Bách Yêu Phổ

Chương 141: Nhân Cừ(4)

Chương 9. 4

Kể ra ông trời vẫn còn lòng thương xót, buổi trưa nắng rực rỡ đến mức khiến người ta khó tin.

Tại một bàn ăn trong góc quán cơm, Lắm Lời phun ngụm canh nóng ra ngoài, tuy sặc sù sụ chảy nước mắt tèm lem nhưng cậu vẫn cố nói: "Cô nói là Bách Yêu..."

Đào Yêu lấy đũa kẹp miệng cậu lại, suỵt: "Đã bảo là không được kích động, không được nói lớn rồi mà! Cậu mà còn nói nữa là ta khâu miệng cậu lại đó!"

Liễu công tử vỗ lưng Lắm Lời: "Ta hoàn toàn thấu hiểu cho tâm trạng lúc này của cậu, cũng tin rằng cậu giống ta, rất muốn trói con nhỏ ẩu tả này cho Lôi Thần đánh tới chết mới thôi. Nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh, nếu chuyện này bị "người đó" biết thì với quan hệ giữa chúng ta với nàng ta, cậu nghĩ "người đó" sẽ tha cho chúng ta chắc?"

Là người bình thản hiếm khi tức giận nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi này, Lắm Lời đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, cộng thêm sự hốt hoảng mà chẳng thể bày tỏ ban nãy đã khiến nước mắt cậu rơi lã chã...

Cậu kéo đôi đũa của Đào Yêu ra, nói: "Ta phải sống tiếp thế nào đây..."

"Không sao đâu, không sao đâu mà, ai làm mất người đó tự tìm." Liễu công tử thương xót ôm tiểu hòa thượng vào lòng, vừa xoa cái đầu trọc của cậu để an ủi vừa trừng Đào Yêu,"Cô xem cô đã khiến Lắm Lời nhà ta tủi thân thế nào nè!"

Đào Yêu xùy một tiếng tỏ ý khinh thường: "Nếu biết cậu phế cỡ này thì ta đã không nói với cậu rồi. Coi khóc lóc sướt mướt thấy gớm chưa kìa!"

Lắm Lời rời khỏi lồng ngực Liễu công tử, rất muốn hét lên nhưng lại không dám, đến cả đập bàn mà cũng chỉ dám đập nhẹ hều, lau nước mắt nói: "Đó đâu phải là mấy thứ ba láp ba xàm ở Đào Đô đâu, đó là..." Cậu cẩn thận nhìn quanh, hạ giọng,"Đó là Bách Yêu Phổ đấy! Là thứ có liên quan tới sinh tử tồn vong của vô số yêu quái đấy! Là thứ bị nhốt trong hang Bát Minh ở Đào Đô đấy! Là thứ mà phải đích thân Đào Yêu cô canh giữ đấy! Cô không biết những điều này có nghĩa là gì sao?"

"Ta biết thì sao chứ, nó cũng trốn mất tiêu rồi. Nếu nó là quyển sách không biết cử động thì tốt biết mấy." Đào Yêu đã có tâm trạng ăn uống, vừa nhai vừa nói với Liễu công tử,"Ta từng nói với huynh rồi đúng không?" Nàng nuốt thức ăn xuống, lại nhìn sang Lắm Lời, thành thật,"Bản thân Bách Yêu Phổ là yêu quái, khi ở Đào Đô nó sẽ bị hạn chế rất nhiều, nhưng một khi bước ra khỏi biên giới Đào Đô thì nó thiên biến vạn hóa và cũng rất gian xảo. Lần này là bé gái, chẳng biết lần sau sẽ là cái gì. Nhưng tin tốt là chúng ta đã đi đúng hướng. Chúng ta đã biết nó đang ở Nhân giới, còn muốn luyện chế Nhân Cừ, mà Nhân Cừ thì phải được luyện bằng con người, nghĩa là trong thời gian ngắn nó sẽ không rời khỏi Nhân giới, ta vẫn còn cơ hội bắt được nó."

"Nó là yêu quái á???" Lắm Lời lại bị giáng một đòn nặng nề.

"Không chỉ vậy mà còn là yêu quái rất khó đối phó..." Đào Yêu nhẫn tâm bổ thêm một đao.

"Thế... Thế thì tốt chỗ nào..." Lắm Lời cố nhịn khóc nhưng trán đã ướt đẫm mồ hôi,"Cô nói vẫn còn cơ hội bắt nó? Nhưng hồi sáng nếu không nhờ Liễu công tử cứu cô kịp thời thì cô đã bị lũ rết ăn sạch rồi..."

"Nói tầm bậy tầm bạ! Ta bị ăn sạch hồi nào?!" Đào Yêu vờ định đánh đầu cậu, giọng điệu rất hùng hồn,"Ta đã nghĩ ra rất nhiều trường hợp gặp nó nhưng ta không ngờ lại gặp sớm thế thôi! Vì vậy ta mới không chuẩn bị đầy đủ dẫn đến tình trạng hơi bị yếu thế, đó là chuyện rất bình thường. Nếu mà để ta gặp lại lần nữa thì nó có chạy đằng trời."

"Cô chỉ biết mạnh miệng thôi." Liễu công tử hừ một tiếng,"Cô nói nghe thử xem nếu gặp lại, một mình cô đối phó với nó thế nào?" Tuy hắn buông những lời chế nhạo và trách mắng nhưng ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng,"Nó có năng lực triệu hồi các loài yêu quái?"

"Không hẳn là triệu hồi." Đào Yêu lắc đầu,"Mấy con yêu quái mà ta gặp hôm nay được nó "điều chế ngay tại chỗ", tuy chỉ là hàng nhái nhưng cả tướng mạo lẫn đặc tính đều tương tự với hàng thật. Nói cách khác, cơ thể của nó được tạo thành từ những ghi chép về yêu quái, trải qua thời gian dài đằng đẵng, những "ghi chép" này đã trở thành sức mạnh mà nó có thể sử dụng." Nàng nhìn gương mặt ngu ngơ của Lắm Lời, gắp thêm miếng cánh gà kho rồi mới nói tiếp,"Nói đơn giản là nó giống như con gà mái có năng lực thần kỳ bẩm sinh vậy, những con gà mái khác thì chỉ đẻ ra trứng gà, còn nó thì đẻ ra được đủ giống loài, từ heo, trâu, ngựa, dê đến bánh bao gì nó cũng đẻ được, thậm chí là đẻ được cả bánh bao nhân heo, nhân trâu, nhân ngựa. Mà những thứ nó đẻ ra không khác với đồ thật là mấy, khác biệt lớn nhất là "con" của nó sẽ nghe lời nó sai khiến."

Nàng nói tới đây thì Lắm Lời đã hiểu, đồng thời cậu cũng chẳng còn muốn ăn khay bánh bao trên bàn nữa.

"Nghĩa là nó muốn có bao nhiêu quân thì sẽ có được bấy nhiêu quân?" Liễu công tử nhíu mày,"Nói thật, nếu hôm nay nó tạo ra mấy ngàn con Lệnh Cương và Hội Long thì đừng nói là cô, đến ta còn khó thoát thân. Vậy thì chúng ta đâu có cửa thắng?"

"Hiện giờ nó chưa có năng lực đó đâu." Đào Yêu không lo lắng chút nào,"Nó mới rời khỏi Đào Đô mấy năm thôi, người bình thường ngồi lâu thì khi đứng dậy cũng sẽ bị tê chân mà, đằng này nó bị nhốt lâu như vậy thì giờ muốn hồi phục hoàn toàn chỉ có nước nằm mơ." Nàng húp canh xì xụp rồi ợ một cái,"Hơn nữa tạm thời ta cũng không rõ thực lực của nó lắm, có khi hôm nay tạo ra nhiêu đó yêu quái đã là cực hạn của nó rồi ấy chứ. Tóm lại, vì nó lớn tuổi hơn ta nên ta cũng chỉ hiểu biết về nó hơn hai người một xíu thôi."

"Cũng có lý." Liễu công tử ngẫm nghĩ, nói,"Thứ nhất, nếu nó có khả năng tạo ra thiên quân vạn mã thì đã chẳng cần giả thành bé gái nấp trong nhà lén lút luyện Nhân Cừ, nó cần Nhân Cừ chứng tỏ nó muốn đến nơi mà nó không thể đến, hoặc muốn lấy thứ mà nó không thể lấy. Thứ hai, nếu nó có năng lực tạo ra tất cả yêu quái, mà Nhân Cừ cũng là ghi chép thuộc về nó, vậy thì vì sao nó không "đẻ" ra luôn mà phải tốn nhiều công sức để luyện?"

"Thế nên ta mới bảo hai người đừng lo lắng quá, từ tất cả dấu hiệu của ngày hôm nay có thể kết luận cánh của nó chưa đủ rộng, khó tạo ra họa lớn lắm." Đào Yêu nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng,"Nhưng nó rất gian xảo và hiểu rõ lòng người. Chúng ta cũng không thể khinh thường nó."

Lắm Lời vẫn lo âu, lẩm bẩm: "Nó bây giờ thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi..." Cậu lại thở dài rồi chắp tay đọc a di đà Phật.

"Vốn dĩ ta cứ tưởng nó bị nhốt lâu quá nên chán, tới Nhân giới chơi cho thỏa rồi, nào ngờ việc đầu tiên nó làm lại là luyện Nhân Cừ..." Liễu công tử rất thắc mắc,"Rốt cuộc nó luyện Nhân Cừ để làm gì chứ?"

"Có trời mới biết." Đào Yêu lại ợ một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ,"Rắc rối lớn nhất hiện giờ là Hiệp Khẩu trong vườn của Long Thành Viện đây này."

"Cô nói gì cơ? Hiệp Khẩu á?" Lắm Lời có cảm tưởng tim mình sắp vỡ tới nơi vì phải chịu quá nhiều đả kích trong ngày hôm nay rồi,"Ý cô là cái hố bị hai người lấp trong vườn là Hiệp Khẩu, tức Hiệp Gian Giới dẫn đến thế giới khác á?"

"Chứ cậu nghĩ vì sao Cút Xéo lại sợ đến mức xù lông như thế?" Liễu công tử nhìn con cáo đang cuộn tròn ngủ ngon lành dưới bàn,"Cáo Xám có khứu giác nhạy bén và cảm giác về những thứ nguy hiểm rất chuẩn xác, cái đó là bản năng của nó rồi."

Lắm Lời vẫn không tin, hỏi lại: "Hai người có chắc đó là Hiệp Khẩu không?"

Đào Yêu gật đầu: "Chắc."

Vũ trụ bao la, trừ các thế giới trên trời, dưới lòng đất và nhân gian ra, còn có rất nhiều dị giới mà người thường không biết. Tất cả thế giới được kết nối với nhau bởi các Hiệp Gian Giới. Hiệp Gian Giới hội tụ khí bẩn và vô cùng hỗn độn, cũng là nơi hấp thụ "cảm xúc tiêu cực" của vật sống. Những chiếc Hiệp Gian Giới này đều được bịt kín, chỉ hấp thụ cảm xúc tiêu cực chứ không hấp thụ vật sống, chỉ có vào chứ không có ra, nếu bị lộ ra, ắt sinh mầm họa. Lắm Lời lục tung trong đầu những ghi chép liên quan đến Hiệp Gian Giới, càng nghĩ càng bất an, bèn tóm lấy cánh tay Đào Yêu, hỏi: "Nhưng Hiệp Gian Giới hầu như không mở ra mà?"

"Cậu cũng nói "hầu như" rồi đấy." Đào Yêu gỡ tay cậu ra,"Đúng là có cực kỳ ít Hiệp Khẩu của Hiệp Gian Giới, hơn nữa sở dĩ gọi là Hiệp Khẩu chứ không phải Xuất Khẩu là vì tuy nó được hé ra nhưng chỉ cần bên trên nó không có cây cối thì nó sẽ không bao giờ được mở ra. Vốn dĩ có rất ít Hiệp Khẩu, nó lại không gây ra phản ứng gì mà luôn giữ ở hình thái vô hình nên rất khó bị người ta phát hiện, trừ khi có ai đó trồng cây một cách chuẩn xác lên Hiệp Khẩu, mà khi trồng cây thì người ta sẽ tiết ra một ít cảm xúc tiêu cực nào đó. Nhưng nếu chỉ như thế cũng không sao, miễn là cái cây còn sống là được, dù nó sẽ bị ảnh hưởng bởi Hiệp Khẩu mà cho ra những bông hoa đỏ rực ghê rợn. Tóm lại cái cây sẽ trở thành chìa khóa, nếu không đụng vô nó thì sẽ tạm thời không sao. Nhưng nếu có ngoại lực hủy diệt cái cây này thì sẽ tương đương với việc mở khóa, rồi kéo theo những việc sau đó, như thế mới là rắc rối to."

Lắm Lời nghe xong thì tim lạnh ngắt: "Nghĩa là bây giờ đã mở khóa rồi..." Cậu lo lắng nhìn mọi người bên ngoài ô cửa sổ: "Nếu mở khóa thì sao? Có làm hại tới bách tính không?"

"Sao ta biết được." Đào Yêu cũng nhìn theo cậu. Bên ngoài cửa sổ, người dân qua lại tấp nập, vì gần Tết nên nhộn nhịp hơn cả ngày thường,"Sự oán giận của vật sống là vô vàn, có người tức giận vì không ăn được món thượng hạng, có người tức giận vì không được đền đáp tình cảm, có người tức giận vì muốn trở nên đẹp hơn nhưng bất thành, ... Những thứ đó đều được tính vào "cảm xúc tiêu cực". Hiệp Khẩu mà đóng thì không sao, nhưng nếu nó bị mở ra thì đến cả ta cũng không biết sẽ có hậu quả gì. Có thể sẽ khiến con người trở nên điên loạn rồi giết người phóng hỏa, cũng có thể sẽ xuất hiện vật ác không nên tồn tại trong thế giới loài người dẫn đến diệt vong. Có nhiều khả năng lắm... Đến lúc đó, tòa thành này sẽ như bị bệnh vậy." Nàng thở dài, bắt chước Lắm Lời chắp tay niệm a di đà Phật,"Bởi vậy ta mới thường khuyên hai người đừng tức giận. Cậu cho rằng đó chỉ là bộc phát cảm xúc nhất thời mà thôi nhưng nó lại bị một thế giới khác bảo lưu vô hạn, nếu xui xẻo thì sẽ giống như hôm nay... Tóm lại là phiền lắm."

Liễu công tử nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi: "Trong tình huống không hề biết gì mà lại trồng cây quế lên trên Hiệp Khẩu không sai một li, đây là sự trùng hợp mà mấy triệu năm còn khó có một lần đấy. Đoàn Thanh Trúc là con người bình thường thật không vậy?"

"Ông ta từng là con người bình thường." Đào Yêu nhớ lại từng li từng tí về người đàn ông này, cười ẩn ý,"Nếu ông ta không đưa ra quyết định đó ở thành Phượng Hòe, ông ta sẽ không được phong quan tiến chức và cũng không được ban thưởng cho Long Thành Viện, cũng sẽ không xin thuốc xóa ký ức, càng không trồng cây quế trong vườn khi ký ức bắt đầu quay lại với ông ta. Nếu không trồng cây, luồng khí của Hiệp Khẩu sẽ không bị bại lộ, như vậy "Đường Nhi" nhà mình sẽ không phát hiện ra. Có lẽ ban đầu chính nó cũng không ngờ trong Long Thành Viện chẳng những có chìa khóa Hiệp Khẩu có lợi để luyện yêu quái mà còn có Đoàn Thanh Trúc không chịu đựng nổi quá khứ. Ta còn tưởng tượng ra được cảnh nó phấn khích thế nào khi phát hiện mình vừa tìm ra "phong thủy bảo địa" vừa có được "người". Thảo nào nó lại tức giận trước sự xuất hiện của ta như vậy. Từ đứa trẻ sơ sinh đến bé gái biết chạy nhảy, nó đã trù tính suốt sáu bảy năm trời, sắp luyện thành công Nhân Cừ rồi mà lại bị ta phá đám."

"Nếu cô không nhúng tay vào, e rằng đến chết Đoàn Thanh Trúc cũng không biết mình đã trở thành yêu vật." Liễu công tử cười lạnh lùng,"Lúc ta tới Long Thành Viện có thấy bờ tường vẽ đầy chú Huyết Phược, hẳn là cũng do "Đường Nhi" nhà mình sắp xếp."

"Chú Huyết Phược là bước cuối cùng để luyện Nhân Cừ. Chắc Đường Nhi nhà mình đã tốn kha khá thời gian mới tìm ra Hồi Hồn Lô. Loại dược thảo này tuy không hiếm nhưng không hề dễ tìm, chứ không thì nó cũng chẳng chờ đến tận hai năm trước mới thực sự ra tay với Đoàn Thanh Trúc. Tốn biết bao công sức để áp chế thuốc của Bệ Ngạn Ty, dùng hai năm để luyện Đoàn Thanh Trúc tới lúc ông ta có yêu tính, chờ thời cơ chín muồi thì lại vẽ chú Huyết Phược, thứ nhất là hòng hạn chế hành động của Đoàn Thanh Trúc, để trong quá trình luyện chế thành Nhân Cừ, bất kể ông ta trở nên điên loạn ra sao thì cũng không thể trốn khỏi Long Thành Viện; thứ hai là để ác khí từ cây quế quy tụ lại một điểm chứ không tản ra khỏi Long Thành Viện, như vậy mới tạo thành điều kiện cuối cùng để luyện Nhân Cừ." Đào Yêu bĩu môi,"Hai người nói đúng đó, đến chết Đoàn tướng quân của chúng ta cũng không biết, chỉ cần ông ta nhớ lại quá khứ khủng khiếp của mình và nó trở thành tâm ma mà ông ta vĩnh viễn không thể vượt qua được thì ông ta đã trở thành "nguyên liệu" hoàn hảo để điều chế Nhân Cừ. Ôi chao, thiên thời địa lợi nhân hòa và cả may mắn đều rơi xuống hết trên người Đường Nhi nhà mình, không hổ là xuất thân từ Đào Đô."

Nàng nói nhẹ bâng, thậm chí còn hơi bông đùa nhưng không ai cười nổi. Sự im lặng bủa vây bàn cơm.

Lắm Lời nhăn nhó, nói: "Chỉ tội thí chủ Anh Nguyên thôi, đứa bé tốt đẹp nhường ấy đã đánh đổi cả tính mạng của mình mà vẫn không thể thay đổi được gì."

"Người đã chết rồi thì đừng nhắc tới nữa." Đào Yêu cốc đầu cậu,"Cũng tạm thời đừng nghĩ tới đám bỏ trốn nữa." Nàng hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ,"Hiện tại chuyện này quan trọng hơn."

"Với hiểu biết của ta về cô, đáng lẽ cô phải đuổi theo chúng chứ." Liễu công tử nhìn nàng, mặt hiện rõ vẻ khó tin.

"Đúng là vậy thật, nhưng nó cũng hiểu ta như huynh vậy." Đào Yêu nháy mắt với Liễu công tử,"Thoạt trông việc nó bứng cây quế làm lộ Hiệp Khẩu chỉ là để xả giận mà thôi, nhưng thực tế nếu ta bỏ mặc Hiệp Khẩu mà đuổi theo nó thì thành Lạc Dương tất gặp đại họa, người chết chất đống chỉ là chuyện sớm muộn. Nó biết việc mà "người đó" ghét nhất là ta làm hại con người, cho dù người ở thành Lạc Dương không phải do ta hại nhưng ta cũng không thoát khỏi liên quan. Do đó, ta sẽ không thể trơ mắt mà không làm gì. Mà ta ở lại thành Lạc Dương thêm ngày nào thì nó sẽ càng chạy xa ta thêm ngày đó."

Lắm Lời vội hỏi: "Nếu Hiệp Khẩu đã được mở rồi thì chúng ta không thể bỏ đi được. Nhưng mà phải làm sao để đóng Hiệp Khẩu lại?"

"Lúc Hiệp Khẩu mới mở, cảm xúc tiêu cực sẽ không bị tuôn ra quá nhiều, nhưng thời gian càng dài thì chúng sẽ càng nhiều. Nghĩa là thành Lạc Dương vẫn còn an toàn trong khoảng ba bốn ngày tới." Đào Yêu nhẩm tính, nói tiếp,"Muốn đóng Hiệp Khẩu chỉ có một cách duy nhất. Lúc trồng cây quế đã có một tia cảm xúc tiêu cực thoát ra ngoài, nếu tìm được nó trong vòng ba bốn ngày và dẫn nó về lại Hiệp Khẩu thì Hiệp Khẩu sẽ đóng lại."

Liễu công tử trợn mắt: "Trong vòng ba bốn ngày phải tìm ra một tia... cảm xúc tiêu cực? Chính cô cũng nói nó là một tia cảm xúc tiêu cực rồi đó, sao mà tìm nổi?"

"Phải đó, nó vô hình vô dạng thì sao tìm được?" Lắm Lời bế Cút Xéo lên,"Chẳng lẽ bảo Cút Xéo đi ngửi khắp nơi?"

"Nó á? Nó tìm ta thì còn nghe được." Đào Yêu chọt cái bụng núc ních của Cút Xéo và bị nó cào cho một cái.

"Vậy phải tìm thế nào? Dùng linh lực tìm từng ngóc ngách? Chúng ta không chết vì kiệt sức thì cũng không kịp thời gian." Liễu công tử suy tư cố nghĩ ra kế sách. Hắn đang yên đang lành làm bánh bao ở Ty phủ, mắc cái gì lại chạy đến đây để đối mặt với rắc rối này chứ, bực bội ghê.

"Nếu làm theo cách của huynh thì chúng ta chết chắc." Nàng lườm Liễu công tử, giơ từng ngón tay lên,"Huynh động não đi nào. Cây quế được trồng tầm mười bốn, mười lăm năm trước, mà những thứ trong Hiệp Gian Giới vốn xuất phát từ vật sống có suy nghĩ, có tình cảm. Do đó, tia cảm xúc tiêu cực đầu tiên được thoát ra ngoài sẽ ký sinh vào vật chủ mà nó thích, mà vật chủ này phải thỏa mãn hai điều kiện: một là không thể cách Hiệp Khẩu quá xa, vì nếu tia cảm xúc tiêu cực càng cách xa Hiệp Khẩu thì sức mạnh của nó sẽ càng suy giảm; hai là mới được sinh ra, vì vật chủ mới ra đời không có sức phản kháng, rất dễ dàng dung hòa. Bất kể là người hay giống loài khác, vật chủ mới ra đời bị cảm xúc tiêu cực chiếm hữu sẽ trở nên yếu ớt, vậy nên không thể ra ngoài vào giờ ngọ vì khi gặp nắng gắt, cơ thể sẽ đau như cắt." Đào Yêu nói một lèo rồi lại nhìn hai người, hạ giọng,"Cho nên hiện giờ chúng ta chỉ cần tìm thiếu niên hoặc thiếu nữ hoặc là vật chủ khác lớn khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, lúc nào cũng nấp trong nhà vào buổi trưa, tìm ra là gần như đúng chắc rồi."

Lắm Lời suy nghĩ hồi lâu, sau đó rầu rĩ nói: "Nhưng lỡ vật chủ này không còn ở thành Lạc Dương thì sao?"

"Ngu vừa thôi!" Liễu công tử cốc đầu cậu,"Đã nói là nó càng cách xa Hiệp Khẩu thì sẽ càng yếu rồi mà, nó sẽ không ở xa Long Thành Viện đâu, hẳn là vẫn còn ở thành Lạc Dương."

"Nhưng thành Lạc Dương rộng lắm, cũng đông đúc nữa! Chẳng lẽ mấy ngày tới chúng ta phải gõ cửa từng nhà để tìm xem vật chủ mười bốn, mười lăm tuổi không ra ngoài vào buổi trưa sao?" Lắm Lời mếu máo,"Lỡ nó chọn ký sinh vào con chuột thì sao?"

"Vậy thì là do thành Lạc Dương xui xẻo thôi." Đào Yêu nhún vai,"Ta đã cố gắng hết sức rồi."

"Đành đánh cược với vận may một lần vậy." Liễu công tử vừa nói vừa nhìn Đào Yêu bằng vẻ chê bai,"Nhưng mà vận may cược đâu thua đó của cô thì..."

Đào Yêu lườm hắn: "Ta đâu đánh cược! Ta luôn phân tích cho hai người hiểu mà! Phân tích đấy, hiểu không hả?!"

"Dù nhắm tới mục tiêu là con người tầm mười bốn, mười lăm tuổi thì cũng rất khó tìm." Lắm Lời vò đầu,"Nhiều người quá! Chỉ vài ngày thì không đủ đâu!"

"Nếu ta là cậu thì ta bỏ quách cái đầu đi cho rồi." Đào Yêu ngoắt tay gọi họ kề sát lại, nói,"Hai người động não đi, nếu một đứa bé không thể ra nắng giữa trưa thì tất nhiên cha mẹ nó sẽ nghĩ nó bị bệnh, mà bị bệnh thì sẽ đi tìm đại phu! Lấy Long Thành Viện làm tâm, số lượng đại phu sống gần đó chắc chắn sẽ ít hơn dân thường rất nhiều, nếu có ai đã từng khám qua căn bệnh này hẳn sẽ nhớ rất rõ." Nói một hơi xong, nàng tự giơ ngón tay cái với mình,"Thông minh quá đi mất!"

Liễu công tử và Lắm Lời nhìn nhau.

"Tuy là biện pháp không tốt lắm nhưng miễn cưỡng thử được."

"Thật ra ta cũng vừa nghĩ đến, có điều chưa kịp nói thôi."

"Hai người thầm thì cái gì đó! Tưởng ta điếc hả? Hai người giỏi vậy thì đi làm đi!"

"Có phải ta gây rắc rối đâu."

"A di đà Phật, Đào Yêu à, ban nãy cô còn nói không nên nổi giận đó!"

"Ta nói hồi nào?!"

Liễu công tử chợt nghĩ ra một chuyện, vội níu tay Đào Yêu: "Sao ta nhớ lúc cô nói làm mất Bách Yêu Phổ là hồi "năm ngoái" mà ta? Nhưng Đường Nhi đã ở Nhân giới ít nhất sáu bảy năm rồi, cô..."

"Thì chắc là ta nhớ nhầm chứ sao." Đào Yêu cười khà khà,"Đi thôi đi thôi, chúng ta còn phải tìm nhà nghỉ nữa!"

"Lúc trước cô đi tìm nó rồi đúng không? Vì tìm không thấy nên mới kéo bọn ta xuống nước theo chứ gì!"

"Làm gì có! Ta kéo hai người bao giờ? Ta chỉ đi theo tiểu hòa thượng phát nguyện sẵn tiện tìm nó thôi chứ bộ."

"Đào Yêu! Sao ta lại dính phải cái đồ xui xẻo nhà cô chứ!"

"Huynh mới là cái đồ, cả nhà huynh đều là cái đồ!"

"A di đà Phật, nó bỏ trốn một năm hay một trăm năm đều không quan trọng, quan trọng là hai người đừng cãi nhau nữa, tập trung vào chuyện cần làm đi!"

"Câm miệng! Cậu nghĩ nếu nó bỏ trốn một trăm năm thật thì hôm nay ta chỉ ăn mấy con rết thôi chắc?"

"Đừng nói rết nữa... Ọe..."

Tạm thời họ không thể về Ty phủ được rồi.

Đào Yêu ngồi trên nóc nhà nghỉ, tuy lạnh nhưng bầu trời đêm nay rất quang mây, những áng mây mỏng trôi nhè nhẹ, mấy ngôi sao nhỏ xíu như ẩn như hiện.

Đèn thắp sáng cả thành Lạc Dương, tửu quán, trà lâu vẫn còn hoạt động, người bán hàng rong vẫn còn rao bán những món đồ tết, không ai có ý định dọn dẹp để về nhà, việc buôn bán cũng vô cùng thuận lợi, người đến người đi, ai cũng vui vẻ. Khắp chốn náo nhiệt, tiếng đàn tiếng hát ở đâu đó khẽ khàng trêu chọc trái tim người nghe, mùi rượu hương hoa trôi lãng đãng trong không khí. Hít sâu một hơi, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.

Trên con phố dễ thấy nhất, từ đầu đường tới cuối ngõ treo đầy đèn đủ màu sắc, hôm nay chỉ mới thắp một nửa mà đã muôn màu muôn vẻ khiến người ta mê đắm, khi nào thắp hết toàn bộ chắc sẽ đẹp như tiên cảnh.

Nàng nhớ con phố ấy, hôm qua đã đi qua nó rồi.

Lúc thuê phòng nghỉ, ông chủ nhà nghỉ thấy họ không phải dân địa phương thì đã nói họ đến thành Lạc Dương đúng dịp quá, ngày mai bắt đầu phiên họp "chợ thần tiên" của thành, cả con đường sẽ giăng đầy đèn hoa rất đẹp, có cả cuộc thi vẽ tranh và các tiết mục biểu diễn cũng như trò chơi vui nhộn. Ngoài ra còn bán mấy món đồ trang trí, thức ăn này nọ. Phiên chợ diễn ra trong bảy ngày, đây là dịp được người dân trong thành mong chờ nhất. Ông chủ nhà nghỉ nói hăng say văng nước bọt tùm lum khiến Đào Yêu cũng phấn khích theo. Nếu họ đến đây để chơi thì tốt quá, nhưng tiếc là họ không có thời gian để tham gia phiên chợ.

Nàng lẳng lặng ngắm cảnh đêm ở thành Lạc Dương, mái tóc đung đưa theo gió hệt như trái tim phập phồng lúc này của nàng vậy.

Cứ mỗi lần nghĩ đến ở một nơi nào đó ngoài tầm mắt nàng, Bách Yêu Phổ đã thay đổi thành dáng vẻ khác và đi đến nơi bất kỳ mà ở đó không có ai đề phòng nó để bắt đầu "cuộc sống" mới, nàng lại cố ép mình phải bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng loạn, càng không được nổi giận. Muốn bắt cá lớn thì phải bỏ nhiều công sức, huống hồ con cá này là do nàng làm mất, không thể trách ai được.

Tóm lại, hành trình ở Lạc Dương có quá nhiều biến cố, mọi chuyện ùn ùn kéo đến khiến nàng không kịp thở. Dường như tòa thành này đã quyết tâm giữ nàng ở lại đây.

Nàng dời mắt về phía Long Thành Viện. Bên trong tòa thành phồn hoa, chỉ có tòa nhà ấy là đang thoi thóp, không có lấy sự sống nào, chỉ có luồng khí mà con người khó nhận ra đang lén lút chuyển động.

Ba hoặc bốn ngày sau, liệu tòa thành này có còn bình an, nhộn nhịp như đêm nay không?

Không ai biết cả.

Hết chương 9
Bạn cần đăng nhập để bình luận