Bách Yêu Phổ

Chương 134: Anh Nguyên(4)

Chương 8. 4

"Thì ra ma vật còn có tên nữa cơ đấy?!" Đào Yêu phì cười, sau đó bị La Tiên hắng giọng cảnh cáo, không biết câu chuyện kỳ quái này có gì buồn cười nữa.

"Buồn cười lắm đúng không?" Đoàn tướng quân rất khoan dung với họ, ông cười tự giễu,"Không ngờ lòng tốt nhất thời của ta lại khiến Long Thành Viện gặp tai họa."

"Kể từ tối hôm đó, ngài có gặp lại Tiểu Ngạo lần nào nữa không?" La Tiên hỏi.

Đoàn tướng quân lắc đầu chắc chắn: "Chưa từng gặp lại."

La Tiên nói thẳng: "Vậy tại sao ngài lại dám chắc "ma vật" trong phủ là đứa trẻ ấy?"

Đoàn tướng quân dời mắt qua những vệt sáng lắc lư bên trên cửa sổ, nói ra từng chữ chắc nịch: "Nó vẫn ở trong tòa nhà này, vẫn luôn ở đây. Có điều không ai nhìn thấy nó mà thôi." Ông hít sâu một hơi,"Có thể nó ở dưới gốc cây, cũng có thể ở một góc nào đó trong khu vườn... Thậm chí là đang đứng bên ngoài cửa sổ."

Đào Yêu nghĩ nếu mình không tỏ ra sợ hãi thì quá mạo phạm bầu không khí hiện tại. Nàng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đoàn tướng quân nói nghe đáng sợ quá. Nếu ngài không nhìn thấy nó thì sao lại chắc chắn như thế? Nếu ma vật ở trong nhà thì phải có dấu vết của ma vật chứ?" Nàng quay qua nói với La Tiên: "Đúng không Kình Dương đại nhân?"

La Tiên chỉ nhìn Đoàn tướng quân chứ không trả lời.

Đoàn tướng quân im lặng một chốc mới nói: "Những điều xảy ra trong hai năm qua rất khủng khiếp."

"Xin rửa tai lắng nghe." La Tiên vẫn dán chặt mắt vào ông ấy.

"Mấy tháng đầu không có gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng có người hầu than thở nguyên liệu nấu ăn cứ được hai ba ngày là bị hỏng, trong khi trước đó để mấy tháng cũng không sao. Nhưng không ai quá để tâm đến chuyện đó, chỉ nghĩ nguyên liệu nấu ăn có vấn đề. Sau đó, trong nhà dần xuất hiện nhiều việc kỳ lạ hơn, chẳng hạn như vách tường bị rạn nứt chỉ sau một đêm, đang yên đang lành mái ngói lại bị rơi xuống, có mấy lần còn suýt trúng người khác, mấy chậu hoa khắp nhà dần chết héo, chăm sóc cỡ nào cũng vô ích, dần dà dường như đất cũng có vấn đề, không trồng được cây gì nữa, ngay cả sách của ta cũng bỗng dưng bị nấm mốc. Những góc khuất thiếu nắng thỉnh thoảng bốc lên mùi hôi thối, bọn tôi tớ dọn rửa vô số lần, phun rất nhiều dầu thơm mới át được mùi. Và cả chim chóc bay qua phủ thì cũng sẽ vô duyên vô cớ rơi xuống mà chết." Ông nhìn họ,"Khi những chuyện tương tự như vậy xảy ra quá nhiều, ta mới nhận ra điều kỳ lạ, rằng có một sức mạnh mà ta không thấy được đang phá hủy tòa nhà này."

Đào Yêu cười: "Có khi chỉ là do phong thủy không tốt thôi thì sao?"

"Ta không tin vào phong thủy." Ông ấy quả quyết, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi sợ hãi không tài nào phá giải ngưng tụ lại trong mắt ông,"Ta nghe thấy tiếng khóc."

"Tiếng khóc?" La Tiên nhíu mày.

Ông gật đầu: "Tiếng khóc trẻ con. Thật sự là tiếng khóc của trẻ con! Ta chắc chắn mình không nghe nhầm!"

"Eo ôi, sợ quá!" Đào Yêu cố tình run rẩy, vội nhấp ngụm trà nóng,"Lúc nào cũng nghe thấy sao?"

"Ban ngày không có, chỉ khi đêm khuya còn một mình ta, qua giờ Tý một chút thì sẽ nghe rất rõ." Ông day thái dương,"Ngày nào cũng vậy, khác biệt là có ngày thì khóc tới sáng, có ngày chỉ khóc một hai canh giờ, có lẽ ma vật khóc nhiều quá nên mệt chăng?"

"Bảo sao trông ngài phờ phạc thế." Đào Yêu tặc lưỡi,"Sống trong môi trường tệ thế này mà ngài vẫn chịu được tới bây giờ, may là ngài khỏe đấy, chứ nếu là người khác thì không điên cũng chết rồi."

La Tiên đá chân nàng, đã hứa là làm người vô hình rồi mà từ đầu tới giờ không ai nói nhiều bằng nàng.

"Trong thư ngài gửi cho Bệ Ngạn Ty có viết "Ma vật vào nhà, không trừ tất tai họa ngập đầu", nhưng theo những gì ngài nói, tuy những sự việc kia kỳ lạ thật nhưng không đến mức gọi là tại họa." La Tiên ngồi thẳng người hơn, chờ đáp án quan trọng nhất.

Đoàn tướng quân nhìn Đào Yêu: "Ban nãy trong mật thất, cô nói trong phủ chắc chắn có người thường mơ thấy những giấc mộng khủng khiếp. Không dám giấu giếm, hai năm qua tinh thần của ta càng ngày càng kém, thường không yên giấc, hôm nào may mắn ngủ được mấy canh giờ thì cũng bị tra tấn bởi giấc mơ. Ta mơ thấy cùng một cơn ác mộng, mà theo thời gian, cơn ác mộng ấy ngày càng rõ rệt hơn. Cánh cổng thành đóng chặt, bức tường thành cao chót vót, tòa thành chìm trong biển lửa và tiếng kêu gào thảm thiết. Trong mơ, ta ngồi trên lưng ngựa..." Ông tạm dừng, đôi mày nhíu chặt khẽ run, tựa như đang kể đến phần không muốn nhớ tới nhất,"... ta lấy cung tên, bắn về phía người đang cố bò ra khỏi tường thành. Đám binh sĩ xung quanh cũng rất hoảng loạn, họ còn sợ hãi hơn cả người bị nhốt trong thành, họ xem ta là trụ cột duy nhất. Ta đứng yên ở đó như một trụ cột, không hề nhúc nhích. Cho đến khi ngọn lửa hủy diệt xong tòa thành, ta dẫn quân vào thành, thấy xác chết ngổn ngang khắp nơi, không còn ai sống sót cả..." Giọng ông càng lúc càng nhỏ,"Ta đứng thẫn thờ giữa đống đổ nát, sau đó có vô số quái vật hình người đen thui có đôi mắt đỏ như máu xông vào ta..."

Đào Yêu cười, không tiếp lời. La Tiên ân cần rót trà vào chén của Đoàn tướng quân: "Đừng gấp quá, ngài cứ kể thong thả thôi."

Ông nhấp ngụm trà, chờ bình tĩnh hơn mới kể tiếp: "Hồi đầu cùng lắm là ta giật mình tỉnh giấc thôi, nhưng một thời gian sau thì xảy ra chuyện." Ông đặt chén trà xuống, ánh mắt trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết: "Những con quái vật trong giấc mơ xuất hiện ở trong phủ sau khi ta tỉnh giấc! Ban đầu chỉ có một con, sau đó nhiều dần lên, lúc nhiều nhất có tới bảy tám con. Chúng không chỉ tới tìm ta, muốn giết ta mà còn muốn giết tất cả mọi người trong phủ. Ta mất rất nhiều sức lực mới bảo vệ được mọi người, nhưng vẫn có người bị chúng đả thương, ngay cả Đường Nhi cũng bị thương!" Ông nghiến răng, để lộ cơn phẫn nộ không tài nào kìm nén: "Đến cả đứa con nít như Đường Nhi mà chúng cũng không tha, thế không phải ma vật thì là gì? Chính Đào cô nương đã nói thứ trong mật thất là yêu quái đấy thôi, tòa nhà Long Thành Viện của ta yên ổn suốt mười năm, nếu không phải do ma vật đó quấy phá thì làm gì có yêu quái xuất hiện!"

"Đến cả trẻ con cũng không tha cơ à, quá đáng thật." Đào Yêu gãi trán, nói tiếp,"Nếu Đường Nhi không bị thương, có lẽ ngài sẽ tiếp tục chịu đựng, tự mình giải quyết bọn chúng chứ không nhờ giúp đỡ nhỉ?"

Ông nặng nề gật đầu.

"Mỗi lần ngài nằm mơ thì đều có quái vật... xông ra ngoài?" La Tiên cũng thấy ba chữ "xông ra ngoài" rất kỳ quặc.

"Lần nào cũng có quái vật xông ra ngoài. E rằng hôm nay không có duyên để cho hai vị thấy cơn ác mộng khủng khiếp đó. Mà đáng sợ nhất là ta cũng không biết khi nào quái vật trong mơ mới xông ra ngoài. Ta chưa tìm hiểu ra quy luật xuất hiện của chúng." Ông cười khổ,"Đối phó với mấy chục tên đã là giới hạn của ta rồi, chứ không thì ta cũng không dám quấy rầy Bệ Ngạn Ty. Hai vị thấy rồi đấy, ta đã cho giải tán hết tôi tớ, trong phủ quá nguy hiểm, nếu họ còn ở lại đây thì e mà khó bảo toàn tính mạng. Ta cũng muốn lão Phàn và Đường Nhi rời khỏi đây nhưng lão Phàn đòi sống chết gì cũng phải ở lại với ta, Đường Nhi chỉ có mình lão là người thân, không chịu sống xa ông nội nên cũng ở lại luôn. Ta rất lo lắng cho sự an toàn của họ, cũng đã cạn kiệt sức lực rồi, không chống chọi được bao lâu nữa."

"Đào tướng quân đã rất cố gắng rồi." Đào Yêu hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ,"Chẳng những tốn công đào cái bẫy to oạch ngoài sân mà còn dùng cả chú Huyết Phược – thứ mà người bình thường còn chẳng nghe qua bao giờ. Ngài định nhốt chúng vĩnh viễn ở trong này, có chết cũng không để chúng chạy ra khỏi Long Thành Viện để hại người khác, đúng không?"

"Chú... Chú Huyết Phược?" Ông thoáng ngơ ngác,"Thú thật với cô nương là ta cũng không biết nó là chú thuật gì, ta chỉ tình cờ biết nó là chú thuật trừ tà khi đọc một quyển sách nói về thuật pháp. Trong sách nói nếu vẽ bùa chú lên bức tường ngoài sân thì khi những con quái vật mon men ra ngoài, chúng sẽ bị hất vô lại, không thể nào ra ngoài được. Cô nói đúng, ta rất sợ chúng sẽ chạy ra ngoài rồi gây hại cho người vô tội. Về phần cái bẫy, ban đầu ta có thể đối phó được, nhưng khi số lượng càng nhiều, một mình sức của ta là không đủ. May mắn là tuy chúng hung hãn nhưng rất ngu ngốc, chỉ cần dùng kế sách đơn giản cũng đủ khiến chúng mắc bẫy." Ông thở dài, chắp tay với hai người họ, giọng khẩn thiết,"Chuyện quá khẩn cấp, kính xin hai vị đại nhân giúp đỡ, phá bỏ kiếp nạn này cho phủ ta!"

"Ta thấy Đoàn tướng quân rất có khí phách, nếu không phải thực sự hết cách, chắc hẳn ngài sẽ không khẩn cầu như vậy." Đào Yêu vừa cười vừa khoác vai La Tiên,"Ngài cứ yên tâm, có Kình Dương đại nhân ở đây bảo đảm sẽ "diệt cỏ tận gốc"!"

La Tiên hất tay nàng xuống, hỏi Đoàn tướng quân: "Ngài có chắc là tất cả mọi chuyện đều do Tiểu Ngạo gây ra không?"

"Chắc chắn!" Đoàn tướng quân nghiến răng,"Từ khi đưa nó về, không có ngày nào mà phủ được an ổn. Tuy ta không tin vào quỷ thần nhưng cũng từng nghe nói ở vùng đất hoang có rất nhiều yêu ma thích hại người. Có lẽ do ta xui xẻo nên mới gặp phải. Bây giờ than thở cũng vô ích, nếu nó không để ta sống yên ổn thì ta sẽ quyết sống mái với nó."

"Ta phụng mệnh đến đây, tất nhiên sẽ không để tướng quân sống mái với nó." La Tiên nhắm mắt, nhẩm tính thời gian,"Ngài nói hằng ngày sẽ nghe tiếng trẻ con khóc vào giờ Tý?"

"Đúng vậy!" Ông đáp,

"Sắp đến giờ rồi." Ánh mắt Đào Yêu chợt trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn thoáng hiện lên sự giết chóc khiến hai người còn lại giật mình,"Vậy mà ta còn chưa được ăn cơm!"

Không khí căng thẳng bỗng nhiên bị phá hoại, La Tiên vỗ trán, Đoàn tướng quân mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi vì đã tiếp đãi chậm trễ, ta sơ ý quá, chỉ lo chuyện của mình thôi. Để ta sai..."

Ông còn chưa dứt lời thì có người gõ cửa phòng.

"Lão gia, lão nấu ít thức ăn, ngài và hai vị đại nhân có muốn ăn không?" Giọng lão Phàn vang lên.

"Có!!!" Đào Yêu sáng mắt.

Cửa phòng được mở ra, lão Phàn mang theo hơi lạnh buổi tối bưng mâm thức ăn đi vào, trên đầu còn dính mấy bông tuyết.

"Lão biết mọi người đang bàn chuyện quan trọng nên không dám quấy rầy, nhưng nghĩ cả ngày nay mọi người không ăn gì nên đã tự ý nấu ít thức ăn." Lão Phần cẩn thận đặt mâm lên bàn,"Buổi tối trời lạnh, ban nãy còn có tuyết rơi, có lẽ nửa đêm sẽ càng lạnh hơn. Mấy món bình thường thôi, mọi người chớ chê."

Lão còn chưa nói xong thì một cái đùi gà đã nằm trong miệng Đào Yêu. Nàng vừa gặm vừa giơ ngón tay cái với lão: "Lão chu đáo ghê, không có lão chắc ta chết đói mất."

La Tiên và Đoàn tướng quân không động đũa, một người là vì không đói, một người là vì tâm trạng quá phức tạp nên không thấy ngon miệng. Do đó cả mâm cơm nóng hổi đều thuộc về Đào Yêu.

Lão Phàn thấy Đào Yêu ăn ngon miệng quá thì cười: "Đào đại nhân ăn cơm trông giống với Đường Nhi lúc cực kỳ đói bụng quá." Lão bưng cái chén sứ màu trắng bốc hơi nghi ngút tới mặt Đoàn tướng quân: "Lão gia uống nhanh nhân lúc còn nóng đi. ."

Đào Yêu thả đùi gà xuống, hít mạnh một hơi, mắt còn sáng hơn ban nãy: "Canh gì vậy? Thơm quá!" Nàng đứng dậy bưng lấy cái chén rồi uống thử một ngụm. Hành động quá đột ngột, không ai ngờ nàng lại đói đến mức không thèm quan tâm tới lễ nghĩa cơ bản. Đoàn tướng quân ngạc nhiên ra mặt, hai tay bưng chén của lão Phàn còn giơ lên giữa không trung.

"Càn rỡ!" La Tiên quát, gã không nhớ hôm nay mình đã nói từ này mấy lần rồi.

Tiếng quát quá to khiến Đào Yêu giật mình. Nàng phun hết canh trong miệng ra, bĩu môi: "Đâu phải canh đâu... Vậy mà nghe mùi còn thơm hơn thức ăn nữa."

"Ôi trời ơi Đào đại nhân ơi, đó là thuốc mà!" Lão Phàn đón lấy chén thuốc,"Tối nào lão gia cũng phải uống thuốc an thần."

Đón lấy ánh mắt bối rối của hai chủ tớ và ánh mắt giết người của La Tiên, nàng ngượng ngùng lau miệng, ngồi xuống cầm đùi gà lên: "Xin lỗi nha, tại đói dữ quá!"

"Thôi, không sao đâu." Trước khi La Tiên kịp mắng mỏ, Đoàn tướng quân đã xua tay bảo không sao, ông nở nụ cười hiếm hoi trong tối nay,"May là còn chừa lại cho ta. Hiếm ai thấy thuốc ngon như canh lắm, chắc là do đói quá đây mà, đừng làm khó Đào cô nương." Ông nói xong thì cúi đầu định uống thuốc.

"Ngài vẫn uống à? Chén thuốc dính nước miếng của ta nhiều lắm đó, ghê lắm." Nàng đứng dậy giật lấy chén thuốc rồi đưa cho lão Phàn, cười,"Ta nghĩ chắc là tốn nhiều thời gian để sắc ra chén thuốc này lắm nhỉ, hay là lão lại đi sắc thêm chén thuốc nữa? Nếu không kịp để tối nay uống thì mai lại uống. Đằng nào có uống chén thuốc này hay không thì cũng như nhau thôi."

"Ơ thì..." Lão Phàn rất khó xử.

"Vậy hôm nay khỏi uống, nghe lời Đào cô nương vậy." Đoàn tướng quân nói với lão Phàn,"Khuya rồi, lão đi ngủ đi, mùa đông dễ bệnh lắm. Ở đây không cần lão hầu hạ đâu."

Lão Phàn thoáng do dự rồi cũng gật đầu: "Dạ. Vậy lão xin lui xuống trước."

Trước khi ra cửa, lão Phàn lại nhìn họ, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn và thất vọng khó tả.

Hết chương 8. 4
Bạn cần đăng nhập để bình luận