Bách Yêu Phổ
Chương 99: Độn Ngư(3)
Cái bao được mở ra, ánh sáng len qua khe hở chui vào, hơi chói mắt. Gương mặt thiếu niên đong đưa trong luồng ánh sáng, mắt rất sáng, mượt mà nhẵn nhụi hệt như hòn đá được ngâm rửa trong dòng suối nhiều năm, sáng nhưng không chói mắt, khiến ai nhìn đều sẽ cho rằng người sở hữu đôi mắt ấy hẳn sẽ không có trái tim hung bạo.
"Cha ơi, cha đi một tháng mới về mà chỉ đem cái này về ạ?"
Giọng cũng rất hay, rất trong trẻo khiến nó nhớ tới tiếng suối chảy mà nó đã nghe rất nhiều năm, không, còn hay hơn tiếng suối nữa.
"Con chả biết gì cả, đây là thứ mà bao người mơ ước, cầu xin cũng không có đó!"
Cái bao được rút dây ra chầm chậm, cuối cùng nó cũng bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn vàng, vì đầu bị dán một lá bùa nên nó không cử động được, cũng không nói được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cha con bò ra bàn chống cằm nhìn nó.
Trong nhà bày đủ thứ đồ kỳ lạ, trên bàn trừ xấp giấy màu vàng bị phủ lớp bụi dày ra thì ngổn ngang dây tơ hồng, trên dây được gắn cái chuông đồng cũng bẩn vô cùng, lư hương chắc mấy trăm năm chưa được cọ rửa, tro hương chất đống thành tòa núi nhỏ, ba nén hương cháy dở được cắm xiêu vẹo, phía sau lư hương không phải là tượng thần mà chỉ là một tấm gỗ bình thường được dán một tờ giấy đỏ, trên giấy là chữ "Thần" dày mực.
Nó từng nghe nói thuật sĩ là những kẻ ghét yêu quái nhất, họ nghiên cứu phép thuật, đi khắp núi sông để tìm kiếm tất cả mọi thứ giúp họ đắc đạo thành tiên, trừ yêu diệt ma, chẳng hạn như các loài kỳ hoa dị thảo, quái thú linh cầm, thậm chí bao gồm yêu quái. Một khi bị bắt, chúng dường như đều có kết cục thê thảm, hoặc là biến thành đan dược, hoặc là biến thành pháp khí bị điều khiển như con rối.
Vậy hiện giờ nó đang gặp xui xẻo? Trốn kỹ vậy mà vẫn bị tên đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm này phát hiện. Nó đã nhiều lần nghe các yêu quái sống gần con suối hoặc đi ngang qua nói nếu đừng rời khỏi con suối, ngoài kia có vô vàn người và nơi nguy hiểm, các yêu quái kém cỏi dễ bị bắt làm đồ nhắm rượu lắm, tóm lại loài người rất độc ác.
Vấn đề là các ca ca của nó không nghĩ mình thuộc nhóm yêu quái "kém cỏi", họ thường xuyên trêu chọc con người đi ngang qua suối, mỗi khi gặp người qua đường ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ thì họ lại cố ý tạo trận mưa to xối người ta ướt sũng, còn mình thì nấp chỗ nào đó cười hả hê. Sau đó về nhà lại khoác lác với nó, nói loài người nào độc ác, lợi hại như lời đồn, họ cũng chỉ là loài động vật đến cả mưa cũng không tránh nổi mà thôi. Lúc đó nó còn nhỏ, chỉ mới hiện được nửa thân người trên, chân vẫn chưa phải là chân mà cắm dưới đất, thú vui lớn nhất là nghe các ca ca hớn hở kể hôm nay họ đã đã chơi khăm ai, hoặc giơ tay ra xem có con chim con bướm nào đậu lên bàn tay nó không, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rụng xuống cạnh nó cũng đủ cho nó chơi rất lâu, lúc ấy nó sẽ ngồi ngắm những hình thù của chúng đang nằm trên mặt đất.
Nó không nhớ chính xác từ lúc nào mà các ca ca của nó không trở về nữa, chỉ nhớ ngày hôm đó có một nhóm người lên núi, các ca ca rất phấn khích, bàn bạc cách làm sao để trêu nhóm người đó, nên tạo mưa hay hù ma, miễn sao là khiến họ hoảng sợ.
Sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, mãi đến khi nó có thể ra khỏi bùn lầy, đi lại giống như loài người, các ca ca vẫn chưa về. Nó hỏi thăm rất nhiều yêu quái đi ngang qua, họ đều nói chưa từng gặp, nếu hỏi trúng yêu quái nào tốt bụng, trừ tỏ ra áy náy vì không giúp được nó, họ còn khuyên nó muốn an toàn thì đừng nên rời khỏi con suối đi tìm các ca ca, vì con người cực kỳ nguy hiểm.
Nó không muốn rời khỏi con suối vì nó không biết đường, lại nhát gan, quan trọng nhất là sức yếu, mới đi vài bước mà chân đã mềm như bông, phải nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục. Tình trạng không lo nổi cho bản thân như thế trôi qua rất nhiều cái xuân, hạ, thu, đông.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó thà ốm yếu như trước còn hơn. Nếu là trước đây, nó sẽ không đi qua bãi đá, cũng không phát hiện có một người đàn ông té ngã dưới sườn dốc, càng không cho ông ta thảo dược cầm máu. Nếu những việc đó không xảy ra, bây giờ nó đang yên ổn ngủ gà ngủ gật dưới cây phong thứ ba bên trái con suối.
Mấy yêu quái kia nói đúng, con người quá nguy hiểm, nó cứ nghĩ cả đời này nó sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa, nhưng chỉ mấy ngày sau, nó đã lại gặp phải, còn bị bắt, trên trán bỗng bị dán một tờ giấy vàng, sau đó bị nhét vào bao bố.
Tóm lại nó chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ rời khỏi con suối bằng cách này. Từ xa nó đã nhìn thấy ông ta, tuy không biết làm sao ông ta đến được đây, cũng không biết ông ta đến để làm gì nhưng nó biết tuyệt đối không thể để ông ta phát hiện ra mình! Nhưng, nó nhớ rõ ràng nó đã biến thành cây phong rồi mà, xung quanh có rất nhiều cây cỏ, cũng có nhiều cây giống nó, vậy sao nó vẫn bị bắt...
Bây giờ nó rất chóng mặt, trong bao không đủ không khí, dọc đường lại vô cùng xóc nảy. Rốt cuộc đây là đâu chứ?
Thiếu niên đánh giá nó hồi lâu, thoáng thất vọng: "Cha ơi, cái này có gì hay ho, chỉ là cây phong lùn tịt thôi mà?"
"Con thì biết gì." Người đàn ông trung niên vỗ đầu con trai,"Để cha cho con mở mang tầm mắt."
Thiếu niên xoa đầu, bĩu môi đứng qua một bên, nhìn cha cho cậu mở mang tầm mắt thế nào.
Trên bàn là cái cây dài hơn một thước, có đủ rễ, thân, nhánh, cành cây có mấy chiếc lá màu đỏ, trên ngọn cây bị dán tấm bùa màu vàng.
Ông ta xoay người lấy sợi tơ đỏ trên bàn, cẩn thận quấn thành vòng tròn quanh cái cây rồi bấm quyết niệm chú vào sợi tơ, sau đó quay sang cười với con trai: "Con trai, nhìn cho kỹ nhé."
Còn chưa dứt lời, ông đã gỡ lá bùa ra.
Hai cha con ngừng thở, chờ đợi khoảnh khắc trời long đất lở.
Ộp... ộp...
Con ếch ở ao nước ngoài nhà kêu vài tiếng.
Thiếu niên chớp chớp mắt: "Cha ơi... Hình như... vẫn là cái cây?!"
Ông dụi mắt rồi lại nhìn chằm chằm cái cây nằm im trên bàn, rốt cuộc xác định nó vẫn là cái cây.
"Ê..." Ông ta nhíu mày, dùng tay chọt mạnh vào nó,"Ê ê! Còn ngủ?"
Không nhúc nhích, lại chọt, vẫn bất động, tiếp tục chọt, vẫn cứ bất động.
Ánh mắt thiếu niên nhìn cha mình dần chuyển thành không tin tưởng và thất vọng, đồng thời cũng thể hiện ý "Con biết ngay mà", tựa như đây không phải là lần đầu tiên cha mình nhầm lẫn.
Ông vò đầu, đằng hắng mấy tiếng để che giấu sự bối rối của mình, cái gì cũng có thể mất chứ không thể mất mặt trước con trai. Ông nhíu mày, đảo mắt, đột nhiên lấy ra hộp quẹt luôn mang theo bên hông, huơ huơ trước cái cây, sau đó đốt hộp quẹt, dí sát vào nó: "Nếu còn giả vờ chết coi chừng ta thiêu tay chân mi đó!"
Á, lửa!! Đó là thứ đáng sợ nhất nó từng thấy! Nó đã chứng kiến cảnh quanh con suối bị hỏa hoạn mấy lần, trên trời vang lên tiếng nổ, sau đó cây cối hoặc những thứ khác gặp nạn, thê thảm nhất là có con rắn rất to bị lửa thiêu thành than.
"Đừng đốt ta!" Cái cây thét lên, bên trong cái vòng sợi tơ là một đứa bé đang run lẩy bẩy, vóc người cao hơn một thước, toàn thân trần truồng, mái tóc nâu vừa dài vừa rối, da hết sức thô ráp, nhìn không ra giới tính, chỉ thấy nhỏ xíu xiu.
Thiếu niên há hốc miệng, cảm xúc chuyển từ khiếp sợ đến vui mừng, ôm lấy cánh tay cha: "Cha bắt được yêu quái thật kìa!"
Ông ta tắt hộp quẹt, đắc ý nói: "Tất nhiên! Ông nội của ông nội của ông nội con danh chấn thiên hạ..."
"Rồi rồi, biết ông nội của ông nội của ông nội là đại thiên sư rồi, cha nói hoài." Thiếu niên vội vàng cắt đứt dòng hồi tưởng của cha mình, dồn sự chú ý vào đứa bé nhỏ xíu trước mặt,"Rốt cuộc nó là gì thế ạ? Sao từ cái cây biến thành con nít thế?" Vừa nói vừa sờ vào đầu nó. Nó sợ hãi rụt người ra sau, chạm phải sợi tơ, lại la oái lên một tiếng, nhảy chồm về trước hệt như bị kim châm, mếu máo xoa lưng.
Hóa ra chỉ một sợi tơ là đã có thể giam giữ nó, loài người thật độc ác.
"Yêu quái này tên là Phong Sinh, được trời đất tạo thành, sinh ra dưới cây phong, lớn lên có thể hóa thành hình người, lúc gặp nguy hiểm sẽ biến lại thành cây phong." Ông phấn khích nói,"Loài này rất quý, ông nội con còn chưa từng có duyên gặp nó."
"Quý chỗ nào?" Thiếu niên khó hiểu,"Nhìn nó không giống yêu quái trong sách chút nào, lại còn nhát gan nữa."
"Đốt phong sinh, trời sẽ mưa." Ông xoa mũi,"Thiên hạ này rất hiếm thuật sĩ thực sự biết cầu mưa, phần lớn chỉ là dùng thủ đoạn để lừa người bình thường mà thôi."
Thiếu niên nghe vậy, nhìn đứa bé trong sợi tơ, cậu còn nhỏ nên không giấu được cảm xúc trong ánh mắt, cậu thấy nó tội nghiệp, bèn nói: "Cha ơi, cha muốn đốt nó ạ?"
"Con Phong Sinh này tuy còn nhỏ nhưng cũng có thể lấy được mười nhánh cây." Ông không để ý tới sự thay đổi của con trai, tính toán,"Mười trận mưa cũng đủ để bịt miệng đám khốn kiếp kia."
Thiếu niên cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt không còn vui mừng như trước nữa.
Nó không hiểu lắm hai cha con đang nói gì nhưng nó vẫn rất sợ và bối rối, nó nghĩ nên làm cái gì đó, bèn nhìn về phía đầu kia sợi tơ, hỏi nhỏ: "Vết thương của ông sao rồi?"
Ông ta sửng sốt, thiếu niên cũng sửng sốt.
"Cha bị thương sao?"
"À... phải, khi đi tìm con yêu quái này, cha bất cẩn bị trượt lúc leo dốc." Ông ta lúng túng, sau đó lại đắc ý,"Con không biết đâu, nhờ nó ném cỏ Phỉ Khương cho cha trị thương mà cha mới men theo mùi trên cỏ Phỉ Khương để tìm ra nó. Con thừa biết khứu giác của cha nhạy cỡ nào mà, vì vậy cho dù nó chỉ cạm vào một chút thôi thì có là mấy tháng sau, cha cũng có thể men theo mùi của nó để tìm ra vị trí chính xác của nó. Đây coi như trong họa có phúc."
À, thì ra nó bị phát hiện là do vậy... Biết thế nó đã bỏ mặc ông ta rồi, haiz.
Thiếu niên cau mày: "Nó thấy cha bị thương nên đưa thuốc cho cha, bây giờ cha lại muốn đốt chết nó?"
Ông ta trợn mắt, chà xát tay, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Làm yêu quái thì phải chịu vậy thôi."
Không biết bị chữ nào chọt trúng tâm trạng, thiếu niên đột nhiên xoay người che chắn trước bàn: "Cha, con không chịu."
"Không chịu cái gì?"
"Không chịu cho cha giết nó."
"Nó chỉ là yêu quái thôi."
"Nó đã giúp đỡ cha."
"Cho dù đã giúp đỡ cha thì nó vẫn là yêu quái."
"Cha sai rồi!"
"Mày mới sai đó! Con nít con nôi không biết gì, đi học là để về cãi tay đôi với cha mày hả?"
"Con ghét cha! Mẹ sẽ không làm vậy!"
"Ghét thì cút ngay, cút đi ngủ ngay!"
Nó thấy thật kỳ lạ, hai người họ đang vui vẻ sao lại đột nhiên tức giận? Không ai thèm quan tâm tới nó nữa, người lớn thì ngồi trên bàn uống rượu, đứa nhỏ thì vọt vào trong phòng không thèm ra.
Nó ngồi trên bàn, bị giam giữ trong sợi tơ, khó hiểu nhìn hai cha con cãi nhau. Sau đó nó mệt quá, ngáp dài, nằm co người lại.
Hết chương 2. 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận