Bách Yêu Phổ

Chương 182: Miêu Quỳ (1)

Tâm trạng tốt thực sự có thể lây nhiễm.

Mặc dù cái người đang cười vui vẻ như vậy không phải là nàng, nàng vẫn sẽ vui vẻ theo mỗi thần thái của đối phương, ngay cả thân thể cũng trở nên rất nhẹ nhàng, không cần bất cứ sự chống đỡ nào cũng có thể nhẹ nhàng trèo lên bất cứ độ cao nào.

Lần trước trong quá khứ của Hoàng Phủ Cần, nàng là một người ngoài cuộc, mà trong thế giới của con cá này, nàng tuy chỉ là một người tham gia, nhưng lại thụ động cảm nhận từng nỗi buồn của nó, hai sợi tóc không chỉ liên kết hai trái tim, mà còn làm cho chúng chồng chéo chặt chẽ.

Từ buổi chạng vạng của đầu hạ kia, Đào Yêu vẫn luôn ở bên cạnh nó, giống như một cái bóng không dễ bị phát hiện. Nàng thậm chí còn biết quả Phượng Vỹ có mùi vị thế nào, vừa ngọt vừa chua, lại có mùi thơm thoang thoảng. Cùng với đó, Lệnh Thư Vọng khi còn trẻ, có dáng vẻ rất đẹp, cao gầy anh tuấn, có lẽ còn tuấn tú hơn Ti Cuồng Lan một chút?

Khi hắn một tay cầm quả Phượng Vỹ một tay kéo Ngư Hoàn đi đến trại Thanh Nhai, Đào Yêu đương nhiên cảm thấy con cá này nhất định là không thể trở về, phần sợ hãi và rung động đầy mong chờ kia, từ lúc nàng còn chưa nói ra từ "được" kia với hắn, thì đã quyết định trước tương lai của nàng rồi.

Mấy ngày sau, Ngư Hoàn thực sự đã đi với hắn.

Nàng không từ biệt bất cứ người nào trong trại Thanh Nhai, cũng không thu dọn hành lý, mà nàng vốn cũng không có gì để thu dọn, nàng chỉ là cầm theo một quyển cầm phổ tự viết của mình len lén đặt ở trên bệ cửa sổ của tiểu cô nương. Chuyện đầu thai không có lựa chọn, tuy rằng cha ruột của cô bé là một tên thủ lĩnh sơn tặc, nhưng hắn dường như cũng không muốn để cho nữ nhi kế thừa y bát của mình, vẫn luôn âm thầm làm hết thảy mọi việc trong khả năng có thể đẩy nữ nhi ra khỏi cuộc sống mà hắn quen thuộc, ví dụ như muốn nàng đọc sách, học cầm kỳ thư họa, học cả quyền cước. Vả lại nàng từng nghe Đại đương gia nói, chờ nữ nhi qua tuổi mười hai sẽ đưa nàng xuống núi, để cho nàng lớn lên ở bên ngoài trại Thanh Nhai.

Đây là một trong những nguyên nhân khiến nàng tuy rằng bị bắt vào hang ổ sơn tặc, nhưng lại không có ác cảm đối với Đại đương gia... hắn rất yêu thương nữ nhi của mình. Nguyên nhân thứ hai, đại khái là bọn họ không giống như mấy tên liều mạng thực sự, bọn họ không lấy tính mạng người khác, cũng không tra tấn người khác để làm niềm vui, từng có một lần bọn họ bị phục kích ở bên ngoài với đối thủ, một thủ hạ bị trọng thương, bọn họ thật sự cõng hắn trở về, không để hắn một mình chờ chết. Đại đương gia thủ lĩnh của họ không có thói quen "từ bỏ", không từ bỏ làm một người cha tận tụy, không từ bỏ huynh đệ bị thương, không từ bỏ điểm mấu chốt của một con người.

Cho nên, khi Lệnh Thư Vọng nói với nàng về thân phận thật sự của mình và mục đích chân chính đi tới Trại Thanh Nhai thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là không thể để cho hắn làm như vậy.

Trại Thanh Nhai có thể sống sót được, hơn phân nửa là nhờ vào ngọn núi kia được thiên nhiên che chở. Rừng rậm rậm rạp khó phân biệt phương hướng, thời tiết biến động thất thường, đường núi khó đi hệt như mê cung, các loại cơ quan bẫy do bọn họ đặt ra, không có một tấm bản đồ tinh vi nào có thể tìm được đến trại Thanh Nhai được, việc dùng một lưới bắt hết bọn họ gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

Lệnh Thư Vọng dùng mấy tháng, vẽ ra một bản vẽ đủ để tiêu diệt toàn bộ Trại Thanh Nhai, tỉ mỉ đến mức mỗi cơ quan sẽ phải phá giải như thế nào.

Một khi bản vẽ này vào được trong tay quan phủ... Nàng không dám tưởng tượng tới cảnh đó. Nàng hơi lo lắng rồi hỏi hắn thực sự muốn giao nộp cái này sao.

Hắn nói, vốn hắn luôn không chùn bước trước việc nghĩa, dù sao trong nhận thức trước kia của hắn, sơn tặc thổ phỉ làm nhiều việc ác, là tai họa nhân gian, trừ đi cũng tốt. Nhưng khi hắn thật sự sống ở trại Thanh Nhai, hắn lại có hơi dao động, nguyên nhân cũng giống như cái nhìn của nàng, đám sơn tặc này không phải phường ác bá không thể tha thứ như trong truyền thuyết, bọn họ có cướp bóc không sai, nhưng thỉnh thoảng lại vụng trộm đưa chút cơm cho nhà nghèo, còn cứu đứa nhỏ sắp chết đuối dưới sông... Nghĩ đến những điều này, hắn cũng hơi do dự. Một khi giao bản vẽ này ra thì bọn họ ắt hẳn là không thể sống được... nàng nhìn bóng lưng đứng đối diện cửa sổ của hắn, rõ ràng có một bụng những lời muốn nói, nhưng chỉ nói mỗi một câu này.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới nói tiếp, bọn họ quả thật không tính là phường ác đồ, nhưng những chuyện như bắt cóc cướp bóc kia cũng là thật sự làm ra, treo tên trong quan phủ cũng không phải giả.

Nàng thấy hơi hối tiếc, nhưng mà những gì hắn nói là không sai.

Thế nhưng, nàng sống ở trại Thanh Nhai hơn một năm, đó là nơi nàng ở lại tại nhân giới lâu nhất trong mấy chục năm nay, người trong trại đối xử không tệ với nàng, thậm chí có thể nói là tốt. Đại đương gia mặc dù thường phạt nàng chép đủ các loại kinh, nhưng mỗi lần ra ngoài cũng không quên mua cho nàng những thứ xinh đẹp thú vị, tiểu cô nương càng coi nàng như tỷ tỷ ruột thịt, mỗi lần dạy đàn, cô bé luôn lấy ra thứ tốt mà mình không nỡ ăn chia sẻ cho nàng, quan trọng nhất là bọn họ không biết từ lúc nào đã dỡ bỏ cảnh giác với nàng và "thợ rèn", dán danh diệu "người của mình" lên người bọn họ... Có lẽ những thứ này trong mắt người khác không đáng nhắc tới, mặc dù nàng cũng chưa từng nhiệt tình đáp lại những sự yêu thương và tín nhiệm bình thường này, nhưng không có đáp lại không có nghĩa là không có hồi ức... Nàng thậm chí đã từng nghĩ, nếu ở lại Trại Thanh Nhai mãi thế này cho đến khi bọn họ lần lượt rời khỏi mình rồi nói sau cũng được. Nàng cảm thấy mình không nỡ, nhưng không nói lời tạm biệt mà rời đi thế này, mấy đêm này nàng đều mơ thấy mình còn chạy sau mông Phúc Lộc và Song Toàn mà hét to, quả Phượng Vỹ yêu thích nhất giống như mưa đánh vào người nàng.

Những giấc mơ kia không quan trọng, mà quan trọng là phản ứng của hắn.

Hắn xoay người, mỉm cười sờ sờ đầu nàng, kêu cho nàng yên tâm, chuyện này hắn biết phải làm như thế nào. Vì vậy, nàng không hỏi nhiều nữa.

Ba ngày sau, vừa sáng sớm hắn đã cầm bản đồ đi báo quan phủ. Trong một khách điếm trong thành, nàng thấp thỏm ngồi trước cửa sổ chờ hắn trở về. Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, hắn mới trở về, trong tay còn cầm xiêm y mới mua cho nàng, còn có một chiếc chong chóng đầy màu sắc. Khi nàng nhìn xuống cửa sổ, thấy hắn mỉm cười vẫy tay với mình, trong lòng không hiểu sao thấy thật yên bình.

Hắn nói cho nàng biết, ba ngày trước hắn đã tranh thủ thời gian trở về trại Thanh Nhai một chuyến, gọi Phúc Lộc ra mang quà về... có một cái túi vải buộc trên người nó, bên trong đặt một bản đồ địa hình của trại Thanh Nhai, còn viết thêm hai câu cho Đại đương gia: "Bản đồ đã có, ba ngày sau sẽ đưa cho quan phủ. Ông không phải kẻ ác, thế nhưng lại là phường trộm cắp, xin hãy tự trọng."

Sau đó, hắn trốn ở xa xa, nhìn thấy trong trại có người phát hiện có đồ gắn trên lưng Phúc Lộc, vội vàng chạy đi tìm đương gia.

Hắn cười, nói vẫn là Phúc Lộc thông minh, vừa nghe tiếng huýt sáo của hắn đã chạy ra, tên ngốc Song Toàn kia thế mà chả có động tĩnh gì. Hắn còn tò mò Đại đương gia thấy món quà này sẽ có phản ứng thế nào, gương mặt kia có tức đến mức thanh quả cà tím luôn không.

Nàng tin hắn, bởi vì hắn luôn là một người nói được làm được.

Nhưng vẫn thấy rất lo lắng, mặc dù bọn họ nhìn thấy bản đồ kia thế nhưng với tính cách của đại đương gia, lỡ như hắn nổi giận muốn đối kháng đến cùng với quan phủ thì phải làm sao bây giờ, lỡ như bọn họ đối kháng không lại thì làm sao bây giờ? Nàng thậm chí còn nảy ra ý định lập tức chạy tới Trại Thanh Nhai xem thử.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

So với rất nhiều người ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có, thì bọn họ vẫn tĩnh là may mắn rồi, chỉ cần chịu lựa chọn để cho mình sống sót, thì sẽ có thể sống sót, nếu thật sự muốn chọn một con đường khác, thì ắt đó cũng là tương lai mà bọn họ tự chọn lựa, cho dù kết quả có tồi tệ nhất, thì ít nhất cũng không còn tiếc nuối.

Hắn cũng hiểu tâm sự của nàng giờ phút này, cầm tay nàng nói, hắn làm như vậy không phải vì đánh cược với người khác, cũng không phải muốn chứng minh bản thân là thiếu niên anh dũng gì, cũng không phải muốn ồn toàn bộ người trong trại Thanh Nhai vào chỗ chết, có lẽ chỉ có cái cách nhìn như hung mãnh này, mới có thể khiến cho đại đương gia và con gái mình sống một cuộc sống bình thường được.

Nàng nhìn vào mắt hắn, vì thế nàng hy vọng họ không hiểu lầm ý định của hắn.

Hắn lắc đầu cười, thật sự có hiểu lầm thì hắn cũng hết cách, làm sơn tặc thì thế nào cũng đều là sai trai cả, hắn cũng không thấy áy náy vì việc này.

Nàng không có lý do gì để phản bác hắn.

Chúng ta có thể rời đi rồi, hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

Nàng không hiểu, đi đâu cơ?

Hắn đưa tay quẹt chóp mũi nàng một cái, đương nhiên là đến bờ hồ ăn cá lưng hoa ngon kia rồi, ta phải chứng minh không có lừa ngươi chứ.

Trong mắt nàng lộ ra sự kỳ vọng khó che dấu.

Nhưng mà, theo yêu cầu của nàng, bọn họ vẫn ở lại trong thành hơn nửa tháng.

Nghe nói quan phủ phái một đại đội nhân mã đi tiêu diệt phỉ trong núi. Đều nói trại Thanh Nhai kia nổi tiếng khó đối phó, lúc này cuối cùng cũng được đúng chỗ, nhưng không biết ai đã đưa tin đến cho họ mà chờ đến khi quan phủ giết đến, thì trong trại Thanh Nhai ngay cả chó cũng không có một con.

Chỉ còn lại... Một trại lớn như vậy, lại trống rỗng không còn gì.

Cuối cùng nàng cũng yên lòng, khi mùa xuân giẫm lên chiếc đuôi của mùa hạ, hắn và nàng rời khỏi nơi khiến nàng nỡ lại không nỡ.

Không biết cá trong hồ kia có thật sự ngon như vậy không? Dù nàng là Ngạn Ngư cũng không sao, vì Ngạn Ngư cũng ăn cá, nàng chưa bao giờ kén ăn cả. Với lại, thực ra đi đến hồ cá nào cũng không quan trọng, vì có hắn ở bên cho nên ở đâu cũng giống nhau cả thôi.

Nàng bỗng nhiên ý thức được, trong sinh mệnh của mình lại xuất hiện màu sắc chưa từng có, không phải là màu đỏ cam vàng lục xanh xam gì mà là màu của sự sáng sủa, vui mừng, rực rỡ, mà là khả năng cắt sạch hoàn toàn bóng tối luôn theo nàng như bóng với hình kia.

*

Hồ nước này đẹp như lời hắn mô tả, thậm chí còn đẹp hơn.

Cảnh sắc bốn mùa rơi xuống hồ nước, giống như thế giới lần lượt trải qua cả một năm,

Trong một ngôi nhà gỗ bên bờ hồ, họ vừa sống đã sống ba năm. Hắn quả thực không nói dối, dù là cảnh sắc nơi này, hay là cá lưng hoa sống trong hồ, đều là những thứ tốt nhất trên đời này, ít nhất đó cũng là thứ tốt nhất trong sinh mệnh của nàng kể từ đó cho đến nay.

Hắn câu cá rất giỏi, mà nấu canh cá cũng vậy. Nàng muốn giúp đỡ, hắn cũng không cần, nói loại cá này ngon nhất, nhưng gai lại nhiều lại phình to, lúc xử lý phải thật cẩn thận. Từ khi câu cá đến lúc một chén canh cá ngon được bưng lên, nàng chỉ phụ trách ngồi một chỗ ăn mà thôi, gai trong thịt cá đều đã được gỡ sạch, nàng cứ yên tâm mà ăn là được.

Không riêng gì câu cá mà những chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống hàng ngày hắn đều chủ động giải quyết, chỉ để nàng làm những việc nhà đơn giản.

Nàng vui mừng nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của hắn, cho dù chỉ là sửa một cánh cửa. Hắn còn làm một chiếc xích đu cho nàng ở bãi đất trống phía sau nhà, lúc thời tiết đẹp, nàng sẽ ngồi ở đó, mỗi lần đu lên cao đều có thể nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng, từ tóc đến quần áo đến trái tim, đều vui vẻ như bay lên vậy... nàng chưa từng nghĩ đến việc mình có thể cười vui vẻ từ tận đáy lòng như vậy.

Nàng ngồi trên xích đu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của hắn ở ngay phía sau, đứng ở chỗ lúc xa lúc gần bảo vệ sự an toàn của nàng, nàng cảm thấy cho dù sau một khắc nữa nàng có ngã từ chỗ cao nhất xuống thì hắn cũng có thể kịp thời bắt được nàng, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện vỡ đầu chảy máu gì.

Mặc dù cuộc sống như vậy nàng rất thích, nhưng nàng không muốn sống "phế vật" như vậy. Mùa đông khi mặt hồ đóng băng, hắn thường không câu được cá, mà nàng lại dám không chút do dự tung người xuống nước, dễ dàng bắt được cá lưng hoa đang trốn dưới nước, dù hắn có ngăn cản thế nào thì nàng chỉ vẫy nước trên đầu rồi nhét cá cho hắn, nói nàng lại không sợ lạnh, thậm chí đã bơi thêm vài vòng trong hồ. Mùa hè, thỉnh thoảng nàng cũng nấu ăn cho hắn, từ những ngọn núi gần đó hái mấy thứ thực vật đầy màu sắc và bắt những con sâu kỳ lạ, sau đó hào hứng bừng bừng xào cho hắn vài món ăn rồi nấu thêm một nồi canh... Mà hắn thế mà cũng dám ăn, còn khen hương vị vừa ngon vừa độc đáo, mặc dù sau đó tiêu chảy liên tục ba ngày liền... Đối với chuyện như vậy, nàng rất xin lỗi nói, nàng không biết hắn không thể ăn những thứ này, dù sao trước kia khi nàng một mình ở trong núi, đều ăn như vậy, nếu gặp phải vùng đất hoang vu, đến sâu hay quả dại cũng không có, cũng chỉ có thể nhai lá cây, có một lần vất vả lắm mới bắt được một con mập mạp, thì lại bị một con hồ ly cướp mất, thế là phải đói bụng nguyên ngày.

Lúc nàng nói những lời này đều rất thản nhiên, không có một chút oán giận. Hắn nghe xong, trong lòng lại thấy khổ sở, ôm nàng vào lòng, nói sau này đều sẽ uống canh cá, ta nấu cho nàng.

Hắn rất ít khi hỏi về quá khứ của nàng, dường như luôn cố ý xem nhẹ sự thật nàng là một con yêu quái, nàng chính là nàng, một cô nương nàng mà hắn ngẫu nhiên gặp được rồi coi như trân bảo. Đã từng có không ít cô nương ái mộ hắn, thậm chỉ những mối đến cầu hôn hắn mấy năm trước suýt nữa thì đạp gãy bậc cửa nhà hắn, nhưng mỗi một cô nương xuất hiện trước mặt hắn, vẻn vẹn chỉ là một cô nương, hắn luôn nho nhã lễ độ với các nàng, thế nhưng lại không hề động lòng. Hắn chưa từng nghĩ tới phải là một người thế nào mới có thể "động" lòng của hắn, chỉ cảm thấy, nếu là người đó thì hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra... đây chính là định nghĩa của một người trẻ tuổi đối với "tình yêu". Đơn giản đến mức không có lý do cụ thể gì, chẳng qua là giao hết cả thảy cho trái tim còn tự do thuần khiết kia mà thôi.

Chỉ là bọn họ đều chưa từng ý thức được, thời gian rồi sẽ trôi qua, thanh xuân cũng sẽ trôi qua.

Những năm tháng sống bên hồ, mỗi lần hắn trở về trấn Thiết Kính, phụ mẫu hắn tuy không phản đối hắn quanh năm đi du lịch bên ngoài, thế nhưng nhưng dù sao cũng phải trở về thăm nhà, mỗi lần trở về, ngắn thì mười ngày, dài thì một tháng, nhưng hắn luôn tính toán chính xác thời gian, rồi sẽ nói với nàng trước rồi mới đi. Có một năm mùa thu, hắn còn dẫn nàng trở về trấn Thiết Kính, nói với nàng rằng nhà mình ở đó, nhưng bây giờ tạm thời vẫn chưa đến lúc để đưa nàng về nhà, đợi hắn sắp xếp thỏa đáng, sau đó quang minh chính đại đưa nàng trở về.

Nàng nhìn ngôi nhà xa lạ từ xa, cảm thấy kỳ quái hỏi, tại sao phải đưa nàng trở về?

Lần này đến lượt hắn ngạc nhiên, lẽ nào nàng không muốn quay về với hắn sao?

Nàng chớp chớp mắt, đó là nhà của hắn mà.

Hắn dở khóc dở cười, theo thói quen quẹt chóp mũi nàng, vậy sau này cũng là nhà của nàng.

Nàng không hiểu.

Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, hỏi: "Ta cưới nàng được không?"

Trên bờ sông mùa thu, một cơn gió lạnh từ từ thổi qua, một con chim lướt qua mặt nước gợn sóng, một vài chiếc lá vàng từ ngọn cây rơi xuống, để lại dấu vết tuyệt vời như khiêu vũ giữa không trung. Nàng nhìn đôi mắt mình đã nhìn vô số lần trong đêm tối, xác định rằng nó vẫn thành khẩn như trước.

"Ta đồng ý!"

Hắn sửng sốt, mỉm cười kéo tay nàng lên: "Cũng không ngại ngùng một chút..."

Nàng ngửa đầu nhìn gương mặt tươi cười của hắn: "Lệnh Thư Vọng, ta rất vui." Những lời này chính là toàn bộ tâm trạng của nàng lúc này, nàng muốn nói ra, nói ra không sai một chữ.

Hắn ôm lấy nàng.

Trong vòng tay dùng hết sức của hắn, nàng nhịn không được lại hỏi: "Thật sự là ta sao?"

"Bằng không thì là ai?" Hắn cười: "Trong lòng ta còn có thể có người khác ư?"

"Ta là yêu quái." Mặt nàng dán vào ngực hắn: "Ta chưa từng từng thấy nhân loại nào cưới yêu quái làm thê tử cả. Hơn nữa, tuổi thọ của ta không giống như tuổi thọ của huynh, khi huynh già, ta vẫn còn trẻ, khi huynh chết đi, ta vẫn còn sống."

Hắn nghe nàng cằn nhằn, bật cười: "Cho nên bây giờ nàng ghét bỏ ta rồi sao?"

"Vậy thì không phải." Nàng đứng thẳng người, khẽ vuốt ve gương mặt hắn, nghiêm trang nói: "Cũng không sao, ta có cách làm cho mình nhìn cũng già như huynh. Bằng cách này, sau này chúng ta có đi với nhau ra ngoài thì người khác sẽ không nghĩ rằng ta là cháu gái của huynh."

Ha ha ha, hắn cười đến lồng ngực run rẩy, lo xa bao nhiêu thì lại ngốc nghếch bấy nhiêu.

Thế nhưng, đây không phải là dáng vẻ một con yêu quái sau khi giao cả tương lai cho mình sao, đi theo hết năm tháng, đến khi đầu bạc già đi.

"Ta sẽ cố gắng sống lâu một chút." Hắn sờ sờ đầu nàng: "Không phải nói có kiếp sau sao? Kiếp sau ta vẫn sẽ tới tìm nàng, dù sao thì nàng vẫn luôn ở đây mà."

Nàng gật đầu, chôn khuôn mặt của mình sâu hơn trong vòng tay hắn.

Ai nói mùa thu chỉ có lạnh dần, tất cả mọi thứ thành thục kết quả, không phải tất cả trong mùa này đây ư? Số phận, cuối cùng mỉm cười với nàng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận