Bách Yêu Phổ

Chương 96: Phong Sinh(5)

Chương 1. 5

Ty Cuồng Lan thả tờ thiếp xuống, nâng chén trà uống một ngụm, lẩm bẩm: "Thẩm Phong?"

Trên tờ thiếp còn chưa ráo mực là bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thẩm Phong, yêu quái.

Một trong những quy tắc của Ty gia là thiếp phải do chính tay đương sự viết.

"Không đi học?" Ty Cuồng Lan nhìn Miêu quản gia.

Miêu quản gia vội nói: "Đương sự nói không biết chữ."

Đào Yêu vội vàng tiếp lời tựa như bị trời phạt: "Nhị thiếu gia, ngươi không biết đâu, ta cầm tay dạy nó viết bốn chữ này thôi mà tận hai canh giờ lận đó! Chưa thấy ai tiếp thu kém vậy luôn."

"Chưa chắc là do người ta tiếp thu kém, có khi người dạy quá kém cũng không chừng." Ty Cuồng Lan thản nhiên nói rồi lại hỏi Miêu quản gia,"Vườn mai vẫn ổn chứ?"

Khuôn mặt tươi cười của Đào Yêu thoáng chốc cứng đờ, tranh công biến thành phá công, xét về mức độ hà khắc dành cho nàng thì Ty Cuồng Lan mãi là vô địch thiên hạ.

Miêu quản gia nhịn cười: "Vườn mai ổn cả, nhờ Đào nha đầu kịp thời nhìn ra thuật che mắt của tiểu yêu kia và cũng đã thi thuật bắt nó lại nên mới không gây ra tổn thất gì."

Miêu quản gia tốt quá, không hổ là người ấm áp duy nhất trong Ty phủ, Đào Yêu nhìn ông bằng ánh mắt cảm động.

"Cho cô ta vào." Ty Cuồng Lan nhìn ra ngoài cửa.

Dễ thế à? Trước khi tới gặp Ty Cuồng Lan, Đào Yêu và Miêu quản gia đã bàn tính là phải miêu tả con yêu quái ngu ngốc kia sao cho thê thảm không ai sánh bằng thì mới có thể thuyết phục được Ty Cuồng Lan.

Đào Yêu nhanh chóng chạy ra ngoài dẫn con yêu quái thấp thỏm ở ngoài cửa đi vào phòng khách.

Ty Cuồng Lan nhìn nó, cười: "Trên thiếp chỉ có tên họ và xuất thân, thị phi đâu?"

"Nói nhanh lên, Nhị thiếu gia hỏi mi kìa." Thấy yêu quái đứng đờ ra, Miêu quản gia vội vàng nhắc nhở.

Kẻ tên là Thẩm Phong đánh giá Ty Cuồng Lan hết lần này tới lần khác, thái độ ngờ ngợ, hỏi: "Ngươi là thiếu gia Ty gia thật hả?"

"Không giống à?" Ty Cuồng Lan cầm cuốn binh thư xem mãi không chán của y lên, mỉm cười nhẹ.

"Ta cứ tưởng kẻ được xưng là Diêm Vương sống hẳn là hung thần ác sát, cao lớn vạm vỡ chứ." Thẩm Phong thẳng thắn,"Nhưng ngươi còn chẳng cường tráng nữa là."

Đào Yêu toát mồ hôi hột thay cho con yêu quái ngu ngốc này, mi nói chuyện chính đi, mi có biết tên trước mặt này nhỏ nhen nhường nào không, còn dám nói y "không cường tráng"...

Ty Cuồng Lan di mắt trên trang sách: "Ta thì tưởng yêu quái là có thể cưỡi mây đạp gió, xuyên núi bổ biển, không ngờ lại bị bắt bởi tạp dịch chăn ngựa nhà ta."

Thấy chưa thấy chưa, phản kích ngay lập tức đó! Vị thiếu gia này không chịu thua ai đâu.

"Là ta tài nghệ không bằng ai, nàng ấy tuy là tạp dịch nhưng rất tốt." Nó hoàn toàn không nghe ra đối phương đang trào phúng mình, nói vô cùng chân thành,"Ta đến từ thôn Hồi Long ở Mộc Châu, người trong thôn đều sống dựa vào sông Cẩm Lân, nhưng năm ngoái có hạn hán kéo dài, nước sông Cẩm Lân gần như cạn kiệt, ta muốn dẫn nước từ sông Bạch Tước ở gần đó vào, nào ngờ yêu quái ở sông Bạch Tước không những không cho ta dẫn nước mà còn chửi rủa muốn sông Cẩm Lân khô kiệt nhanh hơn. Ta tranh cãi với hắn, hắn không nghe, ta mới đánh hắn, sau đó bị hắn đánh tơi bời. Vì vậy ta mới tới đây tìm các ngươi."

Biết ngay là "thị phi" mà tiểu yêu cấp bậc này gặp phải sẽ không đời nào là chuyện kinh thiên động địa mà, chẳng qua chỉ là nó quá vô dụng, đánh thua Đào Yêu không mất mặt, nhưng ngay cả tên yêu quái không biết tên ở con sông nhỏ mà cũng thua thì quá là mất mặt. Nhưng nếu đổi góc nhìn, yêu quái sẵn lòng bôn ba vì kế sinh nhai của người dân trong thôn thì không đáng bị phỉ nhổ.

"Thẩm Phong cô nương, cô về đi." Ty Cuồng Lan đặt cuốn binh thư xuống, khép tờ thiếp lại đưa cho Miêu quản gia.

Ai nấy đều sửng sốt, Miêu quản gia đón lấy tờ thiếp, tuy không đành lòng nhưng vẫn trả cho Thẩm Phong.

"Ngươi không chịu giúp ta?" Thẩm Phong hiểu ra, sốt sắng hỏi: "Ta chỉ hy vọng các ngươi giúp ta hàng phục con yêu quái ở sông Bạch Tước thôi, bất kể là nói lý lẽ hay đánh hắn cho tới khi hắn chịu nói lý lẽ đều được, ta chỉ có duy nhất mục đích đó thôi. Những chuyện còn lại sẽ không nhờ vả ai cả, tự ta làm được. Đến cả chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không chịu giúp?"

Đào Yêu cũng muốn biết lý do Ty Cuồng Lan từ chối nó, nàng cứ nghĩ y sẽ gật đầu, đây chẳng phải chuyện gì to tát. Lẽ nào trong lòng y vẫn có thành kiến với yêu quái, không muốn dính líu nhiều?

"Mộc Châu đã bắt đầu rơi tuyết rồi chứ?" Ty Cuồng Lan tựa như lẩm bẩm.

Thẩm Phong gật đầu.

"Ở đó quá lạnh, mùa đông nên ở lại nơi ấm áp." Ty Cuồng Lan lại hớp ngụm trà,"Mà sắp tới ta không được rảnh rỗi, định viết một cuốn sách về cách nướng thịt, xin lỗi vì không giúp cô được."

Lý do quái đản gì đây?!

Nhưng Đào Yêu hiểu bất kể lý do từ chối hoang đường cỡ nào, chỉ cần Ty Cuồng Lan lắc đầu thì sẽ không có ai khiến y gật đầu được.

"Miêu quản gia, tiễn khách." Y ngáp nhẹ, tầm mắt không chịu rời cuốn binh thư nữa.

"Nhưng mà... Không còn ai có thể giúp ta nữa!" Thẩm Phong đột ngột quỳ xuống,"Nếu ta không thể đánh bại tên yêu quái kia, sông Cẩm Lân sẽ nhanh chóng cạn kiệt, sẽ chết người mất!"

"Mở đường sông, dẫn nước vào là việc của quan phủ địa phương, ta nghĩ cô nên nhanh chóng quay về nghĩ cách khác thì hơn." Ty Cuồng Lan vẫn bất động, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.

"Ty thiếu gia!"

Nàng ta định xông tới nhưng bị Miêu quản gia chặn lại.

"Thẩm cô nương, mời về cho." Miêu quản gia thả tấm thiếp vào tay nó,"Thiếu gia nhà ta đã quyết thì sẽ không có cách nào thay đổi."

Thấy thế, Đào Yêu tiến lên túm cánh tay nó: "Miêu quản gia nói đúng đó, thiếu gia nhà ta là con lừa, cứng đầu lắm. Mà mi đã hứa với ta là chỉ cần gặp thiếu gia, bất kể y có giúp hay không mi đều chấp nhận kết quả, không ầm ĩ, không gây khó dễ mà."

"Ta... Nhưng y..." Thẩm Phong sốt sắng đỏ cả mặt, muốn thuyết phục Ty Cuồng Lan nhưng lại nhớ tới lời đã hứa với Đào Yêu, nhất thời khó xử, tiến thoái lưỡng nan.

"Đi thôi, ta tiễn mi ra ngoài." Đào Yêu dắt nó ra cửa,"Ầm ĩ là cách vô dụng nhất, giờ mi có treo cổ chết trước mặt y thì cùng lắm là y sai người chôn mi thôi."

Ty Cuồng Lan nghe không sót chữ nào, nhướn nhẹ môi, không nói gì.

Miêu quản gia đi cùng ra ngoài, cũng rất băn khoăn, e dè nói với Thẩm Phong: "Cô chớ nên gấp gáp, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Trời cũng tối rồi, hay cô nghỉ lại phủ một đêm?"

Thẩm Phong ngậm chặt miệng, tủi thân đến độ không muốn nói gì dù chỉ một câu.

"Thôi, để nó cho ta, tạp dịch là nên lo những việc nhỏ nhặt này mà." Đào Yêu làm mặt xấu với Miêu quản gia, bỗng thò đầu ra khỏi mái hiên, ngẩng lên nhìn bầu trời hoàng hôn bao la, chợt cười giảo hoạt, hỏi: "Miêu quản gia, ông nghĩ hôm nay trời có mưa không?"

"Hả?" Miêu quản gia nhìn trời,"Hôm nay quang mây, e rất khó."

*

Miêu quản gia nói sai rồi, hôm nay trời mưa, mưa to là đằng khác.

Mà kỳ lạ nhất là cơn mưa đột ngột này chỉ rơi ở Ty phủ.

Bên trong Ty phủ, mọi người còn chẳng màng ăn tối, rối rít cầm hết thảy đồ đạc có thể hứng nước bày khắp các phòng bị dột, liên tục lấy chổi quét nước ra khỏi nhà.

Sau đó tất cả mọi người trông thấy cô bé hồi sáng xông vào phủ quật cường đứng bên ngoài phòng ăn của Ty Cuồng Lan, không nói gì cả, chỉ đứng thôi, đến cả cơn mưa xối xả cũng không cuốn trôi sự cố chấp và tủi thân trên gương mặt nó.

Ty Tĩnh Uyên được tạm thả ra vì phòng cấm túc bị dột. Sau khi nghe Đào Yêu thêm mắm dặm muối kể lại đầu đuôi câu chuyện, gã đã càm ràm Ty Cuồng Lan gần một canh giờ, còn nói Nhị thiếu gia không đi thì Đại thiếu gia đi, việc nhỏ xíu cần gì phải làm khó một bé gái chứ, cho dù có là yêu quái thì cũng là bé gái mà.

Liễu công tử cũng không dằn được mà nói nhỏ nếu không phải do Ty Cuồng Lan lạnh lùng vô tình thì món ăn do hắn cặm cụi nấu trong bếp đã không bị xối ướt thành cháo, đau lòng quá.

Thẩm Phong đã tuyên bố nếu thiếu gia Ty gia không chịu ra tay giúp đỡ thì cơn mưa này sẽ không ngừng lại.

Tất cả chỉ trích và càm ràm đều bị Ty Cuồng Lan phớt lờ, y như không thèm quan tâm nếu cơn mưa này cứ kéo dài thì Ty phủ sẽ chìm trong biển nước mà chỉ tập trung gắp thức ăn, thỉnh thoảng nói chuyện thì cũng chỉ là công kích món ăn của Liễu công tử dở khủng khiếp mà thôi.

Tối nay Đào Yêu cũng cư xử hết sức chừng mực, ăn cơm ăn canh, chọc ghẹo Cút Xéo, không hề đề cập tới Thẩm Phong đang bị cô lập trong mưa, thỉnh thoảng không biết nghĩ tới chuyện gì mà len lén bật cười.

Lắm Lời ngồi bên cạnh lo lắng nhìn nàng rồi lại nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhiều lần muốn nói gì đó với nàng nhưng đều bị nàng nhét thức ăn để ngậm miệng.

Ty Cuồng Lan đặt bát đũa xuống, lau miệng, bấy giờ mới quay sang nhìn Đào Yêu: "Cô bày mưu?"

"Ta nào dám chứ." Đào Yêu vội vàng phủ nhận, chợt cười nói: "Cùng lắm là tán gẫu về xuất thân của nó thôi."

"Là gì?" Ty Cuồng Lan cười hỏi.

Đào Yêu nhìn bóng dáng cô đơn bên ngoài cửa sổ, mắt như ẩn chứa điều gì, lát sau mới nói: "Bách... À không, sách cổ viết, cây phong trăm tuổi, nếu được đất trời tạo hóa, tất có phong sinh, đều hình người, phân nam nữ, thành hình bảy năm sẽ biết đi, gặp người thì hóa cây thấp, được gọi là Phong Sinh, lấy đi nhóm lửa sẽ tạo mưa."

Lắm Lời bất giác thở dài.

"Phong Sinh?" Ty Cuồng Lan ngẫm nghĩ,"Ta chưa từng nghe nói đến. Cô nói lấy nhóm lửa sẽ tạo mưa, nhưng kẻ bên ngoài cửa sổ rõ ràng vẫn đang đứng lù lù ra đấy, còn dám lấy an nguy Ty phủ để uy hiếp ta."

Đào Yêu đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ở bên ngoài, Thẩm Phong vẫn đứng bất động như đá, chỉ có đôi mắt là sáng ngời, không rõ là nôn nóng hay mong đợi.

"Đối với loài yêu quái Phong Sinh thì nó cũng coi như lớn tuổi lắm rồi, một trận mưa thế này cần gì phải đốt chính mình." Nàng đưa lưng về phía mọi người,"Có điều bề ngoài càng giống con người thì ngày chết càng gần."

Mọi người, kể cả Ty Cuồng Lan, đều nhíu mày.

Tiếng mưa càng lúc càng to, đất trời tựa như chỉ có âm thanh ấy, dưới mái hiên, nước mưa kết thành mành, ngăn cách rạch ròi giữa một con yêu quái được ăn cả ngã về không với nhóm người chẳng có quan hệ gì với nó.

Hết chương 1. 5
Bạn cần đăng nhập để bình luận