Bách Yêu Phổ
Chương 128: Huyền Đà(3)
Thật lâu sau, La Tiên mới dừng lại.
Trước mặt là cánh cổng to lớn giản dị đang đứng sừng sững, tựa như lộ ra sự yếu ớt và vết đồi mồi của người già dưới tiết trời âm u.
Đào Yêu ngẩng đầu hết cỡ đến mức mỏi cổ vẫn không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gì chứng tỏ tòa nhà trước mặt liên quan tới ba chữ "phủ tướng quân".
"Đến nơi rồi?" Nàng ngơ ngác hỏi.
"Ừ." La Tiên gật đầu.
Nàng chỉ vào tấm biển "Long Thành Viện" ở trên cửa: "Kình Dương đại nhân à, ta biết chữ đó."
"Phi tướng ở tại Long Thành/ Ngựa Hồ ngừng vó, vững vàng núi Âm." La Tiên nhìn ba chữ vàng đã không còn sáng bóng trên tấm biển,"Cái tên này là do tiên đế ban tặng, vừa có ý khen ngợi đối với người biết chuyện vừa không khiến bên ngoài chú ý để tránh phát sinh thêm sự cố."
Đào Yêu cau mày: "Ý là chủ nhân của nơi này là tướng quân nhưng không ai biết đây là phủ tướng quân?"
La Tiên chần chờ chốc lát rồi gật đầu.
"Hoàng đế thưởng cho tướng quân một tòa phủ thì có gì bất ổn nhỉ?" Đào Yêu càng thêm thắc mắc,"Còn chả thèm ban cho ba chữ phủ tướng quân mà dùng Long Viện Thành để che giấu, thưởng cho thuộc hạ mà chẳng quang minh chính đại gì cả. Ông hoàng đế này kỳ cục ghê."
"To gan! Sao cô dám bàn luận xằng bậy về tiên đế!" La Tiên giận tái mặt,"Niệm tình cô chỉ là con nhóc chưa trải đời nên ta tha cho cô lần này, cô hãy nuốt hết những lời vừa nói đi, nếu còn ăn nói ngông cuồng như thế nữa thì sớm muộn cô cũng sẽ gây đại họa sát thân thôi!"
Sống ở Đào Đô quá lâu, chẳng có mấy chuyện và người khiến nàng sợ hãi, tuy đã sống ở Nhân giới một thời gian nhưng cái tính đụng ai mắng đó của nàng vẫn còn y nguyên, nàng gần như quên mất nơi này tuyệt đối không được mạo phạm đến hoàng đế. Thấy La Tiên giận thật, lại nghĩ gã là người "trung trực" đến mức khiến người ta tức chết, có khi sẽ đánh nàng một trận hoặc bắt nàng vào tù vì tội nói xấu hoàng đế, do đó sau khi cân nhắc, Đào Yêu từ bỏ ý định phản bác gã, cười khà khà: "Không nói nữa đâu. Ngươi cũng nói ta là con nhóc rồi đó, nhỏ tuổi nên dễ tò mò lắm. Vậy ngươi kể cho ta biết về "phủ tướng quân" và người sống trong đó được không? Nghe nói tuy Bệ Ngạn Ty của các ngươi không thuộc về hệ thống chính thức của triều đình nhưng lại có quyền hành rất lớn. Có thể khiến Kình Dương đại nhân đích thân đến đây thì hẳn không phải người bình thường."
La Tiên phớt lờ nàng, đi lên bậc thềm.
Đào Yêu bĩu môi, đi theo sát gã, nào ngờ vừa mới bước lên bậc thềm liền phát hiện thứ hay ho.
La Tiên đứng trước cảnh cổng đóng chặt, đang định gõ cửa thì nhận ra sau lưng không có ai. Gã quay lại, trông thấy Đào Yêu đang đứng trên bậc thềm cúi thấp đầu ngửi tới ngửi lui, ngửi xong lại nhìn hai con tượng thú canh cửa, sau đó lại chạy tới gần để nhìn kỹ chúng, sau đó nữa lại chạy qua nhìn bức tường của tòa nhà hệt như mấy thư sinh đứng giám định bức tranh tường khi nãy. Tóm lại, nhìn nàng không khác gì kẻ trộm.
Gã nhíu mày, gằn giọng: "Cô còn làm gì thế? Nếu không muốn vào với ta thì kiếm chỗ nào chờ ta đi."
Đào Yêu không trả lời mà vẫy tay gọi gã.
Gã muốn phớt lờ nhưng thấy nàng nghiêm túc quá nên đành đi qua.
"Sao?" Gã đứng sau nàng.
"Người ở trong Long Thành Viện là tướng quân hay đạo sĩ thế?" Đào Yêu ngoắt ngón tay với gã,"Ngươi nhìn cái này nè."
"Nói gì vậy, người ở trong Long Thành Viện tất nhiên là tướng quân Quy Đức rồi." La Tiên lại gần nhìn kỹ, quả thật trên bức tường cũ kỹ đen xì có điểm kỳ lạ. Có người không biết dùng loại mực nào đã vẽ rất nhiều ký hiệu kỳ dị, rất rất nhiều, gần như chi chít, không có khe hở, ngập tràn mặt tường. Màu mực đã bị chìm vào màu tường, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện. Tuy nhiên, dẫu màu mực màu đen nhưng khi nhìn ở vài góc độ khác khi có nắng chiếu vào thì sẽ lộ ra màu đỏ sậm lúc có lúc không.
"Phải rồi, hồi nãy ngươi nói là tướng quân Quy Đức, ta không biết nên hỏi thật, phẩm cấp tướng quân Quy Đức cao lắm hả? Chứ không thì sao hoàng đế lại ban thưởng cho ông ấy tòa phủ tướng quân đặc biệt nhường này? Nhưng nếu ông ấy được trọng dụng thì sao phủ đệ không ở dưới chân thiên tử mà lại ở tận Lạc Dương? Ngươi nói ngươi đi đưa thuốc, vậy là tướng quân bị bệnh?" Đào Yêu tuôn một tràng câu hỏi.
"Không cao không thấp." La Tiên chịu trả lời một câu là đã nể mặt lắm rồi. Gã dùng ngón tay xoa nhẹ lên ký hiệu rồi ngửi thử, nhíu mày: "Mùi máu rất nhạt."
"Mặt đất cũng có, đến cả tượng thú cũng có luôn." Đào Yêu bĩu môi hất cằm chỉ hai con tượng thú.
La Tiên quay lại bậc thềm quan sát, đúng thế thật, mặt đất và tượng thú đều chi chít ký hiệu giống với bức tường.
"Ngươi luyện Kính Thuật thì chắc hẳn không xa lạ gì thuật pháp, vậy ngươi có biết mấy ký hiệu kỳ quặc này là gì không?" Đào Yêu khịt mũi, chê bai ra mặt,"Hôi chết đi được."
"Có lẽ là một loại chú Huyết Phược." La Tiên trả lời, lại ngẩng đầu đánh giá tòa nhà. Mây càng lúc càng dày khiến trời càng mù hơn, tiếng gió gào thét dữ dội, đất trời mù mịt. Không khí u ám khiến những lời gã phát ra như mang theo điềm xấu. Tòa nhà vốn như già cỗi bỗng toát ra sự nguy hiểm tiềm tàng.
Đào Yêu nhìn ba chữ "Long Thành Viện", cười: "Có khi tấm biển kia cũng có đó. Viết nhiều và dày như vậy thì e là có cái gì đó bên trong rồi."
"Đến ta còn không chú ý mà cô lại nhìn thấy." La Tiên nhìn nàng,"Cô biết Phật Nhãn, biết Kính Thuật, nhìn thấy chú văn mà ta không nhìn thấy, nhưng lại chỉ là kẻ chăn ngựa trong Ty phủ..."
Đào Yêu chớp mắt: "Rồi ngươi muốn hỏi gì? Thấy ta không còn là con nhóc nữa phải không?"
"Ta chỉ cảm thán thôi chứ không muốn hỏi gì cô cả." La Tiên quay đi,"Ta còn không hỏi tên cô mà, nghĩa là ta không có nhu cầu hiểu biết gì về cô cả. Cô hãy nhớ ta đồng ý trả lại thứ mà Phật Nhãn đã ăn, cho phép cô đi theo đến đây đều là vì nể mặt đại nhân, còn cô thì chỉ như không khí mà thôi. Chờ xong việc rồi, cô lấy yêu quái, ta và cô không còn liên quan gì nữa."
"Người gì đâu chán òm." Đào Yêu thở dài,"Không hỏi thì thôi, ngươi chả biết cái gì gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
"Thế cô hỏi quá trời đó, rồi cũng tự chôn mình dưới đống gạch đấy thôi. Trăm trận trăm thắng kiểu mới à?" La Tiên đốp chát. Khi đang nói chuyện, tầm mắt gã lại rơi xuống mặt đất chằng chịt ký hiệu kỳ lạ. Gã nhìn chúng hồi lâu, càng lúc càng nhíu chặt mày, sắc mặt còn nghiêm túc hơn cả hai con tượng thú.
"Có lẽ cô đừng nên đi vào với ta." Gã ngẩng đầu nhìn cánh cổng khép chặt.
"Ấy đừng, đã nói là không rời một tấc mà! Lỡ ngươi làm xong việc rồi bỏ trốn thì sao!" Đào Yêu bám sát theo gã.
"Ta sẽ không trông nom cô đâu." Gã bỗng nói, trông còn thật thà hơn bình thường,"Ta sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm gì ngoài nhiệm vụ, kể cả tính mạng của cô."
Đào Yêu ngẩn người, rồi cười: "Ngươi có cần thẳng thắn như vậy không?"
"Vốn dĩ không cần." Gã nhìn cánh tay nàng,"Nhưng một khi trên người cô còn dấu của Ty phủ, ta sẽ nhắc nhở cô. Lỡ như cô gặp sự cố nào đó có liên quan đến ta, dẫu ta không quan tâm tới tính mạng của cô thì cũng sẽ nhớ rằng đại nhân coi trọng cô."
Đào Yêu vỡ lẽ, mỉa mai: "Vậy mà ta cứ tưởng ngươi kiêu căng bẩm sinh, hóa ra là còn tùy theo người. Dài dòng nãy giờ ra là sợ ta mách lẻo với Ty Cuồng Lan." Nàng cố ý dí sát mặt mình vào mặt gã, nheo mắt lại, cười: "Ngươi sợ y à?"
"Ta nể ngài ấy." La Tiên nói,"Vậy chốt rồi nhé, cô tìm chỗ nào đó để đợi đi. Nếu trưa mai ta còn chưa ra thì cô cứ về nhà đi, coi như ta và cô chưa bao giờ gặp nhau, về phần con yêu quái của cô thì coi như nó xui xẻo vậy."
"Ta chốt hồi nào?" Đào Yêu ngừng cười,"Ta nói sẽ không rời ngươi một tấc có nghĩa là không xa một bước." Nàng nhìn cánh cổng, nhếch môi: "Ngươi đến đưa thuốc, còn ta tuy là tạp dịch nhưng cũng biết chút chút về dược lý, có khi còn giúp được ngươi đó. Ngươi đừng lo lắng về Ty Cuồng Lan, tên đó chỉ quan tâm ta có chăn ngựa cho y hay không thôi chứ làm gì lo ta sống hay chết." Nếu lo thì tên khốn đó đã không cột ta vào khúc gỗ để nướng rồi. Đào Yêu gượng nuốt câu này vào bụng, vỗ ngực thề thốt: "Ngươi cứ yên tâm, ta không cần ai trông nom cả, sống chết là chuyện của ta, sẽ không trách cứ bất kỳ ai, ngươi cũng đừng lo nghĩ ta được ai "coi trọng"."
"Nếu không cần trông nom thì sao cô không tự leo ra khỏi đống đổ nát được?" La Tiên thở dài.
"Ngươi không quên chuyện đó đi được hả?" Đào Yêu tức giận giậm chân,"Ngươi định nói mãi chuyện đó tới tám mươi tuổi hay sao?"
Gã nghĩ ngợi chốc lát, nói: "Chắc ta không sống nổi tới tám mươi đâu."
Gã đương độ khỏe mạnh, cường tráng nhất lại nghiêm túc nói vậy khiến không khí trở nên nặng nề. Đào Yêu lại có cái nhìn khác về gã, càng lúc càng thấy gã giống như cái hộp đá hình bát giác, nơi nào cũng sắc bén, lại bịt kín mít, nạy không ra đập không vỡ, không biết bên trong chứa đựng thứ gì.
Đào Yêu chợt cười to, vỗ cánh tay săn chắc của gã: "Còn trẻ thì lạc quan lên, không sống tới tám mươi tuổi thì có lỗi với cái miệng toàn ăn mấy thứ dở tệ của ngươi lắm!"
"Tầm bậy tầm bạ." Gã đi sượt qua người nàng để tới trước cánh cổng,"Nếu cô đã mặc kệ sự an nguy của bản thân thì hãy nhớ rõ mục đích của mình, cô tới đây chỉ để "nhìn" ta thôi."
"Chớ lo, ta bảo đảm sẽ không gây trở ngại ngươi làm việc đâu. Từ bây giờ, ta vô hình." Đào Yêu nhảy tót đến bên cạnh gã, nịnh nọt: "Vậy ta gõ cửa thay Kình Dương đại nhân nhé?"
La Tiên lờ nàng đi, nhìn hai cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, sắc mặt còn u ám hơn sắc trời hiện tại.
Hết chương 7. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận