Bách Yêu Phổ
Chương 51: Phi Phi(5)
"Một cuộc đời hỏng bét đầy nhàm chán." Đào Yêu chống cằm, lắc đầu than thở,"Mi theo ông ấy ba mươi năm, chắc cũng phải chịu nhiều cực khổ."
"Đừng châm chọc ta mà." Phi Phi chớp đôi mắt ti hí của nó,"Đào Yêu, ta mời cô tới là hy vọng cô trị cho hắn."
"Ta chỉ chữa bệnh cho yêu, không chữa cho người." Nàng biếng nhác nói.
"Ta chính là bệnh của hắn." Nó nói như đưa đám,"Một khi Phi Phi nhập vào người sống, chỉ cần Phi Phi còn sống, tất cả nguyện vọng chân thành của đối phương trong suốt cuộc đời đều sẽ bị đảo ngược."
"Ban đầu mi không nhập vào ông ấy thì có phải đã không có chuyện gì rồi không." Đào Yêu bĩu môi.
"Ta không nghĩ được nhiều thế, chỉ biết rằng nếu hôm ấy hắn giết người, có lẽ sau này sẽ không bao giờ rửa sạch vết máu trên tay được nữa. Ta sức yếu, ngoài dùng cách đó để ngăn cản mong muốn lấy mạng thiếu niên kia của hắn, ta còn có cách nào khác chứ?" Nó than thở,"Cuộc đời của lão thái giám và tiểu thái giám chưa bao giờ thật lòng hạnh phúc bởi những việc họ đã làm mà họ ngỡ là hạnh phúc ấy. Con người hẳn là nên sống giống như một con người chứ không phải như vậy."
Nàng im lặng chốc lát, ngáp: "Ba mươi năm, hai người sớm tối bên nhau, ông ấy lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mi?"
"Phi Phi bọn ta vốn không muốn nhập vào bất cứ sinh vật nào còn sống. Một khi nhập vào, hắn sẽ mãi mãi không nhìn thấy và cũng không nghe thấy được ta, mà ta cũng mãi mãi trở thành một phần của hắn, trừ khi chết, mãi mãi không chia lìa. Ta là yêu, hắn là người, chắc chắn hắn sẽ chết sớm hơn ta." Nó nhảy tới trước mặt nàng, nghiêm trang nói: "Đào Yêu, sau khi Phi Phi nhập vào vật sống, tính mệnh của nó sẽ không do nó làm chủ nữa, chỉ cần Trần Bạch Thủy còn sống, cho dù ta tự nhảy vào cối đá, nghiền nát mình ra thì ta cũng sẽ không chết. Ta nghĩ chỉ có cô là có cách." Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp,"Hắn không phải người xấu, ta cảm thấy ta nợ hắn ba mươi năm tươi đẹp nhất."
Đào Yêu không lên tiếng.
Nó sốt ruột: "Chẳng phải cô là Đào Yêu chốn Đào Đô, không những cứu yêu quái mà còn giết yêu quái đó sao? Chẳng phải chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn là tác phong của cô sao? Loài yêu quái chỉ biết làm mong ước của người khác bị đảo ngược như ta thì nào có giá trị tồn tại chứ?"
"Thật ra năm đó mi hoàn toàn có thể nhập vào lão thái giám hoặc tiểu thái giám, như vậy họ sẽ không thể giết bọn mi. Mi và đồng loại ngồi im chờ chết là quá ngu xuẩn." Nàng trả lời một nẻo.
"Trên lồng có phong ấn, yêu lực của bọn ta bị kìm hãm quá lâu, nếu không có thời gian một hai năm để khôi phục thì cơ bản là không có năng lực nhập vào người sống." Nó nói,"Mà cho dù ta có năng lực ấy thì cũng không muốn làm thế, hoàn toàn không muốn. Biến bọn ta thành bùa chú, tệ nhất là chỉ hại người được một lần, còn nếu bọn ta nhập vào người thì sẽ hại cả một đời người."
Nghe xong, Đào Yêu cười, huơ huơ chuông vàng trên tay: "Nó không reo, cho nên ta sẽ không giết mi."
Nó ngẩn người rồi lại vội nói: "Không được, tuyệt đối không được! Ta đã hóa vàng mã cho cô, cầu xin cô đến đây chỉ vì việc này thôi!"
Nàng lại ngáp, hỏi: "Bọn mi không nên xuất hiện ở nhân giới."
"Phải, Phi Phi sinh ra tại Giới Đảo Ngược. Ở nơi đó, cây cối, hoa lá đều mọc ngược, rễ của chúng lay động giữa đám mây, đẹp vô cùng. Bọn ta lớn lên từ bùn đất, sống cuộc đời tự do tự tại. Nhưng không biết từ bao giờ, Giới Đảo Ngược lại thỉnh thoảng xuất hiện những cái bẫy, thật ra đó chỉ là cửa động không quá lớn, bọn ta bất cẩn rơi vào, sau đó không bao giờ quay về được nữa." Giọng nó càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi,"Các thuật sư ở nhân giới rất lợi hại, tuy Giới Đảo Ngược và nhân giới là hai thế giới không liên quan đến nhau nhưng họ vẫn có cách đặt bẫy bắt bọn ta." Nó cười khổ,"Nhưng ta cảm thấy bọn ta không đáng để họ làm vậy, dẫu cơ thể của bọn ta có thể làm ra bùa chú để khiến người bị ếm không thể thực hiện mong ước thì có sao chứ? Phi tần mất con, hoàng đế mất giang sơn thì lão thái giám và tiểu thái giám cũng không thể chết già." Nó im lặng hồi lâu, hít sâu một hơi, chân thành nói,"Cho nên Đào Yêu à, cô hãy giết ta đi, thật đó, ta không có bất kỳ lợi ích nào cho con người cả."
Đào Yêu suy nghĩ, đứng dậy: "Ta biết rồi."
Nó không hiểu, nói: "Cô biết rồi nghĩa là sao? Cô giết hay không giết?"
"Ta sẽ cho mi đạt được mong muốn." Nàng cười giảo hoạt,"Nhưng mi biết quy tắc của ta rồi đấy."
"Sau khi ta chết, thi thể của ta mặc cô xử trí, cô có thể làm thuốc, chỉ cần có ích với cô." Nó nói ngay.
Đào Yêu đảo mắt, cười hì hì nói "Được" nhưng nàng lại rụt tay về: "Đụng vào mi, ta sẽ không sao chứ?"
Nó dở khóc dở cười: "Ta chỉ có tác dụng với người bị ta nhập vào thân xác thôi, cho dù cô ăn ta thì mong ước của cô vẫn có thể thực hiện được."
"Thế ta an tâm rồi." Nàng giơ tay ra,"Đóng dấu nào."
Nó nẩy lên bàn tay nàng,"đóng" mạnh một dấu.
"Ngày mai đi. Vẫn vào giờ này, vẫn ở nơi đây." Đào Yêu duỗi lưng,"Ta về ngủ đây."
"Đợi đã." Nó gọi nàng lại.
"Phiền thế, yêu quái sắp chết mà nói nhiều ghê." Nàng nói.
"Hắn có con gái." Nó chợt nói.
"Hả?" Đào Yêu ngạc nhiên,"Chuyện như nào?"
"Cô nương năm xưa ôm bụng bầu lên kiệu hoa." Nó nói,"Cô ấy vốn muốn chết nên đã thẳng thắn với phu quân. Nhà trai vô cùng tức giận, định âm thầm giết cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn cho cô ấy một con đường sống, đuổi cô ấy đi, tuyên bố với bên ngoài là cô dâu mới cưới đột ngột nhiễm bệnh nặng qua đời. Sau đó cô ấy tha hương, rất vất vả, nhưng may mắn vẫn bình an sinh ra một cô con gái, từ đó hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Hiện tại, họ đang sống bằng nghề làm ruộng ở thôn Thúy Tuyền thuộc Ngô Châu, cuộc sống coi như an ổn. Ngoài ra, tới bây giờ cô ấy vẫn không tái giá."
"Mấy chuyện này mà mi cũng biết á?" Nàng trợn mắt.
"Thế gian có hàng ngàn hàng vạn yêu quái, nhờ một vị đi hỏi thăm không phải chuyện khó." Nó phản bác,"Ngay cả giấy gọi cô cũng là ta nhờ yêu quái khác mua giùm đó."
"Ông ấy không biết?"
"Ta nào dám cho hắn biết."
"Cũng phải." Đào Yêu cười,"Nếu để việc đó trở thành mong ước của ông ta thì rắc rối to. Được rồi, ta đi ngủ đây, mai gặp."
Trong viện yên tĩnh trở lại, và chuông vàng của Đào Yêu cũng mãi không ngân.
Vừa bước vào cửa, Đào Yêu hết cả hồn, Liễu công tử và Lắm Lời ngồi thẳng thớm trên ghế ngó nàng y như ngó trộm.
"Hai người ăn no quá nên ngủ không được à?" Nàng gãi mũi.
"Cô muốn giết Phi Phi?" Lắm Lời thốt lên.
"Cô muốn giết nó cũng được, nhưng ta có yêu cầu." Liễu công tử nghiêm trang nói,"Ta muốn thi thể của nó."
Đào Yêu nguýt dài: "Nghe lén vui không?"
"Cài giường này khó chịu chết đi được, ta không ngủ được, cũng chẳng có việc gì làm." Liễu công tử ngang nhiên nói.
Lắm Lời đi tới kéo tay áo Đào Yêu: "Cô muốn giết nó thật hả?"
"Đây không phải chuyện hai người cần lo." Nàng hất tay Lắm Lời ra rồi đi tới chỗ Liễu công tử,"Huynh dẹp ngay suy nghĩ đó đi, đời này huynh đừng mong dùng Phi Phi để làm chuyện xấu xa."
"Hơ hơ, sao cô biết ta làm chuyện xấu xa?" Liễu công tử hừ lạnh,"Có lẽ ta sẽ viết tên tuổi cô lên lá bùa, nếu trùng hợp mong ước lớn nhất của cô là bén duyên với Lôi Thần thì ta cho rằng ta đã làm việc tốt, ấy là cứu Lôi Thần."
"Hơ hơ, nếu là ta ấy hả, có lẽ sẽ viết tên tuổi của huynh, nếu trùng hợp mong ước lớn nhất của huynh là ăn chuột đồng nướng thì..." Đào Yêu đốp chát.
"Đào Yêu đại nhân đây có biết tuổi của ta không?"
"Không biết. Thế Liễu công tử đây có biết tuổi của ta không?"
"Không biết!"
"A di đà Phật!" Lắm Lời biết sự tồn tại của mình trước mặt hai người này đã giảm về âm, bèn chắp tay lại, buồn bã đi ngủ.
"Đứng lại." Đào Yêu gọi cậu lại,"Cậu viết một lá thư đi."
"Viết thư?" Lắm Lời chả hiểu gì,"Cho ai?"
"Trần Bạch Thủy." Đào Yêu nháy mắt,"Không cần dài lắm đâu, chỉ cần cho ông ấy một chỉ dẫn thôi."
"Chỉ dẫn?" Lắm Lời thoáng sửng sốt, sau đó hiểu ra: "Ta hiểu rồi!"
"Ừm, ngủ đây. Trước sáng mai nhét thư vào cửa phòng ông ấy là được."
"Được. Nhưng mà Đào Yêu này, cô có giết Phi Phi không?"
"Ngủ!"
***
Ngày thứ ba nhóm Đào Yêu tới kinh thành, Trần Bạch Thủy rời đi, lúc đi rất vội vã.
Nhưng trước khi đi, ông ấy vẫn tới chào tạm biệt nhóm Đào Yêu.
"Đi đâu mà gấp thế?" Đào Yêu đứng trước cửa phòng, cười tít mắt hỏi.
"Đi gặp cố nhân." Gương mặt ông không giấu nổi niềm vui,"Xa lắm, có thể không về đây nữa."
"Ồ, thế đi đường cẩn thận. Vạn sự như ý nhé." Đào Yêu cố tình nói to câu cuối.
"Như ý, sẽ như ý, hy vọng vậy." Mắt ông chợt đỏ hoe nhưng dụi ngay sau đó, cười nói,"Ngày sau còn gặp lại."
Đào Yêu dõi mắt nhìn ông ta đi xa dưới ánh nắng ban mai.
Tất cả mọi người đều trông thấy người đàn ông hân hoan ấy nhưng chẳng ai nhìn thấy trên đầu ông có một con yêu quái màu xanh.
Lắm Lời thò đầu ra khỏi lưng nàng, nở nụ cười: "Ta biết cô sẽ không giết Phi Phi mà. Chuông của cô luôn yên tĩnh."
Nàng duỗi người: "Để bệnh nhân ngủ say hai mươi năm không phải việc khó. Loại tiểu yêu này đã ngủ thì chẳng khác nào chết rồi. Có điều chuyện hai mươi năm sau thì ta không xen vào được nữa." Nàng đau đầu,"Nhưng mà hai mươi năm sau thì chắc là cũng đến lúc Trần Bạch Thủy chết đi, vậy là ta sẽ có một con Phi Phi còn sống nhăn, có thể chế nó ra loại thuốc tốt đó. Nghĩ thôi cũng sướng rơn cả người!"
Liễu công tử ở trong phòng cười lạnh: "Vì sao phải giữ lại mạng của nó? Sao cô biết sau này nó sẽ không nhập vào ai khác? Hoặc không bị biến thành bùa chú hại người? Phi Phi không nên tồn tại ở nhân giới."
Đào Yêu vừa giãn gân vừa nói: "Nếu ta muốn giết thì cũng là giết kẻ cầm đao chứ không phải giết thanh đao."
Liễu công tử bĩu môi: "Lúc cô giết sên yêu sao không thấy chút thương xót nào vậy?"
"Vì ta ghét chúng." Đào Yêu quay lại cười với hắn,"Ta không thích Phi Phi nhưng cũng không ghét, đơn giản vậy thôi."
Lắm Lời suy nghĩ một chút, hỏi: "Đào Yêu, rốt cuộc Phi Phi là gì? Có trong Bách Yêu Phổ không?"
"Có chứ." Đào Yêu chọt chọt cái đầu trọc lóc của cậu,"Ngoài tam giới có Giới Đảo Ngược, chúng sanh đều đảo ngược, bùn đất sinh Phi Phi, thân màu xanh lục, di chuyển bằng đầu. Nếu nhập vào vật sống thì mọi mong ước của vật sống ấy đều bị đảo ngược. Phi Phi bị nghiền nát sẽ thành bùa chú, đốt tên tuổi của ai đó, tức thì mong ước của người đó sẽ bị đảo ngược. Tuy Phi Phi lương thiện nhưng vẫn nên cẩn thận nếu gặp nó."
"A di đà Phật." Lắm Lời chắp tay, lắc đầu nói,"Vốn dĩ đang sống yên ổn ở thế giới của chúng nhưng lại bị bắt để hại người, tội lỗi, tội lỗi."
"Đừng tội lỗi nữa, hôm nay cậu nấu cơm." Đào Yêu đẩy cậu,"Mau."
Còn chưa dứt lời, Liễu công tử đã đột nhiên lao ra, hét to: "Cháo của ta, cháo của ta!", sau đó phóng vào nhà bếp đang bốc mùi khét lẹt.
"Huynh ấy lại nấu cơm nữa á?" Đào Yêu khó tin chỉ vào nhà bếp.
"Liễu công tử rất siêng năng trong việc này." Lắm Lời bất đắc dĩ nói.
"Ta dám cá Cút Xéo còn nấu ngon hơn huynh ấy."
"Thử lần nữa xem, biết đâu lần này không quá đáng sợ như trước thì sao?"
"Ta đã cạn kiệt niềm tin ở huynh ấy rồi. Ta đi mua bánh bao đây."
"Vậy cô mua giùm ta hai cái bánh bao chay nha, sẵn tiện mua luôn bữa trưa với bữa tối luôn, ta biết có quán cơm kia ngon lắm!"
Mặt trời dần lên cao, mùi khét trong tiểu viện càng lúc càng nồng, cuộc sống mới của ba người một cáo chỉ có thể bắt đầu bằng mùi vị vậy thôi, bó tay.
Hết chương 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận