Bách Yêu Phổ
Chương 144: Hiệp Quái(3)
Ty Cuồng Lan và tiên nữ thong thả đi dạo, thỉnh thoảng cười đùa nhẹ nhàng vài câu, có trời mới biết họ có để ý tới cái đuôi đỏ rực mang vẻ mặt phong phú, nội tâm phức tập đang bám theo phía sau hay không...
"Sao các cô lại đến Lạc Dương chơi?" Ty Tĩnh Uyên đưa cho Đào Yêu cái bánh. Gã rất tự giác gia nhập cùng nhóm Đào Yêu chứ không làm phiền hai người đằng trước.
"Ai nói ta đi chơi? Huynh vẫn tưởng ta chỉ là tạp dịch chăn ngựa nhà huynh à?" Đào Yêu hậm hực nhét cái bánh vào miệng, mắt vẫn dán chặt vào hai người "xứng lứa vừa đôi".
"À... Hiểu rồi." Ty Tĩnh Uyên hỏi nhỏ Đào Yêu,"Vậy là Lạc Dương có yêu quái?"
"Nói thừa, ở đâu mà chả có yêu quái." Đang đứng bên cạnh ngươi đây không phải là yêu quái chắc?" Liễu công tử lườm gã, sau đó hất cằm chỉ về tiên nữ,"Mỹ nhân kia có lai lịch gì mà có thể khiến Lan Lan nhà ngươi quan tâm ghê thế?"
Dường như câu hỏi của Liễu công tử khiến Ty Tĩnh Uyên khó xử, gã ấp úng nhìn quanh.
"Còn có thân phận gì đáng ngạc nhiên hơn cả thân phận của ta chứ?" Đào Yêu dời mắt khỏi hai người đằng trước, chuyển qua khóa chặt Ty Tĩnh Uyên, nói móc: "Thì ra huynh nhận ta làm muội muội kết nghĩa chỉ là giả dối thôi, đến cả chuyện bé tí này cũng không muốn nói."
"Không phải là không muốn nói." Ty Tĩnh Uyên tiếp tục ấp úng,"Nhưng mà thân phận tỷ ấy rất cao quý, trong thoáng chốc ta không biết phải nói thế nào."
"Thân phận rất cao quý?" Đào Yêu tiếp tục nói móc,"Hoàng hậu hay công chúa vậy?"
Ty Tĩnh Uyên do dự phút chốc rồi nói nhỏ: "Là công chúa thật đấy."
Ba cái đầu còn lại cùng đồng loạt quay sang nhìn gã: "Công chúa???"
Ty Tĩnh Uyên đắn đó chốc lát mới nói: "Nói sao nhỉ, cũng không hẳn là công chúa."
"Huynh có thể nào giới thiệu nàng ta một cách dứt khoát như lúc huynh tìm vợ cho Lan Lan nhà huynh được không vậy hả?!" Đào Yêu bực bội véo gã.
"Ối, đau!" Ty Tĩnh Uyên xoa tay, giải thích: "Tỷ ấy họ Tống, tên là Niên Sênh, là nghĩa nữ của tiên hoàng, được đối đãi như công chúa, còn được ban thưởng đài Minh Nguyệt ở Lạc Dương, có thể coi đó là phủ công chúa trên danh nghĩa. Sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế cũng vô cùng ưu ái tỷ ấy."
"Vì sao? Tại đẹp hả?" Đào Yêu hỏi.
"Có cả trăm ngàn người đẹp hơn tỷ ấy." Ty Tĩnh Uyên lườm nàng, hạ giọng thấp hơn,"Nguyên nhân là năm xưa từng có cao nhân nói với tiên hoàng rằng số mệnh của Niên Sênh rất thần kỳ, có liên quan mật thiết với vận mệnh đất nước. Nếu tỷ ấy có tổn hại gì, Đại Tống cũng sẽ bị tổn hại; nếu tỷ ấy chết, Đại Tống cũng sẽ sụp đổ. Vì vậy, tuy trên danh nghĩa là công chúa nhưng thực chất lại là tượng trưng cho "vận nước", bất kể giang sơn Đại Tống truyền tới vị hoàng đế thứ mấy thì đều phải cung phụng tỷ ấy như thần phật."
Đào Yêu xùy: "Mấy cái chuyện vớ vẩn này mà vẫn có người tin hả? Nàng ta là người phàm, cùng lắm là sống tới một trăm tuổi, thế có khác nào trù ẻo nước Đại Tống của các huynh chỉ tồn tại một trăm năm!"
"Phỉ phui cái mồm, con nhỏ này nói năng bậy bạ quá nha!" Ty Tĩnh Uyên vờ giơ tay muốn vả miệng Đào Yêu,"Cô không được nói như vậy. Tuy tỷ ấy chỉ sống tới một trăm tuổi nhưng tỷ ấy sẽ thành hôn, sinh con, vậy là vận nước được kéo dài rồi."
"Nếu nàng ta không thành hôn thì sao? Hoặc là thành hôn rồi cũng có khả năng không có con mà." Đào Yêu vẫn bám riết vấn đề này,"Thế thì vận nước của các huynh cũng tèo luôn!"
"Cái đó... Sao ta biết được! Ta có phải cao nhân nhìn thấy số mệnh của người khác đâu!" Ty Tĩnh Uyên bĩu môi,"Tóm lại mấy chuyện này cứ để cho hội cao nhân quan tâm đi. Ta chỉ biết tỷ ấy tôn quý hơn bất cứ vị công chúa đương triều nào, là người luôn được bảo vệ tuyệt đối, không thể dây vào." Gã chọt đầu Đào Yêu,"May là Niên Sênh hiền lành, thân thiện, chứ gặp ai chanh chua một tí thôi là cô đã bị lôi đi chém đầu rồi."
Lắm Lời và Liễu công tử nhìn nhau, trong đầu cùng nảy ra suy nghĩ: Chẳng những ngoại hình xứng đôi mà đến thân phận, gia thế cũng vô cùng phù hợp, công chúa xinh đẹp cao quý và Diêm Vương anh tuấn nổi tiếng khắp giang hồ... Họ lại nghĩ đến dáng vẻ ham ăn tục uống mê rượu của Đào Yêu... Họ đều cảm thấy Đào Yêu không có cửa để tranh giành.
Đào Yêu im lặng chốc lát rồi lại bật cười lạnh lẽo: "Hoàng đế nâng niu nàng ta như báu vật, chẳng lẽ hai vị thiếu gia Ty gia cũng phải nâng niu nàng ta như vậy sao? Thật đúng là trung quân ái quốc, lúc nào cũng lo lắng cho vận mệnh quốc gia."
"Ta cho cô ăn bánh chứ có phải cho ăn thuốc nổ đâu mà trông cô như muốn vồ lên ăn thịt ta vậy!" Ty Tĩnh Uyên chớp mắt, sau đó như hiểu ra điều gì, buồn cười,"À, ta sai rồi, cô không phải ăn nhầm thuốc nổ mà cô đang ghen chứ gì?"
"Ta ghen bao giờ?" Đào Yêu quả quyết phủ nhận.
"Không ghen?" Ty Tĩnh Uyên cười xấu xa huých huých nàng,"Nếu cô và Lan Lan thành đôi thành cặp, ta vui còn không hết."
"Lan Lan nhà huynh có tiếng khắc vợ mà, ta sợ chết lắm, ghen ai chứ không đời nào ghen y!" Đào Yêu khinh thường,"Ta chỉ ngứa mắt bộ dạng nịnh hót của các huynh thôi!"
"Nịnh hót?" Ty Tĩnh Uyên phì cười,"Đó là do cô không biết chúng ta và Niên Sênh đã quen nhau từ nhỏ. Hồi trước cha mẹ thường dẫn bọn ta đến đài Minh Nguyệt chơi, còn căn dặn bọn ta phải hòa thuận với Niên Sênh tỷ tỷ, nếu có ai bắt nạt tỷ ấy thì bọn ta phải bảo vệ tỷ ấy." Gã nhìn thẳng vào đôi mắt thảng thốt của Đào Yêu, mỉm cười,"Cô không cần phải ghen đâu, bọn ta và Niên Sênh chỉ là bạn bè thôi, sau khi trưởng thành tuy mỗi người đều bận rộn cuộc sống riêng, không thường gặp nhau nhưng năm nào ta và Lan Lan cũng đến Lạc Dương mừng sinh nhật Niên Sênh dịp cuối năm. Tuy tính tình tỷ ấy điềm đạm nhưng dẫu sao cũng là con gái, rất thích những lễ hội nhộn nhịp như chợ thần tiên, vì vậy hôm nay bọn ta mới đến đây."
Đầu óc căng như dây đàn của Đào Yêu bỗng nhiên được thả lỏng, nhưng nàng lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện: "Vì sao cha mẹ huynh lại dẫn các huynh đến chỗ nàng ta để chơi? Các huynh không có bạn ở Đế Đô à?"
Nụ cười của Ty Tĩnh Uyên trở nên cứng đờ trong thoáng chốc, chỉ nói: "Chuyện dài dòng lắm, cũng không có gì quan trọng. Cô cũng biết rồi đó, Ty phủ không phải nhà bình thường, các bậc trưởng bối qua lại với người tai to mặt lớn đâu phải chuyện gì kỳ lạ." Gã đổi chủ đề, cười gian xảo,"Tóm lại là Lan Lan và Niên Sênh đâu rút ra cùng một đôi thẻ, cô giận cái gì chứ?"
"Ta giận hồi nào?" Đào Yêu nhìn gã một cách rất lố lăng, nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám đông để nhìn Ty Cuồng Lan. Dù y chỉ mặc bộ đồ trắng đơn giản và im lặng bước đi nhưng cũng đủ khiến ai nấy ngoái nhìn.
"A di đà Phật, thì ra là thanh mai trúc mã, còn tưởng là người yêu của Nhị thiếu gia chứ." Lắm Lời cũng thở phảo nhẹ nhõm, nói nhỏ với Liễu công tử,"Nếu Nhị thiếu gia và nàng ấy chỉ là bạn bè thì có phải Đào Yêu vẫn còn hy vọng không?"
Liễu công tử nhướn mày, mỉm cười: "E là nước chảy vô tình nhưng hoa rơi lại hữu ý."
"Hả? Nước chảy gì cơ?" Lắm Lời lại gặp trúng điểm mù kiến thức.
"Không hiểu cũng không sao, đằng nào cả đời này cậu cũng chẳng chảy có tình được." Liễu công tử thương xót xoa cái đầu trọc lóc của cậu.
Đào Yêu quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào họ: "Hai người lại đang nói xấu sau lưng ta cái gì đó!"
"Bọn ta đang nói đùi gà ngon quá, ăn mà muốn dâng trào tình cảm." Liễu công tử cười toe.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lắm Lời không chịu gật đầu một mình mà còn ấn đầu Cút Xéo gật theo.
"Có ma mới tin hai người! Chắc chắn là nói xấu ta!"
Đào Yêu tức giận quay đầu lại, sau đó nghe Ty Tĩnh Uyên nói: "Ơ, Lan Lan bị ai bám lấy thế kia?"
Ở đằng trước, Ty Cuồng Lan và Tống Niên Sênh đang bị vài người bao vây.
Hết chương 10. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận