả?"

"Còn Du Thổ là loài nào... À, có phải là loài cá khổng lồ có chín con mắt có khả năng bơi dưới lòng đất và bơi liên tục suốt mấy trăm năm không cần nghỉ ngơi không?"

Liễu công tử và Lắm Lời lần lượt hỏi xong thì cùng đồng thanh hỏi: "Sao cô lại gặp phải chúng?"

Lắm Lời vò đầu: "Ta thấy thành Lạc Dương rất phồn hoa mà, sao mấy loài yêu quái thường sống ở nơi hoang vắng, không thích nơi đông người lại xuất hiện ở đây?"

"Lại còn xuất hiện cùng một lần và đều nhắm vào cô..." Liễu công tử nhướn mày,"Rốt cuộc là cô dây vào ai? Không có ai cố ý triệu tập thì sao chúng lại ló mặt tới đây!"

"Ta..." Đào Yêu gãi mặt hồi lâu,"Ờ thì..."

Nếu mà giờ nói ra sự thật thì e Lắm Lời sẽ sợ chết khiếp mất...

"Giờ này rồi mà cô còn giấu giấu giếm giếm nữa hả???" Liễu công tử sốt ruột,"Nếu nói y thuật của cô đứng đầu Đào Đô thì sẽ không có ai phản đối, còn nếu nói cái võ mèo cào của cô rất đáng xấu hổ thì càng không có ai phản đối. Cô tưởng ban nãy chỉ là đùa vui thôi chắc? Cô tưởng tất cả yêu quái trong thiên hạ đều sẽ ngoan ngoãn làm bệnh nhân của cô chắc? Cô không phải là mình đồng da sắt bất khả xâm phạm, cô có nghĩ đến hậu quả nếu bọn ta đến chậm một chút thôi thì sẽ ra sao không? Kể cả vậy mà cô cũng không muốn nói thật? Tiểu hòa thượng nói đúng đấy, ba người rời đi thì phải đủ ba người về!"

Dù họ thường cãi nhau nhưng nếu nàng gặp bất trắc, Liễu công tử sẽ bất chấp tính mạng để ăn sạch kẻ đã hại nàng... Chậc, nếu vậy thì chắc hắn sẽ chết vì no căng bụng mất? Nhưng nếu đổi ngược lại là nàng, nếu Liễu công tử hoặc Lắm Lời xảy ra chuyện gì, nàng có bất chấp tính mạng không? Không biết nữa... Bảo nàng ăn đám rết đó thì chắc chắn không được, cùng lắm thì sau này đi viếng mộ sẽ đốt thêm nhiều vàng mã cho họ... A di đà Phật. Có điều nếu không có chuyến đi này, nàng sẽ không nhận ra "một mình" và ba người khác nhau thế nào...

"Huynh giận cái gì chứ, ta sẽ ghi sổ cho sự giúp đỡ của huynh ngày hôm nay mà." Đào Yêu lườm hắn, lại chột dạ bóp ngón tay,"Yêu quái tụ tập gây ra bao nhiêu rắc rối... Hai người phải để cho ta sắp xếp lại câu chuyện rồi mới kể được chứ!"

Trong lúc họ nói chuyện thì Cút Xéo đã đi dạo quanh khu vườn mấy vòng, hết ngửi cái này lại ngửi cái kia, khi nó đến gần cây quế, thân là con cáo lại giật thót dựng hết cả lông lên y như con mèo. Nó ré lên một tiếng, nhanh chóng nhảy phốc lên vai Lắm Lời, nhe răng gầm gừ về phía cái cây.

"Sao vậy?" Lắm Lời khó hiểu, cậu chưa từng thấy Cút Xéo có phản ứng như thế này.

Cút Xéo vẫn tiếp tục nhe răng hệt như đang thấy thứ gì đó khiến nó cực kỳ căm ghét và sợ hãi.

Liễu công tử vừa quan sát Cút Xéo bằng thái độ kỳ lạ vừa nhìn về phía đó. Hắn và Đào Yêu nhìn nhau, sau đó hai người cùng đi về hướng gốc cây.

Cây quế bị đốn ngã thật oan uổng, được trồng bao nhiêu năm mới lớn lên như bây giờ mà lại gặp tai bay vạ gió. Nó nằm chỏng chơ dưới đất, những đóa hoa đỏ rực nằm trên đám lá cây xanh mướt trông càng thêm xinh đẹp khiến họ không nỡ giẫm lên.

Nhưng sau đó họ nhanh chóng dừng chân, tầm mắt cùng nhìn vào mớ rễ cây, lòng không còn cảm thấy thương tiếc gì nữa mà chỉ muốn đốt quách cây quế này ngay lập tức. Đám rễ cây bị bứng lên khỏi mặt đất mới khiến người ta phát hiện chúng không hề giống rễ cây bình thường. Khi nhìn kỹ sẽ thấy hơn phân nửa chiều dài của chùm rễ cây trông giống như những cái xúc tu đỏ sậm nằm bẹp tán loạn trên mặt đất, thỉnh thoảng còn nhúc nhích mấy cái. Liễu công tử nhặt một cục đất sét rồi ném mạnh vào một cái xúc tu làm nó gãy ra, sau đó một dòng chất lỏng vừa máu vừa mủ tràn ra, trông buồn nôn vô cùng.

"Phải nó không?" Hắn không dám chắc chắn, bèn nhìn Đào Yêu.

Đào Yêu không trả lời. Nàng bước nhanh tới chỗ gốc cây, ngồi xuống nhìn kỹ cái hố từng là nơi trồng cây quế, mặt mày tái mét, bật cười khô khốc: "Đúng là món quà lớn thật..."

"Cô nói gì cơ?" Liễu công tử cũng tới gần rồi nhìn xuống cái hố, sau đó nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn kiếm ai đó ra đánh một trận cho bõ tức, rống to,"Tên súc sinh nào lại mở nó ra vậy!"

Đó là cái hố rộng khoảng bốn, năm thước, không chỉ có đất mà còn có luồng khí màu nâu đen đang chầm chậm chuyển động dưới hố.

Liễu công tử tóm lấy cánh tay Đào Yêu, vô cùng hy vọng suy đoán của mình là sai: "Cái này có phải là Hiệp Khẩu không? Có phải hay không? Ta nhìn nhầm thôi đúng không?"

"Huynh trật tự đã nào." Đào Yêu hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm cái "miệng" ở dưới hố: "Huynh mà còn giãy đành đạch như vậy nữa thì cho dù nó chưa mở cũng sẽ mở ra đó." Nói xong, nàng nhặt một bông hoa quế đỏ rực lên, lầm bầm: "Thảo nào lại có màu này... Hóa ra mi là chìa khóa."

"Kẻ nào gây ra? Cô nói cho ta biết ngay!" Liễu công tử tức đến mức đau cả bụng.

Đào Yêu không trả lời, chỉ lấy một cái lọ đựng loại thuốc bột sặc sỡ nào đó rồi rắc lên rễ cây. Trong nháy mắt, một ngọn lửa lớn bùng lên, mấy cái xúc tu liên tục co giật trong lửa rồi nhanh chóng bất động, dần dần hóa thành nhúm tro tàn.

"Trước hết tạm thời lấp cái hố này lại đã, tránh làm người qua đường sợ." Nàng hất cằm chỉ về phía gốc cây.

Liễu công tử nhíu mày, vung hai tay lên, đống bùn đất quanh cái hố bỗng dồn lại rồi nhanh chóng lấp nó lại, ngăn chặn cái ở dưới hố làm chướng mắt người ta.

"Rốt cuộc là ai?" Liễu công tử chặn nàng lại.

Nàng gãi ót, cười trừ: "Bách Yêu Phổ."

Liễu công tử như bị hóa đá, trừ con ngươi giật giật mấy cái thì toàn thân đều bất động.

Lắm Lời và Cút Xéo ở tít đằng xa nên không biết họ làm gì. Lắm Lời thấy đang yên đang lành thì tự nhiên đốt cái cây nên cậu định qua xem sao nhưng bị Cút Xéo ngăn lại, chỉ cần cậu nhúc nhích là nó sẽ cào mạnh cái đầu trọc lóc của cậu.

"Đi kiếm chỗ lấp bụng đã." Đào Yêu tỉnh bơ đi sượt qua người Liễu công tử,"Chuyện dài lắm, ăn no rồi kể sau."

Liễu công tử thoát khỏi trạng thái hóa đá, siết chặt nắm đấm, nói qua kẽ răng: "Ta đã tạo nghiệt gì mới quen cô chứ..."

May là tuyết đã ngừng rơi, ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông khiến tâm trạng người ta dễ chịu hơn đôi chút, chứ không thì hôm nay là một ngày quá tồi tệ.

Trước khi ra khỏi vườn, Đào Yêu bỗng quành trở lại, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bị đứt làm hai nằm trong góc khuất. Nàng vuốt ve chốc lát rồi đốt nó đi.

Ngọn lửa nho nhỏ nhanh chóng lụi tàn.

Hết chương 9. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận