Bách Yêu Phổ

Chương 165: Tê Đạo (3)

Trên nón của nam tử kia đã bám đấy tuyết rơi, việc đi lại cũng dần dần trở nên không thuận lợi, tuyết đọng trên mặt đất lồi lõm, giẫm lên lúc nào xiêu vẹo nghiêng ngả, hắn ôm túi vải vào trong ngực, đặt vào vị trí quan trọng, an toàn nhất trên người.

Tiểu cô nương đi theo phía sau hắn một tấc không rời. Mà nàng đi lại còn gian nan hơn cả hắn, mỗi một bước nàng đều theo bản năng vịn lấy thắt lưng mình, bước chân cũng sẽ chậm lại, sau đó nàng sẽ hít sâu một hơi, giống như cố gắng đè nèn sự khó chịu nào đó xuống, sau đó lại bước nhanh đuổi theo.

Hai thân ảnh một lớn một nọ yên lặng đi về phía trước trong buổi chạng vạng của đêm giao thừa.

"Đêm giao thừa hôm nay, gia đình đoàn tụ, ngay cả lừa ngựa cũng phải nghỉ ngơi một chút, hai vị còn muốn chạy đi sao?" Đào Yêu không biết từ lúc đó đã lặng lẽ xuất hiện dưới một gốc cây trước mặt bọn họ, dựa vào thân cây cười tủm tỉm nhìn tiểu cô nương. Đột nhiên xuất hiện một người khiến cô nhóc hơi hoảng, thấy người nói chuyện là nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Ta sẽ không nợ ngươi đâu, làm xong việc nhất định sẽ trở về tìm ngươi."

Đào Yêu bật cười, đi tới trước mặt cô nhóc, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của nàng: "Ngươi còn có cơ hội để trở về sao?"

"Ngươi..." Cô nhóc nhíu mày."

"Trời lạnh thế này, hai cha con các ngươi lại ăn mặc mỏng manh như thế, ta sợ các ngươi lạnh rồi sinh bệnh mất." Đào Yêu lại đi đến bên cạnh nam tử, đột nhiên "có lòng tốt" nắm lấy cổ tay hắn, ngón tay vội ấn vài cái, rồi chợt kinh ngạc quay đầu lại, nói với tiểu cô nương: "Cha ngươi không khỏe lắm, không có mạch đập với hơi thở."

Tiểu cô nương bước nhanh lên trước, gỡ tay nàng ra, thản nhiên nói: "Ta nợ ngươi nhân tình không sai, nhưng ngươi cần gì phải đùa giỡn ta. Ngươi rõ ràng biết hết mọi thứ."

Đào Yêu chỉ cười không nói.

Tiểu cô nương lại nói: "Ta cho rằng ta cũng không gây thêm phiền toái cho ngươi, chỉ là dùng mấy tờ giấy thôi, huống chi ngươi chỉ đuổi Mặc Dẫn đi, tương lai nếu như vận khí chúng ta không tốt thì sớm muộn gì cũng phải gặp, dù không phải con này thì cũng có con khác. Ngươi không bằng thả chúng ta lên đường nhanh một chút, sớm ngày bị ăn thì hai người ta cũng sớm được giải thoát. Nói xong, nàng lại theo bản năng đưa tay lên ôm thắt lưng, nhưng rất nhanh lại buông xuống.

"Nghe tiểu hòa thượng nói, ban ngày ngươi đã từng đánh nhau với con giun đất kia rồi sao?" Đào Yêu đột nhiên hỏi.

Tiểu cô nương gật đầu: "Dọc đường đi chúng ta đã rất cẩn thận, ta toàn chọn những nơi đông người để đi, cũng mượn nhân khí để che giấu hành tung, hy vọng không hấp dẫn đến những thứ không cần thiết." Nhưng con giun kia giỏi hơn mấy tên nhóc khác nhiều, chẳng những khứu giác lợi hại, còn tu thành hình người đi lẫn vào trong chợ. Cũng xui vì chúng ta thời vận không đủ, lại đụng phải nó. Nó đuổi theo chúng ta không rời, ta mang theo hắn lại không thể chạy nhanh nên mới gặp phải giun đất kia trước miếu sơn thần, ta chỉ có thể liều chết một phen thôi."

Đào Yêu chỉ vào nam tử: "Buông hắn xuống, ngươi có thể bảo mệnh."

"Bỏ không được." Nàng nhìn nam tử, thở dài: "Ta biết hôm nay là lúc gia đình đoàn tụ." Một bông tuyết rơi trên hàng mi thật dài của cô ấy, rất lâu cũng không tan: "Người bên ngoài không biết, hắn cũng đang trên đường về nhà, chẳng qua đã đi rất nhiều năm rồi cũng chưa trở về được."

Liễu công tử không giữ chặt Ma Nha, cậu vội vàng chạy ra từ trong bóng tối, sốt ruột nhìn tiểu cô nương: "Thí chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nhìn gương mặt chân thành lại lo lắng Ma Nha, có lẽ lại nghĩ đến sự liều lĩnh lúc ấy của cậu, gương lạnh lùng cứng rắn như băng của tiểu cô nương cuối cùng có chút dấu hiệu buông lỏng, nàng nhìn mấy "người xa lạ" vô tình gặp gỡ này, bình tĩnh nói: "Ta là Tê Đạo."

"Tê... Tê Đạo?" Ma Nha gãi đầu, không thể tìm được cái tên này trong vốn kiến thức của mình.

"Núi có thanh tê, ăn ánh sáng nhật nguyệt, tụ lại thành một sừng, sau hậu thế chế thành chiếc cài tóc, nhờ nhân khí mà thành yêu, tên Tê Đạo. Tính hộ chủ, chết rồi cũng không vứt bỏ, bảo tồn xác không thối rữa giống như khi còn sống. Yêu này hiếm thấy trên thế gian." Đào Yêu thuần thục giải đáp vấn đề Ma Nha.

"Bảo tồn không thối rữa... giống như còn sống..." Ma Nha suy ngẫm hồi lâu, lại đánh giá nam tử với tiểu cô nương kia vài lần, rồi liên tưởng đến việc Đào Yêu mới vừa rồi bắt mạch cho nam tử, không khỏi ngạc nhiên nhìn nam tử luôn ngơ ngác kia: "Hắn... hắn không phải cha ngươi à? Hắn ăn mặc rất ít và không nói chuyện... Đào Yêu nói, yêu quái kia không ăn ta bởi vì ta là vật sống, cho nên..."

"Cho nên hắn không phải cha ta, ta ở cùng hắn lâu ngày nên dáng vẻ lúc hóa thành hình cũng tương tự hắn, bị người khác lầm tưởng chúng ta là cha con cũng tốt, trên đường đi thuận tiện hơn rất nhiều." Tiểu cô nương thản nhiên nói: "Tiểu sư phụ, mục tiêu của giun đất kia là hắn. Người qua đời càng lâu, thì càng là mỹ vị trong miệng loài giun đấy, cũng càng có ích với tu vi của nó. Ta không thẳng thắn với ngươi, một là vì không biết lai lịch của ngươi sợ dọa đến ngươi, hai là nghĩ ngươi tuy không phải cao nhân, nhưng cũng có chút bản lĩnh, lỡ như ta không ngăn được giun đất kia thì ngươi vẫn có thể coi hắn như người thường, thay ta dẫn hắn chạy trốn khỏi ma trảo của yêu quái kia, đây là suy tính riêng của ta. Xin lỗi."

Ma Nha im lặng một lúc, nói: "Ngay cả khi ngươi nói sự thật với ta thì ta cũng sẽ không bỏ rơi hắn." Cậu nhìn vào mắt cô nhóc nói: "Ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của Mặc Dẫn, cũng biết nó tuy không ăn ngươi nhưng có thể giết người, ngươi vẫn phải liều chết bảo vệ một người... Một người thực ra đã không cần bảo vệ, chẳng lẽ tính mạng của ngươi còn không bằng một... cái xác? Ta thực sự không hiểu?"

Tiểu cô nương thản nhiên nói: "Tiểu sư phụ, ta biết ngươi có tấm lòng Bồ Tát, nhưng ta chỉ là muốn làm xong việc ta nên làm, không mong người khác hiểu được."

Liễu công tử đi lên, nhìn túi vải trên tay nam tử bĩu môi: "Đáp án nằm trong cái túi kia, đúng không?"

Tiểu cô nương không nói gì.

Đào Yêu cười cười: "Như vậy đi, ngươi nói cho ta biết bên trong là cái gì, thì ta sẽ không tính toán mấy tờ giấy kia nữa."

Đôi mắt cô nhóc sáng lên: "Ngươi chỉ muốn biết thứ gì bên trong, không cướp phải không?"

"Ta cũng coi như đại nhân vật của Đào Đô, ta thèm vào cái túi rách kia của ngươi." Đào Yêu thật muốn búng vào đầu cô nhóc, nghe xem bên trong có tiếng nước vang lên hay không.

"Nói lời giữ lời." Tiểu cô nương gạt những lời kia xuống, đi đến trước mặt nam tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, nam tử lập tức theo ý nàng đưa túi vải kia ra, sau đó đặt mông ngồi trong tuyết, im lặng như một pho Tượng.

Liễu công tử thấy thế thì cười hỏi: "Hắn chỉ nghe hiểu lời ngươi thôi hả?"

"Ta không phải nói chuyện với hắn, chỉ là tạm thời để cho hắn dừng lại theo cách của ta. Hắn không hiểu bất cứ ai." Cô nhóc cầm lấy chiếc túi kia: "Khi còn sống, túi này luôn luôn được đặt dưới gối của hắn, hoặc buộc chặt vào thắt lưng." Nàng cẩn thận mở chiếc túi đã nhuốm màu năm tháng kia ra, hai thỏi vàng to bằng ngón tay rơi vào lòng bàn tay nàng, ánh sáng trong suốt kia thế mà lại là màu sắc dễ thấy nhất trong ngày tuyết đơn điệu này, thời gian luôn không thể làm gì được vàng. Sau đó lấy ra là một chiếc khăn màu xanh nhạt có thêu một đóa hoa hải đường ở góc dưới bên phải, giữa khăn còn đề vài câu thơ... Tạ gia sinh nhật hảo phong yên, liễu noãn hoa xuân nhị nguyệt thiên. Kim phụng đối kiều song phỉ thúy, thục cầm sơ thượng thất tư huyền. (*)

(*)Trích từ bài thơ "Vi thê tác sinh nhật kỳ ý" của nhà thơ Lý Trình thời nhà đường. Xin dịch nghĩa thôi, thơ thì em chịu: Sinh nhật của nàng và cháu gái Tạ Đạo Ôn Tạ An đều vào mùa tuyệt đẹp, đúng vào mùa xuân hoa nở dưới ánh mặt trời xán lạn. Hai thứ trang sức kim phụng và phỉ thúy làm tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng, nàng giống như cây đàn thất cầm mà Trác Văn Quân tấu lên vậy.

Hoa hải đường thêu rất sinh động, chữ của người đề thơ lại tầm thường hơn một chút, nhưng đặc biệt ở chỗ từng nét vẽ đều rất nghiêm túc chân thật, lộ ra chút tình ý tha thiết, vừa nhìn đã biết là để thể hiện nỗi tương tư của tình nhân.

Đào Yêu tò mò tiếp theo còn có thể móc ra cái gì nữa, tiểu cô nương lại cầm túi vải cầm lên lắc lắc, nói: "Hết rồi."

"Hết rồi?!"

Đào Yêu, Liễu công tử, Ma Nha, kể cả Cổn Cổn đang không hiểu gì mà chờ mong cũng không ngờ, những thứ được trân quý như thế lại chỉ là hai món đồ chơi bình thường không có gì lạ này. Vàng thỏi tuy rằng đáng giá, nhưng cũng không tính là kỳ trân dị bảo, huống chi chỉ có hai thỏi nhỏ... Về phần khăn tay này, càng không có gì đặc sắc, chỉ là vật bày đầy đường khắp phố."

"Chỉ là những thứ này." Tiểu cô nương bỏ đồ đạc vào lại trong túi, đặt về trong tay nam tử: "Tính từ ngày đó đến này, ta đã đi theo hắn gần trăm năm rồi."

*

Mọi người đều nói năm nay trời rất lạnh.

Lại đến đêm giao thừa, khắp nơi trong thành đều đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà đoàn tụ.

Nhưng tất cả náo nhiệt đều vô duyên với căn phòng đơn sơ tên là "Bách An trang", vì nơi này là nơi nhận các xác chết không ai nhận, nơi đấy nếu như náo nhiệt thì mới là gặp ma ấy.

Tiết Bình An được đưa vào đây vào một buổi chiều, nguyên nhân tử vong là chết đuối.

Vận khí không tốt, lật thuyền, cả thuyền đều không sao, chỉ có một mình hắn bị dòng nước ngầm kéo xuống tận đáy nước, lúc vớt lên đã không thể hồi sinh. Đều là người khác quê, người cùng thuyền cũng không ai biết hắn, lục lọi hành lý, cũng không có bất cứ vật gì có thể chứng minh thân phận của hắn, cho nên trên chân hắn treo biển hiệu "xác vô danh" rồi được đưa đến Bách An trang, nếu thời gian sau quan phủ vẫn không tra được lai lịch của hắn thì chỉ có thể xử lý tại chỗ. Cũng may trời giá rét, thời gian hắn ở lại có thể dài hơn một chút.

Hiện tại, chỉ có nó biết tên của Tiết Bình An, biết hắn đã bước lên đường về nhà với tâm trạng lo sợ bất an thế nào.

Nó đã không nhớ được Bình An là người thứ hai nó đi theo suốt cuộc đời, hai mươi? Hay ba mươi tuổi nhỉ? Thôi kệ đi

Hầu hết thời gian, nó đều dùng hình dạng của một chiếc cài tóc cắm trong tóc họ. Sừng tê giác màu xanh nhạt bóng loáng, nhưng cũng không bắt mắt, sẽ không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó, sau đó cứ làm người ngoài cuộc trong cuộc sống dài hay ngắn của bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ là người tham gia, gặp phải tên lớn gan thì nó cũng hiện hình, ví dụ như mấy trăm năm trước nọ gặp được một thư sinh họ Yến, vì tiết kiệm tiền mà có thể ngủ ở vùng đất hoang dã, không sợ quỷ hồ không sợ yêu mị, có thể đọc sách có thể múa kiếm, ghét ác như thù, cương trực bất khuất, một lòng muốn kiếm được một đường dành lời trong thời loạn thế kia, đáng tiếc cuối cùng không thể như nguyện, cuối cùng về nhà làm một nông dân bình thường, bình thản lại có hơi buồn bực mà sống hết một đời.

Một ngày trong những năm cuối đời của Yến thư sinh, lão lấy một thanh kiếm đã bám đầy bụi bặm ra, uống vài ngụm rượu, sau đó múa một mình trong sân. Tư thế oai hùng của tuổi trẻ, ý chí hồng loan như thể tất cả mọi thứ trở lại trên người lão. Chỉ tiếc không có người cổ vũ.

Tháng trước, đứa con trai duy nhất của lão làm ăn ở nơi khác vừa được làm cha, thê tử lão vui vẻ chạy đến thăm cháu trai, để lại một mình lão ở quê nhà.

Nó nhớ rõ đêm đó mặt trăng rất lớn, chiếu lên mặt đất bạc trắng, dáng vẻ lão Yến múa kiếm thế mà vẫn còn rất đẹp, uy vũ hơn lúc trẻ vài phần, nó chợt không nhịn được, hóa thành hình người ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng cho lão.

Lão Yến thấy trong viện đột nhiên xuất hiện một cô nhóc bảy tám tuổi, dáng vẻ còn giống mình mấy phần, vừa nhìn đã thấy thân thiết, cho nên biết rõ có gì khác thường nhưng cũng không e ngại, chỉ hỏi nàng là ai. Nàng cũng không gạt lão, nói mình là cái chiếc cài góc bằng sừng tê giác mà lão dùng mấy chục này năm, là yêu quái, hôm nay thấy hắn múa kiếm đặc sắc nên mới cố ý hiện thân cổ vũ.

Lão Yến kinh ngạc, nói lúc còn trẻ đã từng ngủ ở nhiều nghĩa trang đất hoang như vậy, lại chưa từng thấy qua một con yêu quái, thì ra dáng vẻ yêu quái không phải đều hung ác xấu xí. Lão còn nói cho nàng biết, năm đó khi mình nhìn thấy chiếc cài tóc này ở chợ, liếc mắt một cái đã cảm thấy nó không giống thứ đồ bình thường, vừa nhìn đã thích, nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ có ý đổi, không ngờ thật sự là một linh vật có duyên với mình. Lão Yế tựa như đang kể lại một chuyện đẹp đẽ chốn nhân gian, nàng lại không chút khách khí nói: "Ngươi ở trong đám cài tóc một đồng chọn trúng ta, không phải là bởi vì người bán hàng rong không biết nhìn hàng mà cho ta giá niêm yết rẻ nhất sao! Ngươi vừa nghèo vừa keo kiệt, hư rồi ngươi cũng chẳng nỡ đổi mới."

Lão Yến sửng sốt, mặt già đỏ lên, chợt cười ha ha sờ đầu nàng nói: "Yêu quái ngươi quả thật đáng yêu."

"Chẳng qua đây quả thực cũng là duyên phận giữa ta và ngươi."

Nàng rót cho lão một chén rượu: "Ta không bao giờ chủ động chọn đi theo ai, tất cả đều do các ngươi mang ta về dưới mọi cơ duyên. Rất nhiều người chỉ có một nửa duyên phận với ta, thấy mới nới cũ, bất cẩn làm mất ta chiếm đa số. Ngươi hẳn là người thứ hai mươi ta từng đi theo gần cả cuộc đời."

Lão Yến tò mò nói: "Theo gần cả cuộc đời nghĩa là..."

"Đến khi ngươi chết, ta đều ở đây." Nàng nói thẳng: "Chắc chắn rằng ngươi sẽ được bình an nhập thổ."

Lão Yến Đầu lại cười: "Đã chết rồi, còn bình an không bình an gì nữa."

"Cũng không hẳn là vậy." Nàng chỉ lên trên trời và dưới đất: "Trên trời có chim, trên mặt đất có thú, lỡ như nơi ngươi chết không phải là chỗ tốt, thì đám quạ đen chuột lang kia nhất định sẽ không buông tha cho ngươi."

"Là như vậy sao..." Lão Yến Đầu uống một ngụm rượu: "Tuy rằng ta không nghĩ một cái xác còn nguyên vẹn có cái gì quan trọng, nhưng nếu thật sự bị chuột gặm mũi, tuy ta không đau thiệt, nhưng người nhà nhìn thấy sẽ khó chịu, cho nên ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Nhưng tại sao ngươi lại làm điều đó? Đi theo ta nhiều năm như vậy, cũng không cho ngươi cái gì ngon, thậm chí cũng không biết sự tồn tại của ngươi."

"Bởi vì ta cần làm một yêu quái có tiền đồ, như vậy mới có cơ hội làm thần tiên." Nàng thẳng thắn nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt mong ước: "Nghe nói Côn Lôn muốn nhận yêu quái làm thần tiên, nhưng điều kiện tiên quyết là yêu quái này có bản lĩnh có tiền đồ, còn phải thông qua kỳ thi rất nghiêm khắc. Ta không rõ như thế nào mới tính là có tiền đồ, từng nghe lão yêu quái khác nói chỉ cần ta đi theo càng nhiều người đến cuối đời, thì tiền đồ sẽ càng lớn, mặc kệ có thật hay không, trước tiên làm như vậy đã."

Lão Yến nghe xong, gật gật đầu: "Mặc kệ có thật hay không, trước tiên cứ làm đã. Ngươi xem ta khi còn trẻ, cũng y hệt ngươi, một lòng nhiệt huyết, không cam lòng sống bình thường, cũng có thể cũng trách ta không thể tiếp tục như vậy, bằng không cũng không đến mức ở nông thôn trải qua quãng đời còn lại."

Nàng không hiểu: "Ở nông thôn thì có gì không tốt."

Lão Yến ngẩng đầu, cười nói: "Múa kiếm không có người xem."

"Có ta xem nè!" Nàng nghiêm túc nói.

Lão Yến cười: "Đúng đúng đúng, có ngươi cổ vũ cũng rất tốt."

Đêm đó, nàng và lão Yến uống rượu đến nửa đêm, trước khi lão Yến say thiếp đi, còn chúc nàng được như ý nguyện, sớm ngày thành tiên. Nàng nhận lời chúc của hắn, cũng cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ đủ tư cách lên Côn Luân.

Hôm sau, sau khi lão Yến Đầu tỉnh rượu, đã cầm cái sừng tê giác trên đầu mình xuống ngắm thật lâu, lão cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ lúc say rượu, thứ này sao có thể biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như thế chứ, nhất định là một giấc mộng mà thôi. Một tháng sau, chứng đau tim của lão Yến phát tác, ngã xuống trên đường lên núi hái thảo dược, lão đi rất nhanh, không đau đớn quá lâu.

Bởi vì nơi đó hẻo lánh, bảy tám ngày sau lão Yến mới được người ta phát hiện, nhưng điều làm cho mọi người tấm tắc khen ngợi, là lão Yến nằm ở chốn hoang dã nhiều ngày như vậy, thời tiết lại nóng bức, ngay cả thảo dược trong sọt của lão cũng đá héo rũ thế mà lão lại không khác gì ngủ thiếp đi, trên mặt còn hơi ửng đỏ, thậm chí ngay cả một chút mùi hôi trên người cũng không có, hơn nữa nơi này chó hoang sói hoang rất nhiều, cũng từng có người chết bất đắc kỳ tử ở đây. Ngày hôm sau khi phát hiện thi cốt đã không còn nguyên vẹn, mà trên người lão Yến thì ngay cả một dấu răng cũng không thấy. Nhưng nguyên nhân trong đó có trời mời biết, mấy ngày nay nàng đánh nhau với bao nhiêu thứ. Chỉ cần nàng nửa bước không rời lão Yến thì hắn có thể duy trì trạng thái giống như đang ngủ.

Nàng thê tử và con trai của lão Yến chạy về, ôm lão Yến đầu khóc đến chết đi sống lại, tuy khổ sở, nhưng thấy khuôn mặt lão Yến vẫn như lúc còn sống, lại cảm thấy an ủi, cảm thấy lúc lão ra đi cũng rất thanh thản, nhất định là có thần tiên chiếu ứng, bằng không sao có thể duy trì được trạng thái này để chờ họ quay về.

Tang sự của lão Yến làm rất náo nhiệt, lúc đóng quan tài chôn cất, bạn bè thân thiết của lão ở bên ngoài khóc, nàng ở trong quan tài tính toán bước tiếp theo nên đi đâu, có phải lại phải hóa về nguyên hình đi vào trong chợ hay không, chờ người "có duyên" tiếp mang mình về. Lúc tới tay Tiết Bình An, nàng không phải là bị hắn mua về, mà là nhặt về. Bởi vì hôm nó nàng ngất xỉu.

Vì giữ lấy di thể của một người, nàng đã đánh nhau với thiên địch của mình... Mặc Dẫn ăn xác người để sống, ác chiến một hồi, cũng may là con giun kia không lớn, tu vi cũng không cao, nàng trực tiếp chặt đứt đối phương, nhưng cũng bị sương độc của nó làm bị thương nặng, bên hông trở xuống nửa vòng đều là dấu vết ăn mòn đen nhánh, đau đớn vô cùng không nói, dấu vết kia còn đang chậm rãi khuếch tán ra. Lần này, nàng thậm chí không thể hóa thành hình người, suốt ngày nằm mơ hồ ở góc chợ.

Người lui kẻ tới thỉnh thoảng cũng nhặt nàng lên, nhưng vừa nhìn chỉ thấy một chiếc cài tóc bình thường không có gì đặc biệt, đã thế ở giữa còn có một đoạn vết nứt màu đen, dáng vẻ cực kỳ xấu xí, cho nên càng không có ý lấy nó, tiện tay ném nàng vào trong đống rác, sau đó lại bị một con chó chết tiệt coi như đồ chơi gặm lấy chạy khắp nơi, làm cho nàng cực kỳ choáng váng, cho đến khi Tiết Bình An cầm một chén cơm thừa đến đút chó mới phát hiện cái thứ nhỏ bé trong suốt này.

Cũng không biết là vì Tiết Bình An và lão Yến Đầu đều nghèo như nhau, hay là chiếc cài tóc này hợp với thẩm mỹ của họ, hắn cứu nàng khỏi miệng con chó kia, sau đó lau sạch sẽ mang nàng về nhà, khi phát hiện trên thắt lưng nó có một vết nứt, còn đem đến cho người ta gia cố bằng một vòng giấy bạc, sau đó vui vẻ cắm lên đầu mình.

Có lẽ hắn thực sự chỉ vì nghèo... Người gia cố giấy bạc kia là người quen của hắn, nói rằng chỉ là chuyện nhỏ nên không nhận tiền của hắn. Nhưng không hiểu sao hắn bọc bậy bọc bạ thế nhưng lại cực kỳ có hiệu quả với vết thương của nàng, vết sẹo bên hông không còn lan rộng ra nữa, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất.

Nàng đi theo nhiều người như vậy, cũng không có tình cảm đặc biệt đối với ai, nàng cảm thấy mình bảo vệ những người đó chẳng qua là vì "tăng tiền đồ", cho dù là Tiết Bình An thì nàng nhiều lắm thầm nói với hắn một câu "Đa tạ ngươi" Nhưng cuộc sống càng dài, nàng cũng dần dần hiểu con người Tiết Bình An.

Hắn không phải người bản địa, quê ở đâu không ai biết, bằng hữu quen biết cũng không nhiều, ngoại trừ người thợ bạc trượng nghĩa kia, thì còn có lão Lý bốc hàng ở bến tàu, ngày thường đều không thấy hắn qua lại với ai khác nữa. Một mình hắn làm mấy công việc liền, ngoại trừ việc bốc hàng cần có sức mạnh kia hắn không làm được thì những việc có thể kiếm tiền không phạm pháp hắn đều làm cả, tiền kiếm được cũng không nỡ tiêu, ăn mặc chi tiêu vô cùng tiết kiệm, tích góp từng phân từng đồng một.

Ngày tết, mọi người đều đoàn tụ ăn uống ngon lành, nhưng hắn luôn ở nhà một mình, một bát cơm, vài đĩa thức ăn, sau khi ăn xong thì viết thư, thư rất dài, viết xong thì lập tức xé bỏ.

Nàng cảm thấy nàng không phải nhìn trộm, dù sao cũng ở ngay trên đầu hắn, hơi hơi liếc mắt một cái đã có thể thấy hết trơn, không thể trách nàng được. Những lá thư kia chưa bao giờ ghi tên người nhận, hắn giống như nhớ lại quá khứ của mình sau đó viết trên giấy. Từ dưới ngòi bút của hắn, nàng đại khái đã nhìn thấy nửa đời trước của Tiết Bình An.

Quê hương của hắn có lẽ là ở một ngôi làng ở miền núi cách đây rất xa, cha nương còn sống, và có một em gái.

Ba năm trước hắn rời nhà, là kiểu bỏ nhà ra đi.

Trong ba năm này, hắn không cho gia đình mình bất kỳ cơ hội để tìm thấy hắn, hắn dùng tư thế chưa bao giờ được sinh ra trong ngôi nhà đó, cô đơn và quyết tâm chống lại số phận của mình ở một vùng đất xa xôi.

Hy vọng lúc trở về, hắn lúc nào cũng viết vào cuối thư, viết những dòng kỳ lạ như "áo gấm về làng gì gì đó?" "Rồi không ai dám khinh thường hắn nữa." "Nếu không thể làm được những gì muốn làm thì hãy coi như ta đã chết."

Khi mùa xuân ấm áp đến muốn nở rộ, hắn cũng sẽ vẽ một cành hoa hải đường trên giấy, sau đó viết chữ "Tạ" nho nhỏ bên cạnh hoa hải đường, sau đó nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt theo cánh hoa liễu bay đến nơi muốn trở về lại không thể trở về. Nàng đoán, người trong lòng hắn đại khái là một cô nương xinh đẹp họ Tạ, rất thích hoa hải đường, có lẽ rất nhiều đêm sau khi hắn rời đi, cô nương này cũng thường ngồi dưới mái hiên, ngóng trông hắn đột nhiên xuất hiện cùng con đường nhỏ bọn họ đã đi qua vô số lần, cầm bó hoa đẹp chạy về phía nàng giống như trước đây.

Hắn chép lại thích nhất bài thơ,"Vi thê sinh nhật kỳ ý", tiểu Tạ cô nương tuy rằng còn chưa phải là thê tử của hắn, nhưng sự nhớ nhung đối với người trước cũng là mong ước lớn nhất của hắn hôm nay.

Vì sao hắn muốn rời khỏi quê hương, nàng cũng chỉ có thể đoán, đơn giản là ý chí bất chợt, hoặc bị người bên ngoài nhạo báng, cảm thấy mình liên lụy đến cha mẹ, trong nhà không thấy ánh sáng nên đã âm thầm hạ quyết tâm, đánh cuộc hết thảy ra ngoài lang bạt, nếu không thể áo gấm về quê thì coi như mình đã chết. Mà nàng không cần đoán cũng biết, Tiết Bình An hy vọng có thể mở ra một con đường từ trong sự miệt thị của người đời, cuối cùng đứng ở chỗ cao mà người người không ngờ tới được mà thắng lợi, mỉm cười nói với tất cả những người từng coi thường mình một câu: "Ta đã trở lại." Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, dâng thứ tốt nhất đến cho đấng phụ mẫu đã trải qua quá nhiều khổ sở.

Thế nhưng, đi ba năm vẫn không có tin tức gì, rồi lại vì một ước muốn "áo gấm về quê" không biết có thể thực hiện được hay không, như thế thật sự đúng sao?

Nàng từng nghĩ như thế, nhưng lại nghĩ chuyện của hắn thì liên quan gì đến mình? Dù hắn có sống hay chết thì nàng chỉ cần theo hắn đến lúc hắn bình an xuống đất, tiền đồ của nàng sẽ lại dài thêm một phần, mối quan hệ với hắn cũng kết thúc viên mãn.

Trước mặt người ngoài, bao gồm cả thợ bạc và lão Lý, nàng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới quá khứ của mình, ở trước mặt bọn họ, sinh mệnh của hắn bắt đầu tính từ khi đến tòa thành này. Mấy người bọn họ gặp nhau, nội dung nói chuyện ngoại trừ những việc vặt vãnh, thì đa số đều là còn có chỗ nào có cơ hội kiếm tiền tốt, Tiết Bình An quan tâm nhất là chuyện này. Chẳng qua có mấy lần, nàng cũng nghe được người thọ bạc nói bọn họ khuyên Tiết Bình An không nên liều mạng như vậy, cũng nên an gia rồi, một mình mãi cũng không hay. Mỗi lần họ nhắc đến hắn lại hờ hững cho qua, sau đó cũng không nói gì.

Nàng nghĩ, hắn là đang chờ, chắc tiểu Tạ cô nương cũng đang chờ hắn nhỉ. Thế nhưng, phải chờ đến khi nào. Năm nay là năm thứ ba nàng đi theo hắn, tính ra hắn đã rời khỏi nhà ít nhất cũng được sáu năm rồi.

Năm nay, bên cạnh hắn có thêm một thứ vô cùng quan trọng... một cái túi vải, bên trong chứa hai thỏi vàng nhỏ, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn mấy năm nay. Trước kia mỗi khi kiếm được đủ tiền, hắn ngay lập tức đổi tiền này thành một hạt đậu vàng nhỏ giấu đi, đầu năm nay hắn đem tất cả đậu vàng giao cho người thợ bạc đúc thành hai thỏi vàng, nói làm như vậy mang theo trên người tiện hơn. Thợ bạc còn ghẹo hắn ta, hỏi hắn khi nào có thể dồn thành miếng gạch vàng đây, hắn chỉ cười nói rằng tất nhiên là càng sớm càng tốt. Nhưng ai cũng hiểu, thế đạo này chỉ muốn sống thôi còn không dễ dàng. Ngày lấy thỏi vàng về, hắn còn khấp khởi mua một chiếc khăn tay thêu hoa hải đường ở chợ.

Sau đó, túi vải trở thành mạng sống của hắn.

Giữa năm, thợ bạc và lão Lý đều thành thân, cảnh tượng rất náo nhiệt. Tiết Bình An đi uống rượu mừng, say đến rối tinh rối mù, trong mộng gọi tên ai đó không rõ.

Cuối năm, Tiết Bình An ôm túi vải ngẩn người suốt đêm, hắn đột nhiên quyết định về nhà.

Hai thỏi vàng tuy rằng cách áo gấm về quê có hơi xa, nhưng sáu năm nay cũng trôi qua cũng thật nhanh... Nếu không trở về, thì còn phải chờ thêm sáu năm nữa. Tuy nhiên, số tiền tiết kiệm này có lẽ cũng đủ để phụ mẫu ở quê nhà xây một ngôi nhà sống thoải mái.

Nàng nghe hắn lẩm bẩm rất lâu.

Vậy thì trở về thôi, nàng cũng muốn nhìn xem tiểu Tạ cô nương kia có phải xinh đẹp như hoa hải đường hay không.

Nàng đi theo Tiết Bình An lên đường về nhà, tuy rằng không biết hắn muốn đi đâu, nhưng dọc theo đường đi nàng nhìn thần sắc của hắn, đều là sự vui sướng và chờ mong không thấy được trong nhiều năm qua, đương nhiên cũng có chút bất an. Không biết phụ mẫu khi nhìn thấy hắn, là nước mắt dọc ngang hay là là cầm chổi đánh hắn một trận. Nàng nghĩ nếu nàng là phụ mẫu hắn thì nàng sẽ chọn cách thứ hai. Sáu năm không biết được tin tức gì, phải sốt ruột biết bao.

Thế nhưng, lại lật thuyền.

Tiết Bình An cứ như vậy mà chết vào ngay đêm giao thừa.

Quy củ của nàng từ trước đến nay chỉ là đi theo, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống của người khác, thậm chí là sinh tử. Nhưng lần này, nếu như có thể, nàng nguyện ý vi phạm quy củ của mình.

Nhưng dòng nước ngầm trong nước quá hung hãn, nó trực tiếp cuốn nàng đi, căn bản không cho nàng cơ hội vi phạm quy củ. Đợi đến khi nàng tỉnh lại từ trong một bụi cỏ nước dưới đáy sông thì Tiết Bình An đã bị vớt lên bờ.

Trong Bình An trang, nàng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, đặt túi vải trong tay hắn, sau đó thở dài, ngồi trên mặt đất. Túi vải đã được lấy về lại cho hắn và khi kiểm tra cơ thể của mình, ai đó đã tiện tay nhặt lấy nó. Cô xoa xoa tay mình, cú đấm đó quá nặng, bây giờ tay nàng vẫn còn đau.

Túi vải chỉ có thể là của hắn, không ai có thể lấy đi.

Than ôi, nói chết là chết...

Nàng nhìn về phía Côn Luân, tiếc nuối tiền đồ của mình phát triển quá chậm. Nếu nàng là thần tiên của Côn Luân, có lẽ bây giờ đã có thể làm cho hắn sống lại? Ít nhất, thì về nhà một chuyến rồi lại chết cũng không muộn. Đối mặt với sự viên mãn sắp thực hiện được mà đột ngột phải dừng lại này, giống như chuyện của mình vẫn chưa làm xong vậy.

Bên ngoài ô cửa sổ rách nát, tuyết vẫn đủng đỉnh rơi.

"Ngươi vẫn muốn trở về, đúng không?" Nàng hỏi hắn.

Thân thể hắn đã lạnh như băng, đương nhiên không thể đáp lại nàng.

Khóe mắt hắn lại có một giọt nước trượt xuống, là nước sông kết thành băng mỏng vừa mới tan đi.

Nàng suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng đã đưa ra quyết định trước khi bình minh.

Nếu đã lên đường về nhà, vậy thì hãy tiếp tục về thôi, ta tiễn ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận