Bách Yêu Phổ
Chương 113: Giáng Quân(6)
Lại là một đêm mơ thấy ác mộng. Không ngủ lại được nữa.
Sáng sớm hôm sau, nó rời đi, mấy năm qua chỉ gói lại thành một cái túi nhỏ.
Mới vừa đi, nói không sợ là giả, ai cũng biết phạm nhân rơi vào tay Lôi Thần sẽ phải gặp kết cục gì, có lẽ còn thảm thiết hơn cả việc bị ném vào lò thiêu.
Thậm chí nó còn không chào tạm biệt Tô Thắng, chỉ chạy trối chết, không từ biệt ai cả.
Nghe lời Hồng cô cô, nó đến Lạc Dương, tìm chỗ ở ngoài ngoại ô, trồng rau nuôi gà, cuộc sống bình dị, thỉnh thoảng còn phải đuổi mấy bà mai đến lân la hỏi ý. Ở đây, nó được coi là thanh niên đẹp trai nhất, nhiều cô nương chưa chồng ở xung quanh thích nó, thường có thức ăn hoặc quần áo do ai đó đặt trước cửa nhà làm nó dở khóc dở cười.
Song, một năm êm đềm không thể làm tiêu tan hoàn toàn mối bận tâm về hai người khác của nó. Năm thứ hai đến Lạc Dương, nó ôm nỗi bất an cùng sợ hãi trở lại chân núi quen thuộc.
Nhà Hồng cô cô không có ai cả, cây cỏ chết khô, cũng không có con gà nào, nhà cửa tiêu điều.
Nằm trong dự liệu.
Đi ngang qua Tô gia, ngoài cổng vẫn nhộn nhịp như xưa, nghe nói danh tiếng của Tô Thắng càng ngày càng vươn xa, làm ăn tốt vô cùng.
Nó chỉ đứng trước cổng nhà nàng một xíu, ngắm nhìn tấm bảng "Tiêu cục Chấn Đình" vàng tươi rực rỡ chốc lát rồi thẳng bước về phía trước.
Sau đó, nó hình thành thói quen hằng năm cứ vào cuối năm sẽ lén lút trở về để xem một chút, cũng thực sự chỉ xem một chút mà thôi.
Nhà của Hồng cô cô vẫn luôn để trống. Năm nay không biết nó bị làm sao mà nhân buổi tối đi vào, nhìn khắp nhà, ngồi xuống chiếc bàn cơm phủ đầy bụi, rồi lại đi qua sờ chậu hoa mà nó từng tưới nước vô số lần. Tuy cảnh còn người mất, trong lòng lại bình tĩnh khó tả. Nó ngoái đầu, như ánh trăng bàng bạc, trên mặt đất hằn lên cái bóng có hình dáng kỳ lạ, nó ngước mắt nhìn, trên khung cửa sổ treo mấy con hạc giấy không biết của ai đang đung đưa theo gió. Mấy con hạc giấy có độ mới khác nhau, lờ mờ thấy có chữ.
Nó gỡ mấy con hạc giấy ra, quả nhiên là thư.
"Một năm rồi, vẫn không có tin tức gì về cậu. Cô cô của cậu nói cậu theo người thân đi làm ăn xa, nhưng sau đó cũng không thấy bà ấy đâu cả. Hai cô cháu đi xa để tiếp tục lừa đảo hay sao?"
"Hai năm rồi. Cậu còn sống hay đã chết? Trước khi đi phải chào tạm biệt người khác mới phải phép chưa, cậu chẳng để ý gì cả."
"Ba năm rồi. Cậu về thì mau tới chỗ ta, ta tặng cậu cái này hay lắm."
"Bốn năm rồi. Ta không tìm cậu nữa."
"Năm năm rồi. Ta sắp lấy chồng rồi, cậu có tới uống rượu mừng hay không đấy?"
Cậu cầm những lá thư, tay run khe khẽ, lòng lại như trút được gánh nặng.
Hóa ra đã năm năm rồi. Nó nhìn lá thư mới nhất, nhìn đi nhìn lại ngày tháng và địa điểm trên thư.
Có được tính là nó đã hoang phí năm năm không? Ở Lạc Dương, nó không làm "công việc" gì liên quan đến áp hôn cả. Tuy kinh nghiệm của nó không bằng Hồng cô cô nhưng nếu muốn làm công việc đó thì cũng tương đối dễ dàng, dù sao cũng chỉ cần cắt bớt thân thể mà thôi. Nhưng nó không muốn làm, không muốn một chút nào. Có thể là do nó quá nhát gan, sợ bị lộ yêu khí sẽ rước lấy phiền phức.
Năm năm qua, nó làm nông dân, thợ sửa cây, thợ xây nhà. Hàng xóm ai cũng nghĩ nó là một thằng thanh niên bình thường điển trai chất phác, siêng năng. Nó từng thích một cô gái, lúc cô ấy múa kiếm trông cực kỳ giống Tô Thắng. Cô ấy tựa như cũng có ý với nó, nhưng chưa kịp bày tỏ nỗi lòng thì nhà cô ấy đột ngột gặp biến cố, cả nhà chuyển đi phía nam, không còn gặp nhau nữa. Cô gái nó gặp năm ngoái cũng vậy, mới tới giai đoạn hai bên có cảm tình với nhau thì cô ấy đột nhiên sinh bệnh nặng, nó càng quan tâm lo lắng thì bệnh cô ấy càng nặng, nó thấy khác thường, bèn cắt đứt tình cảm dành cho cô ấy, quả nhiên cô ấy nhanh chóng khỏe lại. Vì vậy, nó chợt hiểu ra tại sao Hồng cô cô lại khóc, tại sao lại cố chấp trói buộc người khác với nhau. Có người, nếu mình không có được thì muốn khắp thiên hạ cũng phải mất đi; có người, nếu mình không có được lại hy vọng người khác không bị lỡ mất. Khó mà nói đó là ưu điểm hay khuyết điểm của Hồng cô cô.
Chắc chắn phải uống rượu mừng.
Nhưng mà thời gian không khéo lắm. Bởi vì nó bị lộ rồi, không biết làm sao tai mắt của Lôi Thần phát hiện ra hơi thở của nó trong khi nó cẩn thận vô cùng.
Liều mạng với Lôi Thần là chuyện không thể, tuyệt đối không thắng nổi.
Nó siết nhàu lá thư, nó chỉ muốn thêm một ngày mà thôi.
Hết chương 4. 6
Bạn cần đăng nhập để bình luận