Bách Yêu Phổ
Chương 122: Phật Nhãn(1)
Ánh lửa, tiếng thét cùng mùi máu bện vào nhau tạo thành thứ âm thanh và màu sắc tuyệt vọng nhất thế gian đang tìm cách trốn chạy nhưng không được, chỉ đành bị giam cầm trong tòa thành.
Thùng thùng thùng thùng!
Không biết có bao nhiêu bàn tay điên dại đập mạnh lên cổng thành, có lẽ còn có người cảm thấy dùng tay thôi không đủ mà không màng đau đớn nện cả thân mình lên cửa, ý chí sinh tồn chống đỡ cơ thể sắp chết, bộc phát ra sức mạnh lớn nhất trong đời.
Cổng thành rất vững chắc, chịu sức phá của ngàn người mà vẫn không nhúc nhích. Nhưng âm thanh vang vọng chưa từng ngơi nghỉ từ bên trong khiến con tim của những người bên ngoài thít chặt, không dám hoàn toàn tin vào độ vững chắc của cánh cổng, cứ nơm nớp lo sợ nó sẽ vỡ tan tành.
Hắn không thể biểu hiện ra ngoài bất cứ tâm trạng nào trừ sự kiên định nên đành dùng hết sức nắm chặt thanh kiếm đến nỗi cả cánh tay lẫn cơ thể đều run lên nhè nhẹ.
Ánh lửa bập bùng trong mắt mọi người càng lúc càng sáng, càng lúc càng đỏ, rực lên dữ dội, thiêu rụi sự sống.
Thùng thùng thùng thùng!
Người bên trong vẫn không chịu từ bỏ, dẫu là ảo tưởng thì họ vẫn muốn ảo tưởng rằng một lối thoát sẽ xuất hiện. Song, vẫn có người quyết định được đó là ảo tưởng hay hiện thực.
Chuôi kiếm cứng cáp dường như muốn tan chảy trong lòng bàn tay nóng rực của hắn. Giờ phút này, thân thể hắn còn nặng nề hơn cả cánh cổng thành trước mắt.
"Đại nhân..." Tên thuộc hạ vừa sợ hãi vừa ngờ vực nhìn hắn,"Có lẽ trong thành còn có dân chúng vô tội... Không mở cổng thành thật sao?"
Hắn không nói gì, chỉ thấy đầu ong ong.
"Đoàn đại nhân giữ được thành thì sẽ giữ được huyết mạch Đoàn gia, giữ được cuộc sống vinh hoa phú quý, đại nhân hãy suy xét thật kỹ.". Chỉ có những lời nói này là rõ ràng, rành mạch, bổ từng chữ từng từ, lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ chết một cách giày vò và liên lụy người khác.
Ầm!
Trong thành vang lên tiếng động rất to, không biết lại nổ ở đâu rồi, không biết lại có thêm bao nhiêu thây người bị chia năm xẻ bảy.
Hắn run lên.
"Đại nhân! Nhìn kìa!" Có người chỉ lên bức tường thành, hét to.
Trên tường thành cao vút nhô lên nửa thân người, lửa chiếu rọi gương mặt và cần cổ bị thương nặng, máu me bê bết. Không biết người đó đã phải mất cao nhiêu sức lực mới bò lên được tận đấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhưng còn chẳng thấy rõ người đó là nam hay nữ, chỉ biết chốc nữa thôi thì người đó sẽ thành công.
"Đoàn đại nhân, không được để bất cứ ai thoát.". Trong đầu lại vang lên tiếng ai đó đang nói, giọng nói lạnh lẽo như băng, không cho phép sự chống đối nào.
Câu nói gây buốt giá toàn thân ấy đã đánh thức hắn.
Hắn thình lình giật lấy thanh mâu trong tay binh sĩ, nắm thật chặt, tập trung ngắm mục tiêu, sau đó ném mạnh. Thanh mâu được phóng bay như mũi tên, đâm trúng người sắp bò ra khỏi tường thành.
Tiếng khóc thét của một người là quá bé nhỏ khi chìm trong tiếng gào khóc của cả một tòa thành. Người chỉ cách sự sống một bước chân ấy hệt như chiếc lá khô rơi rụng xuống khỏi tường thành, lặng lẽ chấm dứt cuộc đời.
"Chúng quân nghe lệnh!"
"Có!"
"Phàm có người trốn ra khỏi thành, giết ngay!"
"Rõ!"
Đây là câu nói vang dội nhất của hắn đêm nay.
Người trong thành không có đường lui, người ngoài thành cũng vậy.
Lửa bốc cao hơn, còn tiếng khóc trong thành thì ngày càng nhỏ lại.
Hắn siết chặt nắm tay, mồ hôi chầm chậm trượt ra khỏi vành mũ giáp.
Từ nhỏ đến lớn, không chỉ một lần hắn tưởng tượng ra cảnh mình anh dũng chống chọi với ngàn quân, chiến giáp nhuốm máu, đao vung trên lưng ngựa, giống như "Phi tướng ở tại Long Thành/ Ngựa Hồ ngừng vó, vững vàng núi Âm." Hơn ai hết, hắn vô cùng mong đợi cái ngày chết không hối tiếc đầy hạnh phúc ấy. Nhưng khi ngày đó đến thật, cái gì cũng có, chỉ không có niềm hạnh phúc.
"Đại nhân... Chúng ta phải... canh giữ đến bao giờ?" Chỉ vài chữ thôi mà tên thuộc hạ căng thẳng nuốt nước miếng mấy lần mới nói hết câu. Đây là thắc mắc của tất cả mọi người. Nếu hắn nói tới bây giờ thôi thì chắc chắn ngoài thành cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng tan hoang. Ngay tại đây, mỗi một binh lính dù là lính mới hay lính dày dạn kinh nghiệm, dù tay có nhuốm máu hay không thì ai cũng đã đến giới hạn cả rồi. Dây cung lúc căng nhất cũng là lúc dễ đứt nhất.
Hắn hít sâu một hơi: "Chờ lửa dập thì mở cổng thành. Người có công sẽ được trọng thưởng, kẻ nào bỏ trốn diệt ba tộc!"
"Rõ!"
Toàn thể binh sĩ hô to đáp lại.
Cả trong thành lẫn ngoài thành đều đang cố hết sức giãy giụa.
Hắn không nhớ rõ ngọn lửa khủng khiếp ấy bừng cháy trong bao lâu, chỉ nhớ dẫu là ngày hay đêm thì khoảng trời trên tòa thành đều đen đặc, không khí sặc mùi thịt cháy khét, từng hơi thở hít vào đều gây bỏng rát nơi cổ họng.
Cho đến khi không còn gì để đốt nữa, lửa tự tắt.
Họ xối rất nhiều nước lên cổng thành rồi đợi thêm hồi lâu.
"Mở cổng chưa... thưa đại nhân?" Thuộc hạ hỏi xin ý hắn.
Hắn nhìn cổng thành đã đổi màu do quá nóng, thoáng chần chờ rồi gật đầu: "Mở đi."
Thật ra lòng hắn biết rõ dẫu có nung chảy cánh cổng thành thì nó vẫn sẽ luôn ở đó, không bao giờ mở ra được nữa.
Tiếng cửa kẽo kẹt nặng nề vang lên hệt như tiếng hấp hối của người sắp chết.
Hắn đứng đầu đội ngũ, vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Cảm giác lo sợ bủa vây lấy mỗi người tại đây, biết rõ phía sau cánh cửa sẽ không còn gì cả nhưng vẫn sợ có thứ gì đó thình lình lao ra.
Qua khe cửa, họ thấy đống tro tàn bị gió cuốn bay khắp không trung như đang khiêu khích, thị uy với họ, nhưng sau lưng nó lại chỉ đống đổ nát thê lương.
Hắn im lặng hồi lâu.
Giờ họ cần phải dọn dẹp chiến trường. Kể cũng buồn cười, không đánh giặc mà lại dọn chiến trường.
Hắn cười khổ, giơ tay ra hiệu: "Vào thôi."
"Rõ!" Tiếng hô vang cũng không che giấu nổi sự bất an của mỗi người.
Hắn là thủ lĩnh nên đi đầu.
Lửa đã tắt, thành đã yên, không có gì đáng lo, nên vui mới phải, chắc chắn hắn đã trở thành công thần. Con đường cháy đen hơi khó đi nhưng nếu cuối đường là vinh quang thì tất cả đều đáng giá.
Trong sự bất an, hắn bỗng thấy chờ mong.
Chân hắn nhanh chóng bước qua ranh giới. Tòa thành mà hắn từng bước vào vô số lần đằng sau cánh cửa ấy đang chờ đợi hắn bằng dáng vẻ thảm thiết và yên tĩnh nhất.
Binh sĩ đằng sau run lẩy bẩy, cảnh tượng trong thành được ánh sáng ban ngày chiếu rọi khiến họ nôn thốc nôn tháo.
"Ôi Đoàn đại nhân tới đấy à? Cậu đem giỏ trái cây này về chia cho các huynh đệ nhé. Trời nóng nực mà các cậu còn phải đi tuần tra nữa."
"Đoàn đại nhân ơi Đoàn đại nhân, dừng chân nghe tôi hỏi chuyện một lát với. Nghe nói ngài chưa cưới vợ đúng không? Già có đứa cháu gái, tính tình hiền lành, mặt mũi dễ thương, Đoàn đại nhân có muốn gặp không? Ấy ấy Đoàn đại nhân đừng đi mà!"
"Đoàn đại ca ơi, thanh kiếm đá của ngài đã được mài xong rồi, xem có ưng không?"
"Đoàn ca ca ơi, mẹ bảo đệ đưa gói thuốc này cho huynh, nói đeo nó để xua muỗi, còn nói nhà đệ không giàu nên không mua nổi cái khác, đành lấy cài này làm quà cảm ơn. Cảm ơn hôm qua huynh đã cõng cha đệ về nha."
Đoàn đại nhân... Đoàn đại nhân...
Hắn vô thức che tai lại, những âm thanh ngổn ngang này từ đâu xuất hiện vậy? Những gương mặt vui đùa, cãi nhau qua bốn mùa xuân hạ thu đông kia là ai?
Cho đến khi tầm mắt của hắn di chuyển từ không trung xuống mặt đất, rơi xuống xác của vô số người nằm la liệt, hắn như mới bị kim đâm, dần lấy lại ý thức từ cơn đau buốt.
Là Hoàng đại thúc bán trái cây, là mụ Khương nhiệt tình thích làm mối, là thợ rèn Tiểu Phi ở khu đông, là cô bé Bảo Nhi nhà lão Từ Mập ở khu tây... Là những người khác nữa. Nhưng bây giờ, phải làm sao để hắn nhận dạng những người mà chỉ mới đây thôi đã xuất hiện trong cuộc sống của hắn? Tuy rằng họ vẫn ở đây, nhưng ai cũng bị cháy thành than cả rồi.
Hắn cúi thấp đầu, không dám đưa mắt ra xa hơn.
Rất nhiều người tò mò địa ngục trông như thế nào, là bóng tối vô tận hay lửa thiêu hừng hực? Hắn nghĩ họ sai cả rồi. Địa ngục là tại nơi hết thảy đều đã bị phá hủy, chỉ duy nhất mình mình còn sót lại.
Hắn vẫn không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy nắng to quá, tựa hồ như muốn đẩy ngã hắn xuống.
Sau đó hắn nghe tiếng "uỵch", bảo kiếm rơi khỏi tay, hai đầu gối khụy xuống, nặng nề quỳ trước tòa thành chết này.
"Đại nhân!" Binh sĩ thấy thế, vội chạy lên đỡ hắn.
"Đại nhân có sao không?" Tay hắn bị cầm rất chặt.
"Không sao... Không cần đỡ ta đâu." Hắn lắc đầu, vẫn không muốn ngẩng lên.
"Ngài không sao, nhưng chúng tôi thì có." Có giọng nói vừa sắc bén vừa kỳ dị vang lên bên tai hắn.
Hắn giật mình, ngẩng phắt đầu lên, không thấy binh lính của hắn đâu nữa, mà giờ đây, bên cạnh hắn là một con quái vật hình người, cả người bốc lửa, trên mặt chỉ có hai đường kẻ màu đỏ như đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắn thầm kinh hãi, đá văng nó ra, xách kiếm lên chỉ vào con quái vật, giận dữ thét: "Yêu nghiệt phương nào?!"
Con quái vật bò dậy, không nói gì mà chỉ cười, giọng cười hệt như vịt.
Mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt áo hắn, một cơn gió thổi qua, sống lưng lạnh toát.
Hắn bỗng thấy phía sau có điều bất ổn, xoay người lại, bảo kiếm suýt tuột khỏi tay.
Vô số hình người đen xì đứng dậy, mắt đỏ ngầu, nhìn hắn chằm chằm, đồng thanh nói: "Đoàn đại nhân, vì sao không mở cổng? Vì sao không mở cổng?"
Hắn hết xoay bên này rồi lại xoay bên kia, trong lúc nhất thời không biết nên chú ý đằng trước hay đằng sau, bao nỗi sợ hãi và tức giận đều dồn vào mũi kiếm bóng loáng lạnh lẽo: "Các ngươi... Các ngươi chớ xằng bậy!"
"Vì sao không mở cổng? Vì sao không mở cổng?"
Càng lúc càng có nhiều thây đen lảo đảo đi về phía hắn, vô số giọng nói cùng lặp đi lặp lại một câu hỏi.
"Vì sao không mở cổng? Vì sao không mở cổng?"
Âm thanh ấy hệt như thần chú, khiến lòng hắn rối như tơ vò, đầu đau như búa bổ.
"Cút ngay!" Hắn giận dữ gầm lên, dùng hết các kỹ năng đánh kiếm của mình để chống đỡ.
Nhưng kiếm của hắn không có tác dụng với chúng, chém đứt tên này thì lại mọc ra tên khác, mặc cho hắn dùng hết sức lực chiến đấu nhưng không có giây phút nào là chiếm thế thượng phong.
Vung kiếm ngàn vạn lần, đến người sắt cũng không chịu nổi. Hắn thở hồng hộc nửa quỳ dưới đất, thấy kẻ địch lại ào tới như nước, mỗi cặp mắt đỏ ngầu đều toát ra khát khao báo thù.
Hắn nghiến răng, dùng hết sức lực cuối cùng để đứng lên, làm tư thế đánh cược được ăn cả, ngã về không, nhưng trong chớp mắt, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên hắn không còn sức lực nào cả, cánh tay buông thõng, nới lỏng kiếm, đứng thẳng người, cười với kẻ địch đang chỉ tay vào mình.
Gần như cùng lúc, đất trời không còn màu sắc nữa, sắc đen ào ạt kéo đến ngăn chặn mọi thứ, hắn có cảm giác như mình bị đè xuống nơi sâu nhất bởi sức nặng không ngừng chất chồng, ép tới mức khiến hắn sống không bằng chết, mọi đau đớn tích tụ nơi cuống họng, hóa thành tiếng gào khàn khàn: "A a a a a a a."
Mỗi thớ thịt trên người đều bị gặm nhắm...
Đau...
Đau quá...
Hắn hít mạnh một hơi, chầm chậm mở mắt ra, cổ họng đau rát, lọt vào tầm mắt không phải là quái vật, cũng không phải là mảnh đất khô cằn mà là một quyển sách, một cây quạt và ngọn đèn dầu lặng lẽ cháy bên góc bàn.
Cảm giác đau đớn chỉ là tưởng tượng mà thôi...
Hắn ngồi thẳng dậy, nhìn quanh, tinh thần hoảng loạn cũng dần ổn định lại. Không có hỏa hoạn, không có thành trì, càng không có đám quái vật giết hoài không hết. Ở đây là thư phòng của hắn, hắn chỉ gối lên quyển sách ngủ thiếp đi mà thôi. Hắn lau mồ hôi rịn trên trán, lắc đầu cười khổ. Đây không phải là lần đầu hắn mơ thấy cơn ác mộng này, vào mùa hè còn mơ thấy thường xuyên hơn, có lẽ là do trời nóng khiến tâm thần rối loạn.
Một luồng gió mát xuyên qua ô cửa sổ mở một nửa. Hắn đứng dậy nhìn ra ngoài, ngoài sân được phủ kín bởi ánh trăng, trong không khí vấn vít hương hoa quế, mỗi một hơi hít vào đều mang lại sự sảng khoái. Hắn vặn lưng, nghe tiếng bụng sôi ùng ục mới nhớ ra là mình chưa ăn tối, chắc là nha hoàn không dám gọi hắn dậy.
Hắn xoa mặt thật mạnh, quay mặt ra cửa sổ hít sâu vài hơi, lúc này mới tỉnh táo hẳn.
Ăn cơm thôi, hắn nghĩ.
Cốc cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Hắn nhíu mày, nói với ra cửa phòng: "Ta ra ngay, bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối đi."
Cốc cốc cốc!
Hắn hơi bực mình: "Còn gõ gì nữa? Không nghe ta nói sẽ ra ngay à?"
Cốc cốc cốc!
Hắn nổi nóng, bước nhanh ra cửa, kéo mạnh cửa ra: "Đã bảo ta..."
Còn chưa dứt lời, hắn lập tức lui về sau ba bước, ngoài cửa không phải là người nhà cũng không phải là nha hoàn mà là một cái thây đen có đôi mắt đỏ ngầu. Nó nhếch môi, cười the thé: "Vì sao không mở cổng?"
Hắn hít vào một hơi lạnh, vọt tới rút thanh kiếm đang treo trên tường.
"Yêu nghiệt!"
Tiếng gào thét vừa giận dữ vừa tuyệt vọng chìm vào bóng đêm.
Hết chương 6. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận