Bách Yêu Phổ

Chương 32: Hóa Xà(4)

Chương 8. 4

Đào Yêu nhớ ngày hôm đó nàng đã hỏi Giác Hối rằng hắn quyết định dùng tính mạng của mình để dừng mọi chuyện lại thật ư, Giác Hối đáp hắn mời nàng tới đây là để chữa trị tận gốc bệnh của hắn.

Đào Yêu thấy rất buồn cười, một con Hóa Xà lại tự chặt đứt đuôi mình, chạy đi làm hòa thượng.

Nàng quen biết hắn khoảng một ngàn năm trước, khi đó hắn hùng bá một phương, hô mưa gọi gió, có không biết bao nhiêu thuật sư tài giỏi chuyên trừ yêu diệt ma đều trở thành bại tướng dưới tay hắn. Sức mạnh của hắn quá lớn, đã không còn xem thế giới ra gì. Sau đó, nội tặc phản loạn, hắn mất đi lãnh địa và cô gái mà hắn yêu thương. Đại nạn không chết, nhưng nỗi căm hận quá mức khủng khiếp, hắn đánh mất lý trí, nhấn chìm tòa thành trong nước, không còn ai sống sót.

Mục đích của Đào Yêu là lấy mạng hắn.

Lúc nàng đến, cơn lũ chưa rút, cả tòa thành đều là xác chết.

Hắn ôm cô gái của hắn, nói với Đào Yêu: "Ta cứ tưởng sức mạng càng lớn thì càng có được nhiều thứ. Hóa ra không phải vậy."

Đào Yêu không nói gì.

"Quỷ Y Đào Yêu... Đào Đô phái cô tới đây là để giết ta chứ không phải cứu ta, ha ha." Hắn bật cười.

Đào Yêu vẫn không nói gì, chuông vàng trên cổ tay không hề vang tiếng.

Ngày hôm đó, Đào Yêu đi theo hắn, nhìn hắn mai táng cho người yêu, nhìn hắn ngơ ngẩn dưới ánh trăng, nhìn hắn hiện nguyên hình, tự tay chém đứt đuôi mình.

Hóa Xà mất đuôi đồng nghĩa với việc yêu lực cũng không còn.

Hắn chịu đựng cơn đau, nói với nàng: "Ta muốn nếm thử cuộc sống không thể hô mưa gọi gió."

Đào Yêu rời đi trước khi trời sáng, không lấy mạng của hắn.

Không ngờ, khi gặp lại nhau đã là một ngàn năm sau, nàng vẫn như cũ, còn hắn biến thành hòa thượng cụt chân.

Hắn nói một ngàn năm nay, hắn luôn làm hòa thượng ở chùa Lộc Môn, không giao du với bên ngoài, từ trẻ cho tới già, sau đó "chết" đi, rồi lại biến thành một người trẻ khác quay lại chùa tiếp tục làm hòa thượng, pháp danh luôn có chữ "Hối". Đây chính là lợi ích khi làm yêu quái, cho dù đã mất đuôi nhưng vẫn có thể biến thành hình người.

Lạy Phật một ngàn năm, nghe Kinh một ngàn năm, hắn đã sắp quên mất mình là một con Hóa Xà, ngay cả yêu khí cũng nhạt đến mức khó phát hiện.

Nhớ lại năm xưa, hắn lắc đầu cười, nói hồi đó còn quá trẻ, bồng bột, suy nghĩ không thông, không biết mở lòng.

Đào Yêu nhìn dáng vẻ thoải mái của hắn, nói: "Bệnh của ngươi chỉ có thể chữa trị tận gốc bằng cách kết thúc tính mạng."

"Ta biết." Hắn gật đầu.

"Nó chỉ là một con xà yêu không hề có bất cứ quan hệ nào với ngươi mà thôi." Nàng nhắc nhở.

"Hai mươi năm trước, lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch ở ngoài chùa Lộc Môn, ta thấy rất thú vị, hóa ra không chỉ mình ta là dám đến gần Phật Tổ. Sau đó, ta phát hiện nó thường xuyên chạy đến giếng bát giác vào những đêm khuya vắng lặng." Hắn cười,"Tuy đuôi của ta đã bị chặt đứt nhưng nó vẫn còn sống, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ biến mất, vì vậy ta mới giấu nó ở dưới giếng bát giác. Có lẽ yêu khí của cái đuôi hấp dẫn Tiểu Bạch, cũng dễ hiểu thôi, cái đuôi tập trung hầu hết yêu lực của Hóa Xà, mà các yêu vật trong quá trình tu luyện cực kỳ nhạy cảm với những thứ như thế, nhất là đối với tiểu yêu mới bắt đầu tu luyện, cho dù chỉ tới gần thôi nhưng cũng chịu ảnh hưởng."

"Vì gặp phải cái đuôi của ngươi nên năng lực tạo mưa của Tiểu Bạch mới mạnh lên..." Đào Yêu thở dài.

"Đúng vậy." Hắn gật đầu,"Nhưng nó không biết đó là đuôi của ta chứ không phải là của nó, từ ngày đầu tiên nó kết hợp với sức mạnh của cái đuôi để tạo mưa, tai họa ngầm cũng đã gieo xuống từ đó. Đuôi Hóa Xà và yêu khí của xà yêu kết hợp với nhau khiến không khí núi Lộc Môn bị ô nhiễm, có chăng là hai mươi năm sau mới bộc phát. Cũng may nó chỉ là tiểu xà yêu có yêu lực kém cỏi, chỉ gây họa cho nơi này thôi, tạm thời chưa ảnh hưởng tới nơi khác."

Đào Yêu nghĩ ngợi, nói thẳng: "Với tình huống này, muốn giải quyết không khó, hai loại yêu khí kết hợp với nhau mới dẫn đến hậu quả xấu, nếu muốn tiêu trừ thì chỉ cần loại bỏ một trong hai yêu khí đó, nói cách khác, chỉ cần ngươi giết Tiểu Bạch, núi Lộc Môn sẽ trở lại bình thường. Hai mươi năm, ngươi không nỡ xuống tay?"

"Ta thích Tiểu Bạch." Hắn chợt cười,"Sao nỡ xuống tay."

"Hửm?" Đào Yêu sửng sốt.

"Nó đối xử với kẻ đó rất tốt." Hắn lại cười, ánh mắt chìm vào hồi ức,"Kể từ khi biết đến sự tồn tại của nó, ta đã phá lệ mà chú ý đến cuộc sống của nó và kẻ đó. Nó rất ngoan, hắn ta nói gì nó cũng nghe theo, khi họ mới tới núi Lộc Môn, cuộc sống tương đối khó khăn, Tiểu Bạch vào núi săn thỏ hoang, săn được, nó không ăn một mình mà mang về cho hắn ta. Khi đó vẫn chưa dựng chòi tranh, buổi tối họ chỉ có thể ngủ trên đất, trong núi có nhiều dã thú, kẻ săn mồi vào ban đêm rất nhiều, tối nào Tiểu Bạch cũng chiếm cứ ở nơi gần hắn ta nhất, bất cứ dã thú nào tiến lại gần hắn ta đều bị nó đuổi đi. Càng ngày ta càng tò mò về quá khứ của họ nên đã dùng ít thủ đoạn để nhờ yêu quái chuyên nghe ngóng tin tức đi điều tra giúp ta về quan hệ của kẻ tự xưng là Không Minh chân nhân và Tiểu Bạch. Sau đó mới biết hóa ra từ khi hắn ta chỉ là một thiếu niên, Tiểu Bạch đã đi theo hắn, luôn ở bên cạnh hắn, không xa không rời."

Đào Yêu nhíu mày: "Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy thôi mà ngươi để nó sống, còn mình phải chết?"

Hắn tỉnh khỏi hồi ức, cười nói: "Người mà ta thích năm xưa cũng là bạch xà."

Đào Yêu bĩu môi: "Trên đời này có rất nhiều bạch xà."

Hắn điềm nhiên nói: "Đào Yêu, xưa nay Hóa Xà bọn ta luôn bị xem là thứ xấu xa, ai cũng muốn giết. Cô cho ta sống thêm một ngàn năm, để ta có cơ hội nương náu cửa Phật, tĩnh tâm sám hối. Hôm nay ta biết Tiểu Bạch sắp chết, nếu không làm gì, e rằng ta niệm kinh một ngàn năm nay chỉ là công cốc."

"Sắp chết?" Nàng sửng sốt.

"Không Minh chân nhân hơi điên cuồng. Công khai nói yêu quái đang trốn trong giếng Bát Giác, tai họa ở núi Lộc Môn cũng là do nó gây nên." Hắn nhíu mày,"Kẻ này vì theo đuổi ước vọng được người khác tôn sùng mà không hề niệm tình xưa nghĩa cũ. Cái thìa xài lâu còn có tình cảm, huống chi là người bầu bạn suốt mấy chục năm. Nhưng đây cũng là cơ hội chấm dứt tất cả, vì vậy ta mới vội vã tìm cô, mong cô giúp ta chữa trị tận gốc căn bệnh này."

"Ngươi còn có thể sống rất lâu." Đào Yêu nói.

"Không thể kéo dài thêm nữa, chỉ cần ta sống, cho dù không có Tiểu Bạch thì sẽ có Tiểu Hắc, Tiểu Lục gặp phải cái đuôi, gây ra họa khác. Năm xưa chặt đuôi là hành động cảm tính, ta chỉ muốn vứt bỏ sức mạnh đã làm hại chết vô số người chứ không hề biết sau khi rời khỏi ta, nó sẽ mang đến phiền phức." Hắn nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu,"Hy vọng cô thành toàn."

Nàng im lặng hồi lâu, nói: "Ngươi biết quy tắc chữa bệnh của ta đó."

Hắn khó xử: "Nhưng ta không có cách nào để làm thuốc của cô."

"Đúng vậy, nên ta thấy rất lỗ."

Tuy lỗ nhưng nàng vẫn thành toàn cho hắn.

Cũng chẳng phải việc to tát gì, Đào Yêu đã chứng kiến vô số cuộc sinh tử, chớ ảo tưởng rằng nàng sẽ khuyên giải ai đó đừng chết, hãy sống để ngắm nhìn thế giới tươi đẹp và hạnh phúc. Nàng là đại phu cực kỳ lý trí, tôn trọng bất cứ nguyện vọng nào của người bệnh.

Tiểu Bạch không hề biết về tình cảnh của mình, nó vùng vẫy trong giếng, người bầu bạn nhiều năm với nó nói rằng ta giơ kiếm giết mi, mi đừng trốn nhé, ta sẽ làm bộ đâm trúng mi thôi, hiểu không Tiểu Bạch?

Không hiểu thì tốt hơn.

Hắn biến thành Tiểu Bạch, thay thế vị trí của nó.

Hắn nói kẻ này đã từng cứu Tiểu Bạch, mở lòng từ bi, tha mạng cho hắn ta đi, còn về phần Tiểu Bạch thì cũng đừng để nó nhớ về kẻ đó nữa.

Hôm ấy, nàng đâm nhát kiếm xuống, hắn thì thầm với nàng câu đa tạ. Hẳn là hắn không bị khổ sở gì, ngay cả cảm giác đau cũng không, bởi vì trên thân kiếm của nàng có độc.

Có lẽ đây là yêu quái đầu tiên mà nàng biết được hạ táng trong chiếc áo cà sa. Nhưng cũng chẳng có gì sai trái, phải không?

***

Vài ngày sau, tiểu hòa thượng ở chùa Lộc Môn phát hiện không thấy Giác Hối sư thúc của cậu ta đâu cả. Cả chùa tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm ra tăng nhân bị cụt chân ấy, phương trường bèn cho người đi báo quan.

Đào Yêu đứng trước cửa chùa Lộc Môn, ánh nắng chói chang, đã rất lâu rồi thời tiết ở nơi này mới đẹp như hôm nay.

Không biết Tiểu Bạch sẽ đi đâu, hôm nay nó đã rất to rồi, sẽ không dễ dàng bị dã thú ăn thịt.

Ngày chia tay với nó, Đào Yêu chạy tới trước mặt nó, chỉ vào đầu nó, nói: "Xà yêu, có người ủy thác cho ta đặt lại tên cho mi, nói yêu vật trong quãng thời gian tu luyện, nếu được người khác ban tên thì sẽ giúp sớm tu thành hình người, không phải khổ sở chịu đựng nguyên hình nữa."

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng nhíu mày, gãi đầu hồi lâu: "Đặt tên gì mới được đây, phải liên quan tới hình dáng của mi nhưng cũng phải giản dị để không bị người ta dòm ngó..."

Suy nghĩ rất lâu, nàng vỗ tay một cái: "Có rồi! Đặt tên mi là Bạch Tố Trinh nhé!"

Tiểu Bạch thè lưỡi, không biết nó có hài lòng với cái tên này hay không.

Kệ đi, những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ nàng thấy rất yên tĩnh, không có tiểu hòa thượng lải nhải, cũng không có Liễu công tử thường xuyên mỉa mai, càng không có con cáo chỉ biết lau chén bằng đuôi, đặc biệt là trong ngực áo giấu hai hạt châu đắt giá! Thế giới mới tươi đẹp làm sao!

Nàng phủi bụi đất trên người, sải bước ra trên con đường lên núi để lễ Phật, đi đến một nơi khác.

Hết chương 8
Bạn cần đăng nhập để bình luận