Bách Yêu Phổ
Chương 114: Giáng Quân(7)
"Ở đây à?" Đào Yêu hất cằm về phía ngôi phủ sáng đèn ầm ĩ tiếng nhạc dưới sườn núi, khịt khịt mũi,"Xa thế mà còn ngửi thấy mùi rượu thịt, kết hôn thật tốt!"
Nó không để ý mùi rượu thịt, chỉ lo đánh giá kích thước và hoàn cảnh xung quanh ngôi nhà, lầm rầm: "Phủ to quá, thoạt trông rất có tiền có quyền."
Hẳn rồi, chỉ xem số lượng mái ngói và kiến trúc ngôi phủ là biết chủ nhà không phải hạng xoàng.
Nó thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, bảo uống rượu mừng mà." Đào Yêu kéo nó.
Nó do dự chốc lát rồi cũng gật đầu.
Nhà nó ở phía tây Lạc Dương, ngôi phủ đang tổ chức tiệc cưới ở thung lũng Hoa Hạnh cách trung tâm Lạc Dương vài chục dặm về phía đông. Có lẽ khu đất rộng lớn này đều thuộc về gia đình này, nhà cửa xây dựa lưng vào núi, trước nhà còn có con sông nhân tạo nho nhỏ, có thuyền neo gần bờ, có cầu đá bắc ngang, rừng hạnh vây quanh, vào mùa xuân hẳn là đẹp lắm.
Giờ phút này, dọc theo con đường hoa hạnh đến cầu đá rồi lại đến cổng giăng đèn kết hoa có dán chữ "Hỷ", ngoài cổng treo tấm biển "Vu phủ" rất to, đám người làm đáng lẽ phải đứng trước cổng đón khách thì đang luống cuống tay chân, chen chúc cạnh tường rào hô to gọi nhỏ về phía bờ tường.
Hai người ngẩng đầu lên, một cô gái mặc áo cưới ngồi trên bờ tường, tay cầm bầu rượu, vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài.
Là Tô Thắng. Năm năm rồi, ngoại hình không khác đi chút nào, cô mặc áo cưới rất đẹp, màu đỏ làm tôn nước da trắng trẻo của cô, thêm thần thái biếng nhác khiến cô trông quyến rũ hơn xưa rất nhiều.
Nhưng hôm nay cô phải thành thân mà? Bò lên bờ tường làm gì?
"Thiếu phu nhân, người mau xuống đây đi! Kẻo ngã đó! Hôm nay người trèo lên đó mấy lần rồi đấy!" Bọn người làm đứng bên dưới rất muốn khóc.
"Ngồi trên đây mới nhìn được xa!" Cô phản bác, lại uống thêm ngụm rượu.
"Ôi van xin người đừng uống nữa! Rốt cuộc người muốn nhìn cái gì vậy?" Bọn người làm vừa khuyên cô vừa bảo nha hoàn bên cạnh đi mời thiếu gia tới, kết quả nha hoàn nói thiếu gia đấu rượu với người ta nên giờ đã say bất tỉnh nhân sự rồi.
"Khách quý của ta còn chưa tới!" Cô lau miệng, giận dữ nói,"Hôm nay cậu ta mà không tới thì cậu ta chết chắc!"
Thấy vậy, Đào Yêu nhịn cười, vừa đi về phía trước vừa nói to: "Vẫn chưa chết đâu, đang ở đây nè!"
Mọi người quay sang, trông thấy một công tử mặc hồng y đang bối rối cười với họ.
Trên bờ tường, nhìn thấy nó, Tô Thắng sửng sốt hồi lâu, dụi mạnh mắt, sau đó mới nói to: "Có phải cậu không?"
Nó ngẩng đầu, cười: "Tôi đây."
Sau đó, trong tiếng thét sợ hãi, cô nhảy xuống, tà áo bay lên hệt như đóa hoa màu đỏ bồng bềnh giữa không trung.
Cô vững vàng tiếp đất, cười ngây ngốc như nhặt được vàng, xông tới ôm cổ nó: "Ta cứ nghĩ hôm nay cậu không tới chứ!"
"Phải tới chứ, hôm nay là ngày vui của cô mà." Nó chần chừ một thoáng rồi cũng giơ tay vỗ nhẹ lưng cô như những người bạn cũ.
Cô đứng thẳng dậy, nhìn Đào Yêu rồi đánh giá một hồi: "Cô bé này là ai?"
Nó lùi lại một bước, tự nhiên nắm tay Đào Yêu, cười: "Vợ tôi."
Đào Yêu sặc sù sụ, bấm móng tay vào bàn tay nó, mặt lại như không, cười hì hì nói: "Xin lỗi nha, bọn ta tới trễ quá."
Cô tới trước mặt Đào Yêu, đi vòng quanh đánh giá nàng, cuối cùng nhìn chằm chằm mặt Đào Yêu, hỏi: "Trông cô không giống tiểu thư khuê các, làm gì?"
"Đại phu." Mắt Đào Yêu cong thành vành trăng vì cười.
"Được đấy!" Cô vỗ mạnh vào vai nó,"Có vợ làm đại phu thật tốt quá, ngốc vậy mà cũng lừa được cô bé này về nhà!"
Nó cười: "Cô cũng giỏi quá, cuối cùng cũng kiếm được chồng."
"Có gì đâu mà giỏi, hồi trước lúc áp tải gặp đám giặc cỏ bắt cóc tống tiền nên tiện tay cứu tên tay trói gà không chặt ấy thôi. Quyền cước tệ lắm, chỉ biết ngâm thơ tả văn, à, còn biết kinh doanh kiếm tiền nữa, nhưng cũng vô dụng lắm."
Cô ghét bỏ ra mặt, bọn người làm thấy vậy vội giải thích: "Thiếu gia nhà ta không giỏi quyền cước nhưng học rộng hiểu nhiều, rất giỏi kinh doanh."
"Biết mà biết mà, các vị không cần giải thích đâu, người có thể cưới được cô ấy chắc chắn không phải hạng xoàng, chúng ta không khinh thường thiếu gia nhà các vị đâu." Nó cười nói.
"Lắm mồm! Đi chỗ khác hết cho ta! Ở đây không cần các ngươi hầu hạ!" Cô quay sang trừng họ, bọn người làm vội vàng rút lui, xem ra đã quá quen với tác phong của cô.
"Mấy năm nay cậu đi đâu vậy?" Cô chớp chớp mắt, mùi rượu chưa tan, ánh mắt nhìn nó vừa cố chấp vừa mơ màng.
"Ờ... Tôi đi trốn nợ." Nó ngượng ngùng nói,"Không chào tạm biệt cô được vì sợ gây phiền phức cho cô."
"Trốn nợ? Sao cậu không tới tìm tôi! Vậy giờ đã giải quyết xong chưa?"
"Trả hết nợ rồi, nếu không cũng sẽ không thoải mái tới uống rượu mừng của cô."
"Tốt quá." Cô bật cười,"Nào, đi vào với ta, trong đó đang uống quên trời quên đất, đông vui lắm!"
Nó nhìn vào bên trong cổng lớn, cười lắc đầu: "Vợ chồng tôi còn có việc quan trọng, không ở lâu được." Nói xong, nó lấy cái hộp gỗ nhỏ ra, thả vào tay cô,"Quà cưới, cô cất cho kỹ, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ cần."
Cô cầm lấy cái hộp, nhìn nó: "Phải đi liền à? Còn chưa uống rượu mừng mà!"
Nó cười, nhận lấy bầu rượu từ tay cô, đổ vào miệng mấy ngụm, sau đó cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Chén đầu tiên chúc cô lấy chồng như ý, chén thứ hai chúc cô con cháu đầy đàn, chén thứ ba chúc cô hạnh phúc trăm năm." Trả bầu rượu lại cho cô, nó thè lưỡi: "Đã uống rượu mừng rồi nhé."
Cô bật cười, mắt hoe đỏ: "Cảm ơn cậu đã đến, biết cậu mạnh khỏe, tôi cũng an lòng."
"Miệng thì chê người ta vô dụng nhưng lòng lại thích vô cùng chứ gì." Nó hất cằm về phía cổng, nói tiếp,"Biết cô hạnh phúc, tôi cũng an lòng."
"Vào ngồi một chút đi mà, chàng biết ta và cậu là bạn bè lâu năm nên muốn gặp cậu lắm đấy." Cô không nỡ để cậu đi.
"Sau này sẽ có cơ hội gặp lại." Nó xoa đầu cô,"Bọn tôi phải đi rồi."
Xoay người đi rồi, nó lại ngoái đầu lại: "Hồi đó không biết tôi đã làm gì mà cô lại bỗng nhiên tặng quà cho tôi?"
Cô ngẩn người, cười: "Trong khi ta bị mọi người chê bai, chỉ có cậu gọi ta là Tô tiêu đầu."
Nó hơi ngẩn ra, bật cười: "Ra vậy. Thế thì tôi hời rồi."
"Chứ gì nữa."
"Cáo từ, cô bảo trọng nhé."
Gặp lại và biệt ly nhanh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ra khỏi thung lũng Hoa Hạnh, nó không quay đầu lại, vẻ mặt rất nhẹ nhàng. Đào Yêu lén ngoái đầu, Tô Thắng vẫn còn đứng trước cổng đưa mắt nhìn theo, tiếng nhạc vui tươi vang vọng trong đêm tối.
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ, đôi vợ chồng son vẫn còn thức.
"Hồng công tử đã tới à?"
"Ừm, dẫn theo vợ tới nhưng không vào."
"Sao không giữ cậu ấy lại?"
"Người ta có chuyện phải làm, thiếp giữ cậu ấy lại làm chi. Sau này còn gặp nhau mà."
"Ừm, cậu ấy bình an là tốt rồi."
"Chàng có tin trên đời này có người là khắc tinh của chàng, cũng có người là phúc tinh của chàng không?"
"Tin chứ, nàng là phúc tinh của ta đấy thôi."
"Biến! Lúc trước vì cứu chàng mà thiếp suýt mất mạng đó! Có điều... Thiếp nghĩ cậu ấy là phúc tinh của thiếp đấy. Kể từ lúc cậu ấy gọi thiếp là Tô tiêu đầu, thiếp dần dần không còn xui xẻo nữa. Lúc vận chuyển lô ngọc thạch cho ông chủ Tần, suýt thì thất bại, đường đi quá trắc trở, cả đoàn ngựa thồ rơi xuống dòng sông chảy xiết, tưởng sẽ chết cả đám. Lúc đó thiếp chỉ nghĩ được là nếu lần này thất bại, bị mất lô hàng, tiêu cục coi như không còn cơ hội trở mình, chẳng thà chết cho rồi. Ấy thế mà bọn thiếp được dòng nước đẩy lên bờ, lô ngọc thạch cũng bị đẩy lên theo. Khó tin lắm đúng không, thùng hàng nặng thế mà lại được nước đẩy lên bờ."
"Có lẽ là bị cái gì quấn lấy? Rong biển chẳng hạn."
"Rong biển nào quấn nổi thùng hàng nặng trịch đó chứ."
"Vậy có lẽ là được trời thương."
"Có lẽ là cha thiếp linh thiêng... Áp tải càng lâu càng gặp nhiều chuyện kỳ lạ."
"Ừm, ngủ đi, bận rộn cả ngày nay rồi. Sau này nàng còn nhiều thời gian để kể cho ta nghe những chuyện kỳ lạ, hơn nữa không cần phải lo lắng tiêu cục bị sụp đổ nữa, chỉ cần phụ đỡ việc làm ăn của ta cũng đủ khiến nàng bận rộn cả đời rồi."
"Thiếp có nói phụ đỡ chàng hả?"
"Có phải là ta không trả tiền đâu."
"Gấp ba lần!"
"..."
***
"Đa tạ!" Trên sườn núi không một bóng người, nó dập đầu tạ ơn Đào Yêu, sau đó lại lấy cái túi vải đưa cho nàng,"Như đã nói, cô ấy một nửa, cô một nửa."
Đào Yêu cười tít mắt nhận lấy, ước lượng cái túi trong tay, tặc lưỡi: "Hàng ngon đây."Nghiền thân thể Giáng Quân khi còn sống thành hạt nhỏ như muối, nam nữ nuốt vào ắt thành nhân duyên, cả đời quấn quýt, đến chết mới thôi." Nguyệt Lão có được bọn mi quả thực rất hời, còn chẳng cần dùng nhiều tiên pháp, nhiều lắm là nghiền nát bọn mi, vậy là nam nữ trong thiên hạ đều không thể thoát khỏi tay ông ta. Lão già này khôn ghê."
"Tôi chưa từng phát huy tác dụng của mình cho nhân duyên nam nữ." Nó đứng dậy, cười mỉa mai,"Lần duy nhất trong đời dùng thân thể của mình để làm chuyện này là lén "dính" cô ấy và thùng ngọc thạch với nhau."
Đào Yêu nhìn cái túi trong tay: "Đau đúng không?"
"Ừm, đau hơn nửa năm, nói gì thì cũng là cơ thể của mình mà, đứt một chút thôi cũng sẽ đau." Nó vô thức xoa bả vai của mình,"Không biết làm thế nào mà Hồng cô cô chịu đựng nổi, bà ấy dùng rất nhiều, phải chịu đau đớn nhường nào chứ."
"Thà chịu đau đớn ở Nhân giới chứ không chịu ở lại Thiên giới, không biết ai mới nên tỉnh táo lại đây." Đào Yêu ngáp, hỏi tiếp,"Còn một vấn đề nữa, Giáng Quân bọn mi trói buộc nhân duyên, nếu cả hai người vẫn còn sống thì sẽ không chia lìa, mi dính thùng ngọc thạch với Tô Thắng lại với nhau, vậy nghĩa là bất kể thùng ngọc thạch đó được trao cho ai thì cuối cùng vẫn sẽ về lại tay Tô Thắng?"
Nó lắc đầu: "Không phải. Nếu cả hai đều là vật sống bị trói với nhau thì đúng là sẽ không chia lìa cho đến khi chết. Nhưng nếu một bên là vật sống, còn bên kia là vật chết thì chỉ cần vật sống có ý muốn tách khỏi vật chết, vậy thì tính dính của bọn tôi sẽ lập tức biến mất. Do đó, trong khoảnh khắc Tô Thắng vui mừng giao thùng ngọc thạch cho người nhận hàng, tác dụng của tôi cũng đã hết." Nó thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp,"Tôi không có nghĩa vụ phải làm vậy, nhưng tôi không muốn cô ấy thất bại trong lần vận chuyển ấy. Tôi không tài nào quên nổi hình ảnh cô ấy bị đẩy ra khỏi cửa hàng của người ta trong cơn mưa tầm tã nhưng vẫn vờ như không có gì, cũng không quên nổi ánh mắt cố chấp của cô ấy khi nói tuyệt đối sẽ không để tiêu cục sụp đổ. Cô ấy chỉ là con người bình thường thôi, thậm chí phần lớn thời gian trong đời cô ấy còn tứ cố vô thân, nhưng cô ấy vẫn rất nỗ lực."
Đào Yêu bĩu môi, huơ huơ cái túi: "Mi tặng quà cho cô ấy có dạy cách sử dụng không? Lỡ ngày nào đó chồng cô ấy thay lòng đổi dạ, muốn bỏ rơi cô ấy, mi nghĩ cô ấy có thả cơ thể của mi vào nước để cho chồng uống không?"
Nó suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi có ghi hướng dẫn sử dụng cho cô ấy, bỏ ở trong hộp. Hy vọng cô ấy mãi mãi không dùng đến."
Đào Yêu phì cười: "Nếu thế thì mi cần gì để lại cho ấy."
"Nếu không để lại cho cô ấy, cơ thể của tôi cũng sắp không giữ lại được, bị bắt về chắc chắn sẽ bị thiêu sạch sẽ. Hơn nữa..." Ánh trăng rót đầy vào mắt nó làm tràn ra nỗi cô đơn không muốn che giấu,"Tôi còn muốn để lại dấu vết rằng mình đã từng đến thế gian này, nếu không thì cuộc đời tôi sẽ nhạt nhẽo lắm." Nó quay qua nhìn Đào Yêu, chỉ vào chính mình, hỏi: "Cô đã gặp vô số yêu quái, có ai uất ức hơn tôi không? Cả đời còn chẳng tạo ra nổi bọt sóng nào, chỉ có chạy trốn, ẩn nấp, lúc Hồng cô cô gặp chuyện, tôi cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết chạy trốn mà thôi. Tôi cũng không thể yêu ai, vì sẽ giống như tôi với Tô Thắng hay với hai cô nương sau này, chỉ cần rung động ắt sẽ chia lìa. Cô nói xem, nào có yêu quái xui xẻo như tôi, chỉ có thể thành toàn cho người khác, còn bản thân phải cô độc đến chết."
Đào Yêu chép miệng, bứt một ngọn cỏ khô trên mặt đất: "Bệnh mà ta có thể trị giống như ngọn cỏ khô này, xuân tươi đông héo, bẩm sinh là bẩm sinh, không trị được. Vì vậy dẫu uất ức cũng vô dụng..." Nàng quay đầu nhìn thung lũng Hoa Hạnh đã tắt đèn,"Thứ rơi xuống dòng sông chảy xiết năm xưa không phải là một thùng ngọc thạch mà là cả vận mệnh của một con người xui xẻo giống mi, và mi đã bảo vệ vận mệnh ấy thay cô ấy. Mi nhìn đi, dòng nước chảy xiết tạo ra động tĩnh rất lớn, vậy mà mi lại không biết ngượng mồm nói cả đời không tạo ra nổi bọt sóng?"
Nó nghiền ngẫm lời nói của nàng, bật cười: "Cô khác với lời đồn quá, cô dịu dàng thế này cơ mà."
"Dịu dàng hay không còn phải xem mi cho ta cái gì." Nàng cười gian trá, cẩn thận cất túi vải, lại xòe tay ra,"Luật cũ, mỗi yêu quái được ta chữa trị phải ký hiệp ước với ta, đồng ý làm thuốc cho ta bất cứ lúc nào."
Nó đặt tay mình vào tay nàng: "Nhưng chờ trời sáng, có lẽ tôi sẽ không còn nữa."
"Mi đã để lại một phần thân thể cho ta, vậy là đủ rồi." Ánh mắt nàng thoáng giảo hoạt,"Dù sao ta cũng không cần dính nhân duyên của ai đó, không cần dùng nhiều."
"Vậy cô muốn dính cái gì?"
"Ai cần mi lo!"
Lời qua tiếng lại nhiều đến đâu cũng không ngăn nổi giây phút chia xa.
"Về đây! Mi muốn đi đâu thì đi." Đào Yêu xoay người, vẫy tay với nó, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh như sợ nó đổi ý đòi lại túi "muối".
Nó lẳng lặng nhìn nàng khuất dạng trong bóng đêm. Không cần phải nói "hẹn gặp lại" vì nó biết nó không có tư cách này, nhưng đoạn đường đi với nàng khiến nó cảm thấy cuộc đời của nó cũng không đến nỗi bết bát.
Nó không có ý định trở về, mà cũng không có chỗ để về. Nó giơ tay áo, phủi mấy chỗ dính bụi, sau đó nhìn về thung lũng Hoa Hạnh rồi ngồi xuống, thấy lòng mình bình yên.
Chén đầu tiên chúc cô lấy chồng như ý, chén thứ hai chúc cô con cháu đầy đàn, chén thứ ba chúc cô hạnh phúc trăm năm. Nó lặp đi lặp lại trong lòng.
Hóa ra cuộc đời ngắn ngủi nhường ấy, nhưng chén rượu mừng đã được uống cạn, người nên sống tốt hiện đang sống rất vui vẻ. Nghĩ vậy, hình như không còn thấy cô đơn nữa.
Chuyện sau này cứ để tự nhiên vậy.
Nó cười, nhắm mắt lại.
Trên con đường quanh co, Đào Yêu dần đi chậm lại. Nàng lấy cái túi vải ra nhìn, ngẩng đầu lên trời, thoáng mỉm cười.
Hết chương 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận