Bách Yêu Phổ

Chương 139: Nhân Cừ(2)

Chương 9. 2

Đoàn Thanh Trúc nghĩ mình chết chắc rồi. Nếu nuốt viên thuốc này xuống bụng, nội tạng thối rữa là nhẹ nhàng rồi, có khi còn chả giữ được thi thể như lũ Huyền Đà ban nãy, hoặc thậm chí còn đáng sợ hơn...

Chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, ông ta đã tuyệt vọng tưởng tượng ra vô số cách thức mà mình chết đi, nhưng sau cùng thứ ông ta đợi được... không phải là thuốc lấy mạng mà là một cái đuôi khổng lồ có đầy vảy hai màu xanh và đỏ trông vô cùng lộng lẫy tựa như nó được ngâm trong nọc độc hàng ngàn năm qua. Những lúc cái đuôi ấy quất lên cao mang theo vô số mảnh vụn màu nâu, thứ đang quấn chặt ông ta cũng bị cái đuôi này hờ hững quét qua và trở thành mớ rác vụn.

Gió nổi cuồn cuộn cuốn phăng tất cả, phá hủy nền tuyết sạch sẽ trong buổi nắng mai.

Trong lúc lắc mình né tránh, Đào Yêu nhìn thấy Đoàn Thanh Trúc được cái đuôi quấn lấy rồi hất lên lưng một thân xác quá cỡ. Đó là con quái thú khổng lồ thân kỳ lân đuôi rắn, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy cứng, đôi mắt trợn to như cặp đèn lồng chứa hai con ngươi đỏ lòm tựa lửa đang trao cho Đào Yêu quá bé nhỏ so với nó một ánh nhìn chết chóc.

Đối mặt với con quái vật khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện ấy mà Đào Yêu chỉ cười khanh khách: "Chậc chậc, là Lệnh Cương đây mà ... Mi quả là biết tận dụng triệt để, có bao nhiêu đường sống thì chuẩn bị bấy nhiêu yêu quái. Sợ không thịt nổi ta à?"

Tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên từ phía bên kia bờ tường. Đào Yêu ngoái đầu nhìn lại, trên bờ tường trắng xám ló ra cái đầu nhỏ nhắn, trong tiếng cười, thân hình nhỏ nhắn ấy nhanh nhẹn nhảy lên bờ tường, giậm mạnh chân rồi lại bay lên, sau đó nhẹ nhàng đứng trên đầu con quái vật. Lúc này, con quái vật ngoan ngoãn hệt như con chó, con mèo nuôi trong nhà, nó cúi thấp đầu xuống, dùng tư thế vững vàng nhất để nâng kẻ đó lên. Đường Nhi mặt áo bông chớp đôi mắt trong veo như nước, tỏ ra vô tội nhìn Đào Yêu: "Nào dám khinh thường khách quý như ngài đây."

Đào Yêu khoanh tay, cười nói: "Suy cho cùng cũng là người trẻ dễ nóng vội, mới thấy ta muốn giết Nhân Cừ thì đã không ngồi yên được nữa rồi."

"Ta đã biết trước rằng cô sẽ quay lại mà, với tính tình của cô thì cô sẽ không rời đi dứt khoát vậy đâu." Giờ phút này, vẻ mặt của Đường Nhi hoàn toàn không ăn rơ gì với độ tuổi của nó, những gì nó thể hiện ra bây giờ là sự tự tin cũng như biết người biết ta của người trưởng thành từng trải,"Thực ra cô không muốn giết Đoàn Thanh Trúc ngay, hơn hết là cô muốn ta nghe tiếng chuông vàng của Quỷ y Đào Đô chứ gì?"

Đào Yêu cười, gật đầu: "Ta quay lại đây là vì muốn gặp mi mà, lúc nhìn thấy vệt đen trên lưng Đoàn Thanh Trúc là ta biết mi không nỡ bỏ rồi. Nếu ta tới đây sớm hơn mấy năm thì chắc mi sẽ từ bỏ ông ta mà thay thế bằng con mồi khác thôi, chứ làm sao chịu mạo hiểm để ra đây sống mái với ta được."

"Đúng vậy đó, tâm huyết bao năm nay sắp thành công tới nơi lại bị cô tới phá đám mất rồi." Đường Nhi tỏ ra thất vọng, hỏi tiếp,"Cơ mà ta thấy ta che giấu rất kín kẽ, từ nguyên nhân cho đến kết quả hay hung thủ là lão Phàn đều được dàn xếp hợp lý, thế sao vẫn bị cô phát hiện nhỉ?"

Đào Yêu chỉ vào chính mình: "Có nhớ lúc chúng ta gặp nhau ngoài cổng, ta đã làm gì không?"

Đường Nhi cau mày suy nghĩ: "Không nhớ."

Đào Yêu vừa véo mũi mình, lắc lắc: "Vừa gặp mi là ta đã ngửi thấy mùi Hồi Hồn Lô rồi."

"Mùi?" Đường Nhi khó hiểu,"Mùi trên người ta cũng có thể là do nhiễm từ "ông nội" mà, lão tiếp xúc với loại cỏ này lâu lắm rồi."

"Đây chính là sự khác biệt giữa đại phu đích thực và loại hiểu biết nửa vời như mi." Đào Yêu mỉa mai,"Trên người lão Phàn không hề có mùi Hồi Hồn Lô. Tuy Hồi Hồn Lô không phải là loại thảo dược quý hiếm nhưng nó không thuộc về Nhân giới, còn mi thì chỉ biết dược tính chứ không biết tính tình của nó. Loại dược thảo dị giới này một khi bị ngắt đi thì sẽ cực kỳ tức giận, mà cách bọn chúng xả giận là ngay khi bị ngắt, chúng sẽ nhổ nước bọt vào người ngắt chúng, chỉ cần dính một xíu nước bọt thôi thì sẽ bị mùi của nó ám lên người suốt mười năm. Mùi đó hoàn toàn khác với mùi thuốc mà bọn mi sắc ra, nó giống như... mùi thịt nướng vậy đó! Nhưng thú vị là người ngắt loại cỏ này sẽ không ngửi thấy mùi đó, chỉ có kẻ suốt ngày ngụp lặn trong đống dược thảo như ta mới nhạy bén phát hiện ra mà thôi. Chắc hẳn đây là cách thức mà loại dược thảo nóng tính này tố cáo hung thủ lấy mạng chúng, ha ha."

"Thì ra là vậy." Đường Nhi tỉnh ngộ,"Thảo nào lúc ta ngắt chúng thì thấy đoạn bị ngắt chảy ra vài giọt chất lỏng, ta chùi đi rồi thôi chứ không để ý nữa, không ngờ chính vì vậy mà lại dẫn đến rắc rối ngày hôm nay. Hôm nay lại học được thêm điều mới, ta sẽ cố gắng không phạm sai lầm cũ nữa. Có điều nếu chỉ dựa vào mùi của dược thảo mà đã kết luận lão Phàn không phải chủ mưu cơ à, quả là Đào Yêu, thoạt trông ham ăn tục uống thế mà cũng có đầu óc phết."

"Không chỉ có vậy thôi đâu." Đào Yêu bổ sung,"Đoàn Thanh Trúc còn chưa từng nghe tới chú Huyết Phược, chính ông ta đã nói "Ta cũng không biết nó là chú thuật gì, ta chỉ tình cờ biết nó là chú thuật trừ tà khi đọc một quyển sách nói về thuật pháp", thử hỏi một người còn chưa từng nghe đến chú Huyết Phược thì sao lại tình cờ đọc được cách sử dụng nó? Sau đó lão Phàn cũng "tình cờ" phát hiện tác dụng của Hồi Hồn Lô?"

Đường Nhi gật nhẹ đầu, tỏ ra hơi xấu hổ: "Khụ, là do ta xử lý chưa triệt để. Ban đầu ta chỉ nghĩ nếu ta hành động quá trớn trong quá trình chuẩn bị đầy đủ điều kiện để luyện chế Nhân Cừ thì Đoàn Thanh Trúc sẽ sinh lòng nghi ngờ. Cô cũng biết đấy, nếu không thuận theo tự nhiên, việc luyện chế Nhân Cừ có khả năng thất bại rất cao. Tìm được người vừa đánh mất mong ước thủa ban sơ vừa tạo nghiệp sát sinh, đồng thời lại có nơi phong thủy bảo địa, ta tuyệt đối không lãng phí cơ hội hiếm có này, vì vậy ta đành trở thành Đường Nhi, kiên nhẫn chờ đợi, dùng đầy đủ thời gian để trải đường." Nó tiếc rẻ,"Hơn sáu năm lận đó, ta chịu đựng làm một đứa trẻ còn quấn trong tã lót cho đến tận bây giờ, còn phải diễn vai cháu ngoan cháu giỏi của hai người họ. Đến khi việc sắp thành, kể cả con Anh Nguyên từ đâu nhảy ra cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến đại cục, thì cô lại đến đây, ái chà, giận quá đi mất!" Nó dẩu môi giậm chân, trông hệt như cô nhóc đang hờn dỗi.

"Ối đừng mà, ta không có kẹo để dỗ nhóc đâu." Đào Yêu lắc đầu với nó,"Mà mi luyện Nhân Cừ để làm gì thế? Con yêu quái đó đã xấu thì chớ còn chả ăn được."

"Không cần cô lo!" Đường Nhi nhìn sang Đoàn Thanh Trúc đang nằm ngất trên lưng Lệnh Cương, làu bàu,"Còn thiếu chút nữa thôi, không biết có ảnh hưởng tới công dụng hay không đây."

Đào Yêu đi về phía nó, cười: "Nhân Cừ có thể đến những nơi không đến được, gọi được những thứ không nên gọi, mi muốn đi đâu và tìm thứ gì?"

Con quái vật cảnh giác nhìn nàng, mũi phun ra luồng khí vừa nóng vừa tanh.

"Bí mật!" Nó hất cằm, thái độ rất kiên quyết.

"Nghịch quá nha!" Đôi mắt Đào Yêu cong thành hai vành trăng, bàn tay đang nghịch bím tóc bỗng giật phắt sợi dây cột tóc màu đỏ ra rồi phất mạnh, sợi dây lập tức hóa thành một dải sáng màu đỏ phóng thẳng về phía trước.

Đường Nhi buồn cười, cái này là ám khí chăng?

Nó lanh lẹ vung tay đánh ngược vào sợi dây, sợi dây lại bay về tay Đào Yêu.

"Ối..." Đường Nhi hoảng hốt kêu lên, một luồng khói xanh lạt bốc lên từ lòng bàn tay đánh vào sợi dây của nó. Nó xoa mạnh tay, luồng khói đã biến mất, bàn tay chỉ tê thôi chứ không có vết thương nào. Nó không thèm giả vờ đáng yêu nữa mà trừng mắt giận dữ hỏi: "Cô lấy gì đánh ta thế?"

Đào Yêu cột lại tóc, cười nói: "Yên tâm đi, không đả thương được mi đâu. Sợi dây này từng vô tình rơi vào cái hộp sắt trong hang Bát Minh ở Đào Đô, có khả năng nó dính một ít bột sắt, tuy lượng không đáng kể nhưng vẫn là thứ mà những vị khách quý từng nằm trong cái hộp ấy ghét nhất." Nàng ngẩng đầu lên, dưới bầu trời bao la, đôi mắt nàng tựa như càng sáng ngời: "Ta cứ ngỡ mi trốn khỏi Đào Đô là để ăn chơi đàn đúm thôi, nào ngờ mi lại quyết tâm gầy dựng sự nghiệp!" Nàng dừng một chút rồi nói tiếp,"Giờ ta nên tiếp tục gọi mi là Đường Nhi hay gọi mi là Bách Yêu Phổ đây?"

Câu xa tận chân trời gì đấy... là như thế này nè.

Đào Yêu phải cố gắng hết sức mới không bộc lộ sự phấn khích ra ngoài.

Đường Nhi thở dài, tiếp tục xoa tay: "Nằm trong đó lâu nhường ấy cơ mà, ghét thật đấy. Thật ra cô không cần lấy cái đó để thử ta đâu, ta cũng đâu định giấu giếm. Đến Nhân giới rộng lớn này mà vẫn gặp được người quen cũ, ai còn có duyên phận như chúng ta chứ. Lẽ ra chúng ta nên tìm nơi nào đó đẹp đẽ, ngồi xuống uống rượu ăn cơm ôn lại chuyện xưa mới phải. Nhưng cô nhìn tình hình hiện giờ đi, đâu làm vậy được."

"Về Đào Đô ôn chuyện là được mà." Đào Yêu cười,"Mi không định giấu ta là vì tin chắc ta không bắt được mi?"

Đường Nhi ngồi xếp bằng, lấy hai tay chống cằm, nói bằng vẻ đồng tình: "Đào Yêu đại nhân am hiểu dược lý hơn người, có tài chữa trị cho yêu quái, cũng không chút xót thương khi giết yêu quái, nhưng lại tệ trong khoản đánh đấm. Không có con rắn bự chảng kia ở bên cạnh thì cô nghĩ cô sẽ dùng thuốc độc giết chết con Lệnh Cương hoặc là giết ta được chắc... À không, cô đâu thể giết ta, cô phải đem ta nguyên hình nguyên dạng về Đào Đô thì mới thoát được tội thất trách." Nó bĩu môi hất cằm chỉ vào cái túi vải treo trên hông Đào Yêu,"Ta biết toàn bộ bản lĩnh của Quỷ y Đào Đô nằm ở trong đó, nhưng chúng ta đều không ngờ lại gặp nhau sớm như thế này nên ta có lý do tin rằng cô đủ khả năng chế ra loại thuốc để bắt ta nhưng không phải là hôm nay, cô cần có thời gian. Tóm lại, ta khác với bệnh nhân và phạm nhân của cô. Hơn nữa..." Nó cười gian trá: "Chắc chắn cô không dám để lộ chuyện ta tẩu thoát. Cô không dám xin giúp đỡ mà lại tự dựa vào sức một mình mình, ngây thơ quá rồi đó."

Đào Yêu chán nản cúi đầu: "Nói trúng hết... Vậy mi nói xem giờ phải làm sao đây? Mất mặt quá đi mất..."

"Cứ coi như chưa từng gặp ta đi. Đó là biện pháp duy nhất." Đường Nhi nhún vai.

"Vậy đâu có được, trừ khi ta chết ở đây." Đào Yêu ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng bỗng nhảy phắt lên, giẫm lên đầu Lệnh Cương rồi đáp xuống lưng nó, một nhúm bột bay lả tả lọt hết vào hai mắt và mũi nó. Con quái vật hắt xì một cái, gầm gừ lùi về sau hệt như con mèo. Ba người trên lưng nó rơi xuống, Đào Yêu nắm lấy cơ hội bắn một viên thuốc bay thẳng về phía Đoàn Thanh Trúc.

Đường Nhi thấy tình thế bất ổn thì nghiêng người nhào tới chỗ Đoàn Thanh Trúc rồi đá văng viên thuốc về phía khóm trúc. Lúc viên thuốc rơi xuống, khóm trúc lập túc ủ rũ, sau đó tan thành vũng nước màu xanh đen nổi đầy bọt khí.

Đường Nhi nhìn chân mình, chỉ mới chạm vào viên thuốc một chút mà mũi giày đã thủng một lỗ, suýt thì làm ngón chân bị thương. Nó che Đoàn Thanh Trúc lại, giận dữ nói: "Cô muốn làm ông ta tan chảy cơ à!"

"Vạn vật chạm vào loại thuốc này sẽ bị tan thành nước. Ta rảnh rỗi nên điều chế nhiều nhiều để mang theo phòng hờ ấy mà." Đào Yêu vừa nói vừa kẹp lấy ba viên thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa,"Mi không theo ta về khiến ta rất giận nên mới không muốn để mi dẫn ông ta đi. Nếu mi che chắn cho ông ta, có khi mi cụt tay cụt chân cũng không chừng. Tuy ta muốn giữ mi không bị tổn hại gì nhưng với cái tính của ta, nếu thực sự không thể giữ được mi chu toàn thì dù mi có thiếu mấy trang cũng tốt hơn là để mi lang thang ở ngoài."

"Cô..." Đường Nhi tái mặt, thầm nghĩ Đào Yêu có tính tình quái đản lại thích làm theo ý mình, nếu nàng ta đã nói vậy thì bất kể có thành công hay không, nàng ta cũng sẽ làm tới cùng.

Mấy viên thuốc lại được bắn ra nhưng Đường Nhi đã nhanh chóng chắp tay làm ra tư thế quái dị, sau đó một đám Cóc Xanh ba chân xuất hiện từ không trung, chúng há to miệng nuốt chửng ba viên thuốc, sau đó tan thành một nhúm nước rồi nổ tung, làm tản ra mùi hôi thối khủng khiếp.

May là Đào Yêu tránh né kịp thời, chứ không e phải giặt bộ đồ ba mươi lần mới sạch.

Nàng chưa kịp xoay người thì ở giữa nàng và Đường Nhi lại xuất hiện sáu con rết chân vàng khổng lồ, mỗi con dài độ ba thước, đầu mọc sừng rồng, chỉ có một con mắt màu xanh biếc. Đào Yêu nhận ra chúng là yêu quái có độc tên "Hội Long", đừng nói là đụng vào chúng, chỉ cần chạm phải hơi thở của chúng thôi cũng đủ mất nửa cái mạng. Trong lúc sáu con mắt vây Đào Yêu vào giữa, Đường Nhi đã lôi Đoàn Thanh Trúc lên ngồi trên người một con cá chín mắt kỳ quái toàn thân có màu đen. Dường như nó nghe theo mệnh lệnh của Đường Nhi, bơi nhanh tới gốc cây quế trong vườn, đuôi cá vẫy mạnh rồi lại bứng cả gốc cây quế lên. Lúc cây bị đổ xuống, cả tòa nhà cũng phát ra tiếng rạn nứt kỳ dị.

Đào Yêu đang chiến đấu với với sáu con rết nên không thể phân thân, chỉ đành trơ mắt nhìn con cá kỳ quái kia phá hủy cái cây rồi mang theo Đường Nhi cùng Đoàn Thanh Trúc chìm xuống đất, thậm chí còn chẳng để lại dấu vết gì trên mặt đất.

"Đào Yêu, ta và cô không thù không oán, vậy mà cô cứ một mực gây khó dễ cho ta. Ta giết cô dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay ta nể tình người quen nên giữ mạng cô lại, cũng tặng cô một phần quà lớn, nhưng phải xem cô hưởng thụ món quà thế nào, hi hi."

Tiếng cười của Đường Nhi vọng lên mặt đất.

Chúng thì bỏ trốn nhưng vẫn còn để lại bốn con Hội Long, mà nàng thì chỉ còn lại một viên thuốc. Nàng liên tục né tránh những đồn tấn công của chúng mà không kịp thở, đồng thời cố nghĩ ra cách vẹn toàn trong thời gian ngắn nhất, chứ không e rằng nàng sẽ chết tức tưởi tại đây. Tuy mấy con yêu quái ngu ngốc này là dễ đối phó nhất nhưng nếu chúng đông, cộng thêm tính tình hung hãn bẩm sinh, đồng thời không có bất kỳ nhận thức và nỗi sợ nào đối với danh hiệu Quỷ y Đào Đô thì sẽ rất dễ xảy ra tình trạng nghé ăn thịt cọp. Nếu cứ tiếp tục dây dưa thế này, nàng không chết bởi khí độc thì cũng chết do kiệt sức. Tức nhất là nàng không chuẩn bị thêm nhiều thuốc cực độc mà lại mang theo thuốc chữa bệnh đau đầu, mất ngủ. Điên ghê!

Trong lúc nàng nghĩ ngợi lung tung thì một con Hội Long đã đứng sau lưng nàng, nhân lúc nàng sơ hở mà cúi người, há to miệng định gặm lấy cổ nàng.

Khi bốn con rết tấn công như vũ bão, một trận cuồng phong bỗng dưng nổi dậy, một bóng hình màu xanh khổng lồ từ trên trời giáng xuống rồi lượn mấy vòng, bên tai vang lên tiếng rồm rộp. Đợi đến khi Đào Yêu đứng vững trong cơn gió kỳ lạ ấy thì nàng còn chẳng thấy bã của mấy con Hội Long đâu, trước mắt chỉ có Liễu công tử đang lau miệng.

Hết chương 9. 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận