Bách Yêu Phổ

Chương 116: Hàm Thử(2)

Chương 5. 2

"Ôi chao, ngon quá, ngon quá ngon quá."

Hàm Thử chúi đầu vô hũ muối to như cái đầu em bé ăn lấy ăn để, cái mông đầy lông của nó chổng lên trời, chỉ chốc lát sau hũ muối đã hết sạch.

Đào Yêu cắn cọng cỏ, chán nản nhìn con sông đóng băng đằng trước. Thực sự không tài nào tha thứ cho bản thân được, chỉ cần lấy đại một viên thuốc trong túi là đủ khiến nó biến mất đến cả cọng lông cũng không còn, rõ ràng nàng thò tay lấy thuốc nhưng tại sao thứ được lấy ra lại là tiền cơ chứ? Lấy tiền thì cũng thôi đi, vì sao lại đi mua cho nó lọ muối chứ... Đã bảo sẽ không đầu hàng cơ mà... Hây dà.

Hàm Thử nằm trong cái hũ rỗng ợ một cái, bấy giờ mới có sức, thỏa mãn bò ra khỏi hũ.

"Rất nhiều yêu quái nói cô là Bà La Sát, cô biết chứ?" Nó bay tới trước mặt nàng, bật cười chít chít.

Nàng lườm trắng mắt: "Nên hiện giờ mi đang vô cùng cảm động trước sự dịu dàng, lương thiện của ta, hơn nữa còn cho rằng đám yêu quái kia có mắt không tròng?"

"À không, cô ác thật mà." Nó thẳng thắn,"Nhưng cô vẫn mời tôi ăn muối, do đó sau này nếu gặp yêu quái nào nói như vậy nữa, tôi sẽ nói với họ rằng kẻ ác như cô mà còn không làm gì được ta, vậy nên cái lũ tự cho mình lợi hại hơn ta như bọn ngươi cũng chả là cái thá gì với ta cả!"

"Tư duy kỳ quặc!" Đào Yêu nhếch mép cười, vỗ tay,"À, ta phải đốt pháo ăn mừng thay cho người được mi chọn. Hàm Thử bọn mi không muốn ai sống vui vẻ, suốt ngày mong đợi người ta lệ chảy thành sông, bây giờ mi ngày nào cũng đói bụng chứng tỏ người đó sống rất hạnh phúc. Đằng nào mi cũng không bị chết đói mà."

"Lão hạnh phúc con khỉ!" Hàm Thử nói như đưa đám, nếu nó có tay, chắc chắn nó sẽ vả mình mấy cái,"Tôi cũng không ngờ hồi xưa tôi lại dùng hết sức lực vượt qua các đồng loại giành lấy lão để nhận được kết quả như bây giờ..."

Nghe vậy, Đào Yêu bỗng thấy tò mò: "Kết quả thế nào?"

"Kết quả... Cô đi theo tôi là biết ngay, đằng nào cô cũng rảnh mà." Nó chớp đôi mắt to bằng hạt gạo.

"Ta rảnh á?" Đào Yêu chỉ vào mình,"Mi có biết ngay lúc này có bao nhiêu yêu quái mong đợi ta cứu mạng không?"

"Nhưng cô đang đi dạo Lạc Dương mà." Nó không phục,"Cũng là cô dây dưa với tôi mấy canh giờ chứ bộ!"

Đào Yêu á khẩu, mời nó ăn, tiễn nó về nhà để rồi nhận được lời nhận xét là dây dưa? Một con yêu quái nho nhỏ dám dùng từ này để nói về nàng?

"Đi nào đi nào, nhà tôi ở ngay đằng trước thôi, đi qua cây cầu đá này là tới rồi." Nó không thèm để ý tới tâm trạng hiện giờ của nàng mà xoay người bay đi,"Thấy cô đi dạo một mình tội nghiệp ghê."

Đừng nói nữa, nói nữa là mi chết thật đó.

Đào Yêu hít sâu một hơi, cố gắng đè lại bàn tay đang mò lấy thuốc độc.

Thử nghĩ đám yêu quái ở Đào Đô xem, ai gặp nàng mà chẳng khúm núm, dám phân cao thấp với nàng cũng chỉ là đại yêu quái có bản lĩnh hủy thiên diệt địa. Vậy mà! Có phải là yêu quái ở Nhân giới sống sung sướng quá nên thành ra tính tình tỉ lệ nghịch với bản lĩnh không? Ít bị đời vùi dập quá đây mà...

Đi qua cây cầu đá vắt ngang con sông nhỏ vô danh ở phía nam thành Lạc Dương rồi lại đi qua cái chùa "Chùa Minh Kính" nhỏ xíu là nhìn thấy một căn nhà tranh xập xệ. Tóm lại, trải qua đoạn đường không dài này, Đào Yêu đã nghiêm túc nghĩ ra hai mươi cách xử lý con Hàm Thử.

Cách căn nhà tranh khoảng vài chục bước chân, họ nghe thấy tiếng ho kịch liệt từ bên trong.

Đến gần, trong căn nhà rách nát trống trơn chỉ có duy nhất một cái giường và một cái chăn bông sạch sẽ, dưới chăn là một ông già mặt mũi nhăn nheo, mái đầu trắng xóa đang ngủ mê man, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng ho sù sụ. Cách đó không xa là cái nồi đen sì, trong nồi không biết đang nấu gì, chắc là cháo, đang bốc hơi nóng nhè nhẹ, đống lửa bên dưới gần như tắt ngóm.

Đằng sau căn nhà tranh là một tường đất khá dài bò đầy dây khô héo, trông là biết đã lâu không được tu sửa. Đối diện với căn nhà là cái lỗ rộng hai thước, có lẽ là bị chó hoang đào ra, xuyên qua cái lỗ còn có thể thấy phía sau là cỏ dại tràn lan.

Hàm Thử dừng lại ở gần người đó.

Đào Yêu hất cằm, dùng mắt hỏi nó, đây là người mà mi đã chọn?

Hàm Thử gật đầu, thở dài thườn thượt.

Thảo nào đến cả muối cũng không có mà ăn...

Nơi này chỉ dành cho ăn mày. Người mà đến tuổi già lại không có chỗ ở chứng tỏ đã sống một cuộc đời khốn khổ. Đào Yêu phì cười khi nghĩ hóa ra con Hàm Thử bất kính với mình lại xui xẻo nhường này nhưng nàng lập tức che miệng lại vì sợ đánh thức con ma ốm.

Nhưng người như vậy mà lại không khóc... Tuy thức ăn của Hàm Thử là nước mắt nhưng sức ăn của chúng không lớn, nghe nói một giọt nước mắt đủ để chúng no mười năm, tuy muối cũng mặn nhưng ăn bao nhiêu muối cũng không bằng nước mắt, con Hàm Thử này đói đến mức ấy chứng tỏ người này đã không khóc trong ít nhất mười năm trở lại đây. Một người có cuộc sống thế này mà lại không khóc trong mười năm, quả là hiếm thấy.

Đào Yêu đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe tiếng bước chân ở đằng sau. Nàng quay lại, thấy một nhà sư độ trung niên đang xách giỏ trúc đi về phía này.

Đó là nhà sư ở chùa Minh Kính. Ông nhìn thấy Đào Yêu thì ngẩn người, hành lễ, nói: "Xin hỏi vị thí chủ đây có việc gì không? Phải chăng là người quen của Khúc thí chủ?"

"Lão này họ Khúc đó." Hàm Thử nói leo,"Nhà sư tới tặng thuốc đó."

Đào Yêu vội hành lễ đáp lại, trả lời: "Không không, không quen không biết, ta chỉ là người đi đường, định đi vào thành Lạc Dương nhưng lại đi nhầm đường. Không biết ông lão ấy bị làm sao?"

"Thì ra là vậy, muốn vào thành phải đi hướng kia mới đúng." Nhà sư tốt bụng chỉ đường cho nàng rồi đi tới gần ông lão, lấy mấy cái bánh bao và mấy lọ thuốc ra, sau đó vừa nhìn sắc mặt của lão vừa bắt mạch cho lão, nhíu mày lắc đầu, thấp giọng niệm "A di đà Phật."

"Trông có vẻ bị bệnh không nhẹ đâu nhỉ." Đào Yêu nhìn ông mở lọ thuốc, nâng nhẹ đầu ông lão dậy, cẩn thận đút thuốc vào miệng lão, nhưng đút bao nhiêu bị chảy ra khỏi miệng bấy nhiêu.

"Sợ rằng sống không được mấy ngày nữa." Nhà sư bất đắc dĩ đặt đầu lão xuống, cầm tay áo lau miệng lão,"Mạch đập yếu quá, còn không nuốt nổi nước."

"Đại sư biết vị ăn mày này?" Đào Yêu bật thốt.

"Khúc thí chủ không phải ăn mày, chỉ là không có nhà để về thôi." Nhà sư đính chính,"Nếu nữ thí chủ không có việc gì thì nên về sớm đi thôi, trời lạnh đường trơn, kẻo người nhà lo lắng."

Đào Yêu bĩu môi: "Họ chỉ ước ta không về thôi, bớt một người giành ăn với họ."

Nhà sư đánh giá nàng, cười nói: "Nhìn nữ thí chủ rất hoạt bát và khỏe mạnh, không giống xuất thân từ gia đình nghèo khổ, hẳn là cãi nhau với người nhà nên mới giận dỗi không chịu về?"

"Gần như vậy. Đừng nói ta nữa. Nếu đại sư là người quen của vị này, tại sao lại để mặc lão nằm đây một mình? Chùa của ông không có phòng à? Lão đang bệnh nguy kịch, trời lại rét, thật là chả nhờ vả gì được ông cả."

Nhà sư thở dài, nói: "Đó là ý của Khúc thí chủ. Ông ấy nói sắp hết năm rồi, ông ấy phải ở lại trước bờ tường này, cả ngày lẫn đêm đều không thể đi đâu. Tôi đã mời ông ấy đến chùa ở tạm vô số lần nhưng lần nào ông ấy cũng từ chối rất dứt khoát, còn nói cho dù có chết thì cũng phải chết ở đây, xin tôi đừng can thiệp, có thể cung cấp chút than củi cho ông ấy là ông ấy đã vô cùng cảm kích rồi."

Đào Yêu ngẩn người, nhìn ông lão trước mặt, đó là một gương mặt rất bình thường, cho dù có trẻ hơn bốn, năm mươi tuổi thì cùng lắm cũng chỉ là gương mặt chất phác mà thôi. Tóm lại, dù nhìn thế nào cũng không giống người ẩn chứa câu chuyện đáng để nghe.

"Đầu óc lão có bình thường không?" Đào Yêu nhìn bờ tường cũ kỹ đằng sau túp lều tranh, nó cũng bình thường như gương mặt của lão, có cái gì đáng để một người thà chết cũng phải canh giữ chứ?

"Tâm trí của Khúc thí chủ sáng như gương." Nhà sư chẳng những khẳng định mà còn rất tán dương.

Vậy thì càng kỳ quặc. Đào Yêu không ngờ ngày đầu đi chơi ở Lạc Dương, thứ hấp dẫn nàng không phải là món ngon trò vui mà lại là một ông lão vô gia cư và bức tường cũ kỹ, đúng là gặp ma rồi.

Đợi đã, Hàm Thử cố ý dẫn nàng đến đây? Dù sao đó cũng là người mà nó chọn, nếu lão chết, nó cũng sẽ chết. Trên đời này bất kể là người hay yêu quái thì cũng đều có rất ít kẻ không sợ chết.

"Lửa tắt rồi." Hòa thường nhìn đống than, đứng dậy chấp tay với Đào Yêu, nói: "Nếu nữ thí chủ không vội về nhà thì làm phiền ở đây trông ông ấy một lát được không? Tôi phải quay về chùa để lấy ít than lại đây, lỡ như... trong thời gian tôi đi có gì không ổn, làm phiền nữ thí chủ đến chùa thông báo một tiếng."

Đào Yêu gật đầu ngay tắp lự: "Đi đi đi đi, ta ở lại trông giùm cho, lỡ lão chết trước khi ông quay lại thì cũng đừng trách ta đó."

Nhà sư cười khổ: "Đa tạ nữ thí chủ."

Thấy nhà sư đi xa, Đào Yêu như chợt nhớ ra chuyện gì, xoay người gọi to: "Đại sư, pháp danh của ngài là gì? Tới chùa thì cần tìm ai?"

"Đó là nhà sư Không Vân, trong chùa Minh Kính chỉ có ông ấy và một chú tiểu mà thôi." Hàm Thử bay tới cạnh cái nồi, vây quanh đống lửa,"Trời càng ngày càng lạnh."

"Mi lắm lông thế mà còn sợ lạnh à?" Đào Yêu tới ngồi hơ tay.

"Lão sợ lạnh nên cũng ảnh hưởng đến tôi, tôi và lão không thể tách rời mà." Hàm Thử lại thở dài,"Cô thấy tôi đáng thương ghê không, vừa lạnh vừa đói, lại còn sắp chết nữa."

"Chết cũng đâu có thiệt thòi gì, được ta mời ăn một bữa no nê rồi đấy thôi." Đào Yêu xoa tay, cười,"Không có nhiều yêu quái được ta mời ăn đâu, có được vinh hạnh nhường này, mi chết cũng nhắm mắt."

Thấy nàng vờ như không, Hàm Thử lại thở dài nặng nề hơn: "Người thấy chết không cứu thì cũng sống không yên lòng được đâu."

Đào Yêu lườm nó: "Sống rất vui vẻ nhá. Nếu mi đã biết thân phận của ta thì cũng phải biết quy tắc của ta."

"Tôi biết, chữa trị cho yêu quái, không chữa trị cho người chứ gì." Nó bay tới trước mặt Đào Yêu, rơi cái bạch xuống đùi nàng, yếu ớt nói,"Lão chết thì tôi cũng không sống nổi, vậy là tôi mắc bệnh nan y rồi đúng không? Đúng rồi chứ còn gì nữa! Cô không cứu người thì tôi cũng không ép, nhưng xin cô cứu tôi với!"

"Cút!" Đào Yêu dùng một ngón tay hất nó ra,"Mi biết có bao nhiêu yêu quái hóa vàng mã cho ta không? Chen ngang là mặt dày mày dạn nhất đấy. Hơn nữa mi cũng đâu hóa vàng mã!"

Nó bay lên người ông lão, nói như muốn khóc: "Cô nhìn xung quanh đi, tôi có bán thân cũng không mua nổi vàng mã để đốt cho cô." Vừa nói nó vừa bay xuống đất, lăn qua lăn lại trên chiếc lá khô: "Hay tôi lấy thân mình làm vàng mã, đốt ngay tại đây cho cô luôn nhé! Đằng nào cô cũng chỉ cần tuân theo quy tắc thôi mà."

"Tính mạng con người đều dựa vào ý trời và tạo hóa, cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên, lão không qua nổi cơn bệnh này có nghĩa là lão không có tư cách để sống tiếp, nếu ta can thiệp vào thì sẽ làm nhiễu loạn Nhân giới, hiểu chưa?" Đào Yêu giận tái mặt, cố ý gằn giọng.

Nó bay vụt lên, suýt đụng vào mũi nàng, hầm hừ nói: "Ý trời và tạo hóa? Chẳng lẽ cô không phải là một phần của ý trời và tạo hóa? Nhân giới rộng lớn, sao cô không ăn quán mì của ông Lý ông Trương mà lại vào trúng quán Tiểu Chu? Nếu tôi và cô không có duyên gặp nhau, lão Khúc chết bệnh giữa mùa đông giá rét hẳn là ý trời, tôi sẽ không oán thán một lời, nhưng bây giờ rõ ràng ý trời đã dẫn đường cho cô tới gặp lão, đó là trời không tuyệt đường người!"

Đào Yêu ngẩn người, quay đầu nhìn người sắp chết, ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi: "Mi sợ chết đến thế cơ à?"

Nó đáp ngay: "Sợ! Rất sợ!"

Hết chương 5. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận