Bách Yêu Phổ
Chương 126: Huyền Đà(1)
Giữa trưa nhưng lại chẳng giống giữa trưa chút nào, trời lạnh muốn chết, nhiệt độ còn thấp hơn cả sáng sớm. Những áng mây mù giăng cuồn cuộn trên đỉnh tòa thành đang phản ánh thứ thời tiết tiêu cực này. E rằng ánh nắng rực rỡ ngày hôm qua đã là lòng tốt cuối cùng của ông trời, hôm nay thành Lạc Dương chính thức nghênh đón thời điểm lạnh nhất mùa đông năm nay.
Người đi đường quấn kín mít, vừa hối hận sao hôm qua không phơi nắng nhiều hơn vừa tăng tốc hòng mong đi nhanh thì người sẽ ấm hơn đôi chút. Ngoài đường có rất ít người cao tuổi vì sợ không chống chọi nổi cơn lạnh, còn trẻ con thì mặc kệ gương mặt đỏ ửng vì lạnh, vừa để mẹ lau nước mũi vừa đòi ăn đòi chơi, may là có sự ầm ĩ ngây thơ của chúng lấn át bớt tiếng rít gào của gió rét nên có cảm giác trời đỡ lạnh hơn.
Những người buộc phải ra ngoài chỉ muốn nhanh chóng về căn nhà ấm áp của mình nên không ai thừa hơi quan tâm tới kẻ xa lạ nào đó, chỉ khi đi ngang qua Đào Yêu, họ mới thầm giật mình, nghĩ con gái nhà ai lại ngốc nghếch ăn mặc thế kia giữa trời đông buốt giá chứ. Ai cũng há hốc mồm, tưởng chừng như nàng sẽ chết rét ngay bây giờ vậy.
Nàng không lạnh, thực sự không lạnh chút nào. Nếu ai cũng chạy theo sau tên quái vật vô cảm chân dài hai thước tám suốt đêm như nàng thì chắc chắn sẽ không thấy lạnh.
Suốt dọc đường từ nghĩa địa vào đến trong thành, bất kể nàng chửi bới hay nịnh nọt, gào khóc hay nhõng nhẽo, La Tiên đều phớt lờ, không chịu giảm tốc độ. Thái độ của gã nói rõ cho dù nàng hộc máu đến chết thì gã cũng sẽ không thèm ngoái đầu nhìn. Tóm lại không cần tốn nhiều thời gian tiếp xúc, nàng đã hiểu rõ lòng dạ và suy nghĩ của tên này còn thẳng hơn cây thước. Kẻ như gã mãi mãi chỉ biết lựa chọn con đường thẳng tắp ngắn nhất để đến đích nhanh nhất, bất cứ sự cố và trở ngại nào xuất hiện cũng không khiến gã chuyển sang đi đường vòng được. Nghe thì có vẻ cứng nhắc nhưng nghĩ kỹ sẽ thấy gã rất chuyên tâm và quyết đoán. Người như vậy thì cứng nhắc hay không có quan trọng không? Không quan trọng. Quan trọng là nếu ai muốn sống yên ổn thì tuyệt đối đừng biến mình thành "điểm đích" của gã.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có La Tiên, Đào Yêu cũng không biết mình lại chạy giỏi đến vậy. Miệng sùi bọt mép mà vẫn sống nhăn răng, cảm động muốn chết.
"Ăn trưa xong rồi đi tiếp nhé... Ta sắp chết rồi, thật đó!" Đào Yêu lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, may mà vào thành rồi gã không chạy nữa. Nhưng gã ỷ chân dài nên đi rất nhanh, nàng vẫn phải chạy chậm để theo kịp gã, thức ăn trong bụng hôm qua đã hóa thành hư không, bụng nàng đang sôi ùng ục.
La Tiên không có biểu hiện gì tỏ ý muốn ghé vào quán ăn, không biết lôi từ đâu ra cái túi giấy gói kín kẽ rồi ném cho Đào Yêu: "Cô kỳ cục thật đó, tự cô đòi theo mà, chẳng lẽ còn muốn người khác chăm sóc cô?"
"Ngươi chăm sóc ta bao giờ cơ?" Đào Yêu lườm trắng mắt, mở túi giấy ra thì thấy cái gì trông giống giống bánh bột ngô, nhìn là biết dở òm rồi, cũng chẳng có mùi thơm gì cả, đến cả thức ăn của La Tiên cũng giống y chang gã. Đào Yêu mông lung hỏi: "Cái gì đây?"
"Ta luôn chuẩn bị thức ăn khi đi làm nhiệm vụ." Gã đáp.
Đào Yêu buồn cười: "Ngươi nhìn tòa thành phồn hoa này đi, chỗ nào mà không có thức ăn chứ. Ngươi đường đường là Kình Dương đại nhân, vậy mà thứ ngươi cất giấu không phải là ám khí mà lại là bánh bột ngô. Chả xứng với danh tiếng tẹo nào."
"Thứ nhất, khi đi làm việc, ta sẽ không ăn thứ gì không rõ lai lịch. Thứ hai, mang theo thức ăn là thói quen tốt. Thứ ba, ta không cần ám khí." La Tiên gằn từng chữ.
"Ồ..." Đào Yêu bĩu môi, lại đánh giá cái bánh bột ngô,"Ngươi chỉ mang mỗi cái bánh tí hin này thôi à?"
"Ta có thể nhịn ăn mấy ngày, lần này tới Lạc Dương không quá ba ngày, cái bánh đó là đủ rồi."
Sự thành thật của gã khiến Đào Yêu nghi ngờ gã không phải là người mà chỉ là khối sắt biết đánh nhau. Nhưng nghĩ lại, cái cô Khưu Vãn Lai gì đó nếu không phải khối sắt thì cũng là đóa hoa đầy gai độc, đẹp nhưng chẳng thể chạm vào. Nàng đoan chắc mọi người trong Bệ Ngạn Ty đều là quái thai, chứ không thì sao làm nổi mấy công việc lén la lén lút này chứ. Song, khi Đào Yêu đang suy đoán ác ý thì gương mặt Ty Cuồng Lan bỗng nhiên hiện ra. Cái tên được một đám quái thai cung kính gọi "đại nhân" thì bảo sao lại sở hữu năng lực nướng thịt và độc mồm vượt trội nhường ấy.
Nghĩ tới ánh mắt tôn kính và sùng bái của La Tiên cùng Khưu Vãn Lai khi nhìn Ty Cuồng Lan, Đào Yêu chợt nhận ra tuy mình ở Ty phủ khá lâu nhưng chỉ biết Ty Cuồng Lan thích đọc binh thư, không thích nơi đông người, độc mồm độc miệng, nấu ăn ngon, ngoài ra không còn biết gì nữa. Con người ấy của ngày hôm qua tách biệt với ngày hôm nay, bất kể giữa ngươi và y đã xảy ra chuyện gì, y luôn có bản lĩnh khiến ngươi cảm thấy giữa hai người chưa xảy ra chuyện gì cả. Không thể nào phân tích cái tên ấy được cả, càng phân tích càng thấy rối rắm và khó chịu. So ra thì thẳng tính như La Tên dễ chịu hơn nhiều, đơn giản rõ ràng, không cần phí công tìm hiểu, luôn luôn nhất quán, không quanh co lòng vòng khiến người khác tức nổ phổi.
Đào Yêu đo độ nặng của cái bánh, cười: "Ngươi đưa bánh cho ta rồi thì ngươi nhịn đói à?"
"Ta đã ăn no trước khi xuất phát rồi, ăn cái bánh này hay không cũng như nhau thôi, bây giờ không cho cô thì lúc về cũng cho chó mèo ăn thôi." La Tiên nói rất thành thật nên càng khiến người ta bực mình...
"Chà, cỡ như người thì sao có vợ đây ta..." Đào Yêu đau đớn cắn miếng bánh. Bánh hơi cứng, không có mùi vị gì, nhai mãi mà không nát, rất hợp với câu nhạt như nước ốc.
"Cái này là do ngươi làm hả? Chả có mùi vị gì hết, dở quá!" Nàng vừa đi vừa chê, vừa chê vừa ăn,"Dở chết đi được! Chưa bao giờ ăn cái gì dở như này... À không, trừ thức ăn do Liễu công tử nấu ra!"
"Người tập võ không được rượu chè, cũng không được ăn đồ đậm vị. Tuy bánh hơi khô nhưng được làm từ ngũ cốc, không chỉ giúp chắc bụng mà còn có lợi cho sức khỏe." Gã nói rất chân thành.
"Tốt thế cơ à?" Đào Yêu chê bai cắn thêm miếng nữa, nhai kỹ thì đúng là có mùi thơm của ngũ cốc, nhưng vẫn dở, phải nghị lực nhường nào mới ăn nổi loại thức ăn tốt cho sức khỏe hằng ngày đây trời... Nhưng đúng thật nếu ngày nào cũng đớp thịt thì không thể có được vóc dáng không tì vết như gã được. Đào Yêu nhai mạnh miếng bánh, bỗng hỏi: "Có dễ vào Bệ Ngạn Ty không?"
"Thế nào mới tính là dễ vào?" La Tiên không hiểu ý nàng,"Không phải người bình thường nào cũng được vào Bệ Ngạn Ty đâu."
"Ý ta là có dễ trở thành người làm việc cho Bệ Ngạn Ty hay không đó." Đào Yêu khó nhọc nuốt miếng bánh cuối cùng,"Làm thế nào mới có tư cách trở thành Tham Lang đại nhân, Linh Tinh đại nhân, gì gì đại nhân đó, kiểu vậy."
Dường như câu hỏi của Đào Yêu đã gợi lên ký ức nào đó của gã, bước chân gã chậm lại, hồi lâu sau mới trả lời: "Ngàn dặm mới có một người vào được Bệ Ngạn Ty."
"Ghê gớm vậy à?" Đào Yêu sải chân nhanh hơn để đi ngang với gã, cười khà khà,"Nhìn ngươi và Khưu Vãn Lai thì biết không phải dạng tầm thường, nhưng không ngờ cái tên cỡ như Ty Cuồng Lan lại giữ chức cao hơn cả các ngươi."
"Trong mắt cô, đại nhân chỉ "cái tên cỡ như" thôi sao?" Gã hỏi.
"Chứ sao nữa? Y ở nhà không trốn vô một góc đọc sách thì cũng chỉ lo nghiên cứu nướng thịt, nếu bận hơn xíu thì là đi gỡ thị phi cho người ta. Mà chẳng thà "thị phi" là ân oán dữ dội chốn giang hồ thì không nói, đằng này y lo cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như anh em tranh giành gia sản. Rảnh ha!" Đào Yêu cố ý thêm mắm dặm muối.
La Tiên nghe vậy thì thở dài, lẩm bẩm: "Vì vậy bọn ta mới muốn đại nhân quay trở lại. Ngài ấy là một Tham Lang cực kỳ xuất sắc chứ không phải kẻ vô dụng như cô nghĩ đâu."
Đào Yêu chớp mắt, hỏi tiếp: "Vì sao y rời khỏi Bệ Ngạn Ty? Tự nghỉ hay bị đuổi?"
"Ai lại có bản lĩnh đuổi đại nhân chứ." La Tiên nhíu mày,"Ngài ấy chủ động từ chức, bất kể bọn ta níu kéo như thế nào cũng không thể khiến ngài ấy thay đổi quyết định."
Người như Ty Cuồng Lan mà từ quan cũng dễ hiểu thôi, điều khiến Đào Yêu thấy khó hiểu là y lại đi làm quan. Đường đường là Nhị thiếu gia Ty phủ kiêm Diêm Vương Sống của nhân gian, chắc chắn quan trường không phải là lý tưởng của kẻ mang lòng cao ngạo của người giang hồ như y được...
"Y là Nhị thiếu gia Ty phủ cơ mà, sao lại chịu đi làm công cho Bệ Ngạn Ty?" Đào Yêu thắc mắc,"Chẳng lẽ do làm thiếu gia chán quá?"
"Không biết." La Tiên lắc đầu,"Ta chỉ biết ở chức vụ quản lý ba tổ trong Bệ Ngạn Ty, đại nhân là người trẻ tuổi nhất, cũng là người lập công nhiều nhất."
"Ba tổ?" Đào Yêu không hiểu.
"Bệ Ngạn Ty chia ra làm ba tổ do Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang quản lý. Ba tổ này ngang hàng nhau, nhưng Thất Sát đại nhân nhậm chức lâu nhất, còn từng phụ tá tiên đế quản lý đất nước, nghe nói tiên đế lập ra Bệ Ngạn Ty cũng là do nghe theo đề xuất của Thất Sát đại nhân. Vì vậy, trong Bệ Ngạn Ty vẫn luôn ngầm xem Thất Sát đại nhân là thủ lĩnh chân chính." Gã dừng lại một chốc rồi mới nói tiếp,"Đáng lẽ không nên kể những điều này cho người ngoài nghe, ta chỉ vì nể mặt cô chăn ngựa cho đại nhân mà thôi. Cô có hỏi thêm thì ta cũng sẽ không nói gì nữa, nếu cô muốn biết thì hãy đi mà hỏi đại nhân."
"Y là người được hỏi gì sẽ trả lời nấy chắc!" Đào Yêu lườm.
"Cũng phải." La Tiên gật đầu, bỗng nói: "Vậy cô đừng tò mò nữa, cô chỉ là tạp dịch, biết mấy chuyện này cũng chẳng có lợi lộc gì."
"Biết thì mới nịnh bợ y được, chẳng những biết chuyện hiện tại mà còn phải hiểu rõ quá khứ của y nữa." Đào Yêu giả vờ đáng thương,"Ta chỉ là một tạp dịch nho nhỏ nên mới muốn lấy lòng chủ nhân, để y thưởng cho ta nhiều hơn."
"Suy nghĩ bất chính." La Tiên chỉ trích,"Cô cứ hoàn thành tốt công việc thì đã là lấy lòng ngài ấy nhất rồi, làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, không làm thì không có ăn mới là lẽ phải. Nếu cô làm tốt công việc, chắc chắn người như đại nhân sẽ không bạc đãi cô."
"Ngươi nói cứ như ta không chịu làm việc vậy! Ngươi có biết tất cả ngựa trong Ty phủ đều còn khỏe hơn cả ngươi không! Tất cả là nhờ một tay ta chăm nom đó!"
"Ta đâu có nói cô không chịu làm việc, mắc gì cô lại so sánh ta với ngựa?"
"Ngựa còn giỏi ăn nói hơn ngươi!"
"Ngựa không biết nói, trừ khi thành yêu quái."
"Ta..."
Hết chương 7. 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận